Chương 10 NGÀY 4 - NGÀY 10 THÁNG 12, NĂM 2004
BA TUẦN ĐÃ QUA kể từ Giáng sinh 2004, Jenn Corbin chết chưa đầy một tuần, và vụ án Corbin vẫn là tin tức được quan tâm hàng đầu ở Atlanta. Trong lúc xầm xì nghi vấn về nguyên nhân dẫn cô ta đến chỗ tự tử, người ta có nhiều nghi ngờ về người chồng góa của cô, nhất là đằng sau những cánh cửa đóng kín của Sở Cảnh sát hạt Gwinnett và Văn phòng Biện lý hạt Gwinnett. Bart Corbin không có vẻ gì của một người cực kỳ đau khổ vì vừa mất vợ; anh né tránh các thám tử và những câu hỏi xoáy sâu của họ.
Thật kỳ quái, Corbin không cho phép thân nhân gia đình Jenn - những người đang săn sóc Dalton và Dillon - vào ngôi nhà trên Ngõ Bogan Gates để lấy quần áo cho hai cậu bé và lấy những món quà Giáng sinh mà Jenn đã mua và gói lại. Hầu hết các gia đình đều cùng nhau chia sẻ đau thương trong hoàn cảnh này, nhưng trường hợp này lại khác. Có một ranh giới xuất hiện giữa nhà Corbin và nhà Barber.
Không hiểu sao, Max và Narda Barber cố kiềm chế cảm xúc trước Dalton và Dillon, còn Heather và Dough Tierney và Rajel Caldwell lại làm hết sức để chăm lo cho hai đứa nhỏ, giờ đây đã mồ côi. Mẹ chúng nằm trong phòng tang lễ còn cha chúng không đến thăm chúng, cũng không đồng ý nói chuyện với Marcus Head và các điều tra viên khác về cái chết của Jennifer. Rất kỳ quặc và khó chịu. Tất cả thành viên gia đình Jenn, kể cả hai đứa trẻ, đã khai báo với các điều tra viên. Còn Bart tuyệt đối không chịu thẩm vấn.
Narda và Max đến nhà tang lễ để sắp đặt mọi thứ cho đám tang của Jenn. Nhưng khi Narda chuẩn bị đi chọn quan tài, thì người phụ trách tang lễ báo cho bà biết có thể không cần quan tài. “Bác sĩ Corbin đã thu xếp hỏa táng bà Corbin,” ông nói.
“Không!” Narda há hốc mồm. “Chúng tôi không muốn thế. Rất khó để giải thích cho các con cô ấy rằng cô ấy đã đi xa mãi mãi. Làm sao mà chúng tôi có thể mở miệng nói với hai đứa nhỏ rằng mẹ chúng sắp bị thiêu?”
“Tôi rất tiếc,” người chuyên lo hậu sự nói với bà, “nhưng việc đó không do bà quyết định. Tất nhiên, về mặt pháp lý, bác sĩ Corbin là người thân thiết nhất, và anh ta đã sắp đặt hết mọi sự. Ðúng vậy, bà Corbin sắp được hỏa táng - không tới một tiếng nữa.”
“Tôi chưa thấy mặt nó,” Narda nói yếu ớt. “Tôi phải nhìn thấy nó.”
“Nhưng bà có hiểu rằng mọi sắp đặt đều tùy thuộc vào bác sĩ Corbin?”
Narda Barber không hiểu gì hết. Bart đã không đến gặp họ để chia sẻ mất mát chung, anh không về thăm các con - làm sao anh ấy có thể là người hoạch định phải làm gì với thi hài của Jenn?
“Tôi muốn thấy nó,” Narda cố nài, và cuối cùng, gần như miễn cưỡng, một người phục vụ dẫn bà đến một căn phòng, tại đó họ đẩy ra chiếc xe đẩy có thi hài con gái bà.
“Con bé được phủ khắp người bằng bao nylon hay cái gì đại loại thế,” Narda nhớ lại. “Tôi hôn gương mặt nhỏ nhắn, hai bàn tay và những ngón chân con bé. Ðó là cơ hội duy nhất để tôi nói lời vĩnh biệt Jennifer thương yêu của tôi. Tôi không làm được gì khác.”
Việc hỏa thiêu mà Bart Corbin yêu cầu đã được thực hiện một giờ sau đó.
Gia đình Barber được phép tổ chức tang lễ tại Nhà thờ Giám lý Ðồi Sugar, sau đó là một tang lễ riêng tại nhà, nơi họ hy vọng Dalton và Dillon có thể tham dự và vĩnh biệt mẹ chúng. Nhưng họ được biết chỉ có thể “mượn” những vật dụng còn lại của Jenn cho các buổi lễ đó; còn tro tàn thân xác của Jenn đã thuộc về Bart Corbin.
Tang lễ Jenn dự trù tiến hành vào ngày 10 tháng 12, năm 2004.
Khoảng bốn mươi tám giờ đã qua từ khi Narda trả lời điện thoại vào rạng sáng ngày 6 tháng Mười hai. Người gọi đến là một phụ nữ có tên là Lily Ann Holmes.* Bà giải bày rằng bà từng cộng tác với Jenn Corbin ở nhà thờ Hội giám lý Ðồi Sugar, nơi Jenn dạy cho các em mẫu giáo, tuy bây giờ Lily Ann đã nghỉ hưu.
“Tôi muốn bà ngồi xuống, thưa bà Narda,” Lily Ann nói. “Tôi có chuyện muốn thưa với bà, chuyện này có thể làm bà đau khổ.”
“Tôi đang ngồi đây,” Narda nói, tự hỏi còn điều gì có thể làm bà đau khổ hơn việc mất Jenn.
Lily Ann Holmes kể bà có một người bà con - một nha sĩ - từng học trường nha khoa ở Augusta cùng thời với Bart. Và người bà con của bà biết Bart. “Mọi người ít nhiều đều biết nhau,” bà nói thêm.
“Bà có biết bạn gái của anh ta ở Augusta không,” lúc bấy giờ bà ta hỏi Narda. “Và bà có biết những gì xảy ra với cô ta không?”
“Bạn gái nào?” Narda hỏi, cảm thấy ớn lạnh. “Chúng tôi không biết nhiều về Bart trước khi Jenn gặp cậu ta.”
Lily Ann nói cô không nhớ rõ tên cô gái mà Bart từng hẹn hò, nhưng bà nghĩ có thể là “Dorothy” hoặc “Dolly”.
“Cô ta đã chết,” bà tiếp tục. “Cô ta chết được mười bốn năm rồi, thưa bà Narda. Cô ta bị bắn vào đầu. Ðó là tất cả những gì tôi biết, nhưng tôi nghĩ bà nên biết.”
Thật khó hiểu đối với Narda và Max. Sao lại có chuyên Bart từng có bạn gái chết vì một viên đạn bắn vào đầu? Tại sao anh ta không nói chuyện đó với họ - hay với Jenn?
Khi Heather nghe kể về người đàn bà bí ẩn từng là gắn bó trong cuộc sống của Bart, cô cũng kinh ngạc như bố mẹ cô. Nếu Jenn biết rằng Bart từng có bạn gái chết dữ, Heather tin chắc chị cô đã nói với cô. Cô và Jenn không hề giấu nhau những bí mật; hai chị em chia sẻ gần như mọi chuyện từ hồi còn nhỏ.
Ðột nhiên, Heather nhớ có lần Jenn hỏi cô có khi nào tự hỏi Doug đã làm gì trước khi hai người gặp nhau không. Bây giờ, Heather tự hỏi lúc đó Jenn đã có những lý do chính đáng để quan tâm đến dĩ vãng của Bart không?
Theo gợi ý của bà Narda, Lily Ann Holmes gọi điện thoại cho Marcus Head sáng hôm sau và thông báo với ông về cô bạn gái trước đây của Bart - cô ta chết vào tháng Sáu, 1990. Tình trạng của cái chết được cho là do tự sát. Bây giờ thì bà nhớ rõ cả họ lẫn tên của người phụ nữ đó: Dolly Hearn.
Với Head, đó cũng là một thông tin chấn động. Có rất ít người đàn ông mất một người phụ nữ trong đời bởi họ tự sát bằng súng; số người mất hai phụ nữ theo kiểu đó phải là vô cùng hiếm. Có hai cách để nhìn sự trùng hợp ngẫu nhiên nghiêm trọng này - nếu đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu Bart không liên quan gì đến cả hai vụ nổ súng, thì việc mất hai người phụ nữ ông ta yêu thương một cách kinh hoàng như vậy có thể giải thích sự từ chối đối mặt với thực tế của anh ta. Có lẽ anh ta không chấp nhận được thảm kịch nhị bội này.
Và ngược lại, có lẽ hành xử của anh ta đã gây nên một hoặc hai cái chết của hai người phụ nữ, và điều đó giải thích tại sao anh ta từ chối hợp tác với cảnh sát. Anh ta đang ở trong tình trạng cực kỳ mỏng manh.
Head gọi điện thoại cho văn phòng cảnh sát trưởng hạt Richmond ở Augusta và nói chuyện với thư ký giữ hồ sơ ở đó. Ông đề nghị cô kiểm lại giúp tất cả những hồ sơ vụ án được lưu trữ có liên quan đến một người tên là Dolly Hearn. Cô thông báo lại cho biết không tìm thấy bất kỳ vụ án nào trong các hồ sơ của cảnh sát trưởng có cái tên “Hearn.”
Head vẫn tiếp tục. Ông gọi cho văn phòng lưu trữ hồ sơ tối mật của hạt Richmond. Ông lấy được thêm thông tin ở đó. Có một giấy chứng tử nằm trong hồ sơ của một người tên là Dorothy Carlisle chết ngày 6 tháng Sáu, năm 1990.
Nguyên nhân cái chết được ghi là “Vết thương do đạn bắn vào đầu, phá hủy thân não, và mất máu phái sinh (mất máu rất nhiều), dường như tự mình gây ra.” Ðiều này gợi giả thiết một vụ tự sát, nhưng bác sĩ Sharon G. Daspit, chuyên viên giám định y khoa, người ký báo cáo khám nghiệm tử thi, hoàn toàn không xác quyết điều đó. Bà ghi tình trạng tử vong của Dolly Hearn là “Chưa xác định”.
Marcus Head yêu cầu fax giấy chứng tử cho ông, và người cảnh sát điều tra hạt Gwinnett thấy tên của nhà tang lễ lo sắp đặt hậu sự cho đám tang của Dorothy Hearn. Khi ông gọi đến văn phòng ở Washington, Georgia, người ta cho ông số điện thoại của bác sĩ Carlton Hearn, nha sĩ ở Washington, trên giấy tờ là cha của Dorothy Hearn.
Không được tiếp xúc trực tiếp với các hồ sơ cảnh sát từ năm 1990, Marcus Head không có cách nào lấy thêm chi tiết về cái chết của Dorothy Hearn. Nhưng cha cô ta biết. Và, trong lúc này, Head sẽ xác định các điều tra viên nào ở Augusta đã tham gia vào vụ án Hearn.
Head đã gọi một cuộc điện thoại mà Carlton Hearn Sr. và vợ ông, Barbara, chờ đợi suốt mười bốn năm rưỡi. Bác sĩ Hearn đồng ý nói chuyện với Marcus Head trong thời gian sớm nhất. Viên cảnh sát điều tra trực chỉ phía đông hướng về Augusta, chạy xe hết hai tiếng.
Head nói, “Tôi muốn biết có sự tương đồng hay gần giống nào trong hai hiện trường (vụ án) và về mặt nạn nhân học.”
Từ cuộc phỏng vấn vợ chồng Hearns tại thành phố Washington cổ xưa và xinh xắn, Head khám phá có quá nhiều yếu tố chung trong cái chết của hai người phụ nữ đến mức việc điều tra của ông đã bắt đầu có vẻ gần như chuyện hư cấu. Hiện trường vụ án, động cơ khả dĩ, và cách thủ ác[5] đều y hệt nhau, và hình như phù hợp với một cuốn tiểu thuyết hơn một chuyện có thể xảy ra trong đời thực.
Ðiều đó không có nghĩa là người ta sắp tìm ra lời giải đáp cho bất kỳ cái chết nào. Ðúng hơn, nó có nghĩa là việc điều tra sẽ trở nên phức tạp hơn, và nhiều thách thức hơn. Chẳng hạn, nếu đây là một công trình đan dệt, sẽ có sự khác nhau giữa một ô vuông đơn giản dệt từ những mũi đan cơ bản và một chiếc áo len dài tay có những mẫu hình viên kim cương dệt từ năm màu len khác nhau. Vụ này cần nhiều cảnh sát điều tra để giải quyết.
Phải có sự tham gia của các cơ quan thi hành luật pháp khác, và hy vọng có thêm nhân chứng và bằng chứng. Mười bốn năm! Ðó là một khoảng thời gian rất dài. Nhiều người đã về hưu, qua đời, chuyển đi nơi khác, và có khuynh hướng quên ngay cả những biến cố kinh động nhất.
Head hết sức hy vọng rằng sẽ có đủ nhân chứng và bằng chứng khả dĩ còn lại từ cuộc điều tra cái chết của Hearn để dựng lại mọi chuyện đã xảy ra tận năm 1990. Cha mẹ và các em của cô đã cố gắng nhiều lần trong nhiều năm nhằm tìm ra sự thật về những gì đã xảy ra với cô. Cũng như gia đình Barber, gia đình Hearn nghi ngờ bác sĩ Bart Corbin. Có thời gian, họ tìm cách theo dõi sát anh ta - nhưng anh ta thường xuyên di chuyển, và đến năm 2004, chỉ thỉnh thoảng họ mới nghe tin về anh ta. Nhưng họ không quên điều gì hết. Và họ nóng lòng muốn thấy cuộc điều tra về cái chết của Dolly được mở lại.