← Quay lại trang sách

Chương 13 NĂM 1980 - NĂM 1987

KHI TỐT NGHIỆP TRƯỜNG TRUNG HỌC Wilkes Academy, Dolly không nghĩ tới một sự nghiệp gì cụ thể, ngoài niềm ao ước được theo đuổi sự nghiệp phục vụ. Mùa thu năm 1980, cô ghi danh thoạt tiên vào Ðại học Bắc Georgia, tọa lạc tại Dahlonega cách nhà khoảng hai tiếng chạy xe. Cô nghĩ tới những nghề như dược sĩ, chuyên viên thị lực, nhà vật lý trị liệu, và cô đạt điểm từ trung bình đến xuất sắc trong những năm đại học, mặc dù học ở cả ba trường đại học: Bắc Georgia, Augusta College, và Mercer ở Macon, Georgia. Ðiểm trung bình của cô suýt soát 3.0 (điểm trung bình B). Và Dolly hiểu rằng nghề nghiệp tốt nhất cho cô vẫn còn ở phía trước. Cô phụ việc cho bố suốt mùa hè và các kỳ nghỉ Giáng sinh. Làm việc bên cạnh ông, cô nhận ra ông rất nghệ sĩ. Quả thật, một trong những nha sĩ đồng nghiệp của Carlton - một giáo sư nha khoa - điều trị cho một trong các bệnh nhân trước đây của Hearn đã sửng sốt thấy Carlton tỉ mỉ trong công việc như thế nào.

“Ông viết thư cho Carlton,” Barbara Hearn nhớ lại, “nói ca chữa trị ấy rất hay, và ông đã đưa vào giảng cho sinh viên nha khoa của ông.”

Tuy chưa bao giờ thúc đẩy cô đi theo hướng đó, bác sĩ Hearn rất tự hào khi Dolly nộp đơn vào khoa nha thuộc Ðại học Y khoa Georgia ở Augusta mùa đông năm 1986.

Trong thủ bút đặc trưng mà tất cả bạn bè cô đều nhận ra, đầy những dấu nút thắt dễ thương, Dolly viết:

“Tôi quyết định theo đuổi sự nghiệp y khoa, vì nó đem đến cho tôi niềm thỏa mãn lớn lao, nhất là tôi hiểu rằng mình có thể dùng kiến thức và kỹ năng để giúp đỡ bệnh nhân và những người chịu đau đớn.”

Ngày 28 tháng Năm, 1987, Dolly thất vọng khi nhận được bức thư của MCG thông báo rằng các lớp nha khoa đều đã kín chỗ. Ðơn nhập học của cô có thể được chuyển qua danh sách dự bị, nếu có sinh viên nào bỏ học, cô vẫn còn cơ hội bắt đầu vào mùa thu, nếu không cô có thể chờ sang năm nộp đơn lại. Với niềm hy vọng, Dolly chọn danh sách dự bị.

Vài tuần sau, cô vui mừng khi được thông báo có một chỗ trống trong khóa 1991. Và thế là Dolly Hearn vào học trường nha ở Augusta. Cô sẽ học sau Bart Corbin một lớp.

Dolly tìm được một căn hộ ở số 3077 đường Parrish ở Augusta. Ðó là một trong mấy phố cho thuê nhà liên cư quen thuộc trong vùng. Wintergreen là một tòa nhà mới xây dựng bằng gạch nâu xám, tỏa bóng râm mát gần như suốt ngày nhờ những hàng thông cao vây quanh. Cô dọn đến, dán giấy “Tìm bạn ghép phòng” lên bản tin của MCG, và đăng ký với văn phòng lưu trú sinh viên.

Tuy xa lạ do gặp nhau qua dịch vụ tìm kiếm bạn ghép phòng, Dolly và Angela Garnto sớm trở thành đôi bạn thân thiết. Angela nhỏ hơn Dolly ba tuổi, đang học để làm phụ tá bác sĩ. Cô dọn đến ở chung với Dolly vào tháng Mười năm 1988. Hai người sẽ sống với nhau trong căn hộ khá tươm tất ở đường Parrish trong gần hai năm.

Angela luôn nhắc đến nụ cười rạng rỡ và sự thân thiện của Dolly, nhớ mỗi khi chị ấy đi vào phòng, không khí vui tươi và thân tình như thế nào.

Cả hai đều thích căn hộ ấy - với hai phòng ngủ, một phòng tắm trên gác, một nhà bếp, phòng khách, và phòng vệ sinh ở tầng trệt, một sân hiên nhỏ có hàng rào thấp bao quanh bên ngoài nhà bếp, ngăn cách bởi cánh cửa trượt bằng kính.

Dolly nhanh chóng tạo dấu ấn cho căn hộ, dù các trang thiết bị cô chọn mua đều không đắt tiền. Cô có một cái đi-văng bọc vải carô, một chiếc tivi nhỏ trong phòng khách, và một kệ sách đôi làm bằng gỗ dán mỏng do tự tay cô đóng - chứa đầy chủ yếu là sách giáo khoa. Cách bài trí bên trong của cô khá lãng mạn: nến, những đóa hồng giả, những khung ảnh hình trái tim, những bó rơm buộc nơ đỏ, hình ảnh gia đình, tranh ảnh mèo, và một chiếc cột đồ chơi cho chú mèo Tabitha cô xin từ Hội nhân đạo.

Chẳng bao lâu Dolly Hearn được nhiều sinh viên MCG biết đến. Cô chào hỏi tất cả mọi người, và tính cách sôi nổi của cô khiến mọi người đều vui. Dĩ nhiên Dolly xinh đẹp. Dù hầu như không cần trang điểm để làm tăng vẻ đẹp, cô ít khi không trang điểm. Cô làm mặt rất đậm, viền mắt bằng chì đen rồi cẩn thận làm mờ đi, và quét lên hàng lông mi dày mấy lượt mascara. Hai gò má cao luôn ửng hồng, và đôi môi đầy đặn được tô màu đỏ tươi. Nếu là ai đó không phải Dolly, trang điểm như thế chắc chắn là quá nhiều. Nhưng không hiểu sao, với cô, như thế lại hay.

Bác sĩ Fred Rueggeberg, giáo sư ở MCG, thấy cô năng động sôi nổi, cho rằng cô đã đem sự nhộn nhịp và sức sống cho khoa nha buồn chán.

Dennis Stanfield, cô chủ cho thuê nhà, người sớm trở thành bạn thân của Dolly, mô tả cô như một nghịch lý: “Dolly rực rỡ trong một tác phong rất dè dặt.”

Như mọi người khác, Stanfield cảm thấy cô làm cho những người xung quanh đều vui tươi vì cô quá tích cực, và quá mạnh mẽ.

Theo học trình của sinh viên nha khoa, Dolly phải học những môn học bắt buộc với những cái tên nghe dễ nản như “Giải phẫu học ứng dụng đầu và cổ,” “Mô học hệ thống răng,” “Hóa sinh học” và “Chẩn đoán miệng.”

Nhưng dù học hành quá sức, cô luôn trông như một ngôi sao điện ảnh. Ở Dolly không có vẻ gì của một người sống theo nếp cũ, nên những người bạn mới vừa tôn trọng vừa tìm thấy niềm vui bầu bạn với cô.

Giữa lịch học dày đặc, Dolly thư giãn bằng các chương trình truyền hình nhiều kỳ giữa trưa qua chiếc tivi nhỏ. Nhiều sinh viên đại học cũng sinh hoạt như vậy trong những năm 1980, ngồi trong sảnh ký túc xá để theo dõi loạt phim “Bão táp và tấn công” suốt giờ nghỉ trưa. Các diễn viên luôn có những mối quan hệ cá nhân bất ngờ, các bi kịch và đại loại, và những vấn đề tình dục. Dolly thỉnh thoảng cười và nói cô nghiện phim truyền hình nhiều tập. Cô nghĩ ra nguồn gốc tên gọi của các nhân vật: “Các nhà văn chọn tên từ thiên nhiên,” cô giải thích cho cả nhà nghe. “Này nhé - Gai, Suối, và Hồ - “Thorn”, “Brook”, “Lake”, đúng không?”

Mẹ cô bảo việc Dolly mê kịch truyền hình nhiều kỳ chẳng bao lâu đã khiến cả gia đình bà cũng rủ nhau xem.

Dolly còn là khán giả hâm mộ trung thành của Steve Martin thời ông ta và diễn viên hài đồng nghiệp Dan Ackroyd còn là những “gã trai hoang dã và điên dại.” Cô cười phá lên trước những trò khôi hài ngớ ngẩn của Martin. Niềm vui của cô trước những tình huống hư cấu buồn cười, những câu trêu nghịch, và chuyện tếu lây sang mọi người. Cho nên chắc chắn khi gặp Bart Corbin cô sẽ thấy cuốn hút bởi khiếu dí dỏm sắc sảo của anh, cho dù lối hài hước của anh thường rất khó hiểu và hơi thô thiển đối với cô.

Tuy vậy, cô rất thích anh khi lần đầu tiên gặp mặt. Có cái gì đó hơn cả nét đẹp trai và sự vui tính, và chính cách pha trò đúng lúc của anh đã làm Dolly bị thu hút. Cô quen biết nhiều anh chàng đẹp trai, và nhiều người trong số họ sẵn sàng hẹn hò với cô. Nhưng cô chọn Bart.

Một số bạn bè cô lúc ấy cảm nhận rằng Bart là tình yêu của đời cô. Những người khác thì không chắc như vậy. Cả Shelly Mansfield, người yêu trước đây của Bart ở cao đẳng, và Dolly Hearn đều đáng yêu, mỗi người đều có mái tóc đen dài cùng đôi mắt đen huyền. Cả hai đều là những cô gái tự tin. Một vài người quen của Bart vốn biết cả hai cô gái hẳn đã ngờ ngợ việc anh đang thay Shelly bằng Dolly. Và họ quan ngại.

Không có gì cho thấy Dolly từng biết về chuyện tình vỡ lở giữa Bart và Shelly. Cô tin rằng cô biết anh rất rõ và họ có rất ít bí mật để giấu nhau. Nhưng có những khía cạnh trong tính cách bản thân mà Bart hoàn toàn giữ kín không để cô biết - ít nhất là thời gian đầu.