← Quay lại trang sách

Chương 14 MÙA THU NĂM1988 - MÙA THU NĂM 1989

VÀO NĂM 1982, khi Bart Corbin và Shelly Mansfiled lần đầu học chung lớp ở Ðại học Georgia ở Athens, Jenni Barber mới mười hai tuổi và đang học lớp bảy. Khi Dolly Hearn và Bart Corbin bắt đầu hẹn hò vào mùa thu năm 1988, phải đến tám năm sau Jenn mới gặp anh. Jenn đang học năm cuối ở trường trung học Central Gwinnett, còn Bart đang đắm đuối với nàng Dolly Hearn hai mươi sáu tuổi.

Jenn Barber rất không may mắn trong tình yêu. Cô cặp với một anh chàng tên Ted suốt năm lớp chín và lớp mười, thế rồi nghe bạn bè nói anh đang bắt cá hai tay, cô liền cắt đứt. Jenn vẫn tin vào tình yêu, nhưng sau vụ đó cô bớt nhẹ dạ hơn.

Rất có thể Bart và Jenn đã không bao giờ gặp nhau, nhưng rốt cuộc một chuyển hướng nhỏ nhất đã làm thay đổi cả cuộc đời - đôi khi tốt hơn và đôi khi tệ hơn. Nếu Shelly và Bart đã lập gia đình sau cuộc tình lâu dài ở Athens, Bart cũng đã không bị ám ảnh bởi Dolly Hearn. Tuy nhiên, khi một vài cuộc đời giao cắt nhau, thì không gì có thể đảo ngược được nữa.

Bart bị Dolly mê hoặc từ giây phút đầu gặp gỡ. Họ bắt đầu hẹn hò, và rồi chẳng bao lâu họ không đi lại với ai khác nữa, theo đòi hỏi của Bart. Anh nhanh chóng mụ mị trước Dolly, khiến bạn bè lo lắng. Eric Rader, một trong những bạn học thân nhất của Bart, yêu cầu anh bớt yêu đi. Rõ ràng Bart đang bị tình cảm chi phối quá độ. Rader cảnh báo anh có thể đi tới chỗ thất tình.

Những người biết rõ Bart Corbin nhất trong trường nha MCG nhận thấy sự tự tin nơi anh rất yếu ớt. Bởi nhìn thấy tính cách dễ tổn thương đó, họ ngờ rằng anh có thể đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để thêm một người phụ nữ nữa rời bỏ mình. Anh đã không xử trí tốt và để mất Shelly, và giờ đây lại lao sâu vào quan hệ tình cảm với Dolly. Dù lý lẽ của bạn bè thuyết phục cách mấy Bart vẫn không nghe.

Anh cho rằng anh và Dolly là một cặp hoàn hảo. Anh cũng có thể ăn mặc thật ấn tượng, và thỉnh thoảng hai người chọn trang phục toàn đen khi đến trường. Giờ thì anh đã có lỗ xỏ trên tai để đeo khuyên. Anh là con tắc kè, hết béo bệu lại tái nhợt, hết lên cân lại sụt cân.

Tuy mới đầu Dolly mê anh về bề ngoài lẫn tình cảm bên trong, cô gần như không quan tâm muốn có một quan hệ kín đáo như Bart. Thật khó để các sinh viên nha khoa hài hòa giữa việc học và đời sống xã hội; thời giờ của họ bị vét sạch bởi những giờ lên lớp, những khóa luận, và nghiên cứu. Duy trì một chuyện tình lãng mạn và một GPA[6] chấp nhận được là chuyện gần như bất khả. Ít nhất Bart cũng đã có một năm ở nha khoa làm vốn, còn Dolly chỉ mới bắt đầu xây dựng nền tảng vững chắc ở MCG, nên cô kiên quyết không để việc học bị gián đoạn. Cô muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật họng, vốn đòi hỏi phải có điểm cao nhất. Cô biết đó là một nỗ lực dài hạn, nên nếu cần, cô sẽ chọn một mục tiêu ít tham vọng hơn. Nhưng cô sẽ cố gắng.

Một trong những người bạn thân nhất của Dolly ở trường nha là Travis Hampton; họ thường trở thành “đồng sự” ở trường nơi mỗi người có một buồng nhỏ để lưu giữ bệnh án, khóa luận, và các tài liệu cần thiết cho việc nghiên cứu. Anh của Travis, Derrick, là bạn thân của Bart Corbin, và bản thân Travis cũng trở thành một trong những bạn tâm tình gần gũi nhất của Dolly ngay sau khi cô nhập học. Giữa hai người là một thứ quan hệ hoàn toàn thuần khiết; Travis lại sắp lập gia đình với ai đó. Anh thấy Dolly hẹn hò với một số chàng, nhưng hình như không yêu ai cả - mãi cho đến khi cô gặp Bart Corbin.

Travis biết rõ chuyện tình của Dolly và Bart ngay từ đầu. Anh có ấn tượng Bart là người đàn ông đầu tiên mà Dolly tỏ ra thắm thiết, và anh tin rằng hơn một năm trời Dolly xem Bart là “tình yêu đích thực duy nhất của cô” nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng gắn bó hoàn toàn với một hình thức quan hệ nào. Họ có vẻ hạnh phúc bên nhau, và Dolly từng tâm sự với Hampton rằng cô chưa bao giờ cảm nhận về ai như cảm nhận về Bart Corbin. Là người học sau Bart một năm ở trường nha khoa, Travis ngưỡng mộ Bart trước hết.

Trong tất cả bạn bè của Dolly, hai người có lẽ biết nhiều nhất về chuyện yêu đương của cô và Bart là Travis và Angela Garnto, bạn chung phòng của cô.

Ðã khá lâu, Dolly vẫn chưa đưa Bart về ra mắt gia đình, có lẽ cô cảm nhận rằng anh sẽ không ra mắt với ấn tượng tốt ở Washington, Georgia. Cô e ngại anh ưa châm biếm, và không đủ vẻ phong lưu, xét kiểu ăn nói báng bổ và quan điểm bộc tuệch của anh về nhiều thứ. Tuy vậy, cô vẫn muốn hai em trai và bố mẹ biết mặt anh, và hy vọng mình đoán sai về cách Bart diện kiến bố mẹ cô.

Barbara mời Bart ăn tối, và hóa ra đó là một đêm khá rầy rà. Barbara và Carlton ngồi trong phòng nhỏ ngay cạnh căn phòng trên tầng một mà từ lâu là buồng ngủ của Dolly, nói chuyện với Bart về những mối quan tâm của anh. Vì rằng vị khách của họ đang trên đường trở thành một nha sĩ, nên Carlton nêu ra chủ đề đó một cách tự nhiên, nghĩ rằng nó sẽ là lĩnh vực mà ông và Bart có nhiều điểm chung.

“Cháu rất nóng lòng muốn ra trường,” Bart kiêu hãnh nói, “để có thể kiếm tiền bỏ túi.”

Anh kỳ vọng sẽ giàu có nhờ các bệnh nhân đến chữa răng. Anh chưa bao giờ lung lạc về chuyện này từ những ngày học cử nhân ở Athens. Anh vào nghề đó là để kiếm tiền. Bố và mẹ Dolly nhìn anh chằm chằm, tự hỏi không biết họ có nghe chính xác không.

Carlton Heran thấy khó chịu và “buồn nôn” khi được nghe lý do Bart chọn nha khoa làm nghề nghiệp trong đời.

Mặc dù Bart cởi mở và lanh lợi trong cách nói chuyện, nhưng Barbara và Carlton Hearn không chút ấn tượng về anh. Họ thấy anh có gì đó thô lỗ và thiếu sự nhạy cảm cần thiết của một người sắp bước vào nghệ thuật chữa bệnh.

Thật khó nói mọi chuyện giữa Bart Corbin và Dolly Hearn bắt đầu không ổn từ lúc nào. Không phải từ những gì bố mẹ cô nói; hai ông bà đủ khôn ngoan để không đưa ra ý kiến về anh. Dolly là một phụ nữ độc lập. Cô và Bart hẹn hò riêng tư - với những lần chia tay ngắn ngủi - trong gần hai năm. Mặc dù Dolly đã đề cập với Bart việc lấy nhau một ngày nào đó và sinh con, Travis Hampton để ý thấy một thời gian vào năm 1989 cô bắt đầu lánh mặt Bart. Cô vẫn còn rất yêu anh, nhưng mục đích của họ không giống nhau. Dolly muốn giúp đỡ mọi người, còn Bart lại muốn kiếm tiền.

Trong vô thức, Dolly có thể là người lẳng lơ; cô không có ý gì khi cô cười tươi hay nháy mắt với một người đàn ông. Và cô quá đẹp đến mức mọi người bị lôi cuốn một cách tự nhiên. Bart phẫn nộ, và thậm chí trở nên áp chế và hờn giận vì ghen tuông nhiều hơn.

Dolly bắt đầu cảm thấy bị vướng.

Shelly chưa bao giờ thấy Bart giận dữ, và những năm chung sống của họ không có sóng gió gì đáng kể. Nhưng quan hệ giữa Dolly và Bart thường xuyên ầm ĩ. Thỉnh thoảng họ cãi lộn - chủ yếu vì anh bám cô quá chặt, không cho cô đủ tự do khi tìm cách sở hữu cô. Và cô vùng vẫy để thoát ra. Thực ra anh không động tay động chân với Dolly. Bart chưa bao giờ đánh cô, nhưng những vụ cãi cọ của hai người toàn những lời lẽ dữ tợn.

Dolly và Bart thường xuyên chia tay, để rồi nối lại quan hệ khi anh hứa sẽ để cô dễ thở hơn. Nhưng Bart không làm sao tránh được rơi vào cố tật của mình. Vào giữa năm 1989, họ lại rời bỏ nhau một lần nữa, để rồi hòa giải vào đầu mùa thu. Bart Corbin là một kịch sĩ tài giỏi, có thể khoác cái mặt nạ đáng tin cậy. Mặc dù Dolly đã nghe những lời biện hộ giống nhau của anh trước đây, Bart vẫn tìm cách thuyết phục cô rằng cuối cùng anh đã thay đổi. Anh sẽ không hạn chế cô, và anh sẽ không ghen tuông. Cô có thể có bạn nam giới và anh sẽ tin cô khi cô nói tình bạn của họ hoàn toàn trong sáng.

Tình trạng đó không kéo dài. Vào tháng Mười, có vẻ như cuối cùng mọi thứ đã chấm dứt giữa hai người. Sau khi chịu nhiều khổ đau, Dolly đã can đảm cắt đứt với Bart mãi mãi, và cô làm điều đó hoàn toàn ý thức rằng đó không phải là một cuộc chia tay nhẹ nhàng. Một phần trong cô vẫn hy vọng vào một cuộc đoạn tuyệt, nhưng cô không trông đợi nó xảy ra. Bạn bè Dolly và bạn bè Bart nhẹ nhõm khi cặp nhân tình đó đồng ý đường ai nấy đi mà không có sự náo động lớn như mọi người lo ngại.

Tuy bề ngoài bình thản, nhưng trong thâm tâm Bart Corbin rất giận. Một lần nữa người phụ nữ sống cùng anh muốn tự do. Anh lớn lên với niềm tin rằng đàn ông luôn gánh vác bổn phận. Hơn lúc nào hết, Bart thấy mình bị tình yêu phản bội. Anh không thể chịu nổi cảnh Dolly đi với những người đàn ông khác, dẫu cô chỉ hẹn hò qua loa.

Nên khi Bart gặp một cô gái tên Sally Fox* trong đêm Halloween, 1989, anh mời cô đi chơi, nhưng khi nhớ lại cô hiểu ra anh hẹn hò với cô chỉ để làm Dolly ghen.

Dolly có thể còn có cảm giác nấn ná với Bart, tuy cô biết quan hệ của hai người không có tương lai rõ rệt. Khi tình cờ gặp Bart và Sally ở buổi tiệc vào cuối năm 1989, cô thoáng run rẩy. Ðêm đó Dolly mặc bộ cánh ưa thích - áo khoác dạ hội màu đen ôm khít người, với một dải khăn thắt lưng. Sally chú ý nhìn cô gái da trắng tóc đen trong chiếc áo khoác dạ hội vì cô ta rất xinh và nổi bật, và vì Sally thấy Bart và cô ta liếc nhìn nhau.

Bart không giới thiệu hai người phụ nữ với nhau, và Sally không biết rằng Dolly nguyên là bạn gái cũ của anh.

Sally quan hệ chăn gối với Bart vài lần, qua đêm ở nhà anh, nhưng cô sớm hiểu ra Bart chỉ sử dụng cô để cùng đi với anh đến các hoạt động của trường nha, mọi người nhìn thấy họ sánh đôi, và anh chắc chắn tiếng đồn sẽ đến tai Dolly. Sally nhận ra rằng cô luôn được hẹn vào phút chót. Ðôi khi anh cho cô leo cây. Cô không hẹn hò với anh nữa.

Thời gian ngày càng eo hẹp vào mùa thu năm 1989. Dolly tập trung vào việc học, và chỉ trong vài tuần cô đã có được sự bình tâm mà hai năm qua cô chưa hề biết tới. Mặc dù cô nhớ Bart - hay đúng hơn, nhớ cảm giác về anh lúc mới quen, và những hy vọng cô từng ấp ủ cho quan hệ của hai người - tận sâu xa cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi sự chi phối của anh. Cô thành thực mong điều tốt đẹp nhất cho Bart, và khuyến khích anh đến nói chuyện với chuyên viên tư vấn tâm lý. Anh nói sẽ đi, nhưng không, anh bắt đầu gọi điện cho bạn bè ở Augusta - một cặp anh gặp ở tiệc Halloween, và các đồng môn nha khoa Derrick Hampton, Eric Rader, Tony Gacita, và Vicky Martin. Anh phôn cho họ suốt ngày đêm, thường bật khóc nức nở khi nhắc tới Dolly.

Dolly thực sự không sợ Bart - chưa sợ. Nhưng thái độ của cô đã có phần thay đổi. Cô khó tập trung trong lớp, và dễ hoảng hốt. Tuy nhiên, Dolly cương quyết không để cho Bart săn đuổi hay khủng bố. Cô nghĩ rằng cô hiểu anh, và có thể tranh luận với anh. Cô biết rất rõ hai người không bao giờ có thể quay lại thuở tươi đẹp ban đầu, nhưng cô không sợ.

Và rồi, thế giới của Dolly thay đổi hoàn toàn. Ngay cả những nơi cô luôn cảm thấy an toàn - căn hộ của cô, trường nha khoa, đại học xá - đều có vẻ nguy hiểm. Dolly thường đi với từng bước chân nhịp nhàng, hai vai thẳng và đầu ngẩng cao. Tuy nhiên, khi mùa nghỉ lễ 1989 đang đến, mọi người quen biết cô thấy cô hoặc xao lãng hoặc sợ sệt một điều gì. Thật choáng váng khi nghĩ đến Dolly Hearn như một cô gái sợ hãi; cô không thuộc tuýp người đó.

Chuyện đó liên quan đến Bart. Anh là người có thể gieo bóng tối lên đời cô. Anh đã bắt đầu cư xử như kẻ mất trí, hết khóc lóc lại nói những điều khủng khiếp về Dolly.

Bart đang rình rập Dolly. Ngay cả khi không nhìn thấy anh, cô vẫn có cảm giác anh luôn ở gần đâu đó. Quá muộn rồi, cô nhận ra cô không biết gì về anh cả. Dolly vẫn sống trong căn hộ bên ngoài đại học xá với cô bạn Angela Garnto, nhưng đột nhiên cô sợ ở một mình bất cứ lúc nào Angela đi vắng.

Angela đã sống với Dolly trong suốt “những năm tháng có Bart,” và cô nhìn thấy anh vừa hấp dẫn và ân cần, vừa hờn giận và khả nghi. Dolly tin chắc rằng Bart đứng đằng sau một loạt những sự việc lộn xộn vào tháng Mười một và Mười hai năm 1989, mặc dù cả Dolly lẫn Angela trong thực tế không thấy Bart làm gì, cũng không có nhân chứng nào khác. Nhìn từng sự việc, chúng không có vẻ gì đáng lo lắng lắm. Nhưng nhìn xuyên suốt, quả là có nhiều dấu hiệu đáng sợ.

Nếu có ai đó biết điều gì quan trọng nhất đối với Dolly Hearn, người đó là Bart Corbin. Anh biết cô ta yêu quí con mèo Tabitha nhiều dường nào. Cô đã cứu Tabitha ra khỏi chỗ lưu giữ chó mèo đi lạc, và Dolly đi đến đâu, Tabitha cũng đi theo - thậm chí đến cả trường nha khoa. Tabitha có bộ lông tơ mượt dài, với những đường vằn như con hổ và mũi cùng với móng đều màu trắng. Tabitha là con “mèo nhà”; Dolly lo lắng nó có thể bị xe đụng hay gặp tai nạn gì khác khi đi ra khỏi nhà. Ít ra phần nào vì quan tâm đến Tabitha mà cả Dolly lẫn Angela đều rất cẩn thận đóng, khóa các cửa khi vào nhà.

Ngày 14 tháng Mười một, 1989, hai người bạn chung phòng rất lo lắng khi một đêm họ về nhà thấy những cánh cửa kính trượt hé mở. Không có gì bị mất, nhưng họ không thấy con Tabitha đâu, và tim họ thắt lại khi cả hai nhất trí rằng cánh cửa đã hé mở vừa đủ cho con mèo lẻn qua. Thời tiết đã trở lạnh, và Dolly xót xa khi nghĩ Tabitha không thể sống nổi quá lâu ngoài trời.

Dolly linh cảm mạnh mẽ rằng Bart đã ở trong căn hộ của cô nhiều lần khi cô đi vắng. Thoạt tiên khó có thể nói món gì đã bị di chuyển hay xáo trộn, nhưng thật khó chịu khi nhận ra ai đó có thể vào nhà dễ dàng, và bây giờ Tabitha đã đi mất.

Hôm sau Dolly trình báo với đồn cảnh sát Augusta những điều nghi ngờ của cô. Lúc ấy không ai đặt ra vấn đề có người lâu nay lảng vảng xung quanh nhà. Các nhân viên tuần tra cho rằng ai đó đã cố sức đẩy ra khỏi đường rãnh một trong hai cánh cửa kính trượt nặng nề của căn hộ sau khi mở cánh cửa lưới không khóa.

Cô không thể chứng minh được kẻ xâm nhập là ai. Theo lời khuyên của cảnh sát, Dolly chèn một cái chốt gỗ dày vào rãnh trượt để cửa không bị mở ra lần nữa.

Khi Bart nghe tin con Tabitha đi lạc và thấy Dolly bối rối thế nào, anh rất quan tâm, và dường như ra sức giúp cô tìm con mèo. Mặc dù anh và Dolly đã trở nên xa lạ, anh vẫn ghé qua nhà và giúp cô tìm con Tabitha tại các khu vực dọc đường Parrish. Nhưng không có dấu hiệu của Tabitha. Dolly càng ngày càng điên lên về số phận của con mèo. Và rồi một tuần trôi qua.

Sau khi Tabitha đi mất được hai tuần, Dolly hầu như không còn hy vọng. Giữa dòng xe cộ đi lại ầm ầm cạnh căn hộ của cô và thời tiết lạnh giá, Dolly bắt đầu sợ rằng Tabitha đã chết. Cô tan nát cõi lòng.

Cuộc sống của cô ngày càng căng thẳng. Ngày 21 tháng Mười một, một nhân viên bảo dưỡng ở trường nha khoa tìm thấy một số biểu đồ bệnh nhân của Dolly trong thùng rác ở khu phẫu thuật họng. Ai đó đã lấy chúng từ trong phòng thí nghiệm nhỏ của cô. Cô đã cẩn thận sắp xếp các biểu đồ, và bảo mật cho các bệnh nhân mà cô nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Hôm sau, thêm vài hồ sơ bệnh án của cô biến mất. Cô còn phát hiện một bộ vòng sáp và các mẫu đúc răng của một bệnh nhân không còn nữa. Trong môn học tại phòng thí nghiệm này, toàn bộ số điểm của Dolly được quyết định bởi các bộ răng giả mà cô làm từ các mẫu đúc đó. Chỉ cô và Travis Hampton có chìa khóa để vào văn phòng của hai người, và cô biết Travis sẽ không cho phép người lạ vào đó, trừ phi anh để mất chìa khóa.

Lễ Tạ ơn rơi vào ngày 23 tháng Mười một năm 1989. Cả hai lo lắng và rất buồn về sự mất mát của Tabitha, Dolly chạy xe về nhà ở Washington.

Travis Hampton không biết ai lấy các biểu đồ và mẫu đúc sáp của Dolly. Nhưng anh nghi ngờ về những gì xảy ra cho Tabitha. Và Eric Rader, bạn của Bart, cũng vậy. Sau ngày 29 tháng Mười một hai sinh viên nha khoa này sẽ đối mặt với Bart để hỏi anh những câu hỏi nghiêm túc về con mèo mất tích của Dolly.

Có thể nói, những tuần lễ ảm đạm của Dolly chỉ mới bắt đầu. Theo Lee Reardon, em trai Corey Reardon của cô, và một vài nam sinh viên nha khoa khác, Bart đã dựng lên một kế hoạch kỳ quặc để khủng bố Dolly Hearn.

Corey nói rằng Bart đang tìm cách làm cho Dolly trông như hoang tưởng. Thực ra, anh cảm thấy chính Bart mới là người có hành vi dị hợm.

Quả đúng như vậy. Anh bỏ nhiều thời gian gọi điện thoại cho bạn bè - và đôi khi cả bạn bè của Dolly - xin họ lời khuyên để làm cách nào có nàng trở lại. Anh hết khóc rồi lại cười khi nói về Dolly. Cô đã cắt đứt với anh, nhưng anh tưởng việc hẹn hò với các cô khác sẽ đưa cô ấy trở lại. Anh có lý do để hối tiếc. Anh muốn dạy cho cô một bài học, nhưng anh kinh ngạc thấy Dolly hoàn toàn không nghĩ đến việc hai người quay lại với nhau. Thực vậy, cô có vẻ nhẹ nhõm khi thấy anh quan tâm đến người khác.

Ngày 27 tháng Mười một, Dolly xuất hiện ở trường nha khoa với đôi mắt đầy lệ và đỏ ngầu. Cô bị cận thị và thường đeo kính sát tròng. Cô bảo Travis Hampton mắt cô bắt đầu bỏng rát ngay khi cô nhét kính vào.

“Ðây này,” cô nói, chìa ra cái chai nhỏ đựng dung dịch ngâm kính. “Cậu thấy cái mùi này là lạ không?”

Hampton ngửi ngửi rồi nói, “Nghe như thuốc xịt tóc.”

“Tớ cũng nghĩ như cậu,” cô nói. “Thảo nào mắt tớ bị đau.”

Ðó không phải là chuyện đùa; mắt Dolly có lẽ đã bị tổn thương thường xuyên. Hơn nữa, dung dịch kính sát tròng của Angela Garnto cũng bị pha trộn bậy bạ - cũng bằng thuốc xịt tóc. Mắt cô cũng bỏng rát. Ai đó đã vào căn hộ của hai cô gái trong khi họ đi vắng, pha thêm chất độc hại vào dung dịch ngâm kính của họ.

Kẻ đó hẳn cần một chiếc chìa khóa. Cái chốt gỗ vẫn nằm trên rãnh cửa kính trượt, và các cửa sổ được khóa an toàn. Cùng lúc ấy, Dolly phát hiện cái nắp bình ga của cô biến mất. Lúc này, cô trố mắt nhìn xâu chìa khóa. Cô là người thích mọi thứ được xếp đặt ngay ngắn, và cô đã tròng các chìa khóa vào trong xâu sao cho tất cả mũi chìa khóa chìa ra cùng hướng. Nhìn kỹ, Dolly thấy chiếc chìa khóa căn hộ có lẽ bị gỡ ra một lúc nào đó, rồi được đặt vào lại; bởi nó chìa ra hướng khác, và nằm ở vị trí khác với chỗ trước đây của nó.

Dolly đến gặp chủ nhà, Dennis Stanfield. Anh đã trở thành người bạn thân, và trong vòng hai chục phút, Stanfield đã thay toàn bộ ổ khóa cửa căn hộ của Dolly và Angela.

Dolly biết Bart thất vọng và anh muốn nối lại với cô lần nữa. Cô biết anh sẽ gọi cho cô, và cô không ngạc nhiên khi anh thường bắt đầu khóc nức nở, nhưng cô không bao giờ tin rằng anh có thể là mối đe dọa thực sự đối với cô. Bây giờ, có những lúc cô thực sự sợ anh. Ý nghĩ anh có thể đã sao y những chiếc chìa khóa của cô và tự ý ra vào căn hộ làm cô rùng mình. Vào ngày 29 tháng Mười một, Dolly viết đơn khiếu nại chính thức gởi đến văn phòng an ninh đại học xá MCG trình bày những sự cố trong căn hộ của cô và việc chiếc xe hơi của cô bị phá hỏng.

Cuối ngày hôm đó, Travis Hampton hỏi tỉ mỉ Bart về con mèo vẫn còn mất tích của Dolly. Travis cảnh báo Bart rằng nếu anh còn muốn Dolly quay lại, thì tốt nhất anh không được gây ra điều gì với con Tabitha.

“Tớ không biết cậu có chịu trách nhiệm việc Tabitha mất tích hay không,” anh nói, “nhưng nếu Dolly không tìm ra con mèo đó, cô ấy sẽ thù ghét cậu suốt đời.”

“Vâng,” Bart trả lời vẻ bí hiểm. “Tớ cần gọi điện cho cô ấy.”

Mười phút sau, Dolly gọi cho Travis nói cô đã có tin tức về Tabitha. Cô nghe tin từ Eric Rader, người đã nối máy cho Bart và yêu cầu anh thừa nhận đã quấy nhiễu bằng cách phá hoại tài sản của cô. Cô nói thêm với Travis, “Bart sẽ đưa tớ đi tìm con mèo.”

Khi Bart và Eric gọi tới, Dolly thẳng cánh buộc tội Bart đã bắt đi con Tabitha, rồi anh ta bật khóc.

“Anh đã làm gì nó rồi?” Dolly vặn hỏi.

Cuối cùng, anh thừa nhận đã bắt con Tabitha, và nói sẽ đưa Dolly đến chỗ anh nhìn thấy con mèo lần cuối. Anh lái xe đưa Dolly băng qua thành phố, đến tận ngoại ô Augusta, rồi đậu xe gần một công trình xây dựng nhà cho người thu nhập thấp phía sau siêu thị Augusta.

Dolly nhảy ra khỏi xe, đến gõ cửa hỏi những người đang ở trong mấy căn nhà bé tí có thấy một con mèo lông tơ, sọc vằn không. Sau cùng một người đàn bà nói, “Tôi tin chắc là tôi thấy một con mèo như thế quanh đây một lần nào đó - nhưng gần đây thì không thấy nó.”

Ở đây không có nhiều xe cộ, và Dolly e rằng Tabitha đã không tìm được thức ăn; nó là con thú cưng được nuông chiều, chưa từng bắt chuột hay đào bới trong thùng rác. Nhưng rồi Dolly chợt nhìn thấy một con mèo đang lăn tròn trong nắng trên vỉa hè xi-măng.

“Cái gì giống như Tabitha kìa!” cô thét lên với Bart. “Giống quá.”

Khi cô gọi tên Tabitha, con mèo chạy tới và Dolly bế nó lên, ôm chặt. Nó gầy và trông bẩn thỉu; hai gan bàn chân có nhiều vết rách tươm, nhưng nó vẫn sống và kêu ử ử. Ngay lúc đó, Dolly biết rằng Tabitha còn sống sót không phải nhờ Bart. Ðiều anh đã làm là điều hèn hạ nhất anh có thể làm với Dolly, nhưng Bart không hiểu điều đó. Anh luôn luôn bảo cô con mèo chỉ là con mèo, và rằng nói gì thì nói anh không quan tâm nhiều đến thú vật.

“Tìm thấy nó rồi!” Dolly báo tin cho Travis Hampton. “Bart biết chỗ anh ta đã quẳng nó!”

Bart thừa nhận anh đã làm hỏng dung dịch kính sát tròng của Dolly và Angela bằng thuốc xịt tóc, và anh xin lỗi Angela vì đổ thuốc xịt tóc vào dung dịch kính của cô. Anh nói, “Tôi không biết chai nào của người nào - nên tôi đổ vào cả hai chai để không ai biết.”

Còn nữa. Bart thừa nhận rằng anh đã ở trong căn hộ của họ hai ngày trước đây, và lấy bộ dạ phục đen của Dolly - bộ cánh ưa thích nhất của cô ấy - và vài thứ quần áo khác. Cô ta chưa phát hiện vụ trộm đó.

Các ổ khóa được đổi lần nữa, Bart có vẻ thực lòng ân hận, và Tabitha cuối cùng đã về đến nhà an toàn. Chắc chắn nó đã trải qua một trong những lần may mắn thoát hiểm trong đời.

Khi lễ Giáng sinh đang nô nức đến, Dolly nói rõ với Bart rằng quan hệ của họ đã chấm dứt. Vào ngày 9 tháng Mười hai, cô đi dự một bữa tiệc, và sáng hôm sau, khi chuẩn bị đi học cô thấy chiếc xe hơi của cô đã bị phá hỏng trong đêm. Một bánh xe bị xẹp - thành bánh xe bị rạch một đường bằng vật nhọn. Hai đèn sương mù bị đập nát, có những mảnh vỡ từ chai rượu têquila nằm trên sân gần hai cái đèn vỡ. Ai đó đã cố ý dùng chìa khóa hay một vật sắc nhọn gì đó để rạch những vết rạch xấu xí lên lớp sơn hai bên xe. Dolly trình bày sự việc với văn phòng cảnh sát trưởng hạt Richmond.

Việc rình rập lại bắt đầu tái diễn, và lần này cô chắc chắn chính Bart Corbin đang theo dõi cô.

Ngay ngày hôm sau, Dolly phát hiện thấy hộp thư của cô bị đột nhập. Cô đã đặt làm hai trăm danh thiếp và đang chờ nhận một gói hàng từ nhà in, nhưng không thấy đến. Cô hỏi lại bưu điện và nói chuyện với người bưu tá vùng đấy, ông ta nhớ đã phát bưu phẩm đó vào ngày 10 tháng Mười hai.

Cô báo cáo từng sự việc cho cảnh sát. Sau vụ trộm hộp thư, cô nói với các nhân viên cảnh sát Augusta cô nghi ngờ Bart Corbin, bạn trai cũ của cô, nhấn mạnh rằng đối với cô anh là “kẻ thật sự đáng quan ngại”.

Dolly yêu cầu bạn bè đừng gởi thư Giáng sinh cho cô, và báo rằng thư có thể bị lấy cắp từ hộp thư.

Dolly trở về Washington để mừng lễ Giáng sinh với gia đình. Cả nhà nhẹ người khi nghe cô đã chia tay hẳn với Bart Corbin. Có vẻ cô nghiêm túc trong chuyện đó. Nhưng trong khi chiếc xe của cô đậu ở nhà bố mẹ, sơn - hay thứ gì đại loại thế - đã chảy vào thùng xăng, làm hỏng hết nhiên liệu trong đó. Bố cô đã cho phân tích để xác định rõ.

Carlton Hearn vừa thay chiếc Volkswagen cũ của Dolly bằng chiếc Pontiac Gran Am màu đen có mái che đã qua sử dụng nhưng còn tốt, và việc có ai đó tìm cách phá xe cô một cách có hệ thống khiến cô càng thêm căng thẳng.

Sang năm mới, Dolly khởi sự làm các bộ răng giả vốn sẽ có ý nghĩa quyết định toàn bộ số điểm của cô vào mùa xuân năm 1990. Cô làm răng cho một phụ nữ luống tuổi ăn nói nhỏ nhẹ. Bà đến phòng mạch bé tí của Dolly nhiều lần để Dolly đo và chỉnh sửa răng giả. Họ rất hợp nhau và Dolly rất phấn khởi. Cô thích bệnh nhân của cô, và luôn đi bộ đưa bà ra khỏi tòa nhà cho đến khi bà đón được xe buýt và lên xe ổn thỏa.

Nhưng những chuyện phiền toái tiếp tục ám ảnh Dolly. Vào tháng Một và tháng Hai, Dolly gởi những cáo buộc nghiêm trọng cho cảnh sát của MCG. Cô bị mất nguyên vật liệu nha khoa. Trước hết, cô mất dụng cụ nha khoa trị giá 1.495 đôla. Thứ đến, nghiêm trọng hơn, cô mất thời gian và uy tín. Ai đó đã lấy cắp nguyên bộ răng giả mà cô làm lâu nay để lấy tín chỉ. Chất liệu cho bộ răng giả chỉ đáng giá khoảng 110 đô la, nhưng thời gian của cô dành cho nó là vô giá và cô đã tạo hình chúng rất kỹ. Chỉ riêng dụng cụ nha khoa bị mất trộm lần này đã có giá khoảng 275 đô la. Dụng cụ đó, bộ khung răng nhân tạo, được tìm thấy trên tầng ba của trường nha khoa một ngày sau, nhưng hàm răng giả thì mất hẳn.

Dolly sẽ phải bắt đầu lại vì những chiếc răng giả là phần bắt buộc trong kỳ thi tốt nghiệp. Chủ nhiệm khoa Connie Drisko nói rằng mọi sinh viên đều phải có vài bộ răng giả cho kỳ thi tốt nghiệp, và nhấn mạnh rằng chúng đòi hỏi nhiều công sức, và hai tuần - thậm chí vài tháng - để làm xong.

Dolly không thể chứng minh rằng mình đã gần hoàn thành công trình đó. Tất cả những gì cô có thể làm là bắt đầu lại. Trong thâm tâm cô biết Bart đã lấy chúng. Hy vọng tìm được bằng chứng của những điều nghi ngờ, một hôm cô nhét một cái máy ghi âm cực nhỏ vào túi chiếc áo choàng trắng của phòng thí nghiệm, và sau đó hỏi Bart có lấy công trình hàm răng giả của cô không. Trong cuốn băng đó, Bart hỏi đi hỏi lại cô có đang ghi âm để tìm bằng chứng chống lại anh không. Tuy tiếng nói lộn xộn, có đủ cơ sở để nghĩ rằng anh không tin cô thực sự sẽ ghi âm anh. Cuối cùng, anh bảo rằng cô sẽ không bao giờ tìm ra hàm răng giả, nên tốt nhất là đừng tìm nữa.

Khi Dolly nói chuyện với các bạn sinh viên trong trường về những thứ cô bị mất và sự quấy nhiễu của Bart, anh lại nói bóng gió với mọi người rằng Dolly đang bị “hoang tưởng nhẹ” và tưởng tượng ra đủ thứ.

Khi cô đưa anh ra Hội đồng Sinh viên, anh nổi điên. Tiến trình điều tra của Hội đồng Sinh viên khá đơn giản. Khi có một cáo buộc, một hội đồng gồm một thành viên của khoa và một sinh viên nha khoa điều tra các tình tiết, sau đó thông báo lại cho tiểu ban của Ủy ban Sinh viên vụ. Hội đồng này xem xét bằng chứng có được và quyết định đã có đủ cơ sở để đưa ra tòa hay chưa. Nếu không, vấn đề được gác lại. Sau thời điểm đó, mọi tài liệu liên quan đến cuộc điều tra được hủy bỏ.

Thật rắc rối là nhiều chuyện xảy ra với Dolly đều ngẫu nhiên và dường như không chắc Bart Corbin có thể dính líu hoàn toàn với những khiếu kiện của cô, mặc dù quyết định cuối cùng chưa được đưa ra.

Bart đã từng đứng trước Hội đồng Sinh viên trước đây khi anh bị cáo buộc chữa trị cho bệnh nhân mà không có mặt giáo sư. “Anh tìm đủ mọi cách tự bào chữa rằng anh không có tội,” một sinh viên nha khoa khác nhớ lại.

Không sẵn sàng chấp nhận thất bại, Dolly nộp đơn xin học ngoại trú về môn giải phẫu họng, nhưng như Travis Hampton sau này nhớ lại, “Dolly chẳng có tí cơ hội nào để thành công. Ðiểm số của cô vẫn không đủ tốt.”

Anh ta không chơi hèn; anh ta đang thực tế. Những sự kiện mấy tháng vừa qua đã khiến cô xao lãng việc học. Thật khó tập trung khi cô là mục tiêu của kẻ săn đuổi - mặc dù cô biết kẻ săn đuổi đó.

Dolly vẫn không tin rằng Bart có thể hành động bạo lực, nhưng anh đã đổ thuốc xịt tóc vào dung dịch kính sát tròng của cô; bắt cóc con mèo; lấy cắp các hồ sơ bệnh án, và bộ răng giả gần như hoàn chỉnh mà cô đã làm rất cẩn thận, cùng các dụng cụ nha khoa đắt tiền của cô; rạch bánh xe của cô; lẻn vào nhà cô. Ngay cả một người tích cực một cách vững vàng như Dolly Hearn cũng bị sốc. Và sợ hãi.

Ðầu năm 1990, Dolly hẹn hò thi thoảng với các sinh viên khác, và thường về nhà vào cuối tuần. Trong ngôi nhà ở Washington, Georgia, từ lâu cô đã không ở trong phòng ngủ thời thơ ấu, và chuyển lên gác. Phòng ngủ bên ngoài phòng khách là của cô. Nó có cửa riêng để ra ngoài, một lò sưởi, và một buồng tắm kế bên. Ðó là một căn phòng xinh xắn với chiếc giường bốn cọc và một chiếc xích đu. Dĩ nhiên, cách bài trí nhấn mạnh đến hình ảnh những con mèo, hoa hồng và nơ bướm. Cô thường cài một cái nơ bướm to đùng trên tóc, và cô đính những cái nơ bướm thành hàng thẳng đứng gần cửa chính. Ngôi nhà tuổi thơ là một chỗ an toàn của Dolly.

Vào tháng Hai năm 1990, Dolly thỉnh thoảng hẹn hò với một sinh viên khác. Chuyện này không nghiêm túc - chí ít là về phần cô - dù Jon Everett* rất vui được ở bên cô. Vào ngày 23 tháng Hai, Dolly dự định làm bữa ăn tối cho Everett tại căn hộ của cô, nhưng năm giờ chiều hôm đó Everett tình cờ chạy xe ngang qua nhà Bart Corbin, và trông thấy Dolly và Bart đứng ở ngoài hiên. Anh không nghe được hai người nói gì, nhưng rõ ràng hai người đang tranh cãi rất dữ. Lúc bảy giờ, Dolly gọi cho Jon Everett hỏi họ có thể thay đổi kế hoạch được không; cô không nói lý do, nhưng cô nghĩ tốt hơn nếu cô đến chỗ anh. Khi cô đến nửa tiếng sau đó, anh có thể thấy cô rất hốt hoảng. Cô bảo anh Bart rất ghen, nên có lẽ tốt hơn là hai người đi ăn ngoài. Họ ăn tại một nhà hàng địa phương - Chi-Chis - sau đó thuê một bộ phim đang ăn khách: Chứng cớ ngoại phạm của nàng.

Nửa đêm, họ nghe có tiếng đập cửa điên cuồng. Chính là Bart. Anh kêu vọng vào rằng anh “chỉ muốn nói chuyện với Dolly”.

Cả Dolly lẫn Jon đều không trả lời, nhưng Jon có thể thấy cô khiếp đảm. Cô bắt đầu run và khóc trong khi van vỉ Jon đừng để Bart vào nhà.

Bart cứ đập cửa, và Dolly gọi 911. Nhưng lúc cảnh sát đến, Bart đã đi rồi. Anh quay lại lúc 4 giờ sáng và bắt đầu nện vào cửa lần nữa, đòi nói chuyện với Dolly. Cô rối trí hơn nữa; cô không thấy mặn nồng lãng mạn gì với Jon Everett lúc này - chỉ vì cô sợ không dám về nhà. Họ gọi cảnh sát một lần nữa, và lần này các nhân viên tuần tra đến, cảnh cáo sẽ bắt giữ Bart nếu anh không rời khỏi chỗ này.

Dolly bảo Jon rằng Bart sẽ không để cô yên. Jon tìm cách bảo vệ cô, và họ học với nhau suốt ngày hôm sau, nhưng cả hai đều hiểu rằng cô khó có thể hẹn hò với bạn trai được nữa. Bart sẽ không để cô làm chuyện đó.

Những khiếu kiện của Dolly gởi đến văn phòng an ninh của trường không có tác động mấy; thậm chí một số nhân viên ở đó còn cho rằng cô làm ồn ào cốt để gây chú ý và muốn cô thử máy phát hiện nói dối tại văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Richmond. Ai quen biết Dolly đều sẽ thấy việc đó thật nực cười. Nhưng Bart khởi xướng chiến dịch xầm xì rằng cô có “khuynh hướng hoang tưởng” và lan truyền theo kế hoạch của anh.

Bác sĩ Carlton Hearn đã đem dung dịch trong bình nhiên liệu xe Dolly đến xét nghiệm tại văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Wilkes. Nhiều tuần sau sự cố trong lần Dolly về nhà dự lễ Giáng sinh năm 1989, cảnh sát phát hiện nhiên liệu trong xe, đã biến thành màu hồng sữa Pepto-Bismol, là do bị trộn với nước sơn.

Bố Dolly là một người trầm lặng, nhưng ông cũng đã không chịu nổi nữa. Ông chạy xe đến Augusta và trực tiếp nói chuyện với Bart Corbin. Ông yêu cầu anh tránh xa Dolly và ngừng quấy nhiễu cô, nhưng hình như điều ông nói không gây ấn tượng bao nhiêu đối với Bart, dù sau này anh nói anh sợ bác sĩ Hearn có thể hại anh.

Dolly mượn khẩu súng ngắn của Travis Hampton để tự vệ, cho đến khi cô tự sắm được. Bố cô mua cho cô một khẩu súng lục tự động 38, khẩu Smith & Wesson. Sau đó ông và em trai cô đưa cô đến trường bắn dạy cô cách bảo quản súng và cách bắn.

Cô để khẩu súng lục trong hộp đựng giày dưới gầm giường trong phòng ngủ trên gác, nhưng nó chỉ làm cô yên tâm một chút thôi. Cô và Angela rất cẩn thận khóa cửa nẻo, và canh chừng người lạ mặt ẩn nấp sau những cây thông cao ngoài sân lớn.

Tháng Hai năm 1990, Hội đồng Sinh viên của trường nha khoa ngừng cứu xét những khiếu kiện của Dolly đối với Bart.