Chương 15 MÙA XUÂN NĂM 1990
THÁNG NĂM 1990, sau tất cả những vụ lộn xộn của năm trước, một thời kỳ tồi tệ kéo dài dường như đã chấm dứt. Biết Bart sẽ sớm quên cô và hướng đến chỗ làm đầu tiên trong ngành nha, Dolly nghĩ rằng có thể an toàn nếu dành chút thời giờ với anh - trên nền tảng “tình bạn đơn thuần.” Bất chấp tất cả những gì đã trải qua với Bart, Dolly vẫn cảm thấy ít nhiều còn yêu anh. Có vẻ như anh chấp thuận những nguyên tắc cô đặt ra, và cô vui vẻ vì hai người không chia tay trong giận dữ. Cô đã từng yêu anh, và thỉnh thoảng cô vẫn khao khát những ngày xưa khi hai người còn bên nhau và anh cư xử như một người khác.
Những sự cố làm cô và Angela hoảng sợ đã chấm dứt hoàn toàn. Dolly hầu như đã quên khẩu súng dưới giường. Thỉnh thoảng Bart ghé nhà cô trên đường Parrish giữa trưa, và thỉnh thoảng cô cũng ghé nhà thăm anh. Như mọi lần, khi Bart tử tế với cô, cô rất tử tế. Họ vẫn có những bất đồng và cô nổi nóng với anh khi bữa nọ anh muốn cô đến nhà dù biết cô phải học để hôm sau thi. Nhưng cuối cùng anh thuyết phục rằng sẽ để cô học nếu cô ghé qua nhà. Dĩ nhiên anh không giữ lời hứa và Dolly rất tức giận.
Tuy vậy, điểm của Dolly trong các kỳ thi cuối niên khóa là điểm số cao nhất cô từng giành được ở MCG. Cô đã cố gắng để không phải thi lại, và cô có đầy đủ triển vọng trở thành “một sinh viên năm cuối vượt trội,” bước cuối cùng trước khi trở thành nha sĩ đúng nghĩa vào năm sau. Ðặc biệt, bất chấp những người nghi ngờ, cô đã tìm được công việc tập sự về giải phẫu họng! Vào cuối mùa xuân năm 1990, thế giới của cô đầy tươi sáng.
Dolly náo nức mong đến ngày về nhà dự lễ tốt nghiệp trường trung học Wilkes Academy của Gil, em trai cô. Gil là học sinh giỏi nhất lớp, và cô rất tự hào về cậu em.
Dolly mặc áo dây màu đen, váy ngắn và giày đen cao gót đến dự lễ. Tóc và khuôn mặt được trang điểm hoàn hảo như thường lệ. Trông cô đẹp tuyệt khi chụp hình và quay phim với gia đình.
Cô hân hoan nói với bà nội, “Năm tới, bà có thể gọi con là nha sĩ Dolly rồi!”
Học kỳ mùa xuân đã hết, và Dolly còn hai tuần nữa. Trong vài ngày tới cô sẽ đi nghỉ hằng năm với gia đình ở một trong những hòn đảo nhỏ ở Nam California, gần Beaufort và St. Helena Sound. Cả nhà sẽ tận hưởng chuyến đi săn ở bờ biển Atlantic hay đảo Fripp tại đó. Bố mẹ cô muốn cô ở lại trọn hai tuần, nhưng cô nói cô yêu căn hộ ở Augusta, và cô muốn dành thêm ít thời gian ở đó mà không bị áp lực của trường nha khoa. Cô dự trù ở với bố mẹ và các em vài ngày, và cô hứa đem về món bánh nướng bí ngô và nước sốt mì ống.
Dolly hạnh phúc và thanh thản trong chuyến thăm nhà vào kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên của tháng sáu năm 1990. Không nói gì với gia đình, nhưng cô sẽ gặp Bart trong kỳ nghỉ hè. Liệu cô có hy vọng mình và Bart có thể xóa bỏ quá khứ và bắt đầu lại hay không, chỉ có Dolly biết. Rất có khả năng cô hiểu ra rằng không ai nghĩ họ sẽ sống bên nhau quá những ngày nắng hè cuối cùng ở Augusta này, và cô sẵn sàng làm lại cuộc đời mà không có anh. Năm học cuối cùng của cô sẽ đòi hỏi nhiều nỗ lực, và việc giải phẫu họng cũng vậy. Dường như không có kế hoạch tương lai nào của Dolly dính dáng đến Bart, nhưng cô luôn luôn cố gắng để có những kết thúc có hậu. Cô nghĩ cô vẫn có thể dành cho anh một tuần cuối cùng - một tuần để chia tay mà không để lại những ký ức tệ hại.
Dolly ôm hôn mọi người trong nhà, và vui vẻ chào từ biệt khi rời Washington trở lại Augusta.
Kỳ nghỉ hè của cô sẽ không nhàn hạ lắm. Cô sẽ phải làm các bảng kết toán sổ sách cho anh chủ nhà Dennis Stanfield. Stanfield thích chữ viết rõ ràng nhưng ấn tượng của cô, và Dolly cũng thích nhận thêm thù lao cho công việc này.
Ngày thứ tư, 6 tháng Sáu, Dolly chuẩn bị nguyên liệu để làm món bánh nướng bí ngô, và lấy khỏi tủ lạnh một gói thịt băm viên, để nó tan băng trước khi làm món nước sốt mì ống.
Trong lúc chờ đợi, cô xem kịch truyền hình và làm sổ cho anh chủ nhà. Cô mặc quần cụt màu sẫm và áo sơ mi ngắn tay có hoa văn trắng đen. Cô ngồi vắt đôi chân trần trên ghế nệm sọc vuông.