Phần IV -Chương 16 Cuộc điều tra - AUGUSTA- *-NGÀY 6, THÁNG 6, NĂM 1990
LÚC 5 GIỜ 24 PHÚT chiều ngày 6 tháng Sáu, phó cảnh sát trưởng Paul Johnson của hạt Richmond trực máy và nghe cú điện đàm yêu cầu anh đến số nhà 3077 trên đường Parrish, căn hộ C. Hình như có một vụ tự sát xảy ra ở địa chỉ đó, và người trình báo nằm trong danh sách “Trình báo tiểu sự vụ” của anh là một cô gái có tên Angela Garnto.
“Cô gái trình báo rằng khi về đến nhà, cô thấy người bạn chung phòng, Hearn, Dorothy Carlise, nữ, ngồi trên ghế dài trong phòng khách với một vết thương do đạn bắn vào phần bên phải đầu. Khẩu súng lục 38 nằm trong lòng nạn nhân. Hạ sĩ Sims và điều tra viên Ron Peebles, xe số 708, được gọi tới hiện trường. Hạ sĩ Le Roy Sims thông báo chủ thể đã chết.”
Như tất cả tài liệu của cảnh sát, bản lược thuật được viết bằng những nhóm từ cụt ngủn, vô cảm. Những gì phó cảnh sát trưởng Johnson viết thậm chí không thể mô tả cú sốc, sự kinh hoàng và đau khổ có thể cảm nhận trong căn hộ Dolly và Angela ở chung gần hai năm qua.
Khi Angela về đến nhà ngay sau năm giờ chiều hôm đó, cô mở hai ổ khóa cửa trước, và bước vào phòng khách. Các bức rèm buông xuống, điều này là bất thường vì hiếm khi Dolly buông rèm. Căn phòng lờ mờ, chỉ có ánh sáng của màn ảnh chiếc tivi nhỏ đang lập loè và ngọn đèn nhỏ duy nhất bên cạnh ghế nệm dài. Angela thấy Dolly ở cuối ghế nệm, đầu nghiêng về bên trái trượt khỏi mấy cái gối gần tay dựa của ghế. Ngoại trừ việc hai chân bắt chéo, gần như tư thế hoa sen trong yoga, trông Dolly cứ như vừa thiếp ngủ. Angela cười hỏi, “Chơi trò gì thế hả?”
Dolly không trả lời cũng không nhúc nhích, và Angela cảm thấy nổi gai ốc sau gáy. Cô đi chầm chậm đến gần Dolly và thấy cả khuôn mặt người bạn chung phòng nhuốm màu đỏ tươi. Máu đã khô từ lâu. Dolly mất rất nhiều máu. Máu chảy từ vết thương gần tai phải, xuống phần bên trái chiếc áo sơ mi mỏng, rồi tạo thành những vệt thẳng nằm trên đùi trái.
Cuốn sổ kế toán của Dennis Stanfield vẫn để mở trên bàn trước mặt cô, cũng vấy máu.
Angela dè dặt chạm vào người Dolly, cố gắng tìm mạch, nhưng không có.
Chắc chắc Angela nghĩ rằng Dolly đã chết, và có lẽ đã chết mấy giờ rồi, nhưng Angela bị sốc nặng đến mức cô khó mà hiểu được điều đó. Những ngón tay cô run lẩy bẩy, không quay số điện thoại được, nên cô chạy qua căn hộ bên cạnh yêu cầu cô gái trong nhà gọi cảnh sát và đội cấp cứu của sở cứu hỏa.
Kế đó, cô chạy đến căn hộ lân cận nơi có một bác sĩ trẻ sống; ông ta đang thực tập trong phòng cấp cứu của một bệnh viện gần đây. Angela sợ phải quay trở vô căn hộ ở chung với Dolly, và cô đứng chờ ở ngoài trong khi ông bác sĩ trẻ kiểm tra xem Dolly còn bất kỳ dấu hiệu sự sống nào không.
Không.
Chưa đầy mười phút sau khi Angela về nhà, phó cảnh sát trưởng Paul Johnson đi vào hiện trường. Ông thấy khẩu súng chứa đầy đạn trên bụng cô gái đã chết, và, lo lắng cho sự an toàn của những người đứng nhìn và đội y tế cấp cứu, ông quyết định lấy khẩu súng đi. Ông dùng cây bút nhấc nó khỏi cơ thể rồi đem để trên chiếc ghế mây.
Ông không có máy ảnh nên không thể chụp ảnh hiện trường trước khi dời hung khí đi. Không có bức ảnh, sẽ tuyệt đối không thể tái hiện tư thế của hai bàn tay Dolly Hearn hay chính khẩu súng. Ðó sẽ là một mất mát đáng kể trong phần điều tra bước đầu này.
Ðiều tra viên Ron Peebles, được báo tin khi đang ở nhà, vội vã chạy tới hiện trường. Ông đang trải qua một tuần bận rộn. Con trai ông, Scott, sắp tốt nghiệp trung học; Scott cùng tuổi với Gil, em trai của Dolly, và ông hy vọng mai này cậu sẽ đi vào ngành luật.
Peebles chụp vài chục tấm ảnh của hiện trường như ông nhìn thấy. Ông và Johnson cùng có ấn tượng đầu tiên là Dolly Hearn, hai mươi bảy tuổi, đã tự sát. Không có dấu hiệu gì cho thấy cô ta vùng vẫy - tư thế của cô quá thoải mái đối với chuyện đó. Johnson nói cho Ron Peebles biết rằng khẩu súng nằm giữa hai bàn tay cô ta, bàn tay trái đặt trên mũi súng.
Angela nói với điều tra viên hiện trường rằng Dolly Hearn không phải là loại người có thể tự tử. Cô nói, “Khi gặp rắc rối, Dolly sẽ chỉ hơi trầm lặng hơn bình thường một chút thôi.”
Ðược hỏi về những quan hệ của Dolly với đàn ông, Angela đề cập đến Bart Corbin. Lần gần đây nhất là hôm qua cô gặp anh tại nhà Dolly. “Hai người nói chuyện. Tôi không nghe họ trao đổi về cái gì, nhưng Dolly không đề cập đến chuyện tranh cãi với tôi, rồi tôi nói chuyện với Bart sau đó, và anh rất vui vẻ.”
Ðã nhiều tháng qua từ khi xảy ra những vụ lộn xộn và bố cô mua cho khẩu súng. Cô để nó dưới gầm giường. Vâng, Angela cảm thấy khẩu súng trên bụng Dolly giống như khẩu súng đó - nhưng đã lâu cô không thấy nó.
Hạ sĩ Sims chính thức thông báo Dolly đã chết vào lúc 6 giờ chiều. Các bao giấy được tròng vào hai tay cô để không ảnh hưởng đến các khám nghiệm tìm thuốc súng, và xác cô được đưa vào Phòng Cấp cứu Bệnh viện Ðại học để chờ khám nghiệm tử thi.
Peebles và Johnson, cùng với thiếu úy Billy Hambrick, đại úy Gene Johnson, và trung úy John Gray kiểm tra tất cả những gì còn lại trong căn phòng nhỏ. Những cánh cửa kính trượt dẫn tới nhà bếp vẫn khóa. Sân hiên bên ngoài cửa ra vào có một ổ khóa chưa ai đụng tới nằm phía ngoài hàng rào. Không có dấu vết xâm nhập bằng vũ lực hay đục khoét xung quanh cửa trước, mà Angela cho rằng đã được khóa từ trước.
Máy điện thoại trả lời tự động của Dolly nhấp nháy, cho biết có tin nhắn mới. Họ quay ngược lại và lắng nghe tất cả tin nhắn. Một tin nhắn của Bart Corbin. Anh đang nói với Dolly rằng anh sẽ không đưa cô đến dự buổi tiệc tối hôm đó được, nhưng gợi ý hai người có thể gặp nhau sau. Theo như Angela biết, Dolly không có kế hoạch đi dự tiệc với Bart tối hôm đó. Tại sao anh gọi điện thoại để hủy một cuộc hẹn không bao giờ tồn tại?
11 giờ tối bố mẹ Dolly nhận được tin cái chết của con gái. Khi nghe đến hai chữ tự tử, họ lắc đầu. Bác sĩ Carlton Hearn đề nghị các điều tra viên nên nói chuyện với Bart Corbin. Ông giải thích rằng Corbin đã gây rất nhiều rắc rối cho con gái ông trong chín tháng qua. Ông nói, “Cần phải thẩm vấn kỹ hắn ta.”
Cả Gray và Peebles đều biết những rắc rối của Dolly với Corbin. Họ nhớ lại những trình báo cô gởi đến sở cảnh sát mùa thu năm ngoái. Nhưng đích thân Dolly Hearn đã xuống Phòng điều tra hình sự của sở để báo với các cảnh sát điều tra rằng cô quyết định không khởi kiện anh nữa.
Carlton Hearn lắng nghe mô tả về khẩu súng tìm thấy trên bụng Dolly, và ông bảo rằng nghe có vẻ giống khẩu 38 li mà ông mua cho cô để tự vệ.
Khi vợ chồng Hearn được hỏi Dolly từng có tiền sử trầm cảm hay các vấn đề về cảm xúc không, họ sững sờ trước câu hỏi. Chắc chắn họ chưa bao giờ thấy bất cứ bằng chứng nào về điều đó. Dolly mà họ biết là một người hớn hở, giỏi giang và yêu đời - nhất là trong những tuần gần đây.
Chỉ mới ba ngày trước, cô vui tươi như bố mẹ vẫn nhìn thấy xưa nay - có lẽ còn vui hơn. Họ gần như không thể tin rằng cô đã chết. Cô có quá nhiều kế hoạch cho tương lai.
Vợ chồng Hearns choáng váng vì đau đớn và mất mát. Thay vì xếp đặt một kỳ nghỉ mùa hè, bây giờ họ sẽ thu xếp một đám tang. Thay vì nhìn Dolly trở thành một nha sĩ và cùng làm việc với Carlton trong phòng mạch, họ sẽ chôn cất cô tại một khu đất không xa ngôi nhà đồ sộ màu trắng nơi cô lớn lên.
Ðiều đó quá sức chịu đựng, trong một buổi tối hoặc trong một tuần lễ hoặc, hoặc rất có thể, trong đời. Cô là người giàu nghị lực nhất mà gia đình và bạn bè cô từng biết, và bây giờ cô đã ra đi.
***
Bart Corbin có một số bạn thân ở đại học xá MCG hoặc vùng lân cận. Eric Rader là đồng sự phòng mạch của Bart ở trường nha khoa trong hai hăm, họ thân nhau. Eric đã lập gia đình, và nhiều cặp khác, hầu hết đang phấn đấu lấy bằng nha khoa, đã kết bạn với Bart. Họ lắng nghe anh than vãn về mối quan hệ chập chờn với Dolly, và họ lo lắng thấy anh thường chán nản đến mức bật khóc. Nhiều người trong số họ tin rằng Dolly đúng là “con quỷ cái” như Bart thường mô tả. Anh từng đề cập đến chuyện cô ta bị “hội chứng hoạt náo viên,” và giải thích rằng cô kỳ vọng đạt được mọi thứ. Và ngay cả khi nghe nói cô thực tập ngoại trú, anh chế giễu ý tưởng cô ta hy vọng trở thành nhà phẫu thuật họng.
Bác sĩ Tony Gacita và vị hôn thê, bác sĩ Vicky Martin, có khuynh hướng tin anh. Họ gặp Bart vào tháng Mười năm 1989 và cảm thấy Dolly đang giày vò anh, bỡn cợt anh khi cô không quan tâm đến anh nghiêm túc. Vicky nghĩ Dolly son phấn quá đậm và ngạc nhiên tại sao cô ta trang điểm như vậy khi vốn đã rất quyến rũ. Cô cũng không chấp nhận cách ăn mặc của Dolly, cho rằng quá loè loẹt và khêu gợi.
Vicky cảm thấy tiếc cho Bart vì anh quá yêu Dolly. Hôm chủ nhật ngay sau khi gặp anh, Tony và Vicky cùng ăn điểm tâm với Bart. Anh ăn mặc rất lịch sự và nói anh vừa đi nhà thờ. Anh bảo họ nhiều năm nay anh không đi nhà thờ nhưng vẫn cảm thấy thích đi. Anh về nhà họ sau bữa điểm tâm và bắt đầu nói chuyện, khóc và đau khổ vì Dolly. “Tôi có súng ở nhà,” anh nói nghe chừng rất đáng ngại, và điều đó làm họ lo lắng.
Sợ anh có thể tự sát, hai người thuyết phục Bart đưa súng của anh cho họ giữ. Họ thường tin tất cả những gì Bart nói về Dolly, và việc cô không muốn gắn bó với anh. Tệ hơn nữa, anh nói rằng Dolly đang tìm cách hủy hoại sự nghiệp anh bằng cách trình báo anh với Hội đồng Sinh viên MCG sau những sự cố được nói tới ở căn hộ và việc đập phá xe của cô.
Tin Dolly chết lan nhanh khắp trường nha khoa, và nhiều người biết tin thậm chí trước khi cha mẹ cô được thông báo. Khuya hôm đó, Bart xuất hiện ở nhà Gacita-Martin đòi lấy mấy khẩu súng lại. Cả Tony lẫn Vicky đều chưa biết vụ Dolly, và Tony đem súng ra đưa lại cho Bart. Sau đó mẹ Tony gọi và anh nói chuyện với bà trong khi Bart chờ ở phòng khách - kiểm tra súng.
Một cú điện thoại khác đến, lần này báo cho Tony biết tin Dolly Hearn đã chết - có vẻ như tự sát. Anh và vị hôn thê hốt hoảng nghĩ tới những điều Bart có thể làm khi anh biết tin, nhưng vẫn tự hỏi không biết anh đã biết tin chưa và có phải đó là lý do anh đến để lấy súng lại. Hai người rúc vào nhau, thì thầm, cố gắng tìm ra cách tốt nhất để báo cho Bart biết những gì đã xảy ra. Chắc chắn anh sẽ hết sức quẫn trí khi nghe tin.
Họ quyết định đưa anh đến nhà Eric Rader. Anh ta vẫn là người giỏi an ủi Bart nhất mỗi khi Bart gặp trục trặc. Vicky bảo Bart cô cần chạy xe tới nhà Eric và cô tìm cách giữ giọng bình tĩnh khi bảo anh “để mấy khẩu súng lại.”
Khi đến nhà Rader, họ đưa Bart tới chiếc trường kỷ và Vicky bảo anh Dolly đã chết. Anh có vẻ sốc và dường như rất đau khổ. Eric lái xe đưa Bart đi đâu đó để hai người có thể nói chuyện riêng. Mặc dù rất mến Bart Corbin, Rader tin - như Tony Gacita và Vicky Martin - rằng anh rất dễ suy sụp, và họ luôn canh chừng anh. Eric biết Bart lấy trộm bộ răng giả, các biểu đồ, các dụng cụ của Dolly, vì Bart đã thú nhận riêng với Eric rằng chính mình đã lấy khi Eric cáo buộc anh. Nhưng chuyện đó đã hoàn toàn thuộc về quá khứ; nếu Dolly đã tha thứ cho anh, chắc chắn Eric cũng tha thứ.
Nhưng giờ đây, sau phút đầu biểu lộ đau khổ, Bart bình tĩnh trở lại và hành xử gần như bình thường. Tuy vậy, bạn bè không trả lại súng cho anh. Họ gọi điện cho Gene Corbin, bố của Bart, trình bày sự quan ngại của họ. Bố anh hết sức ngạc nhiên cho rằng Bart hoàn toàn chẳng có vấn đề gì cả. Ông nghĩ bạn bè anh có lẽ đang phản ứng thái quá.
***
Sáng hôm sau, ngày 7 tháng Sáu, 1990, bác sĩ Sharon Daspit, chuyên gia khám nghiệm y khoa của Cục điều tra Georgia, tiến hành khám nghiệm tử thi Dolly Hearn. Dolly cao một mét sáu lăm, nặng 55 ký. Mọi cơ quan, hệ thống trong cơ thể cô đều lành mạnh, bình thường, và hoạt động tốt cho đến thời điểm một nòng súng đặt vào lớp da ngay trước tai phải cô, “khu vực tiền nhĩ”. Vết thương là vết thương bắn sát, rìa vết thương thâm đen vì thuốc súng và bụi vỡ của nòng súng. Khi viên đạn đi vào chỗ đó, ngay dưới chỏm xương bên phải, nó đã xuyên qua não theo một đường gần như thẳng, cắt rời và làm nát thân não, và dừng lại ngay dưới chóp xương cứng ở phần trái của đầu.
Cô đã chết tức khắc.
Không có dấu hiệu nào cho thấy cô bị hãm hiếp hay đánh đập, cũng không có những vết thương do tự vệ để có thể nghĩ rằng cô đã đánh lại kẻ tấn công. Không có rượu hay thuốc ngủ trong máu.
Daspit ước tính Dolly chết khoảng từ 1 đến 3 giờ chiều ngày 6 tháng sáu. “NGUYÊN NHÂN CÁI CHẾT” được ghi trong báo cáo khám nghiệm tử thi là: “Vết thương do đạn bắn vào đầu, phá hủy thân não và kiệt máu phái sinh, có vẻ như tự gây ra.”
Và sau đó Daspit bổ sung: “Không xác định được.” Có nhiều điều trong cái chết của Dolly Hearn làm bà bối rối, và bản thân bà vẫn có những nghi vấn.
Ðối với bạn bè và gia đình Dolly, mọi giả định cô tự tử dường như là một sai lầm khủng khiếp. Có lẽ bằng chứng hay nhân chứng, hay thậm chí lời thú tội của kẻ thủ ác mới xóa được những từ ngữ đó.