← Quay lại trang sách

Chương 17 NGÀY 7 - 10 THÁNG 6, NĂM 1990

VÌ CÓ QUÁ NHIỀU NGƯỜI đề cập đến Bart Corbin ngay sau khi cái chết của Dolly được phát hiện, nên tất nhiên anh ta là người đầu tiên mà các điều tra viên của hạt Richmond muốn nói chuyện chi tiết. Bất chấp quan hệ giữa hai người như thế nào trong ngày Dolly chết, anh ta đã can dự vào cuộc đời cô trong vài năm qua. Việc khám nghiệm tử thi vẫn đang tiến hành khi Bart đến Phòng điều tra hình sự lúc mười một giờ kém năm ngày 7 tháng Sáu. Trung úy John Gray tiến hành phỏng vấn, và Bruce Powers, chỉ huy lực lượng an ninh của MCG ngồi quan sát.

Cuộc phỏng vấn được ghi âm đó về sau sẽ cho thấy rất có ý nghĩa.

Bart khai ngày sinh, số điện thoại, và địa chỉ trên phố Parnell ở Augusta. Công việc của anh ta? “Sinh viên toàn thời gian, khoa nha, Ðại học Y khoa Georgia.”

Anh ta nói anh ta sống ở Augusta được bốn năm, và quê anh ở Snellville.

John Gray bắt đầu.

Gray: Anh đang chuẩn bị ra trường, tôi hiểu. Những kế hoạch sau đó của anh là gì? - hoặc về đại thể anh sẽ làm gì?

Corbin: Trở lại Snellville trong một tháng hy vọng tìm được việc làm trong tháng đó và hy vọng đi khỏi tiểu bang.

Gray: Ðược. Tối hôm qua - dĩ nhiên, tôi biết anh biết chuyện đó và những gì đã xảy ra. Ðó là vào khoảng 5 giờ, người ta phát hiện thi thể của Dolly Hearn. Anh có quen biết với con người này?

Corbin: Vâng, tôi có quen - cô ta là bạn gái cũ của tôi.

Gray: Lần cuối anh gặp Dolly là khi nào?

Corbin: Hôm trước đó lúc 2 giờ chiều.

Gray: Có ai ở đó với cô ta không?

Corbin: Bạn chung phòng của cô ấy, Angela Garnto.

Gray: Anh ở đó bao lâu... Hoặc cả hai người -

Corbin: Ba mươi phút. Bốn mươi lăm phút. Tôi ghé qua xem cô ấy thế nào. Cô ấy mới vừa bị bệnh.

Gray: Nội dung chính của cuộc nói chuyện - tôi sẽ không có ý đi quá sâu vào chuyện riêng tư, nhưng -

Corbin: Chuyện vặt thôi - không có gì quan trọng.

Gray: Hai người có bất kỳ tranh cãi hay bất đồng gì trong thời gian anh ở đó không?

Corbin: Thưa, không.

Gray: Khi anh đi khỏi, anh có gọi lại cho cô ta vào tối hôm đó không hoặc anh có định gặp lại cô ta vào tối hôm đó không?

Corbin: Tối ngày sáu hay tối ngày năm khi tôi gặp cô ấy lần cuối?

Gray: Tôi nghĩ câu hỏi rõ ràng rồi. Anh có phải gặp lại cô ta đêm hôm đó không?

Corbin: Không.

Gray: Lần tiếp theo có thể anh phải gặp cô ta là vào ngày nào?

Corbin: Không có lần tiếp theo. Tôi hy vọng chúng tôi có thể ăn tối một lần nữa trước khi ra trường vì thứ sáu cô ấy sẽ đi nghỉ hè khoảng một tuần, và tôi sẽ thi khi cô ấy trở lại trường, rồi sau đó tôi sẽ đi.

Gray: Tốt rồi, chúng ta hãy đến với buổi sáng thứ tư - ngày sáu tháng Sáu. Chúng ta hãy bắt đầu ngày hôm đó của anh, lướt qua thôi. Anh thức dậy lúc mấy giờ?

Corbin: Khoảng chín giờ. Tôi dậy trễ nên tôi chỉ khoác đại quần áo và đến trường để học thi. Tôi ở lại trường đến khoảng giữa trưa.

Gray: Anh có nói chuyện với ai từ chín giờ đến giữa trưa không?

Bart nói không thể nhớ chắc chắn anh ta đã nói chuyện với ai sáng hôm qua. Anh nêu lên vài cái tên, “có lẽ là Eric Rader, hoặc có thể là cô gái trực phòng mạch.” Không, anh ta không bị đòi hỏi phải đăng nhập khi vào phòng mạch của mình - phòng mạch dùng chung với Eric.

Gray: Anh ta có ở đó không?

Corbin: Anh ấy đi vào đi ra. Anh ấy có bệnh nhân. Tôi bận suốt với các bệnh nhân của tôi.

Gray: Vậy là anh ta ra vào, và thấy anh ở đó. Một số cái tên anh đưa cho chúng tôi có đúng là sinh viên không?

Corbin: Vâng, tất cả những cái tên tôi đề cập tới đều là sinh viên trong lớp tôi.

Gray: Anh ở đó cho đến trưa và sau đó anh làm gì?

Corbin: Tôi đi với John Harpens xuống Phòng nha Atlanta để chọn mua mấy cái răng giả cần cho kỳ thi của tôi. Sau đó, tôi về nhà, lấy xe, chạy tới nhà Rally, ăn trưa qua loa, rồi trở lại trường - chạy đi có lẽ lúc 12g35 và về lại khoảng một giờ kém mười lăm, tôi đoán chừng thế.

Gray: Vậy là anh đi mua vội một cái hamburger để ăn trong thời gian lái xe trở lại trường?

Corbin: À không, tôi về nhà mới ăn.

Gray tự hỏi làm sao Bart Corbin có thể hoàn tất từng ấy việc linh tinh trong bốn lăm phút, nhưng anh không nêu ý kiến về việc đó.

Bart nói anh ta có nhiều việc phải làm ở trường nha khoa. Anh đang thu dọn những thứ không cần dùng đến nữa và vứt đi, khử trùng và sắp xếp lại các dụng cụ để chuẩn bị thi.

Gray: Vậy thì anh ở lại đó thu xếp cho xong các thứ cho đến lúc nào?

Corbin: 2giờ - sau đó tôi đi bộ về nhà, tắm, gọi mấy cú điện thoại, rồi trở lại trường.

Gray: Anh gọi cho ai khi anh về nhà?

Corbin: Tôi gọi cho Dolly. Ông muốn biết chúng tôi nói về chuyện gì không?

Gray: Tôi muốn biết.

Corbin: Chúng tôi chỉ trao đổi về việc tôi không thể đến dự bữa tiệc mà cô ấy muốn tôi đi cùng đêm đó, và rằng tôi sẽ cố liên lạc với cô sau vào đêm đó.

Gray: Cô ta có trả lời điện thoại không?

Corbin: Không, cô ta không bắt điện thoại. Tôi nói chuyện vào máy trả lời. Có một bữa tiệc nhưng chúng tôi không gặp nhau được.

Gray: Ðó là dịp mà hai người được mời đến hay còn gì khác?

Corbin: Phải, đúng là như vậy.

Bart nói anh ta không nhớ được tên của người tổ chức bữa tiệc. “Teddy... đại để vậy.” Nhưng rõ ràng anh ta muốn John Gray biết rằng tin nhắn điện thoại này phải được lưu lại cho Dolly vào khoảng giữa 2g và 2g30 chiều. Trí nhớ của anh ta về buổi chiều Dolly chết chính xác một cách kinh ngạc. Anh ta gọi điện thoại cho một cô gái khác để hỏi xem cô có đến dự lễ tốt nghiệp của anh ta không, và sau đó trả lời điện thoại của một bạn nam, người nói không thể đi tập tạ lúc 3g30 được. Anh ta xác định anh ta thực hiện cuộc gọi này lúc 3g30 - hoặc gần 4giờ.

Bởi vì bạn tập tạ của anh ta không thể đến phòng tập trước năm giờ, Bart nói anh ta quyết định đi hớt tóc, và gọi điện cho thợ hớt tóc đặt chỗ.

Corbin: Ðó là tiệm tóc “Phong cách tóc với Wanda Wood”. Lúc đó là 3g15 - tôi phải đi vội để kịp giờ.

Gray: Và anh đi hớt tóc rồi quay lại. Ðúng không?

Corbin: Ðúng. Lúc đó khoảng bốn giờ. Tôi về nhà. Tôi không được phép đậu xe ở bãi nên tôi đậu xe ở nhà tôi và đi bộ đến trường. Tôi chủ yếu đi loanh quanh, nói chuyện tếu táo với vài người ở đó, và thật tình không làm gì cả, sau đó bỏ đi lúc 5 giờ kém mười để khởi động trước khi chúng tôi tập thể hình lúc 5 giờ.

Gray: Và anh tập thể hình với ai?

Corbin: Scott Silliman - anh ấy là sinh viên nha khoa năm cuối. Chúng tôi tập cho đến 5g40 - 5g45.

Gray: Sau đó các anh làm gì?

Corbin: Chạy xe về nhà, gọi điện thoại cho một phụ nữ trẻ tôi cần phải gặp đêm đó để xem cô ta có muốn đi dự tiệc không. Cô ta không có nhà, nên tôi quyết định đi dự tiệc với Scott. Anh ấy đã đi khỏi nên tôi chộp một cái khăn tắm rồi lái xe ghé qua nhà anh. Tôi đến nhà anh ấy vào khoảng 6 giờ kém mười.

John Gray thay đổi chiến thuật. Mặc dù một vài ước tính bị chồng chéo, Bart Corbin đã giải trình gần như từng phút thời gian của anh từ trưa đến 6 giờ chiều. Dolly Hearn hầu như đã chết trong khoảng thời gian sáu giờ đó.

Gray: Anh và Dolly thực chất hẹn hò với nhau đã bao lâu?

Corbin: Khoảng một năm rưỡi.

Gray: Ðằng sau mối quan hệ của hai bạn là gì? Tôi muốn nói nó có thực sự nghiêm túc, hoặc nó có -

Corbin: Nó thực sự nghiêm túc.

Gray: Hai bạn có bàn luận về hôn nhân?

Corbin: Có, thưa ông. Có nghĩ về chuyện đó.

Gray: Trong mấy tuần vừa qua, quan hệ giữa hai người thế nào?

Corbin: Xong rồi. Tôi sắp ra trường và tôi không thể nấn ná chỉ vì một cô bạn gái. Tôi đã bảo cô ấy như thế.

Gray: Và cô ta phản ứng thế nào?

Corbin: Tùy vào mỗi ngày. Thỉnh thoảng cô thất vọng, và thỉnh thoảng cô ấy hiểu. Tâm trạng của cô ấy thay đổi tùy ngày. Tôi muốn nói rằng trước mặt mọi người cô ấy luôn cho thấy một tâm trạng giống nhau, nhưng tận bên trong, cô có một tâm trạng khác.

Gray: Tâm trạng của cô ta như thế nào trong tuần qua, xét về tính cách và mọi chuyện?

Bart Corbin có vẻ thư giãn, và gần như thích thú được nói về tâm trạng của Dolly. Lúc này anh ta trở nên lưu loát hơn.

Corbin: [Cô ta] bớt lạc quan hơn trước đây. Thay vì nói về những gì có thể xảy ra, cô ấy nói về những thứ dưới dạng mơ tưởng. Nói chính xác hơn, cô ấy nói những gì cô cố gắng đạt được có lẽ chỉ là giấc mơ. Cô ấy nói với tôi cách đây vài ngày. Ðó là chuyện công việc nội trú về toàn khoa hoặc về giải phẫu họng. Và đối với cô ấy thực tế là mọi chuyện đen tối.

John Gray yêu cầu Bart trở lại với ngày hôm trước. Bart khăng khăng nói anh ta không gặp Dolly trong hai ngày - và cụ thể là không vào “ngày xảy ra sự cố.” Hôm qua anh ta không ghé thăm cô. Anh ta chắc chắn điều đó.

“Anh lái xe loại gì?” Gray hỏi.

“Chiếc Monte Carlo màu bạc, 1988, mui chữ T màu đen, biển số đăng ký KD 982 và cái “cản” đen phía trước xe.”

Cuộc phỏng vấn tiếp tục.

Gray: Anh mặc gì hôm qua?

Corbin: Ở trường, tôi mặc một cái sơ mi len màu xanh lam, quần soóc màu be, và mang giày Docksiders. Khi tôi đi hớt tóc, tôi mặc quần áo cử tạ mà tôi đã thay vào sau khi tắm.

Gray: Anh có sở hữu súng chứ?

Corbin: Tôi không biết có phải tên tôi hay không. Tôi có một khẩu hình như 25 li bố tôi cho.

Gray: Có khi nào anh nhìn thấy súng của Dolly trước đây chưa?

Corbin: Không, tôi chưa từng thấy. Tôi không biết cô ấy có súng. Cô ấy không bao giờ nói chuyện đó với tôi.

Gray: Nói cách khác, anh chưa bao giờ thấy hay chưa bao giờ đụng vào khẩu súng đó, phải không?

Corbin: Tôi chưa bao giờ ở gần bất kỳ thứ vũ khí nào. Tôi không nghĩ cô ấy giữ một khẩu súng.

Bart càng lúc càng bồn chồn trở lại.

Gray: Anh có mấy cái chìa khóa vào nhà cô ta không?

Corbin: Không, tôi không có. Cô ấy có chìa khóa vào nhà tôi. Tôi không có chìa khóa vào căn hộ cô ấy. Khi chúng tôi chia tay lần đầu, tôi trả lại chìa khóa cho cô ấy. Cô ấy cũng chưa bao giờ làm thêm một chiếc [chìa khóa vào căn hộ của cô ấy] để đưa [lại] cho tôi.

Gray: Cô ta đã thay đổi các ổ khóa, phải không?

Corbin: Tôi biết vậy thôi.

Gray: Ðể ngăn không cho anh vào?

Corbin: Tôi biết vậy thôi.

John Gray yêu cầu xem những cái chìa khóa trên xâu chìa khóa của Bart, và Bart giải thích chi li từng chiếc một - từ chiếc chìa khóa hộp thư đến chìa khóa xe, đến chìa khóa căn hộ bố anh, đến các chìa trong trường nha khoa. Tuy đã thừa nhận với Dolly và Angela anh ta là người rình rập họ, anh ta sẽ không thừa nhận điều đó bây giờ; thay vì vậy, anh ta trả lời nước đôi. Anh ta nhấn mạnh rằng đã cho Dolly cơ hội để cưới anh, và cô ấy đã nói không - và đó đã là dấu chấm hết với họ. Anh đã yêu cô, nhưng anh ta phải đi về phía trước.

“Ðấy, tôi muốn nói,” Bart nói, “rằng có lúc trong quan hệ ta phải quyết định sẽ đi tới đâu. Hoặc là quan hệ sẽ đi xa hơn nữa, hoặc sẽ không đi tới đâu cả. Và vì câu chuyện sẽ không tới đâu cả, nên đến lúc tôi phải ra đi. Tôi đã quá mỏi mệt vì cố gắng.”

Nếu anh ta và Dolly tìm cách gặp nhau để nói lời từ biệt trong ba ngày họ rời nhau, mọi chuyện có lẽ vô vị - nhưng anh ta khẳng định không có kế họach làm điều đó. Sau khi thi xong anh ta sẽ đi khỏi Augusta.

Ðược yêu cầu nhớ lại cái đêm trước khi anh ta nghe tin Dolly chết, Bart nói tất cả bạn thân của anh tập trung tại nhà của Eric Rader để ở đó với anh khi anh nhận tin. Và sau đó Vicky Martin bảo anh Dolly đã chết.

“Tôi không tin điều đó,” Bart nói với những người phỏng vấn anh ta. “Tôi không nghĩ cô ấy lại đùa kiểu gì đại loại như thế, nhưng tôi không tin. Ngay cả nếu tin, tôi cũng không biết Dolly có thể hành động như thế nào. Tôi vẫn không biết.”

Bart đoán rằng Dolly hẳn rất thất vọng vì bị “tụt điểm,” trong khi cô ấy rất khao khát trở thành nhà phẫu thuật họng. “Cô ấy luôn luôn đứng đầu chỗ này, hạng nhất chỗ nọ. Cô ấy chỉ quen nghĩ rằng cô có thể làm được mọi việc mà không nhất thiết phải có điểm cao, và có lẽ cô chỉ vừa mới nhận ra điều quan trọng là vẫn phải có điểm cao. Tôi không biết.”

Cuộc phỏng vấn kết thúc, và sau khi Bart rời đi, John Gray và Bruce Powers ngồi đó lặng lẽ trong mấy phút. Corbin dường như đã kiểm soát cảm xúc một cách đáng kinh ngạc, bất chấp người tình gắn bó lâu dài của anh ta vừa mới chết thật dữ dội không đầy hai mươi bốn giờ trước đó. Một người hoài nghi thậm chí có thể cảm nhận trong mắt anh ta một tia thái độ “Tôi đã bảo cô ấy rồi” khi anh ta nói về thất bại gán ghép cho Dolly trong khoa nha - một “thất bại” hóa ra hoàn toàn không đúng. Không chỉ bù lại được điểm bị thiếu của học kỳ mùa thu, cô còn dễ dàng vượt qua học kỳ mùa xuân. Cô đang thuận buồm xuôi gió.

Liệu có một ai - bất kỳ ai - có thể nhớ lại trọn một ngày của mình với từng thời đoạn mười lăm phút như Bart Corbin vừa khai báo?

Hay là anh ta, biết đâu, đang giấu giếm điều gì?

Bart Corbin trở lại Phòng điều tra hình sự hạt Richmond tối hôm sau. Lần này Cảnh sát điều tra Ron Peebles phối hợp với trung úy John Gray. Gray giải thích rằng anh cần đặt thêm một vài câu hỏi vốn sẽ giúp anh hiểu rõ hơn mối quan hệ giữa Corbin và Dolly Hearn.

Bart gật đầu.

Một lần nữa, Gray hỏi Bart anh ta có tuyệt đối chắc chắn anh ta không gặp Dolly ngày 6 tháng Sáu, ngày cô ta chết không. Và lần này Bart thừa nhận rằng anh đã ghé qua thăm cô.

Corbin: Vâng, thưa ông, tôi có gặp. Tôi ghé qua - lúc gần một giờ.

Gray: Mục đích gì hay nhân dịp gì anh ghé vào căn hộ cô ta?

Corbin: Giống như những dịp trước đây, để xem cô có ổn không, để xem chúng tôi có thể ăn tối đêm ấy không như chúng tôi đã định trước khi cô ấy bệnh.

Gray: Tốt. Anh đã làm gì? Anh đi lên đó và gõ cửa và cô ấy đáp lại?

Corbin: Vâng, thưa ông.

Gray: Tốt. Khi ra mở cửa, cô ta mặc gì?

Corbin: Quần soóc đen, tôi nghĩ vậy - và sơ mi sọc xám và trắng.

Gray: Vậy là cô ta để anh vào căn hộ và anh đi vào. Cái gì xảy ra sau đó?

Corbin: Chúng tôi chỉ ngồi xuống nói chuyện và cô ta đang xem phim truyền hình nhiều tập. Chúng tôi ngồi trên ghế dài.

Gray: Chủ yếu nói chuyện gì?

Corbin: Chuyện vặt thôi. Chúng tôi nói về bữa tiệc mà cô ấy nói cô ấy sẽ đi, bữa tiệc này [âm thanh không nghe được] tôi đã nói đến rồi, gởi giấy mời cho cô ấy và tôi.

Gray: Ok. Thế, anh ở đó bao lâu?

Corbin: Ba mươi phút.

Gray: Có ai ghé vào không?

Corbin: Có, một cô nào đó từ phòng mạch nơi Dolly làm việc ghé vào.

Gray: Cô ta có trông thấy anh không?

Corbin: Tôi không nghĩ thế. Tôi nghe cô ta đi vào, lúc đó tôi đang bước vô phòng tắm, rồi vào phòng thư giãn. Lúc tôi đi ra cô ta đang rời khỏi.

Gray: Anh có đi đâu khác trước khi đến nhà Dolly - khi anh dừng xe trước nhà cô ta không?

Corbin: Tôi gõ vào cánh cửa cuối của căn hộ [chung cư]. Nếu đứng quay mặt vào cửa, thì đó là cánh cửa tận cùng bên rái.

Gray: Tại sao?

Corbin: Vì - ừm - với các kỳ thi, chúng tôi cần bệnh nhân có các tổn thương nào đó, và cô ấy, Dolly, biết những người này, và tôi tìm cách quy tụ họ lại để sàng lọc, nghĩa là chúng tôi chụp X quang để xem họ, ông biết rồi đó, có bị thương tổn gì không. Họ không tốn đồng nào cả, vì có thể nói chúng tôi rất cần bệnh nhân, chúng tôi phải lấy được bằng cấp.

Bart không thể nhớ được liệu anh ta có gõ cửa nhà những người láng giềng trước hay sau khi anh thăm Dolly không bởi vì anh đã gõ cửa họ trước đó hai lần trong tuần, và không thấy ai ở nhà. Họ cũng không ở nhà ngày 6 tháng Sáu. Anh ta cũng không biết Dolly có biết họ hay không, nhưng cô biết nhiều người trong tòa nhà này, dù có thể không phải những người trong căn hộ này. “Cô hầu như không chơi với những người đó.”

Sau bảy năm đại học, Bart Corbin thỉnh thoảng lỡ dùng ngữ pháp “nhà quê”[7], và nghe kỳ cục từ chính miệng anh ta. Nhưng đó không phải là điều làm John Gray và Ron Peebles quan tâm. Mỗi người đều cảm thấy ngạc nhiên bởi những thay đổi trong hồi ức của Corbin. Ba mươi giờ trước, anh ta đã đưa một mô tả khác xa về những động thái của anh trong ngày 6 tháng Sáu. Có lẽ anh ta đã nhận ra rằng ai đó đã thấy anh ta tại các căn hộ trên đường Parrish, và cảm thấy cần phải xét lại sự hồi tưởng của mình chăng? Hay là anh ta quá sửng sốt và buồn rầu bởi cái chết của Dolly đến độ không thể nhớ chính xác những động thái của mình hôm qua? Gray và Peebles hỏi anh ta về tâm trạng của Dolly vào buổi chiều cô chết.

Corbin: [Cô ấy] hơi... ừm... ơ - tôi không muốn nói ơ hờ lạnh nhạt, ý tôi là, tôi không biết. Ý tôi là cũng bình thường, có lẽ tôi nên nói như vậy. [Không nghe được]. Cô ấy bận rộn, và vẫn than phiền về anh chàng làm việc chung với cô mấy ngày qua, vì anh ta đã không giữ lời để cùng làm việc đủ thời gian mà cô cần và anh ta đã hứa.

Gray: Có phải là người quản lý căn hộ?

Corbin: Phải.

Gray: Cô ta có cần tiền không?

Corbin: Cô ấy nói cô ấy cần tiền.

Gray: Anh có biết cô ta có nợ nần tiền bạc gì không?

Corbin: Tôi không nghĩ vậy, vì bố cô cho cô hầu hết các thứ và chi trả mọi thứ. Tôi không biết cô ấy gặp khó khăn chuyện gì.

Gray: Ðược. Tâm trạng của anh khi anh ghé thăm cô ta hôm đó?

Corbin: À, tôi nghĩ tôi hơi bận rộn, khá hưng phấn, tôi nhớ vậy.

Gray: Ðược rồi. Anh có nhiều việc phải làm hôm đó không?

Corbin: Có, tôi có nhiều việc phải làm trong nhiều ngày.

Gray: Vậy là anh chỉ ghé qua đó để nói chuyện bâng quơ với cô ta thôi, đúng không?

Corbin: Ðúng. Bởi vì, ý tôi là, tôi phát hiện sáng hôm đó rằng một bệnh nhân của tôi - một trong mấy bệnh nhân tôi sẽ sử dụng - điều này hơi khó giải thích nếu ông không phải là một nha sĩ hay đại loại thế, ông biết đó. Ý tôi là tổn thương của họ sẽ không tiến triển được theo liệu trình tôi đã vạch, cho nên tôi hết sức cần bệnh nhân. Tôi đã đến nhà Dolly trước đó và trong mấy ngày qua tôi đến gõ cửa để xem liệu những người này có chịu ghé qua để tôi khám một chút, bởi vì - ừm - ông biết rồi, tôi đến thì giống như gặp người lạ, chí ít cô ấy quen biết họ, và đó là lý do chính tôi đến.

Hai cảnh sát điều tra nhận thấy Corbin đang bồn chồn, nói cà lăm và lắp bắp, và vẫn không biểu lộ chút buồn phiền về việc người phụ nữ anh từng hy vọng lấy làm vợ bị bắn chết hai ngày trước. Anh ta đang ra sức giải thích tại sao anh ta có mặt tại căn hộ của cô ta, đưa hết lý do này đến lý do khác. Anh ta phủ nhận không lên gác trong khi anh ta ở đó, và nói anh ta không tắm ở đó.

Gray: Anh khẳng định vậy à?

Corbin: Tôi khẳng định.

Gray: Thế hai người có thỏa thuận đại để là hai người sẽ cùng đi ra ngoài chơi không?

Corbin: Ðêm đó?

Gray: Ðúng.

Corbin: Không. Cô ấy không chắc có muốn đến dự bữa tiệc đó không, và sau này tôi mới nhớ rằng tôi đã quên chúng tôi được mời dự bữa tiệc của trưởng khoa [Trưởng khoa Wallace Edwards].

Gray: Có ai gọi điện trong khi anh đang ở đó không?

Corbin: Tôi không nhớ được có ai gọi hay không. Có thể có một người nào đó gọi - tôi không nhớ được.

Gray: Anh có nhớ anh mặc gì không?

Corbin: Tôi không nhớ. Tôi nghĩ là quần jean và một cái áo thun ngắn tay lúc đó.

Anh ta đã mô tả hai bộ quần áo khác nhau trong cuộc thẩm vấn hôm qua. Tuy vậy, Bart đang làm khá tốt việc kết nối những lời khai mới này - theo đó anh ta thừa nhận có mặt tại căn hộ của Dolly vào đầu giờ chiều hôm ấy - với việc anh ta đi loanh quanh đại học xá MCG và Augusta. Cái tin nhắn trong máy trả lời của Dolly củng cố luận điểm của anh ta rằng hai người nói chuyện về việc đi dự tiệc, dù Bart vẫn không nói rõ bữa tiệc của ai.

Corbin: Tôi gọi Dolly vì sau khi chúng tôi nói chuyện về bữa tiệc đó, tôi nhớ tôi cần phải đưa một cô gái khác đến một bữa tiệc khác. Và tôi gọi lại [Dolly] để nói với cô ấy tôi không nghĩ chúng tôi sẽ cùng đi dự bữa tiệc kia được, nhưng tôi sẽ cố gắng đón cô sau vào đêm hôm đó.

John Gray nhắc Bart nhớ rằng anh ta đã phôn cho một người khác vào buổi chiều Dolly bị bắn, nhưng anh ta nói không nhớ đó là ai.

Gray: Ðể tôi nhắc anh một chút. Anh có gọi điện cho thợ cắt tóc - để đi hớt tóc không?

Corbin: Vâng, khi tôi đang ở trường. Tôi nghĩ ông định nói khi tôi trở lại trường.

Gray: Rất đúng. Và anh quyết định đi hớt tóc?

Corbin: Ðúng. Cô cắt tóc nói sẽ thu xếp thời gian làm cho tôi, có lẽ vào khoảng 3g15 nên tôi đi vào khoảng 3 giờ.

Gray: Tôi cần hỏi anh điều này. Anh đã ở gần nơi anh định hớt tóc. Tại sao anh lái xe chạy tới chạy lui và rồi quyết định đi hớt tóc?

Corbin: Bởi vì mới đầu tôi không có hẹn hớt tóc vào lúc đó. Tôi không nghĩ tôi có thời gian đi hớt tóc vì - hoặc ngay cả - khi tôi lái xe quay lại đó, tôi còn cần phải tập thể hình lúc 3g30 với Scott. Và - ừm - như tôi nói, khi tôi quay về nhà tắm để trở lại trường, có một tin nhắn trong điện thoại tôi nói rằng “Tôi không sắp xếp được”. Vì tôi có một bệnh nhân đến vào ngày hôm sau, nên tôi phải lo liệu cho cô ta. Cô ta ở xa. Nên tôi quyết định gọi hỏi xem tôi có thể dời cái hẹn hớt tóc đến ngày đó được không. Nếu cô ta có chỗ vì đầu tiên cô bảo tôi cô có thể sắp xếp cho tôi hớt lúc 1g15 hoặc gần như thế, và vào lúc đó tôi không nghĩ có cách nào tôi đi được, vì tôi đang lu bu vài việc.

Phần còn lại trong câu chuyện của Bart về khoảng thời gian từ 4 đến 10 giờ tối cũng giống như anh ta nhớ lại trong buổi thẩm vấn đầu tiên. Anh ta tập thể hình, đi dự tiệc của trưởng khoa Edwards, và sau đó đến nhà Vicky và Tony.

Corbin: Họ sống gần xưởng Sweetheart Cup. Tôi đến lấy mấy thứ họ đang giữ cho tôi, và trong khi tôi ngồi đó, Tony nói chuyện với mẹ anh, nên tôi tha thẩn chờ xem thế nào. Vicky muốn tôi đến nhà Eric Rader.

Bart tránh không kể cho Gray việc anh đến nhà Vicky và Tony để lấy mấy khẩu súng. Gray cho qua tình tiết đó và giây phút Bart nhận tin Dolly bị bắn chết. Thay vì vậy, anh hỏi Bart có khi nào đi gặp chuyên viên tư vấn tâm lý chưa - và, nếu có, tại sao? Bart trả lời có, giải thích rằng do anh bị căng thẳng, cả vì việc học lẫn quan hệ với Dolly.

Gray cảm thấy khó hiểu. Corbin rõ ràng đã từng đam mê Dolly Hearn đến độ ám ảnh, nhưng giờ đây tình cảm của anh ta đã nhạt nhẽo - gần như lạnh nhạt - khi anh ta nói về những ngày cuối cùng hai người ở bên nhau.

Gray: Tôi sẽ hỏi anh lần nữa, và chúng tôi phải nêu vấn đề này lên, tôi biết khuya lắm rồi, tôi không cố tiếp tục nữa - chúng tôi sẽ kết thúc sớm. Hoàn cảnh giữa anh và Dolly là, nếu tôi hiểu chính xác - sắp đi đến chỗ kết thúc?

Corbin: Vâng, thưa ông.

Gray: Và đó là khi nào?

Corbin: Khi nào hồi kết xảy ra ấy à?

Gray: Ðúng.

Corbin: Chúng tôi không hề ấn định thời điểm cụ thể theo như tôi biết. Nó - ý tôi nói về sự chấm hết - nếu ông đang nói về một sự gắn bó lâu dài nào đó. Nó đã hết. Nó thực sự hết lâu rồi. Chỉ là ráng níu kéo một cái gì đó. Nhưng, tôi muốn nói, nó đã hết được mấy tuần rồi. Trước lúc đó, chúng tôi đã tan rồi hợp, hợp rồi tan, quá nhiều đến độ có cái gì đó hờ hững khi mọi chuyện lặp lại lần này.

Cảnh sát điều tra Ron Peebles xen vào, nói với John Gray, “Tôi biết anh đã thẩm vấn anh ta trước rồi, và anh ta nói anh ta không có mặt gần các căn hộ đó [trên đường Parrish]. Ðể thật chính xác, tôi muốn nghe anh ta cho biết tại sao anh ta nói dối hay không nói thật trong lần thẩm vấn đầu tiên với anh, John.”

Bart trả lời nhanh câu hỏi đó.

Corbin: Tôi không nói sự thực bởi vì, hồi tháng Một, bố Dolly có ấn tượng rằng tôi đã gây ra một vài việc gì đấy cho cô ấy, những việc cô ấy đã kể với bố, và ông ta đã có rất nhiều lời lẽ, rất dài dòng, đe dọa không cho tôi quay lại - có lẽ là tuần thứ hai của tháng Một, điều này tôi không thể chứng minh bởi vì tôi là người duy nhất ở đó, và tôi chỉ có một mình ngày hôm đó. Và tôi không muốn bị gắn kết dưới bất kỳ hình thức nào với bất kỳ việc gì có thể còn diễn ra hoặc tác động đến chuyện đó bởi tôi lo sợ cho chính bản thân tôi.

Ðúng là một kiểu giải thích loanh quanh. Người thanh niên cao lớn, khỏe mạnh và vạm vỡ này có vẻ sợ bác sĩ Carlton Hearn, một người đàn ông mảnh khảnh lớn hơn, hay anh ta muốn nói bóng gió như thế. Họ hiểu bố của Dolly đã cảnh báo Corbin không được xâm phạm con gái ông, nhưng dường như ông khó có thể là người hành xử bạo lực với bất kỳ ai.

Gray tiếp tục thẩm vấn một cách kiên trì.

Gray: Liệu có đúng hay không nếu nói rằng một phần câu chuyện này chưa hoàn chỉnh do anh sợ rằng nhà chức trách sẽ xem xét các tình tiết bằng thái độ nghi ngờ?

Corbin: Tôi nghĩ vậy, theo tiềm thức, nhưng đó không phải là mối quan ngại chính của tôi.

Gray: Quan ngại của anh trong toàn bộ chuyện này là anh nghĩ bố cô ta sẽ qui trách nhiệm cho anh. Ðúng không?

Corbin: Và tôi vẫn nghĩ vậy.

Cuộc thẩm vấn sắp kết thúc, nhưng khi John Gray hỏi Bart có gì nói thêm không, anh ta nói muốn đề cập đến những người đàn ông khác có thể gây nguy hiểm cho Dolly.

Corbin: Mới đây ông hỏi tôi có biết cô ấy đang quan hệ với ai khác không. Tôi không biết cô ấy có quan hệ gì không, nhưng tôi biết anh chàng này - cậu Jeff này - cậu ta là học sinh trung học gì đó và cậu ta đi chơi với cô ấy, nhưng cậu ta chỉ là thứ tầm phào. Cậu ta là bồi bàn ở tiệm Steak & Ale, nơi họ từng làm việc với nhau. Cô ấy kể tôi nghe việc đó. Cách đây khoảng một tuần.

Gray [ngờ vực]: Họ có hẹn hò không?

Corbin: Họ hẹn hò trước khi tôi bắt đầu hẹn hò với cô ấy.

Gray: Anh ta bao nhiêu tuổi - Jeff bao nhiêu tuổi?

Corbin: Có lẽ bây giờ cậu ta khoảng mười tám hay gần như thế.

Gray tạm ngừng. Chuyện đó hoàn toàn vô nghĩa đối với anh. Theo ước tính của Bart, cậu ta đi lại với Dolly được hai năm, và nếu “Jeff” hiện nay mười tám tuổi, thì khi Dolly lần đầu hẹn hò với cậu ta, cậu ta mới mười lăm hay mười sáu tuổi! Gray nghi ngờ Corbin đang tìm cách đánh lạc hướng cuộc điều tra.

Gray hỏi Corbin lần cuối Dolly gặp cậu “Jeff” này là khi nào.

Corbin: Cô ấy không gặp cậu ta. Cô không gặp cậu ta mấy năm rồi. Cô kể tôi nghe về bức thư ngắn cậu ta để lại một đêm nọ khi cô đi ngủ sớm. Cậu ta gõ cửa, nhưng cô không mở. Vì cô không mở cửa vào đêm khuya khi cô ở nhà một mình. Và, ái chà - cô cũng không gặp cậu ta đêm đó. Cô kể với tôi vậy thôi. Tôi không biết. Tôi không có mặt ở đó.

Hôm sau, bác sĩ Bart Corbin tốt nghiệp khoa nha của Ðại học Y khoa Georgia. Anh ta cười toe toét khi nhận bằng. Những người quen biết và yêu mến Dolly Hearn sững sờ thấy anh ta vô tâm đến thế; cứ như anh ta chưa bao giờ biết cô, chưa bao giờ yêu cô. Vào ngày 10 tháng Sáu, anh ta tham dự đám cưới của hai bác sĩ Tony Gacita và Vicky Martin, tỏ ra rất vui tươi trong lễ cưới và tiệc cưới.

Bart đang bắt đầu sự nghiệp với nghề nha sĩ. Giờ đây sẽ không bao giờ có một “nha sĩ Dolly” nữa, nhưng dường như anh ta đã đi tới, thậm chí không ngoái lại đằng sau một lần.

Các cảnh sát điều tra Gray và Peebles đọc qua các bản ghi hai phần trả lời thẩm vấn mâu thuẫn nhau của Bart Corbin. Vào ngày Dolly chết, quả thật anh ta là người rất bận rộn. Anh ta đi đi về về trường nha, khử trùng và thu xếp các dụng cụ và những thứ vô dụng trong phòng mạch, ra ngoài ăn trưa, chọn mua răng giả ở công ty nguyên vật liệu ngành nha, tắm, ghé qua căn hộ của Dolly, gõ cửa các căn hộ tìm bệnh nhân cho kỳ thi, thực hiện rất nhiều cuộc gọi, để lại các tin nhắn, thay quần áo ba lần, hớt tóc, tập thể hình ở phòng tập, dự tiệc của trưởng khoa, tìm cách lấy mấy khẩu súng ở nhà Vicky và Tony, và sau đó hiểu rằng người bạn gái gắn bó lâu dài với anh ta đã đột ngột chết vì một vết thương do đạn bắn.

Và anh ta nhớ từng phút của ngày đó.

Còn Dolly? Những hành vi của cô có phải là những hành vi của một người phụ nữ toan tự tử? Cô đang soạn hành lý cho chuyển đi nghỉ ở bãi biển với gia đình, đang chuẩn bị làm bánh nướng xốp và nước sốt mì ống, đang cộng sổ kế toán cho anh chủ nhà, đang xem phim truyền hình nhiều tập, đang thiết kế thiệp mời dự tiệc sinh nhật của cô một tháng sau đó, ngày 6 tháng Bảy. Angela đã cho các điều tra viên xem một số thiệp mời khác nhau, tất cả đều được viết bằng nét bút uốn lượn, vui tươi đặc thù của Dolly.

Theo bạn bè thân thiết, Dolly không cắt đứt với Bart mà đang mong đến dịp dành thời gian với anh ta trong kỳ nghỉ hai tuần giữa học kỳ.

Dĩ nhiên, không ai có thể nói chuyện với Dolly về hồi ức của cô trong ngày 6 tháng Sáu, cho nên các cảnh sát điều tra sẽ phải dựng lại ngày ấy của cô và nỗ lực tìm chứng cứ có thể hậu thuẫn cho những nghi ngờ của họ về Bart Corbin. Họ gần như không thể viện dẫn nguyên nhân khả dĩ để xin trát bắt người chỉ vì anh ta có thái độ vui tươi một cách khác thường thay vì đau khổ hay chí ít buồn rầu.

Barbara và Carlton Hearn Sr., cùng hai em trai của Dolly - Gil và Carlton Jr. - hoàn toàn kỳ vọng rằng nguyên nhân cái chết của Dolly sẽ được chuyển thành “cố sát vì tư thù” (theo định nghĩa của luật ở Georgia) khi cuộc điều tra tiếp diễn, và Bart Corbin sẽ bị buộc tội.

Tuy nhiên, điều đó không xảy ra. Vào năm 1990 Văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Richmond không có chuyên gia phân tích các vết máu. Khẩu súng dùng để bắn Dolly đã được lấy đi trước khi chụp ảnh, khiến gần như không thể tái dựng hiện trường vụ nổ súng. Và vụ án Dolly chính thức khép lại, theo đó “tự sát” là phương thức gây nên cái chết được Văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Richmond tán thành, còn theo Chuyên viên giám định y khoa, bác sĩ Sharon Daspit, thì “Không xác định được”.

Tuy vậy, bố mẹ Dolly đã thuê một điều tra viên tư nhân, Sarah Mims, tiếp tục điều tra cái chết của cô. Và Mims khoanh vùng một số người từng nghe Bart Corbin nói chuyện về việc sát hại Dolly. Bà nói chuyện với những người láng giềng của Dolly và với thư ký của Dennis Stanfield - người đã gặp Dolly hai lần trong ngày 6 tháng Sáu. Cuối cùng, những thông tin mà Mims thu thập được sẽ chứng tỏ là vô giá.

Vợ chồng Hearns chôn cất Dolly trong một nghĩa trang cổ kính ở Washington, Georgia. Cô sẽ yên nghỉ mãi mãi chỉ cách nhà vài phút chạy xe. Hai ông bà nội yêu quí của cô, Gogo Pop và Mama Buns, sẽ sớm nằm trong những ngôi mộ cạnh cô. Họ rất cao tuổi khi qua đời, nhưng cuộc đời của Dolly chỉ mới bắt đầu.