Chương 19 NĂM 1998
JENN PHÁT HIỆN mình mang thai lần nữa vào cuối mùa xuân năm 1998, và cô kể cho Heather biết trước khi báo cho Bart.
“Chị rất sợ cho anh ấy biết,” cô nhớ lại. “Tôi nói, Jenn, chị đã có gia đình! Tại sao chị lo?”
“Thế là chị ấy mua một cái lục lạc em bé, những đôi vớ em bé hay thứ gì đại loại thế rồi gói lại trong một cái hộp, đem đưa cho Bart. Anh ta nổi điên đến độ vứt luôn cái hộp.”
Tuy vậy, Dillon Corbin vẫn chào đời vào tháng giêng 1999, ngay trước sinh nhật hai mươi tám của mẹ nó. Cậu bé thật thoải mái, nên Jenn xoay xở nuôi hai đứa con dễ dàng như chỉ có một đứa. Bart chụp hình chung với cậu con trai mới, và không ai nghĩ anh ta không vui khi có thêm một đứa con.
Bart luôn tươi cười và “đóng vai bình thường,” theo Heather, khi Dalton còn bé. Nhưng mọi sự thay đổi khi Dalton được chừng hai tuổi. Lúc đó họ đã có Dillon, và Bart hay nổi nóng với Dalton. Mỗi khi bực mình, anh quay sang bảo Jenn, “Jenn, lo nó đi.”
Bart quyết định thắt ống dẫn tinh sau khi Dillon ra đời. Anh nói với bạn bè rằng xét từ góc độ của riêng mình, cả hai đứa con đều là “tai nạn”.
Khi hai cậu bé còn nhỏ, Bart không tỏ vẻ tức tối việc Jenn hết mình lo cho chúng. Nhưng rõ ràng anh ghen tuông khi cô dành thời gian cho người nào đó ngoài những người thân trong gia đình nhỏ. Anh thường nói rằng sẽ không chia sẻ cô cho bất kỳ ai ngoài hai đứa con trai. Ðiều đó đã tạo ra một chút rạn nứt vì Jenn là người lúc nào cũng để tâm lắng nghe vấn đề của mọi người, còn Bart thì nghĩ việc đó thật nực cười.
Tất cả chị em nhà Barber đang ổn định cuộc sống. Heather sớm đính hôn với Doug Tierney, và chuyện tình của hai người là chuyện tình kiểu sét đánh. Họ gặp nhau hồi đầu năm 2000 qua công việc của anh khi anh làm kỹ thuật viên hỗ trợ máy tính.
Doug dễ dàng hòa đồng với gia đình Barber. Anh được đón tiếp ân cần trong lần đầu gặp mọi người, nhất là vì đang lúc mọi người rối bời. Heather nhận được cú điện thoại báo tin nhà thuyền của Jenn và Bart đang chìm ở bến tàu. Doug và Heather đến hồ Lanier vừa đúng lúc để phụ tát nước trong thuyền ra. Từ đó, cặp tình nhân trẻ này luôn đến chơi với vợ chồng Corbin hầu như mỗi cuối tuần, đánh bóng vồ, bóng chuyền, và cờ gỗ.
Doug Tierney lớn lên ở Baltimore, trong một gia đình Công giáo thuần thành. Gia đình anh chưa bao giờ có những biến cố tình cảm, và Doug là một chàng trai dễ tính, nên anh bị sốc trước một vài hành xử của Bart, đặc biết khi anh ta cộc cằn với hai cậu con nhỏ.
“Anh ta cứ om sòm và rầy rà với Jenn và mấy đứa trẻ rồi đùng đùng bỏ đi. Anh ta là người rất cáu kỉnh. Tôi từng thấy nhiều người như vậy - nhưng chưa từng thấy ở những người gần gũi với tôi.”
Ngày 30 tháng Mười hai, 2000, sau chín tháng hẹn hò, Doug và Heather lập gia đình. Hai người mua một căn nhà trong vùng lân cận với nhà Jenn và Bart. Do giờ đây hai cặp vợ chồng có thêm thời gian gần gũi nhau, nên Doug nhận thấy Bart gần như không có bạn, ngoài hai người em trai của anh. Những người mà vợ chồng Corbin tiếp xúc xã giao đều là bạn của Jenn, hay một người nào đó họ gặp thông qua Heather và Doug.
“Có lần tôi đề nghị Bart mời một vài người bạn của anh đi câu với chúng tôi,” Doug kể. “Nhưng anh không có bạn bè ở đại học hay ở đâu cả. Lạ thật. Dường như anh không có quá khứ, và anh không gặp ai trong quá khứ cả.”
Doug là một tài năng trong lĩnh vực máy tính, nên anh và Heather cùng mở một doanh nghiệp, chuyên giải quyết sự cố cho các công ty. Doug hoàn toàn khác Bart. Anh luôn giúp đỡ Heather. Tuy nhiên, bất chấp tính tình nóng nảy của ông anh cột chèo, Doug vẫn rất thích Bart.
Nếu Jenn trò chuyện với ai, thì đó là Heather, nhưng mấy năm sau đó không có nhiều điều đáng kể vì bây giờ cả hai đều đã có gia đình riêng. Heather và Doug sớm có hai đứa con - Max và Sylvia - nhỏ hơn Dalton và Dillion vài tuổi. Các con của Rajel lớn hơn nhiều, và cô sống cách xa Georgia nhiều năm rồi.
Hơn rất nhiều gia đình khác, gia đình Barber thường sống gần nhau, một khối yêu thương và gắn bó - có lẽ vì công việc giám đốc bán hàng của Max phải di chuyển thường xuyên, sáu tiểu bang trong sáu năm. Gia đình này cảm thấy mình luôn là những người mới lạ và phải dựa vào nhau. Tuy sống trong ngôi nhà của họ ở Lawrenceville nhiều năm rồi và rất thích những người hàng xóm, với họ quan hệ gia đình vẫn là quan trọng nhất.
Như các bà mẹ có con nhỏ, Heather và Jenn có một giao ước, theo đó, hai chị em thề rằng nếu có mệnh hệ gì xảy ra cho một trong hai người, thì người còn lại sẽ nuôi các con của người kia. Dĩ nhiên, cả hai đều còn trẻ và mạnh khoẻ, gần như không có vấn đề gì trước mắt, nhưng họ cảm thấy yên trí hơn.
Heather biết Jenn thất vọng và chán nản về cuộc hôn nhân của mình, nhưng từ ly dị chưa xuất hiện. Gia đình chị không phải là một gia đình mà ly dị là giải pháp dễ dàng. Jenn vẫn tin rằng Bart sẽ thay đổi - ước gì chị có thể tìm ra cách làm cho anh ấy hạnh phúc.
Khi hai con trai mới đi chập chững, Bart tỏ ra ít quan tâm đến chúng, nhưng khi chúng lớn đủ để tham gia các môn thể thao thiếu nhi, anh nhảy vào giúp đỡ chúng để đảm bảo chúng sẽ làm rạng danh anh. Anh và Jenn hoàn toàn khác nhau về cách nuôi dạy con. Anh cho rằng cô quá dễ dãi với các con, trong khi cô cảm thấy anh đòi hỏi chúng quá nhiều. Mặc chúng còn nhỏ, anh cứ muốn chúng là những ngôi sao và la hét giận dữ mỗi khi cảm thấy chúng không cố gắng hết sức ở trường hay trong các trận bóng chày thiếu nhi. Jenn dạy cho chúng biết chúng có thể làm được bất kỳ điều gì mình muốn, và cô gọi các con lại ôm hôn trong khi Bart lừ mắt nhìn cô.
Khi Dalton thi đấu bóng chày, nó không thể tập trung được vì cứ mỗi lần nó vung gậy, Bart lại hét lên, “Dalton, cao tay lên! Dạng chân ra!”
Jenn thôi không ngồi xem những trận đấu của Dalton cùng với Bart nữa.
Heather giờ đây có xu hướng đồng ý với những nghi ngờ của Jenn rằng Bart đang lừa dối chị ấy. Anh nhất định đã dành nhiều thời gian trò chuyện với Dara trên điện thoại, nhưng anh luôn nói họ đang bàn những chuyện quan trọng về phòng răng của anh.
Dara thường xuyên xuất hiện tại những trận bóng của mấy đứa nhỏ, nhưng anh cũng biện bạch như vậy. Mấy cậu con trai của cô ta cũng chơi bóng chày, tuy chúng lớn hơn Dalton và Dillon nhiều. Nhưng Bart không công khai việc anh quan tâm đến Dara hay một phụ nữ nào khác.
Thời gian trôi đi, Jenn vẫn không thể xóa bỏ được cảm giác khó chịu về Dara. Ít nhất đó chính là việc Dara tiếp tục thỉnh thoảng quay lại làm việc cho Bart trong khi đa số nhân viên nữ khác của anh nóng lòng muốn ra đi.
Dara Prentice không có động thái nào muốn rời xa chồng của mình, và nhớ lại rằng đó không phải là một chọn lựa khả thi đối với cô. “Và Bart không bao giờ yêu cầu tôi chia tay,” cô nói. “Anh ấy tỏ ra rất hài lòng thấy mọi thứ đang diễn ra như vậy, nên tôi nghĩ có lẽ một ngày nào đó sẽ đến thời điểm thích hợp.”
Và Dara biết rằng nếu chồng cô phát hiện, anh sẽ bỏ cô. Bart không muốn bất kỳ vụ bê bối nào có thể làm tổn hại đến công việc của anh ấy, nên chắc chắn anh ấy không thuê cô làm việc toàn thời gian. Cô cần một việc làm để nuôi con. Bart có vẻ như đang tận hưởng việc hai người phụ nữ yêu mình, và vì thế Dara tiếp tục phó mặc cho anh, hy vọng vào một hứa hẹn tương lai.
Có những giai đoạn Jenn tin rằng Bart đã cắt đứt hoàn toàn với người đàn bà mà thỉnh thoảng anh gọi là “phòng nhì”[9] của anh.
Jenn luôn cố gắng là người vợ hoàn hảo của anh, người mẹ lý tưởng của các con anh, và thậm chí cô còn tìm cách tự thuyết phục rằng Bart yêu cô hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác vì cô là vợ của anh. Cô tin anh khi anh bảo không còn đi lại lăng nhăng với cô nào nữa.
Jenn không bao giờ biết về Harriet Gray, người đã mất tích trong một thời gian dài từ năm 1996 vào ngày cuối tuần sau khi Jenn và Bart làm lễ cưới. Hoặc cô không biết về Shelly Mansfield, và đặc biệt là không biết về Dolly Hearn.
Harriet Gray chưa bao giờ về nhà. Cuối cùng hóa ra bà không thể về nhà. Mười tám tháng sau khi biến mất, một thợ lặn mang bình khí phát hiện xác một chiếc xe hơi dưới đáy hồ Tuscaloosa ở Alabama. Giấy tờ xe đứng tên Harriet Gray. Xác bà ta lềnh bềnh bên trong xe, hai tay bị dán chặt vào tay lái bằng loại băng dán đặc biệt không thấm nước. Chi tiết này loại bỏ khả năng dù nhỏ nhất rằng bà ta tự tử.
Vụ án mạng Harriet cho đến hôm nay vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Việc thỉnh thoảng Jenn tâm sự với Heather về việc một người vợ nên biết đến đâu là đủ về quá khứ của chồng mình cho thấy cô cảm nhận có gì đó khuất tất trong dĩ vãng của Bart. “Anh ấy không nhìn thẳng vào mắt chị,” Jenn tiết lộ với em gái. Tuy vậy, cô không bao giờ tìm cách điều tra ngược về những năm tháng trước khi cô biết anh; cô đã đủ buồn lo khi tìm cách hiểu cho được những tình cảm mà anh giấu kín không cho cô biết.
Khi Dillon đủ tuổi đi học mẫu giáo, Jenn làm việc trở lại, dạy học ở Nhà thờ Giám lý Ðồi Sugar. Cô thích thú tự mình kiếm được chút ít tiền, và cô có thể xoay xở việc vặt ở nhà hay làm chuyện gì đó cho Bart. Mặc dù hai người hy vọng mọi chuyện có thể tốt hơn, mẹ Jenn, hai chị em, và cha cô phải thừa nhận rằng cuộc sống vợ chồng của cô không hạnh phúc. Gần như ngay từ đầu, Bart có vẻ đã quyết tâm hủy hoại sự tự tin của Jenn.
Ðiều đó không dễ vì Jenn Barber Corbin đi đến hôn nhân với tư cách một phụ nữ biết mình là ai: mạnh mẽ, được nhiều người biết, và tài khéo. Nếu cô có một chỗ yếu, đó là đàn ông. Khi cậu bạn trai thắm thiết tuổi mới lớn phản bội cô, câu chuyện xảy ra vào một giai đoạn dễ tổn thương trong đời cô và để lại một ấn tượng lâu dài.
“Bart vẫn tìm cách làm cho Jenn cảm thấy thua kém,” Narda nói. “Anh ta nạt nộ, chửi mắng nó thậm tệ. Nó không tiết lộ mình bị tổn thương thế nào, nhưng chúng tôi có thể biết. Heather biết rõ hơn tôi - nhưng con bé không nói cho chúng tôi biết. Tôi nghĩ nó đang cố gắng bảo vệ Max và tôi.”
Vợ chồng Barber mời gia đình Bart đến chơi vào những ngày nghỉ, cùng đi chơi, và dự các dịp lễ lạc. Thỉnh thoảng họ nhận lời. Nhưng cha Bart không bao giờ đến, kể từ đám cưới Jenn. Ðến năm 1997, ông đã đi thêm bước nữa với một phụ nữ trẻ và có một con trai không lớn hơn Dalton và Dillon là mấy.
Connie Corbin và hai em trai của Bart thỉnh thoảng đến chơi với gia đình Jenn, nhưng những lần viếng thăm có gì đó gượng gạo. Narda và Connie gần như không có sở thích nào giống nhau. Họ không có điểm gì chung, ngoại trừ con cái họ lấy nhau. Narda cảm thấy một bức tường vô hình ngăn cách bà và mẹ Bart, một tấm bình phong trong suốt mà sau nó Connie giấu những cảm xúc thực. Có lẽ Connie cũng cảm nhận một điều tương tự.
Brad Corbin, em song sinh của Bart, cũng rất dè dặt - hoặc vì rụt rè hoặc vì cảm thấy không thoải mái. Nhưng em trai út của họ, Bobby, lại thân thiện. “Bobby tỏ ra rất vui,” Narda nói. “Thật khó hiểu được những người khác trong gia đình của Bart.”
Nhiều gia đình - có lẽ đa số - không thể hòa hợp nhau hoàn toàn khi con cái họ lập gia đình. Nhưng gia đình của Bart và gia đình của Jenn khác nhau. Jenn lúc nào cũng cố gắng đem mọi người đến gần nhau. Cô tìm mọi cách để được đi thăm những người thân của Bart. Jenn thích đi dự tiệc và theo dõi những hoạt động kỷ niệm trong gia đình. Và cô làm điều đó vì gia đình Bart cũng như vì chính cô. Cô và Bart tỏ ra hân hoan và hòa hợp trong đám cưới của Bobby và Suzanne. Và Jenn yêu hai đứa con của Bobby - Zachary và Riley - chúng là anh em chú bác ruột với Dalton và Dillon, gần bằng tuổi nhau. Jenn thuận thảo với mẹ chồng, hòa đồng với Brad, Bobby và hai cô vợ của họ.
Max Barber tuyên bố ông phải tham dự những trận bóng chày của Dalton và Dillon thường hơn. Mọi người để ý thấy Bart “khang khác” sau khi hai cậu nhỏ ra đời. Anh coi bộ yêu con, nhưng anh đặt những kỳ vọng cao không thể đạt được đối với những đứa con còn quá nhỏ. Tình hình càng tệ hại khi hai đứa trẻ lớn lên. Một lần, Max chứng kiến Bart nổi xung thiên khi Dalton đập trật bóng trong một trận bóng chày thiếu nhi. Như thường khi, anh thét vào mặt Dalton, lúc ấy mới khoảng sáu tuổi, gọi nó là “đồ kém cỏi” và “đồ ngốc.”
Max rất khó chịu bởi cách hành xử của Bart. Ông đến đứng giữa Bart và Dalton cố gắng ngăn những tràng chửi rủa đang đổ lên đầu cháu nội ông. Ông biết ông đang lạm dụng quyền hạn của người ông, nhưng ông không thể đứng nhìn đôi vai Dalton xuội lơ khi cố ngăn những giọt nước mắt. Nhưng Max cũng bỏ qua cho Bart. Ông tưởng rằng đó là cách Bart và hai đứa em của anh được nuôi dạy. Có lẽ Bart không hiểu biết nhiều hơn. Ðối với Bart, chiến thắng là mục tiêu quan trọng nhất trong thể thao - và trong cuộc sống.
Bart tự đòi hỏi mình cũng nhiều như vậy. Từng là cậu bé tuổi teen béo phì anh đã ra sức tập luyện để có được thể hình đẹp nhất. Anh cưỡi ngựa và đua xe đạp địa hình. Câu cá là thú nhàn rỗi duy nhất của Bart mà không đòi hỏi vận động thể lực nhiều. Anh chơi gôn tài tử, tuy thừa nhận rằng đó là môn thể thao gần như bắt buộc của một nha sĩ trẻ trên đường thăng tiến. Nên anh chơi gôn và ra vẻ ham thích.
Bart cố thuyết phục Dalton chạy xe đạp với anh, nhưng cậu trai cả cũng không đáp ứng những kỳ vọng của Bart, và nó than vãn mỗi khi bị bố bắt đi.
Một thay đổi to lớn đang đến với Jenn. Cô có thể đối phó với Bart khi anh xỉa xói và chỉ trích cô. Nhưng cô sẽ không cho phép anh bào mòn sự tự tin của các con. Sáu tuổi, Dalton đã bắt đầu năn nỉ để không phải đi đến chỗ này chỗ kia với bố. Dillon thì sao?
Ngay trước Lễ Giáng sinh 2003, Jenn và Bart vẫn đang ra sức cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, nhưng cô không thể giấu được nỗi buồn. Từ lâu cô nhận thấy cô đã không lấy được một “người bạn lòng.” Cô và Bart từng có một chuyến đi lãng mạn đến Ý. Bây giờ, anh đãi cô và các con một chuyến du thuyền đến vùng biển Caribê có Max và Narda cùng tham gia. Nhưng Jenn chỉ đóng kịch, làm ra vẻ đang vui. Tất cả những bức ảnh cười tươi mọi người chụp chỉ để nhạo báng cô. Chuyến đi tốn kém không bù đắp được cảm giác cô đơn trong đời sống vợ chồng của cô. Tệ hơn nữa, cô biết chuyến du thuyền đó là dịp để anh khoác lác và chứng tỏ anh thành công như thế nào.
Công việc làm ăn của Bart tiến triển chậm, và anh gặp khó khăn về tài chính. Anh thử nhiều mánh lới để thu hút bệnh nhân, thậm chí phát phiếu khuyến mãi chào mời “Chăm sóc thượng hạng, giá không thượng hạng!” Và, sau khi chuyển phòng mạch đến Hamilton Mill, Bart làm mọi cách để đảm bảo dân chúng địa phương biết anh từ lâu là cổ động viên tích cực cho các đội tuyển thể thao thanh niên. Tuy thất vọng với cái mà anh gọi là thiếu tinh thần cống hiến cho thể thao của hai cậu con trai, anh vẫn tài trợ cho đội bóng đá U12 Dacula Falcon 2002. Năm kế tiếp, anh là phụ tá huấn luyện viên của đội bóng chày thiếu nhi người da đỏ, và tài trợ cho đội bóng bầu dục U11 Dacula/Mill Creek. Năm 2004 anh tài trợ cho đội bóng chày thiếu nhi “Những người da đỏ” ở Bogan Park và đội bóng bầu dục lớp tám Mill Creek. Bart thích bóng chày, và môn đó cũng tốt cho việc kinh doanh.
Nhưng Bart đã nỗ lực và chi tiêu quá cao khi chuyển phòng răng đến Hamilton Mill. Anh không biết tìm đâu ra số bệnh nhân gần với con số anh dự kiến. Tại Tòa án Tiểu bang, có hai hồ sơ kiện anh vì đã không trả nợ đúng kỳ hạn các thiết bị làm răng đắt tiền.
Anh cho in thêm phiếu khuyến mãi chào mời “Kỹ thuật làm răng thượng hạng”. Tuy rất thông minh, anh hình như không phải là một nha sĩ thành công theo một cách nào đó. Về mặt kỹ thuật, ổn thôi, nhưng từ khi mở phòng răng riêng, nhiều bệnh nhân phàn nàn với gia đình và bạn bè rằng anh thiếu sự thông cảm và quan tâm, nói năng thì cộc lốc. Anh không biết rằng nhiều người rất sợ đến gặp nha sĩ - bất kỳ nha sĩ nào - rằng một chút lòng nhân ái và kiên nhẫn sẽ đưa anh đi xa hơn.
Mẹ của một cô bé tuổi mới lớn nhớ lại con gái bà, trong lần đầu đến phòng khám của anh, đã bỏ ra khỏi và sợ hãi ra mặt. “Nó nói nó không bao giờ muốn trở lại gặp ông nha sĩ đó nữa,” người phụ nữ kể. “Tất nhiên, tôi tưởng anh ta đã đụng chạm bậy bạ vào người nó - nhưng con bé nói hoàn toàn không phải vậy. Anh ta chỉ làm con bé khiếp đảm, và nó không thể giải thích tại sao. Chúng tôi không bao giờ quay lại đó.”
Có một phụ nữ không bao giờ quên trải nghiệm ác mộng của mình tại phòng răng của Bart. Cô ta đang tìm nha sĩ có tay nghề cao để bịt mấy cái răng hàm trước. Bart bảo đảm anh “rất giỏi” kỹ thuật đó. Nhưng trong hai lần khám, dù anh hứa chỉ một lần khám, cô sững sờ trước phong cách thiếu chuyên nghiệp của anh. Anh la mắng người phụ tá ngồi bên cạnh, lầm bầm những lời tục tĩu, và thở hào hển. Bác sĩ Corbin không chỉ tỏ ra thiếu kiểm soát cảm xúc, mà sau cùng anh còn thừa nhận gần như không có kinh nghiệm về quy trình phẫu thuật mà cô ta cần.
Cô ân hận đã trả hết tiền - hơn hai ngàn đô - nhất là khi cô bắt đầu chảy máu quá nhiều. Bart hai tay ôm đầu, bảo cô rằng anh không biết làm sao cầm máu đang làm cô nghẹt thở.
Sau khi buột miệng nói rằng sẽ không bao giờ ngồi vào cái ghế phòng răng của anh nữa, cô vụt chạy khỏi phòng mạch trong cơn hoảng loạn, máu vẫn chảy, với những mẩu bông ép trên nướu răng, để tìm nơi cấp cứu. Cô không bao giờ nhận được thân răng của Bart. Cô nộp đơn kiện lên Hội đồng Nha khoa Georgia, yêu cầu bồi hoàn toàn bộ chi phí cô đã trả.
Khi bị hội đồng nha khoa chất vấn, Bart đề nghị trả lại 1.452 USD trong số 2.272 USD cô ta đã trả trước. Cô ta không đồng ý. Gần hai năm sau, cô ta nhận được tin từ hội đồng cho biết cô sắp được nhận lại toàn bộ số tiền đó.
“Tuy nhiên, hội đồng bày tỏ sự quan ngại rất nghiêm túc đối với bác sĩ Corbin về những tình tiết dẫn đến vụ khiếu kiện,” lá thư viết. Tuy Bart chưa bao giờ bị khiển trách chính thức, anh buộc phải viết một ngân phiếu trả lại toàn bộ tiền, nhưng thông tin về sự kém cỏi của anh đã lan truyền trong giới đồng nghiệp.
Bây giờ thỉnh thoảng hai tay Bart run lẩy bẩy khiến thân chủ của anh ngạc nhiên không biết anh có bị chứng run tay không. Anh uống rượu - nhưng không ghiền - và không ai nghĩ rằng anh dùng ma túy. Có lẽ chỉ vì sự lo lắng cho cuộc hôn nhân của mình, vốn đã bắt đầu có những mảng tối. Khi anh và Jenn cố cứu vãn cuộc hôn nhân đang xấu đi, sự vô cảm của anh trong phòng răng càng lúc càng tỏ rõ, cho thấy sự âu lo đang xâm chiếm anh. Trước đây, cứ mỗi lần một phụ nữ rời bỏ Bart là thêm một vết cứa sâu vào lòng anh. Anh không có khả năng cư xử với phụ nữ như một người bạn bình đẳng; anh cần chiếm hữu cô ta một cách tuyệt đối. Trong hơn bảy năm qua, anh đã yên trí rằng Jenn sẽ làm theo những chỉ dẫn của anh và tôn trọng anh vì anh xứng đáng. Bây giờ anh nhận ra cô ta đang thoát ra ngoài vòng kiểm soát của mình.
Tình trạng tài chính của anh cũng lung lay. Anh không đủ điều kiện thuê các phụ tá toàn thời gian nữa. Chỉ có Dara Prentice còn trung thành với anh.
Một nha sĩ khác trong vùng ngạc nhiên khi nhận một lá thư viết nguệch ngoạc của Bart mời dùng bữa trưa để bàn khả năng Bart làm việc bán thời gian cho phòng mạch của ông.
“Anh ấy sẵn lòng làm việc cho tôi hơn hai ngày một tuần,” người nha sĩ nọ nhớ lại. “Ðiều đó là không thể đối với mọi nha sĩ đang có phòng mạch riêng.”
Mọi thứ đang rã ra từng mảnh trong đời Bart. Ngôi nhà của vợ chồng Corbin trên Ngõ Bogan Gates thật ấn tượng, nhưng nó có vẻ thiếu hơi ấm con người. Jenn không tranh cãi với anh, nhưng cô không còn tin Bart sẽ thay đổi nữa. Mọi chuyện đều xoay quanh anh, những gì anh muốn, làm cách nào để cô nâng cao hình ảnh của anh. Họ chỉ thân mật khi anh muốn chăn gối với cô. Và thậm chí anh cũng chỉ làm chuyện đó cho xong, không để ý đến nhu cầu của cô. Cô không còn mảy may hy vọng rằng đến một lúc nào đó mọi chuyện sẽ tốt hơn. Cô không tự hỏi cô có còn yêu anh không; cô biết cô không còn yêu anh nữa.
Họ vẫn làm ra vẻ có một cuộc sống giao du bận rộn. Bart và Jenn Corbin thích những người hàng xóm, nhưng bây giờ họ thường đi thăm một mình, thay vì đi cả vợ chồng. Họ vẫn dành thời gian cho nhà thuyền, đến dự các cuộc họp mặt gia đình. Họ tổ chức những bữa tiệc sinh nhật, thăm Janice và Richard Wilson - đôi bạn ở Alabama - và giữ liên lạc mật thiết với cô bạn thân nhất của Jenn, Juliet Styles, cùng chồng cô ta, Darren. Hai cặp vợ chồng cùng đi nghỉ mỗi năm ít nhất một lần. Ngoại trừ vợ chồng Wilson, vợ chồng Styles cũng như hầu hết bạn bè của họ - được giới thiệu góp mặt giao lưu bởi Jenn. Bart và Darren Styles thường chơi gôn với nhau.
“Những đứa nhóc của chúng tôi là bạn thân với nhau,” Juliet nói. “Tôi là bạn thân nhất của Jennifer, còn Darren và Bart khá thân, bởi chơi gôn - và đủ thứ mà đàn ông thân nhau.”
Nhưng đến năm 2003, có lẽ Bart dành nhiều thời giờ cho hai em trai nhiều hơn trước. Anh thường đi quán nhấm nháp với Brad, Bobby, và “Sắt,” bạn tập thể hình của anh. Trước đó, Bart là người con duy nhất của Gene Corbin còn giữ liên lạc với cha sau khi cha mẹ anh chia tay chia tay. Bây giờ, tuy sống gần nhau, Bart và cha hiếm khi thăm nhau.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của Brad kết thúc. Anh ly dị vợ rồi chuyển về sống với mẹ ở Snellville. Anh là chuyên viên y khoa, làm việc tại nhà, một sự lựa chọn mà anh thích hơn thế giới văn phòng vì ở đó anh không thấy thoải mái. Năm 2003, Brad cưới Edwina Tims, và xây tổ ấm riêng.
Jenn và Bart thường xem chương trình Truyền hình Pháp đình tường thuật về phiên tòa của Scott Peterson trong khi nhâm nhi cà phê với Heather và Doug. Như đa số người Mỹ, hai người cảm thấy kinh tởm và sững sờ trước vẻ khoái trá của Peterson trong phiên tòa xử ông ta về tội giết người vợ đang mang thai, Laci, và thai nhi của họ.
“Chúng tôi đều bàn về chuyện đó,” Heather kể, “bất cứ đang ở nhà ai. Có lần tôi xem tivi với Bart. Tôi nói gì đó về Scott Peterson, và tôi ghê rợn như thế nào. Bart trả lời, Scott Peterson bị bắt quả tang chỉ vì ông ta không biết giữ mồm giữ miệng.”
“Tôi nói, “Ôi trời, Bart - tôi hy vọng sẽ không bao giờ là kẻ thù của anh.” Mấy câu qua lại đó bám riết lấy tôi một thời gian dài.”
Mặc dù Heather đã biết sự kiểm soát của Bart đối với Jenn là một phần cố hữu trong tính cách của anh, và từ lâu chị của cô đã biết cách đối phó, nhưng đôi khi Jenn làm cô kinh ngạc.
“Em có bao giờ ước ao thỉnh thoảng có thể pha những ly ngũ cốc lạnh cho các con em điểm tâm không?” Có lần Jenn hỏi Heather.
“Tôi bảo chị ấy tôi sẽ cho chúng uống ngũ cốc nếu tôi thấy thích. Nhưng chị ấy bảo chị không làm được vì Bart không cho phép. Anh ta bảo chị ấy, “Nếu cô không nấu ăn cho các con tôi, tôi sẽ cưới một người khác về nấu!”
“Tôi nghĩ chị ấy sống như người vợ rôbô[10]. Bart giao tiền bạc cho chị, nhưng chị luôn phải giải trình mục đích tiêu xài. Chị phải giữ các hóa đơn mua những thứ như giấy vệ sinh và kẹo cao su. Cho đến khi đi dạy mẫu giáo chị mới có tiền riêng. Và, ngay cả lúc đó, chị vẫn phải dè xẻn. Nhưng có lần chị tặng hai tháng lương cho một phụ nữ bị chấn thương vì tai nạn xe môtô.”
Jenn băn khoăn cho những người vật lộn với cuộc sống, và cô làm mọi cách để có thể giúp họ. Có lần, cô và Heather vào Siêu thị Publix ở Buford. Jenn gật đầu chào một người đàn ông rõ ràng vô gia cư, rách rưới - nhưng sạch sẽ. Cô chọn mua nguyên một con gà quay, khoai tây nghiền, rau củ, và một chai Coca-Cola to đùng. Khi hai chị em đi qua quầy tính tiền, Heather để ý thấy Jenn để lại một túi hàng và nhắc chị.
Jenn lắc đầu nhẹ, bảo, “Ra ngoài chị sẽ giải thích.”
“Chị ấy đã mua bữa tối cho người đàn ông không nhà đó,” Heather nhớ lại. “Chị không trực tiếp đưa cho ông ta, vì không muốn làm ông ta bối rối. Chị nhờ cô thu ngân đưa hộ. Tôi phát hiện ra chị làm chuyện đó khá thường xuyên - chị sợ ông ta đói.”
Jenn làm hầu hết công việc vặt trong nhà, ngay cả những việc mà các ông chồng thường làm. Cô xén cỏ và trồng cây. Cô cực kỳ mạnh khoẻ, thường xuyên lao vào giúp đỡ các thành viên trong gia đình trong mọi việc. Cô từng giúp cậu em rể Doug khiêng bàn bida Pun từ dưới hầm nhà lên. Cô không bao giờ tỏ ra mệt mỏi.
Jenn đã gặp một tổn thất lớn đầy xáo trộn nặng vào mùa xuân năm 2004, một sự kiện khiến cô rất phiền muộn. Ðó là vì cô liên hệ rất gần với một vụ án không khác mấy với vụ án Peterson. Cô hết sức lo lắng vì sự biến mất của một người phụ nữ mà cô coi là bạn thân trong gần mười năm. Kể từ chuyến đi lãng mạn đến Ý cùng với Bart năm 1996, cô đã trân trọng gìn giữ tình bạn với Mary Land. Cô đóng khung treo lên tường tấm ảnh chụp cô và Bart cười tươi bên cạnh Mary và chồng cô, Gary, ở Ý, để nhắc nhớ về một thời hạnh phúc nhất.
Mary và Gary sau cùng ly dị, Mary chuyển lên miền bắc đến Marshal, Michigan, một thị xã nhỏ cách Battle Creek, khu tây nam của tiểu bang khoảng mười dặm. Năm 2004, Mary làm y tá phẫu thuật, sống trong một căn hộ chung cư với vị hôn phu.
Jenn khiếp đảm khi biết Mary hình như bỏ nhà ra đi một mình vào lúc 10g30 đêm thứ sáu, ngày 12 tháng Ba, sau khi cô và chồng chưa cưới tranh cãi. Lần cuối người ta còn nhìn thấy cô mặc đồ phẫu thuật, bên ngoài khoác áo vét da khi cô đi khỏi vùng sáng vàng tỏa xuống từ cột đèn trong khu vực nhà cô ở, rồi biến mất vào bóng tối.
Không ai nhìn thấy cô nữa, dù cảnh sát bang Michigan và Cục Ðiều tra Liên bang (FBI) đã hỗ trợ cảnh sát Marshal mở cuộc điều tra quyết liệt.
“Cô ấy đã chết,” Jenn khẳng định. “Tôi biết cô đã bị sát hại.”
Và có lẽ Jenn đúng. Ngoài chiếc xe hơi và chiếc điện thoại di động còn để lại, cô không để lại chút dấu vết giấy tờ nào - tài khoản ngân hàng lẫn các thẻ tín dụng của cô chưa ai đụng tới. Cô đi vào đêm thâu lạnh giá ở Michigan và biến mất hoàn toàn.
Vào tháng Chín 2004, tuy đời riêng đầy những xáo trộn, Jenn vẫn cầu nguyện cho Mary Lands khi gia đình cô và bạn bè tổ chức kỷ niệm sáu tháng ngày Mary mất tích bằng một buổi lễ thắp nến ở nhiều tiểu bang ngoài Georgia.
Không thể không chú ý đến sự trớ trêu trong tình bạn dài lâu của hai người đàn bà trẻ này. Chỉ ba tháng sau, sẽ có một buổi lễ thắp nến ở Ngõ Bogan Gates để tưởng niệm chính Jenn.