Chương 20 NĂM 2003 - NĂM 2004
TẤT CẢ MỌI CUỘC ĐỜI, dù buồn tẻ cách mấy, cũng có những bí mật của nó, và chúng ta không bao giờ biết điều gì thực sự đang diễn ra trong thế giới của ngay cả những người bạn thân nhất của chúng ta. Jennifer Corbin cũng vậy. Cô bắt đầu ngoại tình một cách hoàn toàn ngây ngô. Narda Barber và các con gái thường cùng ngồi chơi những trò chơi thời xưa. Trong mùa Giáng sinh 2003, Narda nghe nói có một trò chơi Play Station tên là EverQuest. Bà không biết khi nào thì mua được vì có thể trò chơi đó đòi hỏi phải kết nối Internet. Bà không có Internet, nhưng tò mò với trò chơi được xếp loại “G-rated” - “thích hợp cho mọi lứa tuổi,” bà quyết định đầu tư mọi thứ để chơi.
“Tôi nghĩ chắc tốn khoảng 100 đô là xong hết,” bà nhớ lại. “Trò này đại để là Ngục tối và bầy rồng, nghe rất vui nhộn.”
EverQuest là một bộ gồm nhiều trò chơi kỳ ảo, hoạt hình sôi động và hiệu quả ba chiều trên tivi; người chơi chọn các nhân vật để hóa thân. Là một họa sĩ, Narda bị lôi cuốn bởi chất lượng đồ họa khiến người chơi như được mời mọc đi vào một thế giới khác. Trong lúc chơi, ta có thể chọn trở thành bất kỳ người nào mình muốn: hiệp sĩ, thiếu nữ, kẻ ám sát, phù thủy, hoàng đế, nữ hoàng, tên côn đồ, và anh hùng, tất cả đều ẩn danh. Chẳng hạn, một trò chơi gợi ý rằng “Hãy sáng tạo một hiệp sĩ quí tộc, một con yêu tinh hay một đồng cốt nham hiểm xấu xa, tên lùn vô lại tham lam - hay bất kỳ ai trong số hơn một trăm nhân vật.”
Trò chơi giúp người chơi thoát ra khỏi thực tế cuộc sống trong một lúc. Narda thấy EverQuest thư giãn và thú vị, và bà giới thiệu cho Jenn. Khi Jenn tỏ vẻ thích, Narda mua cho cô phần mềm đó để hai người cùng chơi. Hai mẹ con rất vui, tranh đua nhau, trò chuyện trên điện thoại, và đôi lúc cười phá lên đến đau bụng.
Trò chơi hoàn toàn có tính tương tác, và hình ảnh đồ họa rất thực. Các nhân vật có thể chỉ chỏ nhau, thậm chí bỡn cợt nhau. Có “những phường hội,” na ná như các gia đình. Dù cho rằng EverQuest là ngớ ngẩn, Heather biết đó là phương tiện giải thoát tạm thời của chị gái mình. Jenn thậm chí còn dạy cho Dalton và Dillon một cách chơi đơn giản của trò chơi đó, và chỉ cho chúng cách đánh bại “kẻ xấu.”
Vì phải qua Internet, nên người tham gia trò chơi này luôn có cơ hội được gặp nhiều người khác cùng chơi. Lấy biệt danh là “wizwiz148,” Jenn trao đổi tin nhắn với những người chơi nặc danh, trong đó có một người lấy tên “sirtank1223”. Nhân vật Phù thủy của Jenn trên EverQuest sớm bị mê hoặc bởi những lời bình luận sáng tạo của hắn. Sir Tank có thể đã truy tìm Jenn, hoặc có thể ngược lại - nhưng hai bên nhất định có những ý tưởng giống nhau. Chẳng bao lâu họ quyết định trao đổi thư điện tử ngoài khuôn khổ của trò chơi. Jenn biết rằng sirtank1223 là một người đàn ông tên “Christopher,” ba mươi ba tuổi.
Jenn không có nhiều thời gian lên net, cô bận đi dạy mẫu giáo, chăm sóc hai cậu bé, và làm việc nhà. Cô còn làm việc cho Narda mỗi tuần vài buổi chiều tại xưởng vẽ Lake Arts, nơi hai mẹ con hoàn thành đơn đặt hàng tranh sơn dầu của các họa sĩ để gởi đi khắp thế giới.
Ngay cả khi không chơi, Jenn vẫn thường thấy các tin nhắn của Christopher chờ cô trả lời, và cô mong đợi điều đó.
Khi gặp Christopher trên mạng trực tuyến, Jenn Corbin đã trở lại thời kỳ cô từng có một hạnh phúc nhỏ nhoi quý giá trong đời. Có vẻ như vô hại khi trao đổi những ý tưởng và triết lý sống của cô với một người đàn ông ở xa bảy trăm dặm. Họ xa cách nhau về mặt địa lý; anh sống xa Georgia - ở St. Louis. Càng ngày họ càng rời xa khỏi trò chơi EverQuest để trao đổi email riêng tư trên Internet.
Nhiều thư điện tử của họ đã thất lạc, nhưng có lẽ vào thời điểm đầu mùa hè năm 2004 thì Jenn và Christopher bắt đầu viết thư cho nhau thường xuyên hơn. Cô không bao giờ kỳ vọng gặp anh, điều đó khiến cô cảm thấy dễ dàng khi nói những chuyện vốn quan trọng với cô và, sau cùng, những vấn đề trong cuộc sống riêng. Thư từ qua lại Internet, Jenn bắt đầu thấy thích Christopher. Cô không cảm thấy mình phản bội Bart; đúng vậy, việc này chẳng có gì thân mật hơn chơi EverQuest. Nhưng cô cảm thấy bớt cô đơn - cứ như có ai ngoài kia thực lòng yêu cô nếu lúc nào đó cô thoát khỏi mối quan hệ ngột ngạt với Bart.
Cô là người đàn bà trẻ một đời kỳ vọng vào tình yêu, nhưng cô nhận ra quá muộn rằng Bart không cần cô làm gì cả ngoài việc đánh bóng hình ảnh anh, để anh đổ lỗi và xem thường. Giờ đây lại có một người đàn ông ngoài kia đưa ra một bờ vai, sẵn sàng lắng nghe, và dường như hiểu cô.
Có một người bạn trao đổi thư từ trong thời buổi hiện đại này thì có gì tai hại chứ?
Cả Jenn lẫn Christopher vẫn đăng nhập vào EverQuest để chơi những trò chơi tưởng tượng, và viết thư cho những bạn chơi khác trong cộng đồng mạng trực tuyến. Nhiều người trong số họ chia sẻ cho nhau cảm xúc và những điều mình quan tâm. Có gì đó giống như đang ở trên máy bay hay tàu hỏa, nói chuyện với một người lạ ngồi bên cạnh, biết rằng cuối cuộc hành trình rồi mỗi người sẽ đường ai nấy đi để trở về với cuộc sống thực tế của mình.
Jenn rất thích “trò chuyện” với Christopher, nhưng hai người không định gặp nhau. Anh kể trong thư rằng mình đã ly dị, hiện đang làm việc trong một nhà hàng. Anh sống với mẹ, và đang nuôi hai con của người chị. Anh hơi choáng trước mức sống và học vấn của Jenn. Suy cho cùng, Jenn đã cưới một người đàn ông có chuyên môn cao, giàu có, ít nhất là so với Christopher. Qua cách Jenn mô tả ngôi nhà của cô, Christopher cảm thấy mình không tương xứng. Tuy vậy, một cuộc phiêu lưu nhỏ của tâm hồn đang diễn ra, và Jenn nâng niu những bức thư điện tử của Christopher. Hai người sớm có thói quen viết thư cho nhau mỗi sáng sớm trước khi Christopher đi làm và Jenn đi dạy, chạng vạng họ lại gửi nếu Bart chưa về.
Ðại gia đình Barber và dâu rể trải qua gần trọn năm 2004 khá bình lặng. Không chỉ quản lý công việc ở Lake Arts, bà Narda còn bán tranh của mình. Max đang làm việc cho một hãng buôn bán xe Ford gần nhà ở Lawrenceville. Rajel mới từ California trở về, còn Heather và Dough sắp dọn đến nhà mới ở Dawsonville. Ðó là ngôi nhà tuyệt vời, với một phòng ngủ chính rộng 150 mét vuông, trần nhà cao vút, và một khoảng sân sau mênh mông. Tuy Heather và Jenn không còn là hàng xóm gần gũi nữa, họ hứa sẽ thăm nhau thường xuyên như lâu nay. Nếu không, sẽ là một mất mát đối với hai chị em, những người đã quen nhâm nhi cà phê cùng nhau mỗi sáng trong khi các con - bốn anh em - đang chơi đùa. Nhưng cả hai đều lo lắng sẽ không còn được như thế nữa.
Có lẽ Jenn cảm thấy may mắn có Christopher, một người tỏ ra rất thông cảm với cô. Email của Christopher cho thấy anh là người đàn ông vừa tử tế và trách nhiệm, vừa tự tin về nam tính của mình. Ðầu tiên Jenn không biết họ của anh, nhưng cô tạo ra trong tâm trí một hình ảnh rõ ràng về Christopher. Cô chưa từng nghe giọng anh nói hay nhìn thấy tấm hình nào của anh - nhưng cô cảm thấy cô biết anh rõ hơn hầu hết những người cô từng biết trong đời thực. Khi cô hỏi bề ngoài anh thế nào, anh nói “hơi giống anh chàng Marlboro.”
Cô không biết anh có đùa không, nhưng vừa như phàn nàn vừa như tán tỉnh, cô nói: “Có nhiều đàn ông Marlboro, nhưng hầu hết đều đội mũ nên không thấy được mặt họ!”
Ðó là cơ hội tuyệt vời để anh đính kèm hình ảnh của mình vào thư điện tử, nhưng anh không làm vậy. Và tuy vậy Jenn vẫn tin tưởng Christopher vì bề ngoài của anh thế nào thực sự không quan trọng đối với cô. Cuối mùa hè đó, thư từ của hai kẻ xa lạ trên mạng cho thấy họ bắt đầu nghĩ tới một ngày trong tương lai họ sẽ thực sự sống bên nhau.
Tháng Chín 2004, Christopher thú nhận anh đang phải lòng Jenn, và lo lắng Jenn chỉ “đùa với anh thôi.” Cô vội viết thư để trấn an anh rằng cô cũng nghiêm túc như anh vậy.
“Christopher, anh không cần phải xin lỗi nữa,” cô viết. “Em rất tiếc nếu anh cảm thấy như em đang đùa. Lo sợ cũng không sao mà, Christopher. Em cũng sợ. Hai chúng ta sẽ phải trải qua những thay đổi lớn trong cuộc sống nếu muốn sống bên nhau, mà điều đó không bao giờ dễ dàng cả. Em rất thích cách anh mang cho em cảm xúc. Em rất thích khi biết anh tự do. Em rất thích vì cảm thấy có thể nói với anh những cảm xúc của em vào giây phút đó... Em biết rằng với anh cả cuộc đời em sẽ đổi thay, rằng tình yêu của chúng ta sẽ mạnh mẽ đến độ ngập tràn.”
“Em không biết tại sao chúng ta lại có cảm giác này. Làm sao em lại gặp một người đàn ông ở rất xa xôi như vậy lại và có thể tác động mạnh đến em như anh đã làm - một người em chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt - em chưa bao giờ nhìn hay nghe thấy nụ cười. Một người mà em có thể thổ lộ mọi ý nghĩ hay chuyện buồn mà em trải qua, và em thoải mái được bộc lộ. Em muốn anh cũng cảm thấy thoải như vậy.”
Có thể một vài người nói rằng trường hợp Jenn Corbin trước sau cũng xảy ra. Cô rơi vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu, thèm khát tình cảm. Như đa số phụ nữ ở tuổi ba mươi, Jenn đang ở độ sung mãn về tình dục, nhưng luôn bị đè nén. Cô tâm sự với Kelly Comeau rằng đã nhiều năm cô không biết đến cảm giác cực khoái. Cô kể với em gái rằng mình chưa bao giờ đạt đến cực khoái với chồng.
Jenn ngồi bên máy tính suốt cả mùa hè. Cô nói với Kelly rằng cuối tháng sáu cô đã gặp một người khá thú vị trên mạng, nhưng cô dường như không quan tâm đến ai một cách nghiêm túc. Nhưng mọi chuyện đã khác vào mùa hè đó, và Kelly không thể phớt lờ được. Cô và Steve luôn thích đến nhà thuyền chơi với Jenn và gia đình Corbin, nhưng chuyện đó đã không diễn ra vào mùa hè năm 2004.
Lo ngại, có lần Kelly hỏi Jenn có phải đã phải lòng cái người cô gặp trên mạng.
“Mình thậm chí chưa gặp người ấy trên mạng nữa!” Jenn nói, tránh trả lời trực tiếp.
Kelly biết Jenn chưa hề phản bội Bart. “Chúng tôi từng có một đêm dã ngoại phụ nữ với nhau,” Kelly nhớ lại, “và có một chàng rất, rất muốn cô ấy, nhưng Jenn không quan tâm.”
Vào năm 2004, Jenn đau lòng nhận ra một điều hiển nhiên là Bart không yêu cô, mặc dù anh kỳ vọng cô sẵn sàng với anh bất cứ lúc nào anh muốn chuyện tình dục. Thế nhưng cô cứ nghĩ quanh quẩn đến Christopher. Cô làm vậy coi có được với Dalton và Dillon không? Dù cảm thấy vô vọng về khả năng cứu vãn cuộc hôn nhân, cô vẫn không sẵn lòng để hai con sống mà không có đủ bố mẹ, hoặc đột ngột bắt chúng rời bỏ ngôi trường tiểu học mà chúng yêu mến, chưa kể chúng phải rời xa bạn bè.
Nếu cô bỏ Bart, cô và các con có thể tự thu xếp được không? Jenn thử nhẩm tính ngân quĩ của mình, rồi nhận ra sẽ rất khó để kiếm đủ tiền cho cô và hai con. Cô không có trương mục tiết kiệm riêng, vì Bart quá bủn xỉn khi họ sống với nhau. Cô ngờ rằng anh sẽ đồng ý trợ cấp cho con hay cấp dưỡng thường xuyên cho cô mà không cần phải tranh cãi ồn ào ở tòa. Anh sẽ coi như trả cho xong nợ.
Cuối cùng, vào cuối mùa hè năm 2004, khi Jenn kể với Heather về Christopher, Heather ngạc nhiên và lo ngại.
“Jenn,” cô bức xúc, “chị không biết gã này là ai mà! Anh ta có thể là ai đó, nhưng chị không thể chỉ tin những gì anh ta nói với chị. Có thể anh ta đã có vợ, chị biết rồi đó -”
Jen cắt ngang, “Không, chị mới là người có chồng, còn anh ấy đã ly dị, chị biết.”
“Làm sao chị biết?” Heather hỏi. “Có thể anh ta là một gã đồi trụy dị hợm nào đó đang lừa dối vợ. Có thể gã đã sáu chục tuổi rồi. Hoặc là một kẻ từng đi tù. Chị thậm chí không biết rõ hắn sống ở đâu. Với tất cả những gì chị biết, hắn có thể là một tên lừa đảo tiền bạc người Nigeria! Cái gì chị cũng tin, vậy nguy hiểm lắm. Nhất là trên mạng!”
Nhưng Jenn sẽ không bị lay chuyển. Cô tin chắc mình biết Christopher là ai qua những bức thư điện tử anh gởi cho cô hằng ngày lâu nay.
Và hiện nay, vài lần một ngày.
Jenn không hề tô vẽ thêm về nỗi cô đơn của mình trong đời sống vợ chồng. Nhưng sự dịu dàng và tôn trọng trong thư của Christopher khiến cô nhận ra rõ hơn Bart chỉ cố gắng tử tế với cô khi nào anh muốn cái gì đó. Cô đã khoác bộ mặt can đảm và vui vẻ quá lâu. Cô nói với chị bạn đồng nghiệp Jennifer Rupured ở trường mẫu giáo Nhà thờ Giám lý Ðồi Sugar rằng cuộc hôn nhân của cô mới trống rỗng làm sao, Bart đã lạm dụng tình cảm của cô như thế nào, và cô rất muốn thoát khỏi anh, ước gì cô có thể tìm ra lối thoát mà không làm tổn thương hai đứa trẻ. Người bạn thân của cô, Juliet, lẫn Kelly, và dĩ nhiên cả Heather đều biết chuyện. Tất cả đều tìm cách ngăn cản Jenn đi tìm hạnh phúc.
Thỉnh thoảng, Jenn còn trao đổi chuyện đó với mẹ, nhưng Narda một mực khuyên cô đừng làm điều gì đột ngột. Bà lo sợ không biết Jenn có định ly hôn không. Ðiều đó không dễ dàng gì cho một phụ nữ ngoài ba mươi đã có hai con.
Vào những chiều không đi dạy, Jenn thường về Lawrenceville, giúp Narda hoàn thành những đơn đặt hàng tranh sơn dầu ở xưởng vẽ Lake Arts. Làm việc cho mẹ, Jenn biết cô luôn được ra về đúng giờ để đón con ở trường. Cô thích được ở bên mẹ. Nhưng cô vẫn không kiếm đủ tiền để bảo đảm cho một gia đình. Thỉnh thoảng Narda trả lương cho cô, và bà thường mua các thứ cho Jenn hoặc hai đứa nhỏ - những thứ mà Bart sẽ không đưa tiền cho cô mua.
Không tránh khỏi lời lẽ trong email giữa Jenn và Christopher mỗi tuần trôi qua lại trở nên thân mật hơn cho đến khi đắm đuối không chút úp mở. Nhưng hai người chưa bao giờ nhìn thấy nhau - không ngay cả một tấm hình, tuy Jenn tiếp tục yêu cầu Christopher gởi cho cô một tấm. Sau cùng, cô gởi cho anh ta tấm ảnh cô đang chơi ghi-ta trong bộ đồ nữ cao bồi mà cô từng mặc hồi học đại học, và một tấm ảnh chụp Dalton và Dillon. Cô hơi lên cân sau khi sinh Dillon, nhưng nhờ chạy bộ và ăn kiêng, thân hình cô giờ đây vẫn mảnh dẻ như khi còn ở trường đại học. Christopher cứ loay hoay giải thích lý do vì sao anh chưa có thời gian lục tìm tấm ảnh nào của anh để gởi cho cô.
Họ không thể chí ít nói chuyện trên điện thoại sao, Jenn hỏi? Anh ta hứa sẽ làm điều đó - sớm thôi. Nóng lòng muốn có một Christopher bằng xương bằng thịt hơn là một người chỉ đơn thuần gởi email, Jenn thử gởi cho anh một vài tin nhắn khá bức xúc để anh gọi cho cô. Anh không gọi. Và Jenn thậm chí vẫn chưa biết họ của Christopher là gì. Nếu lúc nào đó anh biến khỏi hộp thư điện tử của cô, chắc chắn cô sẽ mất anh mãi mãi; cô không biết chính xác anh sống ở đâu, hoặc số điện thoại của anh. Có thể nói, quan hệ giữa hai người chỉ là phù du và điều đó làm cho nó hấp dẫn hơn, nhưng nó cũng làm Jenn mất thăng bằng, sợ rằng nó có thể biến mất tất cả trong khoảnh khắc.
Ðôi khi họ hiểu lầm rồi xin lỗi nhau. Có lần, vào ngày 15 tháng Mười, khi Christopher cảm thấy anh quá đòi hỏi nơi Jenn một sự cam kết, anh ân hận viết, “Jennifer, dù anh có nói gì cũng không thể bào chữa cho thái độ của anh đêm qua. Anh tiếc và anh hứa sẽ rời em bất cứ khi nào em cần. Anh không muốn làm em cảm thấy không ổn chút nào. Anh biết em yêu anh và anh biết anh là người hạnh phúc.”
Jenn viết ngày 18 tháng Mười: “Em thích anh coi trọng việc làm. Em thích họ [các sếp của anh] làm anh e dè. Em thích anh đủ mạnh mẽ để dứt bỏ khi cần, và tác động đến gia đình khi anh đủ mạnh để dìu dắt họ. Em thích anh hơi cuồng vì em, nhưng đủ mạnh mẽ cho cả hai chúng ta. Em thích anh luôn cật vấn em, khiến em nghĩ mãi để tìm ra sự thật trong những câu trả lời. Ðiều cốt yếu là, Christopher, em yêu mọi thứ ở anh. Em muốn là của anh, và một ngày kia em sẽ được như vậy. Em hiểu lúc này chưa thể được, nhưng thật khổ sở khi anh quá mong muốn điều đó. Cho nên cả hai chúng ta sẽ có những phút giây mạnh mẽ và những phút giây yếu đuối nữa...”
Mỗi ngày, Christopher yêu cầu Jenn cho anh biết cô đang mặc gì; điều đó dường như sẽ làm cho cô gần gũi với anh hơn. Nên cô ngoan ngoãn mô tả những trang phục cô mặc hằng ngày, dù hầu hết là những kiểu áo quần đơn sơ, tiện lợi khi dạy học hay dọn dẹp nhà cửa. Có lần cô mô tả cho anh chiếc áo ngủ ngắn màu xanh lục đang mặc, nhưng thường thì cô mặc quần jean và áo len dài tay.
Ngày 11 tháng Mười một, họ trao đổi nhiều thư từ từ sáng đến tận khuya. Christopher thường gây ấn tượng giống một nhân vật trong tiểu thuyết Harlequin khi bộc lộ nỗi đam mê Jenn, một người đàn ông mà hầu hết phụ nữ đều khát khao tìm kiếm - nhưng vẫn nằm ngoài tầm tay.
“Xin chào, người đàn bà gợi tình của anh,” anh mở đầu. “Jennifer, anh đã nói với em anh rất muốn làm tình với em chưa? Trời ạ, cứ mỗi ngày đi qua, trong anh nỗi thèm khát thân xác em lại tăng lên, căng thẳng thêm, đến nằm mơ anh cũng không tưởng tượng nổi. Jennifer yêu dấu của anh, em là người đàn bà kỳ diệu. Anh yêu em.”
Cô trả lời tương tự. “Christopher, em điên lên vì yêu anh, và anh đã làm em thay đổi mãi mãi. Mấy tháng qua anh đã dạy cho em biết cảm nhận và suy nghĩ nhiều hơn những gì em đã trải nghiệm trong đời. Em muốn được cả đời cùng anh khám phá những điều mới mẻ như thế.”
Chiều hôm đó, Jenn viết cho Chris kể cô vừa dọn dẹp các phòng nhỏ vừa nghĩ khi nào thì được bước ra khỏi cánh cửa kia, để đến với anh. Có thể ngầm hiểu rằng hai đứa bé sẽ đi với cô, và Christopher thường nói anh ngưỡng mộ cô vì điều đó.
Bart vẫn chưa về nhà trước 7g21 tối. Ðó lẽ ra là lúc cô và Chris có thể nói chuyện trên điện thoại, nhưng Christopher cứ tìm cớ giải thích tại sao họ không thể làm điều đó. Và anh vẫn nói đi nói lại anh không xứng đáng với cô.
“Chris,” Jenn viết, “em căm ghét vì em không thể nói chuyện với anh. Em muốn nghe giọng nói anh, Chris à. Em rất tiếc phải nói ra những gì em không làm được, [nhưng] nó vẫn không thay đổi được thực tế rằng em muốn điều đó mỗi ngày. Trời ạ, đôi khi em không hiểu được anh. Có mấy lần anh nói anh không xứng đáng với em hay đại loại gì đó. Sao vậy Chris? Cái gì làm anh tệ vậy hoặc em tốt vậy? Với em, em muốn bị quyến rũ bởi anh, nhưng bề ngoài không là gì cả. Em muốn anh bị em quyến rũ, nhưng có lẽ anh sẽ không bị. Em nghĩ em khác nhiều với bất kỳ ai anh hẹn hò trước đây. Em không phải là người anh gặp rồi nói, “Trời ạ! Cô ta thật nóng bỏng!” Em không thông minh - theo nghĩa sách vở, thì đúng hơn. Em chật vật để tốt nghiệp trung học. Em học tốt ở trường mỹ thuật, nhưng em không tốt nghiệp. Em cũng không khá lắm ở trường y tá. Lúc ấy, trong đầu em có nhiều chuyện khác, nên em mỏi mệt với trường lớp. Nên, cũng như anh, em bước vào ngành dịch vụ ăn uống. Em yêu công việc đó - vì có nhiều niềm vui. Nhưng không chắc em sẽ trở lại với nghề đó, vì phải làm việc nhiều. Hơn nữa em ích kỷ, ban đêm muốn ở nhà với các con. Em có sự lanh lợi ở đời, và có định hướng tốt. Em là người nhiều tình cảm, nhưng anh cũng vậy mà. Vậy thì chúng ta khác nhau chỗ nào được? Em rất yêu anh, Chris ơi. Và em đã biết anh là ai rồi. Jenn.”
Nhưng cô có biết không? Có thật không?
Heather không ngừng lo lắng. Cô biết rằng Jenn cả tin, và rất thiếu hiểu biết thực tế so với Heather, tuy Jenn là chị. Heather là người theo chủ nghĩa duy thực, cô cho rằng toàn bộ ý tưởng trò chơi EverQuest là ngu ngốc và có thể nguy hiểm.
Bart cảm nhận rằng cuộc hôn nhân của họ đang ngày càng xấu đi - rằng quan hệ của họ đã trở nên nhàm chán và chỉ còn là bổn phận. Trước đây Jenn tìm cách vỗ về hay xoa dịu anh mỗi khi anh nổi cơn thịnh nộ, bây giờ cô thậm chí không còn muốn làm anh nguôi giận nữa, chưa nói đến làm vui lòng anh. Và cô sẽ không ngủ chung với anh. Ðiều đó làm Bart đau khổ nhất; anh luôn tự hào là một bạn tình hấp dẫn.
Khi vợ chồng Corbin ngày càng lạnh nhạt, họ thường tâm sự với những người hàng xóm. Thỉnh thoảng là Jenn, khi cô ghé qua nhà vợ chồng Comeau uống cà phê hay nước giải khát, nhưng thường là Bart. Kelly thấy hình như anh đang rất đau khổ, và cực kỳ lo lắng về khả năng hai người sẽ ly dị.
Anh có vẻ rất lạc lõng. Kelly luôn tôn trọng Bart, cô gọi anh là “Nha sĩ Bart,” thay vì chỉ là “Bart”.
“Anh đang tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân của mình,” cô nói. “Dường như anh sẽ làm tất cả để đạt được điều đó.”
Bart khóc lóc khi xin lời khuyên của Kelly, năn nỉ cô nói cho anh biết nên làm gì “để Jenn yêu tôi trở lại.”
Anh không tự chủ được nữa. Anh đến gặp bà con phía vợ để tìm hậu thuẫn, trước hết là Heather, tuy biết có lẽ cô ta sẽ đứng về phía Jenn. Sau đó Bart khẩn khoản nhờ Doug Tierney giúp đỡ trên tinh thần giữa hai người đàn ông với nhau. Doug lúng túng, nhưng anh có cảm tình với Bart đến mức cảm thấy tiếc cho anh, và anh cố gắng thu xếp thời giờ để chí ít cũng trò chuyện với ông anh cột chèo. Nhưng hai người chưa bao giờ là bạn thân, và như nhiều người đàn ông, Doug không thoải mái khi phải nghe những chi tiết riêng tư về đời sống vợ chồng của người khác. Dù sao đi nữa anh thấy cả Jenn lẫn Bart đều đang, theo đánh giá của anh, “hành xử khác thường”. Cả hai đều sụt cân thấy rõ, nhất là Bart. Anh nói sụt trên hai mươi lăm ký, trông cũng có thể lắm. Quần áo của Bart như treo trên người anh, và sự đầy đặn trên mặt đã biến mất, để lại vẻ hốc hác của một người đàn ông đang mắc một căn bệnh chết người nào đó.
Bắt đầu từ tháng Tám hay tháng Chín năm 2004, Bart tránh gặp gia đình Jenn, và Doug thấy anh hoàn toàn xa cách.
Bart đã cố gắng đến tối đa. Anh đến gặp Narda, xin bà lời khuyên. Anh đề nghị đưa Jenn đi du lịch với hy vọng điều đó sẽ giúp hai người hòa giải, và tìm lại tình yêu thuở nào. Narda cho đó là ý tưởng tốt, và đề nghị Bart bàn với Jenn.
“Nhưng cô ấy sẽ không chăn gối với con,” anh phàn nàn. “Con sẽ không đưa cô ấy đi chơi nếu cô ấy không ngủ với con. Tại sao con phải tốn thời gian và tiền bạc chứ? Nếu con đưa cô ấy đi nghỉ, cô ấy sẽ phải làm chuyện đó với con.”
Narda không phải là người phụ nữ xét nét, cũng không phải là người làm bộ đoan trang. Bà có thể hiểu việc Bart không sinh hoạt tình dục với con gái bà, và trước yêu cầu của anh bà hứa sẽ nói chuyện với Jenn. Và bà đã nói - lần tiếp theo khi hai mẹ con làm việc trong xưởng vẽ.
Cân nhắc từng lời, Narda nói bà cảm thấy Bart cơ bản là người đàn ông tốt, và có lẽ bổn phận của Jenn là gắn bó với anh ấy. Bà đã nói với Bart anh ấy gây quá nhiều áp lực cho Jenn, và đề nghị anh ấy đừng trầm trọng mọi việc quá. Bà tin anh sẽ nghe lời bà. Sau này bà Narda sẽ hối tiếc đã nói ra những điều đó, nhưng lúc bấy giờ, bà không hiểu nỗi buồn sâu xa của con gái bà, bà chỉ không muốn nhìn thấy Jenn vất bỏ tám năm gầy dựng cuộc sống vợ chồng, nhất là khi đã có hai đứa con trai với nhau. Narda hỏi Jenn liệu cô có thể thu xếp ổn thỏa mọi chuyện với Bart không.
Vào thời điểm này Narda đã biết Jenn thường xuyên viết thư cho Christopher, nhưng bà không biết rằng quan hệ trên mạng của hai người đã vượt quá xa tình bạn. Bà được biết rằng Jenn đang tận hưởng niềm vui đó, nhưng Jenn không nói gì nhiều về Christopher với bà vì mỗi lần hai mẹ con gặp nhau, Narda thường nhắc nhở cô cảnh giác khi trao đổi thư từ với một người mình hoàn toàn không biết rõ.
“Con nhắc lại, tên của tay đó là gì vậy?” Narda có lần hỏi cô.
“Mẹ - đừng lo chuyện đó mà,” Jenn đáp.
“Tên anh ta là Chris - à, phải rồi, đúng không?”
“Mẹ sẽ không liên lạc với anh ấy chứ?” Jenn nghi ngờ hỏi.
“Cứ để mặc con mà mẹ,” Jenn nói thêm. “Mẹ đừng lo.”
Nhưng Narda vẫn băn khoăn chuyện đó, bà cảm thấy Jenn sẽ hạnh phúc hơn nếu cô có thể hòa hợp được với Bart. Lúc ấy là giữa tháng Mười một, năm 2004, và những ngày nghỉ đang ập đến khi Narda một lần nữa cố thuyết phục Jenn về với Bart. Bà thuyết phục cô ít nhất cũng cố gắng duy trì cuộc hôn nhân. Bart có thể keo kiệt về tiền bạc, nhưng bà chỉ cho cô thấy rằng anh ấy đã tăng chi tiêu trong nhà lên khá nhiều trong mấy năm qua. Suy cho cùng, anh ấy là cha của hai đứa nhỏ. Và tuy có thể anh ấy khe khắt với chúng, Narda cảm thấy anh ấy yêu chúng, và cũng yêu Jenn. Jenn thừa nhận cô cũng phần nào sẽ luôn luôn yêu anh ở một chừng mức nào đó, vì anh là cha của hai đứa con trai của cô. Anh đã cho cô nhiều như vậy, “những món quà quí báu nhất đời.”
“Nó rất yêu con,” Narda nói, không hoàn toàn tin vào những lời mình nói. “Mẹ nghĩ Bart rất yêu con.”
Nhưng khi nhìn vào mắt con gái, bà Narda không thấy chút xúc động nào trong đó.
“Anh ta không yêu con đâu, mẹ. Mẹ phải hiểu,” Jenn nói mạnh mẽ. “Con không muốn làm vợ anh ta - không muốn ở đó nữa. Anh ta làm con kinh tởm. Anh ta làm con ghê sợ. Anh ta làm con rùng mình. Con không thể chịu nổi việc sinh hoạt chăn gối với anh ta. Con đã hết sức cố gắng - nhưng con không thể. Con hoàn toàn không thể chịu được anh ta chạm vào người con. Ðơn giản là con không thể chịu đựng được.”
Và Narda nhận thấy rằng cuộc hôn nhân của con gái bà đang vỡ ra từng mảnh đến mức không bao giờ có thể hàn gắn được nữa.
“Con không biết nói gì - hoặc làm gì,” Jenn nói với mẹ. “Mẹ sẽ phải hiểu rằng con sắp ly dị Bart.”
Rõ ràng Jenn đang rất băn khoăn, nhưng không phải băn khoăn về việc quyết định từ bỏ cuộc sống vợ chồng của cô. Cô đã vượt qua điều đó rồi. Nhưng cô không biết sẽ sống thế nào khi không có nguồn trợ cấp tài chính của Bart.
Jenn nói cô sẽ không chịu thua. Nhưng cô quyết tâm sẽ sống được mà không cần anh ta.
“Con có một thẻ tín dụng mà anh ấy không biết, nhưng hạn mức khá thấp. Con biết anh ấy sẽ không cho con ở lại nhà, nhưng hai đứa bé cần tiếp tục đến trường. Con có thể tìm một chỗ ở nho nhỏ, và con đã bắt đầu mua một vài thứ cần thiết.”
Jenn nói cô đã xoay xở tiết kiệm đủ để đưa 2.000 đô la vào tài khoản riêng của cô; đủ để thuê căn hộ ở trong hai tháng. Cô biết cô không đủ tiền để thuê cả một ngôi nhà.
Và Narda biết rằng Bart vẫn giám sát mọi chi tiêu của Jenn. Hằng tuần hai vợ chồng vẫn ngồi lại với nhau và cô phải giải trình cô đã xài tiền vào những việc gì, do vậy cô không dễ gì dành dụm cho riêng mình.
Không còn là một người chồng ngạo mạn đã chín năm lừa dối cô để ăn nằm với những phụ nữ khác, Bart giờ đây bám riết theo Jenn. Anh là người đàn ông ghê gớm, cương quyết không cho phép Jenn làm gì theo ý mình - về tiền bạc và tình cảm. Nhưng, chí ít về phương diện thể xác, anh chưa đến nỗi. Anh không bao giờ đánh đập Jenn; anh chỉ làm nhục cô bằng lời nói.
Khi Jenn thử nêu lên chuyện ly dị, có vẻ như anh đã biết trước. Nhưng anh năn nỉ Jenn ở lại qua lễ Giáng sinh. Hai người không thể có thêm một Giáng sinh như một gia đình - một điều mà tất cả đều có thể nhớ lại sao? Anh cho rằng không có gì phải vội vã ra đi, nhất là sau chừng ấy năm họ sống bên nhau. Sau Tết, họ có thể quyết định sẽ làm gì.
Lần đầu tiên Bart xin lỗi Jenn và nói anh lấy làm tiếc đã làm tổn thương cô. Cô ngước nhìn anh chòng chọc, sửng sốt nghe anh nói ân hận về cách đối xử với cô.
“Từ trước tới nay anh không phải là người chồng rất yêu thương vợ, Bart à,” Jenn nói. Cô không có gì để nói thêm với anh. Quá muộn để thay đổi cảm xúc của cô. Ước gì trước đây anh xin lỗi cô và hứa hẹn sẽ cố gắng nhiều hơn.
Bây giờ, Jenn đồng ý ở lại với anh qua hết những ngày nghỉ. Hai người sẽ có một thời gian trì hoãn ngắn - hai tháng nữa. Cô không biết cô sẽ xoay xở thế nào, sẽ đi đâu, sẽ cần bao nhiêu tiền bạc, hoặc thậm chí có tìm được một việc làm toàn thời gian không.
Lá trên những cây non do Jenn trồng chuyển từ vàng sang màu mận, rụng xuống đất, rồi theo gió bay đi, để lại vẻ trơ trọi trong khoảng sân trên Ngõ Bogan Gates. Khu vườn của Jenn trở nên hoang vắng. Cô không biết cô sẽ ở đâu vào mùa xuân tới khi mọi thứ quả, hoa, và cây cối lại sinh sôi nở rộ.
Chỉ có một điều vẫn còn ấm áp trong tim, và một chút niềm vui trong tâm hồn cô. Cô có Christopher. Có thể cô và Christopher sẽ tìm cách để sống cùng nhau, và thậm chí cô có thể lại tìm thấy tình yêu.
Christopher viết thư nói mẹ anh đang nằm bệnh viện nên anh không biết lúc nào mới có thể thư lại cho cô được, chưa nói đến kế hoạch bay tới Atlanta để gặp cô.
“Mỗi lần mẹ anh vào bệnh viện, bà thường nằm đó cả một tuần. Anh phải xin nghỉ việc để săn sóc bà. Jennifer, hãy biết rằng anh yêu em và lúc nào cũng nghĩ đến em.”
Christopher nói anh sẽ không lên mạng, và anh thú nhận một chuyện với Jenn; anh có bạn gái, nhưng anh vội vàng thanh minh anh đang trong giai đoạn chia tay với cô ta. Jenn cảm thấy mình có tội khi đặt anh vào tình thế đó khi cô vẫn không cảm thấy đủ mạnh mẽ để dứt khoát khỏi Bart.
“Ðiều đó thực sự làm em đau lòng,” Jenn viết, “vì em đang mang đến đổ vỡ thay vì điều tốt cho anh. Em chỉ cố gắng làm chuyện đúng đắn cho các con em. Chẳng ích lợi gì khi mọi người cứ bảo em phải cố gắng dàn xếp, rằng cuộc sống của em sẽ rất khó khăn nếu em bỏ đi. Mẹ em e rằng rồi em sẽ phải ở trong nhà lưu động thôi. Em cũng sợ em sẽ thất bại. Em đang cố làm những gì hợp lý. Em biết em sẽ không bao giờ có hạnh phúc nếu em cứ sống như thế này...”
Và suốt thời gian viết cho Christopher, Jenn đang sống một cuộc đời khác - làm bánh cho Cuộc diễu hành Thưởng bánh Liên hoan Mùa thu ở Trường tiểu học Harmony, sửa soạn cho Dalton tham dự đua xe đạp trong đoàn Hướng đạo sinh, cùng cô bạn Juliet lái xe đưa mấy cậu con trai đến các ngọn núi ở bắc Georgia xem lá cây đổi màu và đi dã ngoại trong rừng, làm bánh nướng và thịt hầm và dọn nhà cửa thật sạch sẽ. Vào dịp lễ Halloween, Jenn đã đưa các con đi diễu hành xin kẹo, và hứa giúp Heather chuyển nhà lần nữa.
Ðầu tháng Mười một, Bart giáp mặt Jenn và bảo cô họ cần đi gặp chuyên viên tư vấn hôn nhân - một việc anh luôn bác bỏ trước đây. Anh còn bắt lỗi cô đã nghiện trò chơi EverQuest.
“Một lần nữa, tối qua anh ấy đã gần như nói hết ra rằng em và anh ấy đã hết rồi,” cô viết cho Christopher. “Rằng cần giảm thiểu thiệt hại, rằng anh ấy không thể sống với em và nhìn thấy em mỗi ngày nếu em không yêu anh ấy. Và em biết làm gì - ngoài việc cho anh ấy chút hy vọng rằng có thể em và anh ấy sẽ dàn xếp với nhau. Tại sao em làm thế? Không phải vì em muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của em, nhưng chủ yếu vì các con. Em sợ và em muốn chờ cho năm học kết thúc.”
Từng ngày trôi qua, Jenn bối rối và giằng xé vì tình cảm xung đột. Làm sao cô có thể công bằng với các con, với bản thân cô - và, vâng, ngay cả với chồng cô, người bỗng dưng van nài cô đừng bỏ anh ấy sau quá nhiều năm hờ hững cô? Ðã gần đến lễ Tạ ơn. Cô đã hứa với Bart sẽ ở lại cho đến sau Năm mới. Có thể, vì các con, cô sẽ ở lại lâu hơn.
Càng ngày cô càng dựa vào sự nâng đỡ tình cảm của Chris, yên trí rằng anh sẽ luôn chờ đợi cô. Nhưng rồi, vào ngày 17 tháng Mười một, Chris gần như biến mất khỏi hộp thư Internet của Jenn. Cô tự hỏi không biết bệnh tình của mẹ anh ấy có đến mức nguy kịch không, hay anh ấy có bị tai nạn gì không. Nếu điều đó xảy ra, làm sao cô biết được? Có ai ở St. Louis biết cô, sẽ gọi cho cô?
Giữa những lúc cắt dán những chiếc mũ hành hương cho vở kịch lễ Tạ ơn của trường mẫu giáo, cô nhiều lần viết thư điện tử cho Chris, nhưng anh ta không trả lời. Khi Jenn mở máy, không có tin nhắn nào mới và không có hồi đáp cho những câu hỏi của cô.
Jenn thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng địa chỉ thư điện tử của Christopher xuất hiện trên máy tính. Nhưng có một cái gì đó khác thường. Anh có vẻ hơi xa cách, trả lời cô nhát gừng, lảng tránh những thắc mắc của cô.
Jenn không rõ mình đã làm điều gì sai, và nhiều lần cô bật khóc. Ngày hôm sau còn tệ hơn. Chris đang rời bỏ cô một cách khó hiểu. Không có Internet, quan hệ của họ sẽ bị cắt đứt. Và cô không thể chịu nổi nếu điều đó xảy ra.
Vào khoảng năm giờ chiều thứ năm, bên ngoài trời sẫm tối - một tuần trước lễ Tạ ơn - Jenn viết thư cho Chris lần thứ mười bốn trong ngày. “Em cứ đấm vào tường. Em cảm thấy anh đã biết rõ em hơn bất kỳ người nào trong đời em - rằng em có thể nói với anh mọi suy nghĩ và bí mật của em và em yên tâm với anh. Em cảm thấy rất an toàn khi có anh, vậy nhưng chưa bao giờ em thấy anh. Chris à, anh không biết chúng mình phải được nhìn vào mắt nhau, giữ gìn khoảnh khắc đó, và phải được nhìn vào tâm hồn nhau hay sao?”
Không có câu trả lời.
Nhưng trong khoảng từ 6g chiều thứ năm, ngày 18 tháng Mười một đến 5g sáng thứ sáu, Jenn Corbin đã hiểu tại sao Chris quay lưng lại với việc trao đổi thư từ của hai người và việc cô đòi hỏi hai người ít nhất phải gặp nhau một lần, nói chuyện trên điện thoại, hay đòi anh gởi cho cô một tấm ảnh. Cuối cùng Jen hiểu sự thật về Christopher và cô choáng váng đến không thể tin được.
Christopher chưa có gia đình... hay một tội phạm...hay không hấp dẫn về ngoại hình. Anh không phải sáu chục tuổi. Anh không phải “tay cạo bóng người Iran” như Heather ám chỉ để trêu chọc Jenn. Anh không là ai cả.
Không có Christopher nào hết. Chưa bao giờ có. “Chris” chỉ là một cái tên giả mạo được ai đó dùng với lý do để giữ bí mật. Jenn hoàn toàn sững sờ phát hiện ra mấy tháng qua cô đã viết thư cho một phụ nữ. Không phải một người đàn ông. Họ của bà là Hearn, một cái tên chẳng có nghĩa gì với Jenn, vì cô chưa bao giờ biết về Dolly Hearn.
Và tên thật của “Chris” là Anita. Anita Hearn. Bà ta là người lưỡng tính luyến ái sống ở Missouri và hình như đang chăm sóc mấy đứa con của chị bà - nếu quả thật có những đứa trẻ. Phần còn lại của câu chuyện bà kể với Jenn vừa đúng vừa sai. Jenn biết điều đó trong một thư điện tử - mà cô đã xóa vì nhục nhã. Một thư điện tử mà “Christopher/Anita” cũng đã hủy.
Thoạt tiên Jenn rất giận. Giận vẫn an toàn hơn đau khổ vì mất mát.
“Mẹ kiếp!” Jenn viết. “Tất cả những gì tôi đòi hỏi không phải là những điều giả dối, không phải trò chơi, vậy hãy nói cho tôi biết bí mật của anh. Sao lại có thể như vậy được? Trời ơi. SAO CÓ THỂ VẬY ÐƯỢC? Tên anh là gì - và hãy nói thật với tôi đi, hay đây lại là một sự lừa gạt nữa? Ðây có phải chỉ là một thử thách khác, vì thực tình tôi không biết tin vào điều gì. Chris, Crystal, Christine - bất kỳ ai. Anh không biết bao nhiêu lần tôi tìm khuôn mặt anh giữa đám đông sao? Anh có biết tôi đã nhìn chằm chằm như thế nào vào những thân hình đàn ông để cố hình dung thân thể anh? Bao nhiêu lần tôi đã nghe anh gọi tên tôi, và bao nhiêu lần tôi cảm thấy anh ôm siết tôi? Ðồ khốn nạn! Tôi không thể sống nổi với sự lừa dối này. Nó đang giết chết tôi. Tôi vẫn chưa ngủ. Tôi gần như không thể ngăn được sự suy sụp trước mặt các con.”
“Tôi thậm chí đã si mê cái tên Chris. Tôi không nghĩ được chuyện tôi sẽ si mê cái tên Anita [thay vào đó]. Tôi không biết sao anh có thể làm vậy với tôi. Tôi đặt tất cả niềm tin vào anh. Bao nhiêu lần tôi gọi anh là một người đàn ông - hay chàng trai rụt rè của tôi? Anh đã xé nát tim tôi.”
Ðọc lại các thư điện tử trên máy tính, Jenn có thể thấy “Chris” không bao giờ nói đến việc sở hữu cơ quan sinh dục nam; từ dương vật hay tiếng lóng trong các thư điện tử. Khi email của họ động đến chuyện tình dục tưởng tượng, “Chris” chưa lần nào đáp lại cuộc bàn luận nào về việc giao hợp nam/nữ, khéo léo né tránh đề tài đó. Chỉ đến bây giờ, nhìn lại, Jenn mới nhận ra trước giờ cô chưa bao giờ chú ý đến sự lơ là này.
Mất “Chris” là đòn chí mạng đối với Jenn Corbin. Mấy tháng qua cô sống trong mộng ảo - yêu đương một người mà cô luôn hình dung là một người đàn ông. Ðiều này còn tệ hại hơn bất kỳ lời cảnh báo nào của em gái và mẹ cô. Cô thất vọng đau đớn. Sau nhiều năm trời tuyệt vọng câm nín trước cuộc hôn nhân không có tình cảm, cô đã nắm được cái dường như là cơ hội cuối cùng của mình.
Và cô đã thổ lộ mọi ý nghĩ và hy vọng với một người hoàn toàn không giống như cô nghĩ về “anh ấy”. Cô giận dữ, nhưng trên tất cả cô đau đớn vì mất mát một người không bao giờ tồn tại.
“Lẽ ra tôi phải biết anh quá tuyệt vời đến mức phi thực tế,” cô viết. “Như anh hỏi tối qua, tôi không nghi ngờ gì sao? KHÔNG! Tôi tin anh. Lẽ ra tôi phải biết. Tôi là đứa ngu!”