Chương 21 THÁNG 11, NĂM 2004
NHỮNG HY VỌNG CỦA JENN đã biến thành tro bụi. Không còn gì để trông đợi nữa. Bart đang cố thuyết phục cô đừng ly dị, nhưng anh vẫn quan hệ với Dara. Jenn từ lâu đã nhận thấy cuộc hôn nhân của cô dựa trên một nền tảng mong manh vốn có thể rạn nứt và đổ vỡ bất cứ lúc nào. Và cuối cùng nó đã như vậy. Chỉ có điều giờ đây điều đó không quan trọng với cô nữa. Cô không còn ai để yêu thương, còn Dara có thể có Bart.
Cán cân tác động trong hôn nhân của vợ chồng Corbin đã thay đổi. Jenn là người đầu tiên nêu lên vấn đề ly hôn. Và điều đó dẫn đến một phản ứng có điều kiện nơi Bart. Theo lẽ anh buộc phải là người bỏ rơi phụ nữ. Dần dần, với Jenn, anh đã mất quyền kiểm soát, mà kiểm soát là tất cả đối với anh.
Jenn không kể với mẹ, em gái Heather, hay cô bạn thân Juliet chuyện cô đã khám phá “Chris” thực ra là “Anita”. Cô quá xấu hổ để thú nhận rằng ngay từ đầu mọi người đã đúng; cô đã bị lừa. Họ đã cảm nhận một điều gì đó sai lệch, nhưng cô không đủ mạnh mẽ để cho họ biết tinh thần cô bị hủy hoại như thế nào. Cô đã giữ bí mật những cảm xúc sâu kín về con người hoàn toàn xa lạ. Chắc chắn họ biết cô hạnh phúc và hào hứng về một người mới xuất hiện trong đời, nhưng tình yêu của Jenn dành cho Chris mãnh liệt hơn những gì họ biết.
Gia đình Jenn đã tận mắt nhìn thấy tính khí thất thường của Bart ra sao, và quan sát thấy những dấu vết thịnh nộ vốn thường âm ỉ bên trong. Mặc dù rất thông cảm với nỗi bất hạnh của cô, họ vẫn xem Bart là một thành viên của gia đình, dẫu đó là người sẽ bước ra khỏi vòng thân thuộc của họ sau Tết dương lịch này. Ðã có quá nhiều cuộc vui cùng nhau, và xét cho cùng, những ngày nghỉ bên nhau của họ đều nồng ấm và yên bình.
Bây giờ tất cả đều buồn rầu nghĩ rằng Jenn và Bart có khả năng ly dị thực sự, và rằng hai cậu con trai bé bỏng của họ có thể lớn lên mà không có đủ bố mẹ. Bart có mặt ở gia đình Jenn trong mỗi dịp nghỉ từ năm 1995. Chí ít Jenn và Bart đã đồng ý tổ chức những ngày vui như thông lệ - cùng với gia đình. Và biết đâu có thể họ vẫn sẽ chấp nhận những khác biệt của nhau khi đã thấm nhuần truyền thống gia đình.
Nhưng khi lễ Tạ ơn 2004 đến gần, Jenn thú thật với mẹ rằng đôi khi cô sợ Bart có thể gây tổn hại thể xác cô. Cô nói anh ta giận cô đến mức làm cô hoảng sợ. Nhưng bạo lực về thể xác? Không, đối với Narda, điều đó dường như không thể xảy ra. Bà trấn an Jenn, dù cô quyết định làm gì, bà và Max sẽ đứng sau cô. Ðó là sự thực.
Jenn cố tỏ ra vui vẻ với Dalton và Dillon. Bây giờ cô biết tại sao “Sir Tank” của cô đã lưỡng lự không đến Georgia, hoặc gởi hình, hoặc thậm chí gọi điện thoại cho cô. Heather và Narda đã cảnh báo Jenn rằng cô không thể biết kẻ lạ mặt cô gặp trên Internet thực sự là ai, nhưng cô bỏ ngoài tai những nghi ngại của họ. Vì lo lắng Heather đã cố hết sức tìm cho ra Christopher thực chất là ai. Cô lùng sục trên Internet, EverQuest, cố tìm số điện thoại - nhưng không bao giờ phát hiện được anh ta. Ngay từ đầu, Heather e ngại Chris có thể hãm hại Jenn. Giờ thì cô biết có điều gì đó sai - nhưng cô không hiểu Chris đã làm gì khiến Jenn đau khổ đến thế.
Năm 2004, lễ Tạ ơn rơi vào ngày 25 tháng Mười một. Heather và Doug Tierney tổ chức dạ tiệc tại ngôi nhà mới ở Dawsonville. Như mọi khi, Jenn và Bart cùng hai cậu con trai được mời đến.
Jenn rối tinh trong đầu, chủ yếu là nghĩ cách giải quyết việc trao đổi thư từ với Anita Hearn. Cô vẫn chưa nhận rõ những cảm xúc của mình. Cô không ngừng nhớ Chris - như thể anh ta vẫn hiện hữu đâu đó ở St. Louis, và có thể đột ngột hiện ra rồi nói, “Tất cả chỉ là trò đùa.” Cô đã xóa cả ngàn thư điện tử trên Internet giữa cô và “Christopher”. Cô không muốn lưu lại chúng trên máy tính, sợ Bart có thể phát hiện và dùng chúng chống lại cô, trước tòa anh sẽ chứng minh cô là người mẹ không thể chấp nhận. Bart đã cảnh báo cô nếu cô tìm cách bỏ anh, anh sẽ giành lại hai đứa nhỏ khỏi tay cô.
Trước khi đến nhà Heather và Doug dự tiệc vào buổi chiều lễ Tạ ơn, Jenn để vào cái ví nhỏ cỡ túi đựng đồ đan mấy cái thư điện tử cô vừa in ra và đã lưu. Với cô có vẻ đó là chỗ an toàn nhất để cất giấu cho đến khi cô đọc lại để biết phải làm gì, và để đi đến một giải pháp nào đó. Chỉ mới một tuần trôi qua nhưng tâm trí cô đã ngổn ngang những kịch bản. Nhưng, trên hết, cô không muốn Bart đọc những cái thư điện tử đó. Cô mang trong người khi đến nhà Tierney, móc cái ví vào đầu ghế tài xế của chiếc SUV.
Jenn lái xe, Bart ngồi ghế bên cạnh. Dalton và Dillon ngồi băng sau, nói cười phấn khích về ngày lễ. Ðang đi, điện thoại di động của Jenn reo lên. Mẹ cô gọi, hỏi họ có thể ghé cửa hàng nào đó mua ít mỡ rán thịt gà tây không. Bà tìm khắp nhà bếp Heather nhưng không có tí nào.
“Không sao - được thôi,” Jenn đáp. “Tụi con sẽ ghé cửa hàng kế tiếp còn mở cửa kia. Con nhớ là cửa hàng Kroger.”
Chỉ là một việc vặt. Trong khi Bart chờ trong chiếc xe SUV với hai cậu bé, Jenn chạy vào siêu thị, lấy bình mỡ gà tây, sắp hàng chờ sau lưng tất cả những người đi chợ ngày lễ mua những món cuối cùng. Cô không đi lâu, nhưng khi cô chuồi người ngồi vào lại ghế tài xế, cô có thể đánh hơi thấy sự phẫn nộ toát ra từ chồng cô. Cô không chắc chuyện gì đã xảy ra cho đến khi cô thấy Bart giữ cái ví trống trơn của cô trên bụng anh, các thứ bên trong ví vương vãi trên ghế, trên sàn xe, và cả trên người anh. Anh ta đã đổ mọi thứ bên trong ra và thấy đúng những bức thư điện tử cô từng tìm cách giấu anh.
Nghi ngờ, Bart đã khám xét khắp chiếc xe SUV khi cô rời đi. Anh mở chiếc ví của cô và lục lọi trong đó, đút túi cái điện thoại di động của cô. Với cảm giác kinh hoàng, Jenn nhận ra anh ta hẳn đã đọc những bức thư điện tử của Anita Hearn. Không cho phép mình nghĩ đến những hậu quả từ việc phát hiện của Bart, Jenn cài số, cho xe chạy đến nhà Heather, máu dồn lên hai tai khi chờ nghe Bart tuôn ra những lời buộc tội. Anh tức giận đến độ dường như hàng ghế trước đang rung lên. Jenn nhẹ người khi thấy phía trước là khúc quanh vào khu vực nhà Heather.
Bart không nói tiếng nào với cô. Vừa bước qua cánh cửa vào nhà Heather, anh đâm thẳng vào phòng tắm và mọi người trong nhà có thể nghe thấy anh nôn oẹ. Cuối cùng khi bước ra, người anh xanh xao như tàu lá.
Ðó là một buổi chiều khủng khiếp. Ngoài các thành viên trong gia đình, một số bà con của Doug Tierney cũng được mời đến dự tiệc, nhưng Bart không cố tỏ ra lịch sự với bất kỳ ai. Không thể không nhận thấy rằng anh đang điên tiết về việc gì đó. Anh nốc cạn hai chai rượu vang, đi tới đi lui dưới tầng hầm, rồi ra ngồi trên sàn, mắt nhìn trừng trừng. Càng uống, trông anh càng dữ dằn.
Bình thường Bart sẽ dành thời gian thăm hỏi Max, nói chuyện với mẹ và hai chị em của Jenn. Nhưng dịp lễ Tạ ơn này, anh né tránh tất cả mọi người, và như đám mây giông, quai hàm anh nghiến chặt khi anh mỗi lúc một say hơn.
Mọi người ngồi xuống quanh chiếc bàn đặt giữa phòng, ăn thịt gà tây, nhưng những lời trao đổi của họ rù rì khó nghe và e dè, và thường rơi dần vào im lặng một cách ngượng nghịu. Món tráng miệng chưa dọn ra nhưng Bart đã đứng dậy, nói anh phải về nhà. Anh yêu cầu Jenn và hai cậu con trai lấy áo khoác và ra xe. Dalton và Dillon nài xin ở lại thêm để chơi với các em họ, nhưng Bart phớt lờ. Jenn thậm chí không kịp xin lỗi. Cô vội vã theo sau Bart.
Ngay khi vừa bước ra khỏi nhà Bart bắt đầu quát tháo Jenn. Mọi người ngồi trong nhà có thể nghe thấy tiếng anh la lối.
“Ðồ lăng loàn!” Anh hét vào mặt Jenn. “Cô có chịu kể tôi nghe cô đã làm những trò gì trên Internet không? Những trò ti tiện bẩn thỉu nào cô đang chơi vậy? Tốt hơn hết là cô khai ra đi bởi vì cô biết là tôi sẽ tìm ra tất cả mọi chuyện.”
Mặt trắng nhợt, Jenn van anh nói nhỏ lại. Cô đưa ngón tay lên môi ra dấu “im lặng”: “Không nên trước mặt hai đứa bé. Chúng ta có thể nói chuyện đó khi về đến nhà.”
Như thường lệ, cô tìm cách không cho các con thấy họ cãi vã. Nhưng chuyện này đã vượt xa một cuộc cãi vã. Cô bồng hai cậu bé đưa vào băng ghế sau rồi lái xe chạy đi, không ngớt năn nỉ Bart hạ giọng xuống. Khi Bart thấy mấy ngón tay cô đập đập vào người anh, anh gào lên. Anh không còn quan tâm hai đứa con có nghe hay không. Khi Jenn quay qua nhìn anh, anh co tay lại rồi đấm thẳng vào mặt cô. Cô choáng váng; mặc dù những lời chửi bới của anh rất độc địa, nhưng anh chưa bao giờ đánh cô.
“Tôi chưa bao giờ đụng đến cô,” Bart nói giọng khinh bỉ, biết trước cô sẽ kể với mọi người. “Cô đã phản bội tôi.”
Lúc này trong xe lặng im ngoại trừ tiếng khóc nức nở của Dalton. Thật kinh ngạc, bất chấp mọi thứ đang xảy ra Dillon vẫn lăn ra ngủ ở ghế sau. Hai cậu bé đã từng nghe bố la hét và chửi thề trước đây - nhưng cả hai chưa bao giờ thấy bố đánh mẹ. Jenn cố kiềm chế những giọt nước mắt, cố gắng trong vô vọng không làm Dalton hốt hoảng hơn những lần trước đây. Cô nhìn chăm chăm con đường trước mặt. Trời tối và tầm nhìn hạn chế. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là đưa Dalton và Dillon về nhà mà không có chuyện gì tệ hại xảy ra. Bart đang thiếu kiềm chế đến mức cô sợ anh có thể giằng lấy tay lái làm xe trượt ra khỏi đường.
Jenn nhẹ người khi cuối cùng xe dừng lại trên lối vào nhà. Bart đùng đùng đi vào nhà, để Jenn theo sau với hai cậu con trai. Cô không tìm cách nói chuyện với Bart cho đến khi cô dỗ dành Dalton xong. Sau đó cô gọi điện cho Heather, kể những gì vừa xảy ra.
“Gọi cho bố ngay,” Heather la lên.
Jenn gọi cho bố. Ông yêu cầu cô tóm hai đứa con và ít áo quần cần thiết, chạy xe về lại nhà Heather ngay. Ông nghĩ sẽ không an toàn nếu cô ở lại nhà.
“Ðừng chạy trên đường lớn,” Max dặn cô. “Ðừng chạy như con thường chạy, đề phòng anh ta đuổi theo đó.”
Bart cũng gọi điện thoại, dùng điện thoại di động của anh gọi cho vợ chồng Tierney để thanh minh cho mình. Nói chuyện với Doug, người em cột chèo, anh kiên quyết phủ nhận việc anh đánh Jenn, rằng cô ta chỉ làm ồn ào lên thôi.
“Cô ta dám đưa hai đứa bé ra làm nhân chứng lắm đấy,” Bart càu nhàu. “Nhưng chúng là con nít mà. Sẽ không ai tin chúng hơn tôi đâu.”
Bart giải thích về những gì đã xảy ra. Anh nói rằng Jenn đã tìm cách bóp họng anh, và anh lỡ tay đập vào mặt cô khi cố gạt tay cô ra.
Bố mẹ, hai cặp vợ chồng chị em gái của Jenn chưa bao giờ nghe nói Bart có thể là mối nguy hiểm với cô. Nhưng mọi người quan ngại từ lúc anh ta bước vào nhà Tierney hồi chiều. Anh ta hành động rất lạ lùng suốt buổi tối. Ðó là một kết cục tệ hại cho ngày lễ Tạ ơn.
Jenn vơ vội mấy bộ quần áo ngủ cho hai cậu bé. Khi cô chạy ra chiếc SUV của mình, Kelly Comeau gọi vọng tới, “Lễ Tạ ơn vui vẻ nhé!”
Kelly sẽ nhớ mãi đêm đó. “Ừ, Lễ Tạ ơn vui vẻ nhé, Kelly,” Jenn lạnh lẽo đáp lại. “Bart mới đấm vào mặt tớ.”
Kelly chạy qua đường, giúp Jenn đưa hai cậu bé lên xe. Và Jenn lao xe đi trước khi Bart có thể ngăn cản cô. Bart cũng kể với Kelly rằng Jenn đã tìm cách bóp họng anh nên anh không còn cách nào khác là cố gạt tay cô ta ra. Anh thề anh không cố ý đánh cô ta.
Jenn chạy xe vào những con đường nhỏ như Max gợi ý nhưng vẫn không rời mắt khỏi kính chiếu hậu xem anh ta có đuổi theo không. Rất may, không thấy anh ta đâu. Nhưng họ đã vượt qua hàng rào an toàn để tiến vào lãnh địa của sự cuồng nộ. Và mọi chuyện sẽ không bao giờ còn như xưa nữa. Mặc dù rất sợ, Jenn Corbin không biết điều gì đang ở phía trước.
Phải mất một hồi lâu Jenn mới xoa dịu được Dalton và Dillon trong đêm đó, tại nhà Tierney. Cuối cùng, mệt lử, chúng thiếp ngủ. Jenn ngồi trên đi-văng, nói chuyện kín đáo với Doug. Cô rất xáo trộn, nhưng có vẻ như cô vẫn quyết tâm sẽ rời bỏ Bart. Cô kể cho cậu em rể biết Dalton đã sợ hãi như thế nào khi Bart đánh vào mặt cô, thằng bé đã kêu thất thanh và khóc lóc. Ngay cả Dillon, thức giấc khi về đến nhà, cũng còn vẻ hoảng hốt của khoảnh khắc đó.
Bây giờ, Jenn dường như không sợ nữa - chỉ thất vọng về con đường mà cuộc đời cô đã trải qua. Cô cho Doug biết cô không còn yêu Bart nữa.
Cuộc hôn nhân của họ đã xuống dốc nhanh chóng từ giữa mùa hè, Jenn nói. Bart ghen tức với thời gian cô dành cho Internet, và ngày càng nghi ngờ. Cuộc sống gia đình của họ ngày càng không chịu nổi, Dalton và Dillon cảm nhận được sự căng thẳng, và Jenn nói cuối cùng cô không còn muốn tìm cách vá víu cuộc hôn nhân rách nát của họ. Không còn gì đáng để cứu vãn nữa.
Cô tiết lộ sự thực rằng Bart ngủ trên gác trong phòng ngủ cạnh phòng hai đứa nhỏ suốt một tháng qua. Jenn nói cô đã đem hết quần áo của anh ta lên đó, bỏ trong phòng khách.
Cảm thấy an toàn ở nhà Doug và Heather, cuối cùng Jenn cảm thấy đủ thư thái để ngủ.
Buổi sáng, mặt trời lên và hình như không có điều gì đáng sợ như đêm hôm qua. Jenn bảo Heather cô sẽ quay lại nhà mình; cô không muốn phải ngủ trên đi-văng nhà người khác hoặc sống trong một căn hộ chật chội. Cô cảm thấy cô có thể gây dựng một cuộc sống với các con. Bất chấp những nghi ngại của em gái, cô đưa các con lên xe chạy về nhà.
Trong công việc kinh doanh với tư cách chuyên gia vi tính, Doug làm việc với nhiều công ty luật, và anh cho Jenn tên một luật sư tư vấn ly hôn để cô liên hệ: Judy King. Khi Jenn nói cô không có tiền để trả cho luật sư, Doug bảo sẽ cho cô 5.000 đôla để giúp cô trong vụ ly hôn này nếu cô thấy đó là giải pháp tốt nhất.
Heather trấn an chị rằng cô sẽ chia sẻ một phần tổ ấm của mình cho chị. Có nhiều phòng trong ngôi nhà mới ở Dawsonville họ dọn tới chỉ hai tuần trước. Cả tầng hầm có thể cải tạo thành một căn hộ. Mặc dù vậy, vợ chồng Tierney và gia đình Barber vẫn hy vọng có khả năng Bart và Jenn sẽ hòa giải.
Trong sáu ngày sau đó, Bart tới phòng mạch, nhưng đêm nào cũng về nhà. Jenn vẫn làm việc bán thời gian ở trường mẫu giáo nhà thờ Ðồi Sugar, và cô bảo đảm nhà cửa vẫn gọn gàng ngăn nắp như mọi khi. Cả gia đình cùng ăn tối mỗi đêm, nhưng giờ ăn đầy căng thẳng, Bart và Jenn thường cãi qua cãi lại rất gay gắt. Hầu như mọi thứ đã trở lại bình thường với Dillon, nhưng Dalton thì đã trở thành cái bóng của Jenn, cặp mắt nó thường xuyên dáo dác hết nhìn bố đến nhìn mẹ; chỉ mới bảy tuổi, nhưng nó đã biết bảo vệ mẹ. Dù rất sợ bố, Dalton đã trở thành một thế lực tuy nhỏ nhưng cứng cỏi. Nó sẽ không cho phép ai, ngay cả bố nó, gây tổn thương mẹ - Ðiều đó càng làm Bart bực mình hơn.
Bart bây giờ là thám tử tư của chính mình. Anh luôn bị ám ảnh với việc khám phá mọi chuyện về cuộc sống của Jenn. Anh lấy trộm trong ví cô chiếc điện thoại di động và cẩn thận gọi vào từng số ghi trong danh bạ, hy vọng gặp được “Chris” trong các thư điện tử của Jenn.
Hầu hết những cuộc điện thoại anh thực hiện đều vô tình kết nối anh với người quen, nên anh phải giải thích lý do vì sao anh gọi - thường là nói anh “đang lập trình lại điện thoại cho Jenn.”
“Thậm chí anh ta gọi cho tôi trong giờ làm việc,” Narda nói, “và anh ta cảm thấy ngớ ngẩn khi nhận ra đã gọi trúng số của tôi.”
Khi Bart gọi vào một số, nghe reo mãi không trả lời, anh ghi nhanh số đó và liên tục gọi lại.
Ngoài những lúc kiểm tra cuộc sống riêng tư của Jenn, Bart gọi cho bạn bè và người thân để cố tìm hiểu thêm mọi chuyện. Anh gọi cho Heather, muốn được nghe nói chuyện về Jenn. “Cô ấy chỉ muốn tiền bạc của tôi,” anh than phiền. “Tôi đâu có làm gì sai.”
Heather nghĩ đó là con người điển hình của Bart; với anh ta, lúc nào cũng tiền, tiền, tiền.
“Bart. Anh đấm vào mặt Jenn - Dalton nhìn thấy.”
“Phải,” anh ta biện luận, “nhưng tôi không mạnh tay.”
“Em thấy má chị ấy đỏ lựng,” Heather cáu kỉnh.
Khi nhận thấy Heather không ở về phía mình, Bart đổi chiến thuật và bắt đầu gọi cho Doug Tierney thường xuyên hơn. Bây giờ anh làm như thể Doug là bạn thân của mình, và anh hy vọng cậu em cột chèo sẽ cho anh bất kỳ thông tin gì về Jenn. Bart còn tham khảo ý kiến Doug như một chuyên gia máy tính.
“Anh ta muốn biết chỗ nào để có thể lấy ổ cứng trong máy tính của Jenn ra,” Doug nhớ lại. “Anh ta đang tìm kiếm tất cả thư điện tử chị ấy đã viết hoặc nhận được.”
Doug gắng hết sức để khỏi đưa anh ta đến một kỹ thuật viên có thể làm việc đó, nhưng vì Bart cứ hỏi ráo riết, cuối cùng Doug phải khẽ lúng búng tên một hãng nhỏ ở Norcross, Georgia. Doug hy vọng Bart sẽ không đeo đuổi sự tò mò gần như bệnh hoạn của mình. Nhưng Bart quá mê muội khi cố lần theo từng động thái của Jenn.
Bart tiếp xúc với một số người anh gặp trong ngày cưới, và vài người anh biết trước khi gặp Jenn. Anh ta đang tạo dựng một mạng lưới ngày càng phức tạp những người có khả năng giúp anh vén mở tất cả những bí mật của Jenn.
Một cặp vợ chồng - Jenn Grossman và chồng bà, Rob - tự nhận là bạn bè thân thiết của Jenn và Bart Corbin trong hơn năm năm. Năm 1999, Rob Grossman có một công ty chảo vệ tinh và ông đã lắp đặt một cái tại nhà Corbin. Rob và Bart nhanh chóng trở thành bạn bè, và hai người bắt đầu trao đổi dịch vụ, Bart chăm sóc răng cho vợ chồng Grossman để được lắp mấy cái chảo vệ tinh trên nhà thuyền và phòng mạch của anh. Hai bà Jenns cũng hợp nhau, và hai cặp vợ chồng bắt đầu gặp gỡ thường xuyên, ăn tối tại nhà nhau, hay đi ăn tiệm vào những dịp sinh nhật hay ngày lễ.
Về quan hệ của Jenn và Bart, dường như đó là một cuộc hôn nhân hạnh phúc điển hình đối với Rob và Jenn. Chắc chắn là hai người không bao giờ tranh luận hay cãi vã trước mặt vợ chồng Grossman.
Jenn cho Jennifer Grossman quần áo và dụng cụ em bé mà cô còn để dành sau khi sinh Dillon. Với việc Bart thắt ống dẫn tinh, cô biết cô sẽ không có thêm em bé nữa.
Jenn Grossman để ý thấy Bart hay chửi thề khi anh khám chữa răng cho cô, nhưng tưởng anh làm vậy chỉ để thư giãn hơn bên cạnh cô và Rob vì họ là bạn bè. Vào mùa thu năm 2004, họ cãi cọ với Bart xoay quanh một hóa đơn làm răng, rồi thôi nói chuyện, tuy vợ chồng Grossman nghĩ rằng sớm muộn họ cũng sẽ dàn xếp ổn thỏa.
Thật đáng buồn, Max Barber vô tình để lộ cho Bart biết một thông tin về các khoản tín dụng của vợ chồng anh. Bất chấp những khó khăn về tài chính, Bart không ngần ngại mua sắm những thứ anh muốn. Vào mùa thu năm 2004, anh mua cho mình một chiếc Mustang mui trần màu vàng cổ điển đời 1978, và như mọi khi, anh đến chỗ Max. Ðiều mà Max không biết là, Jenn đã lập một thẻ tín dụng duy nhất đứng tên cô mà không cho Bart hay. Thẻ chỉ có hạn mức 2.000 đôla. Nó thể hiện trong hồ sơ tín dụng chung của hai vợ chồng và ngón tay của Bart dừng lại khi anh lần xuống mục giao dịch của gia đình anh.
Ðối với một kẻ đòi hỏi vợ mình phải giải thích từng món trong danh mục tạp phẩm thì thông tin về một thẻ tín dụng mà anh không hay biết rõ ràng làm anh muốn bật ngửa.
“Có sự nhầm lẫn ở đây,” Bart nói. “Không phải thẻ của con.”
Anh nhờ Max kiểm tra xem cái thẻ tín dụng bất ngờ đó có gây ra khoản nợ hợp pháp nào không. Không biết rằng anh ta đang muốn bóc trần những bí mật của con gái ông, Max rà thẻ một lần nữa, và bảo anh ta số tiền phải trả là chính xác.
Max có thể đọc thấy phản ứng của Bart như thể có một bóng đèn bật sáng trong đầu ông. Ông bắt đầu nói, nhưng thằng con rể của ông đã lao ra khỏi cửa.
Jenn chưa mua bất cứ thứ gì thậm chí hơi sai quấy bằng thẻ tín dụng đó, chỉ có những món gia dụng lặt vặt. Nhưng trong ngôi nhà ở Ngõ Bogan Gates đã có những thứ như vậy rồi. Vào hôm thứ hai, ngày 29 tháng Mười một, khi Jenn đến Lawrenville làm việc với Narda, cô hỏi mẹ cô rằng mình có thể cất vài món đồ vào kho Lake Arts được không.
“Con bé đã xài hết số tiền còn lại trong thẻ tín dụng,” Narda nhớ lại. “Nó lùi xe lại, đem xuống mấy thứ mà nó cho là nó và hai đứa trẻ sẽ cần đến nếu phải rời bỏ nhà cửa: khăn tắm, bộ đồ ăn, các hũ đựng muối và tiêu, máy hút bụi, thậm chí băng vết thương và thuốc viên aspirin - đúng là những thứ rất cơ bản có thể cần đến để trang bị cho một mái nhà. Tôi không biết Jen tính đi đâu - có thể bản thân nó cũng không biết. Nó đã lấy 500 đôla tiền mặt từ thẻ tín dụng - vậy là hết rồi đó. Nó biết rằng Max và tôi, cũng như Doug và Heather sẵn sàng đón tiếp nó, nhưng chúng tôi ở một khu vực trường học khác, mà nó thì không muốn hai đứa nhỏ nghỉ học.”
Bart tiếp tục gọi đến từng số điện thoại lưu trong điện thoại di động của Jenn, cố tìm cho ra người cô ta có thể trò chuyện mà anh không biết. Sau khi Anita thú nhận nhân thân thật của mình, hai người đã trao đổi số điện thoại, tuy Jenn không chắc chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Khi Bart lấy trộm điện thoại di động của Jenn vào Ngày Lễ Tạ ơn, số của Anita vẫn còn trong máy - dù không có tên. Jenn cảnh báo Anita không được trả lời bất cứ cuộc gọi nào từ những số bà không biết hay những số bị chặn - để đề phòng.
Ngày thứ tư, 30 tháng Mười một, Bart lấy ổ cứng khỏi chiếc máy vi tính hiệu Hewlett-Packard của anh đem tới hãng ACR Data Recovery ở Norcross, nhờ kỹ thuật viên ở đó truy xuất tất cả mọi thông tin có thể về những bức thư điện tử gởi đi và nhận lại của vợ anh.
Anh quyết tâm đưa ra ánh sáng mọi thứ liên quan đến những bí mật của Jenn, và dường như anh đã gần đạt được điều đó.
Jenn đang sống lây lất từng ngày, sợ hãi nghĩ đến lúc phải bỏ chạy, nhưng vẫn phân vân. Liệu Bart có hãm hại cô? Trước khi Bart đánh cô vào ngày lễ Tạ ơn, cô đã nói tuyệt đối không. Còn bây giờ, cô không dám chắc.
Cô không tìm lại được điện thoại di động của mình, nên cô tính mua một cái khác thay cho cái Bart đã lấy trộm trong ví cô. Jenn cần an toàn mọi lúc nhờ có điện thoại riêng. Cô thay thế cuốn sổ ghi chép bị thất lạc, và giữ rịt nó bên người.
Judy King, luật sư tư vấn ly hôn mà Doug giới thiệu, giải thích với Jenn rằng, nếu có thể, cô không nên rời khỏi nhà. Nếu cô ra đi, hành động đó có thể được hiểu là “bỏ đi,” và nó sẽ làm cho lý lẽ của Bart mạnh hơn. Anh có thể cho rằng Jenn đã bỏ anh. Bart đã nói với Jenn rằng anh không muốn ly dị, nhưng nếu cô đi trước với lời đe dọa nộp đơn ra tòa, anh dự định sẽ giành toàn quyền trông nom Dalton và Dillon, và anh cũng sẽ giữ lại ngôi nhà trên Ngõ Bogan Gates.
Việc dạy học của Jenn ở trường mẫu giáo gần như không đủ chu cấp cho họ, và cô đang tìm một công việc toàn thời gian. Cô nộp đơn vào trường Trung học Harmony nơi hai cậu con trai đang học. Jenn không muốn tranh cãi về tiền bạc, nhưng cô ngờ rằng Bart sẽ ráo riết gây gổ với cô.
Jenn cảm thấy bị treo lơ lửng giữa cuộc sống mà cô không còn trông cậy và cuộc sống cô từng khao khát với Chris. Mọi hy vọng của cô đã tan biến như sợi khói trước cơn gió đột ngột. Cô sẽ ở lại với Bart ít nhất qua Giáng sinh, dù khó chịu đến thế nào đi nữa.
Chắc chắn cô có thể chèo chống qua đến năm 2005.
Jenn bị giằng xé đau đớn bởi sự do dự. Mặc dù về mặt lý trí cô biết rằng không có Chris và không bao giờ có, về mặt tình cảm cô vẫn không thể xóa bỏ hình ảnh của anh trong tâm hồn. Anh ta không có thực, nhưng anh ta vẫn hiện hữu với cô.
Chris - Anita - Hearn đã tạo ra những bức thư điện tử để Jenn thấy rằng họ có cùng tần số nếu xét về những mối quan tâm và lo lắng. Anita xem chừng rất tận tụy yêu thương “các con của cô” như Jenn đối với Dalton và Dillon. Bà đã viết thư nói về việc chăm sóc người mẹ bị bệnh, và bà đang tìm một cuộc sống với một người tử tế và hòa nhã. Tuy Anita đã làm điều mà nhiều người cho là chơi ác, tận trong lòng Jenn vẫn thấy có thể tha thứ cho bà.
Cô chỉ nói với mẹ và em gái rằng cô hy vọng sẽ gặp trực tiếp “người” mà cô đã gặp trên mạng. Về sau cô sẽ có dịp đối phó với sự thật bất trắc hơn về con người thực của Anita.
Jenn Corbin vẫn có phần yêu một người, trong thực tế, không phải Chris cũng không phải Anita mà là một điều tưởng tượng vô vọng. Khi đang chịu đựng những hỗn loạn trong cuộc sống với Bart luôn nổi điên bên cạnh, Jenn bắt đầu trả lời những tin nhắn mà Anita vẫn gởi cho cô. Cô vẫn có một người bạn. Thậm chí cô còn xem xét gợi ý của Anita rằng hai người có thể ở chung nhà và gắng sức nuôi những đứa trẻ.
Thận trọng, hai người bắt đầu trao đổi thư điện tử trở lại, có lúc thường xuyên hơn trước. Còn vài tuần nữa năm mới sẽ đến, và Jenn vẫn chưa biết sẽ làm gì hay sẽ sống ở đâu. Và vì thế cô tiếp tục dự trữ các vật dụng gia đình trong kho của mẹ cô và viết thư cho Anita ở Missouri khi Bart không có nhà.
Và Bart vẫn cuồng điên tiếp tục đào bới từng góc cạnh trong thế giới riêng của Jenn. Anh không cho phép có thêm một người đàn bà bỏ anh ra đi. Dù về mặt tình cảm anh đã ruồng bỏ cô nhiều năm trời, nhưng điều đó không quan trọng. Anh là người đang cuồng nộ.