Chương 22 THÁNG 12, NĂM 2004
JENN TỪNG BĂN KHOĂN nói với em gái rằng có thể có những điều về Bart mà cô không biết. Và, tất nhiên, có nhiều chuyện. Có thể Jenn biết Bart từng hẹn hò với một nữ sinh viên nha khoa, nhưng chắc chắn cô không biết người phụ nữ đó đã “tự tử,” và cô chưa bao giờ nghe đến tên cô ta. Cho nên cô không thể hình dung được anh đã sốc như thế nào khi nghe báo cái ổ cứng anh đưa đi kiểm tra có những cái thư điện tử của một người tên là Hearn. Anh còn lấy được số điện thoại của người đó ở Missouri, nhưng các cuộc gọi đến số đó đều không bao giờ được trả lời. Anh đã loại bỏ cái tên Dolly vào dĩ vãng - nhưng bây giờ họ của cô ta lại nổi lên trong đời anh.
Năm ngày sau lễ Tạ ơn, vào sáng thứ tư ngày 1 tháng Mười hai, ngay trước 6 giờ, cuộc xung đột của vợ chồng Corbin lại leo thang thêm một mức mới. Jenn đang tập trên máy chạy bộ trong phòng thư giãn, và cô đoán Bart đang tắm trên lầu. Nhưng khi cô bước vào phòng ngủ chính, cô thấy cái ví của cô nằm trên sàn, các thứ bên trong một lần nữa vương vãi khắp nơi. Khi cô kiểm lại xem có mất cái gì không, thì không còn thấy chiếc điện thoại di động, cuốn nhật ký, và cái thẻ tín dụng duy nhất của cô đâu nữa.
Lúc đó cô giận lắm. Cô chặn Bart lại khi anh từ phòng tắm bước ra, cái khăn choàng qua thắt lưng.
“Anh lại lục ví của tôi!” Jenn cáo buộc. “Anh lấy điện thoại của tôi, tôi muốn lấy lại.”
“Tôi không biết cô đang nói chuyện gì,” anh khinh khỉnh đáp, rồi gạt cô qua một bên.
“Tôi muốn anh trả lại những thứ anh lấy trong ví của tôi,” Jenn gằn giọng.
Bart đi ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang, rồi vọt thẳng vào chiếc bỏ mui màu vàng của anh. Anh gần như trần truồng - không có gì ngoài cái khăn tắm.
Jenn có thể thấy rõ anh mất tự chủ.
“Bart,” cô cảnh báo, cầm cái điện thoại không giây, “dừng lại! Tôi sẽ gọi cảnh sát. Ðừng buộc tôi làm việc đó!”
Anh phớt lờ cô. Jenn bấm số 911. Bart không có việc gì đi ra đường gần như trần trụi như vậy. Anh giận dữ đến độ có thể giết người. Với điện thoại trong tay, cô đuổi theo anh ra tới lối xe chạy vào nhà, rồi đứng sau chiếc Mustang của anh, chặn không cho đi. Mặc dù hành vi của Bart càng ngày càng kỳ dị, cô chưa bao giờ thấy anh thế này.
Jenn không muốn gây gổ trước đông người - “làm ầm ĩ”. Suốt những năm qua vợ chồng cô đã cố tránh điều đó. Phải có cách để hai người cắt đứt với tổn hại ít nhất có thể, nhưng chắc chắn không phải là thế này. Lúc bấy giờ Dalton và Dillon đã thức dậy, núp sau cánh cửa quan sát với vẻ mặt hoảng hốt.
Jenn đứng chôn chân trên lối xe chạy vào nhà khi Bart tỉnh bơ lùi xe về phía cô. Cô đang nói chuyện với tổng đài viên 911, yêu cầu xe tuần tra đến. Jenn hoàn toàn nghĩ rằng Bart sẽ cho xe ngừng lại, nhưng anh cứ lùi. Ðến khoảnh khắc cuối cùng, cô cố nhảy qua một bên, nhưng đã quá muộn. Cô vẫn đang nói chuyện điện thoại khi Bart cố tình lùi xe cán lên bàn chân cô rồi vọt đi.
“Chồng lấy đồ dùng cá nhân của vợ bỏ chạy,” nhân viên điều vận của 911 đánh điện. “Xe Mustang vàng...Nghe giọng nữ la thất thanh - hình như có tiếng trẻ con khóc gần đó. Anh ta lấy súng ra khỏi nhà - cô ta không biết súng ở đâu ra...”
Jenn hổn hển nói cô bị xe cán.
“Cảnh sát đang trên đường tới, thưa bà,” điều động viên nói. “Bà bị nặng không?”
“Tôi không biết,” Jenn đáp. “Tôi không chắc.”
Trong khi chờ cảnh sát, Jenn gọi cho Narda. Sau đó cô gọi cho Heather. Jenn đang khóc cuồng loạn, một điều hoàn toàn khác xa tính cách của cô. Heather không thể tin được - Jenn luôn là người tự chủ, xoa dịu người khác, và làm cho mọi người cảm thấy dễ chịu hơn. Cuối cùng, Jenn bình tâm trở lại để báo với em gái rằng Bart vừa cố ý chạy xe cán lên chân cô. Thảo nào chính Jenn bị sốc, bị chấn thương, và sững sờ bởi hành vi của Bart. Heather có thể nghe tiếng Dalton và Dillon trong máy, và chúng cũng đang khóc to.
Khi cảnh sát tuần tra hạt Gwinnett dừng xe lại mấy phút sau, họ nhìn thấy một vệt bầm đậm trên chân Corbin, vội đưa cô vào trạm cấp cứu. Tuy chấn thương ở phần mềm gây đau đớn, nhưng hình chụp X quang cho thấy xương chân không bị gãy.
Mặc dù Jenn là người yêu cầu ly hôn trước đây bốn ngày, Bart đã tìm được luật sư và nộp đơn ly dị ngày 29 tháng Mười một. Bart đã đi trước Jenn một bước, chỉ thị cho luật sư của anh nộp đơn yêu cầu ly dị.
Anh muốn mọi thứ: nhà cửa, tiện nghi, toàn quyền chăm sóc Dalton và Dillon, phí tổn luật sư, và một án lệnh hạn chế Jenn. Thứ duy nhất anh sẵn lòng chia sẻ là trách nhiệm trước các món nợ của hai vợ chồng. Trong cái nhìn của anh, cô phải trả một nửa số nợ đó.
Bart cũng đã bắt đầu đóng các tài khoản ngân hàng, và làm bất cứ điều gì có thể để ngăn Jenn lấy thêm bất cứ khoản tiền nào anh cho là tiền của mình. Anh rút khoản tiền mặt lớn nhất trong thẻ tín dụng chính - gần 40.000USD. Không chỉ bảo vệ tài sản của mình, anh còn muốn làm cho cô không thể bỏ anh được vì thiếu thốn tiền bạc. Anh vẫn không biết cô đã chuẩn bị cho cuộc sống mới của mình. Jenn đã chuyển thêm một số đồ đạc đến nhà kho của mẹ: những ngọn đèn, bộ muỗng nĩa, tủ thuốc mới. Không có cái gì đắt tiền. Thực tế, đó là những đồ dùng thiết thực.
Khi Bart về nhà sau khi chạy xe cán lên chân Jenn, anh thấy nhà trống trơn. Jenn và hai cậu con trai đi đâu mất. Cô đã lấy quần áo cho cô và hai đứa nhỏ đủ để xa nhà một thời gian. Họ trở lại nhà của Heather và Doug.
Bart không bị bắt vì tội cố gây thương tích; Jenn từ chối đưa vụ việc ra tòa, cảm thấy sẽ chỉ gây thêm phiền hà.
Jenn báo với em gái rằng Bart đang thường xuyên quấy rồi cô về “con người” mà cô đã thư từ qua mạng.
“Heather,” Jenn nói trong tiếng thở dài, “tất cả những gì con người này đã làm là chỉ cho chị thấy chị không nên chịu bất hạnh - rằng có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn ngoài kia.”
Bart lúc này thường xuyên nói chuyện điện thoại - với Doug, và với Heather. Anh hết nài nỉ họ giúp đỡ đưa vợ anh quay về với anh, lại tỏ vẻ khinh miệt cô đã thậm chí tìm cách bỏ anh. “Tôi sẽ bảo đảm cô ta tuyệt đối không lấy được cái gì hết,” anh nói. “Tôi không biết cô ta nghĩ cô ta kiếm đâu ra tiền để ly dị tôi.”
“Này, Bart,” Heather cuối cùng nói. “Tôi nghĩ chị ấy sẽ lấy tiền chỗ chúng tôi.”
Bực mình, Bart không tìm cách nói chuyện thêm với cô em dâu nữa; rõ ràng cô ta đang “đứng về phía Jenn”. Nhưng anh tiếp tục gọi đến Doug tham khảo ý kiến. Cuối cùng, Doug nói thẳng với Bart rằng anh không cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với anh ta nữa bởi vì câu chuyện của Bart đã chuyển từ việc tìm cách hàn gắn cuộc hôn nhân đổ vỡ sang những câu hỏi rõ ràng được đặt ra để moi thông tin riêng tư về Jenn.
“Heather cho rằng tốt nhất tôi không nói nên chuyện với anh về Jenn nữa,” Doug nói. “Và tôi phải đồng ý với cô ấy.”
Sau khi Jenn đi làm, Heather gọi điện thoại cho Bobby, em trai của Bart. Bây giờ cô lo ngại về những gì Bart có thể làm, và cô hỏi Bobby anh nghĩ thế nào về những việc Bart đang làm.
“Ồ, tôi thấy anh ấy vui vẻ hơn nhiều.” Bobby đáp.
“Anh có biết Dalton nói với chúng tôi nó sợ bố sẽ giết mẹ không?”
Bobby Corbin đột nhiên nín thở, và Heather có thể nhận biết anh ta bị sốc. Cô trình bày việc Dalton sẽ không rời Jenn nửa bước như thế nào, và nó liên tục bày tỏ nỗi sợ hãi về những gì bố nó có thể làm. Cán lên chân Jenn rồi lao xe đi trong khi không mặc gì trên người ngoài cái khăn tắm rõ ràng không phải là hành vi của một người có lý trí. Hai đứa nhỏ đã nhìn thấy tất cả.
Heather nhận thấy Bart cần có người để nói chuyện, nhưng cô và Doug không thể làm việc đó nữa, sau những gì Bart đã gây ra cho chị cô. Mặc dù vậy, cô cảm thấy tội nghiệp cho người anh rể bị ghẻ lạnh, nên cô thuyết phục Bobby liên lạc với Bart.
Bobby đang cố gắng dành thời gian nói chuyện với Bart. Anh nghĩ Bart cũng đang tâm sự với một vài người bạn của anh ấy, trong đó có Kevin Lyttle, người được gọi là “Sắt” - vì anh ta làm công việc liên quan đến sắt thép và vì anh ta là một trong những người đàn ông cơ bắp nhất ở BodyPlex, nhà tập thể hình nơi Bart tập luyện mỗi sáng. Brian Fox là một người bạn khác của Bart. Như hầu hết những người Bart biết, Kevin và Brian không phải là bạn thân của anh nhưng họ có thể thấy anh đang gặp khó khăn và cố gắng động viên theo cách của đàn ông - uống bia và xem bóng bầu dục, thường là trong quán Cafe Wild Wing ở Suwanee.
Trong khi Heather bày tỏ nỗi lo sợ với Bobby, thì Narda gọi điện thoại cho mẹ của Bart, Connie, kể cho bà những gì Dalton đã nói. Narda quá lo sợ cho Jenn đến độ bà không cầm được nước mắt khi nói chuyện với Connie Corbin, nhưng bà đã gặp một bức tường vô cảm. Connie nói bà sẽ không can dự vào. “Tôi đã thử can thiệp trước đây,” bà nói ngắn gọn, “nhưng nó bảo tôi đừng có xen vào chuyện người khác.”
Narda không hiểu chữ “trước đây”nghĩa là gì. Bart không có gia đình trước đây; có lẽ bà ta đang nói về người em song sinh của anh ta, Brad, người đã ly hôn. Dù gì thì Connie cũng không tin vào những lời cảnh báo của Dalton rằng bố sẽ giết mẹ nó.
Narda và Heather cố gắng thuyết phục nhau rằng sự sợ hãi của Dalton là không có cơ sở. Thằng bé quá lo lắng, nhưng suy cho cùng nó chỉ mới bảy tuổi, và nó đã nhìn thấy quá nhiều tranh
Dalton không chịu chơi đùa với Dillon hay hai đứa em họ, Max và Sylvia, nó muốn luôn ở ngay bên cạnh mẹ, cứ như nó có thể bảo vệ, ngăn không cho bất kỳ kẻ nào muốn hại mẹ nó. Jenn lại không lo lắng đến vậy. Cô giải thích với Heather rằng dù có thể giận cô cách mấy, Bart cũng sẽ không bao giờ gây tổn hại nghiêm trọng đến cô. “Anh ấy sẽ không làm điều gì tổn hại đến các con,” cô nói với Heather. “Chuyện đó là không tưởng, ngay cả với Bart.”
“Ước gì em vẫn ở gần đây,” Jenn nói thêm. Ước gì Heather không dọn tới Dawsonville, cô ấy và Doug sẽ vẫn ở cùng khu vực có nhiều trường học như của vợ chồng Corbin và có thể đưa Dalton và Dillon đi học. Lúc đó Jenn sẽ dễ dàng tìm một việc làm toàn thời gian.
Gần như chắc chắn hai cậu con trai của Jenn sẽ chuyển tới trường học khác nếu tình thế bắt buộc; Max và Narda đã chuyển nhà nhiều lần, nhưng các cô con gái của họ đều ổn. Nhưng Jenn lúc nào cũng là bà mẹ muốn đem lại cho các con một thời thơ ấu trọn vẹn.
Giáng sinh đang dần đến, những tờ lịch mùa vọng[11] được treo trong nhà và thánh đường, những cánh cửa nhỏ được mở ra. Jenn chuẩn bị các hoạt động ngày lễ cho học trò ở trường mẫu giáo nhà thờ Ðồi Sugar, giúp chúng làm các món quà cho bố mẹ.
Vào ngày 2 tháng Mười hai, cô và hai con vẫn náu mình an toàn ở nhà Heather. Doug và Heather thay phiên nhau nói chuyện với Jenn, lắng nghe cô vạch kế hoạch “nướng các ngày lễ”. Ngôi nhà của họ giống như một ốc đảo đối với cô. Họ thuyết phục cô ở lại. Nhìn thấy chị đắp lên người cái áo choàng cũ màu hồng bằng vải flanen, không hiểu sao Heather cảm thấy như thể cô luôn có thể giữ cho chị ấy được an toàn.
“Chị sẽ về nhà, em biết mà,” Jenn bảo em gái.
“Em không muốn chị quay lại đó.”
“Không, Heather. Chị phải về. Nếu chị không quay về, anh ấy sẽ lấy nhà của chị.”
Hai chị em đều đã mệt nhoài. Họ đã nói về những rắc rối, những giải pháp, những khởi đầu mới, những cánh cửa đóng kín không bao giờ có thể mở ra lại, những gì Bart có thể làm hoặc có thể không làm, và họ cứ trấn an nhau rằng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.
Heather và Doug Tierney đã gần như hoãn lại mọi sinh hoạt của mình để có thể giúp đỡ Jenn. Họ không muốn chị về nhà, nhưng họ cũng cần “được giải thoát” một chút khỏi những vấn đề hôn nhân của chị để có thể tập trung vào chính gia đình mình. Mấy tuần vừa qua đã quá nhiều lộn xộn và rầy rà. Có lẽ Jenn đúng khi đòi về nhà. Dù sao đó cũng là chuyện đáng bàn. Một khi chị đã quyết định, không có cách gì thuyết phục được chị nghĩ lại, và chị cương quyết trở lại Ngõ Bogan Gates để hoàn tất việc trang hoàng cây thông Giáng sinh.
Mặc dù Bart có vẻ ngày càng giận dữ và kích động hơn, cô không còn sợ anh nữa. Miễn là anh không tìm cách sinh hoạt tình dục với cô, cô nghĩ họ có thể sống êm ấm trong một mái nhà. Cô đã gợi ý anh đến sống trên nhà thuyền cho đến khi anh tìm được một căn hộ, nhưng anh kêu ca thời điểm này trong năm ở đó rất lạnh, và cô động lòng.
Jenn đã tâm sự với em gái rằng cô chưa bao giờ yêu Bart và chưa bao giờ có được đời sống tình dục trọn vẹn với anh. Anh chỉ quan tâm đến sự thèm khát của anh thôi chứ không quan tâm đến chuyện vuốt ve dạo đầu hay trò chuyện tình tứ. “Heather à,” một lần cô nói, “khi anh ta đụng vào người chị, chị chỉ rùng mình và nghe ớn ớn tận trong da thịt.”
Heather không biết nói gì. Tim cô nhói đau khi nghĩ chị cô, người luôn “rất dễ gần gũi, người làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, người tốt bụng và không xét nét” lại có thể khổ đau đến như vậy.
Vào lúc 9 giờ sáng thứ năm hôm đó, ngày 2 tháng Mười hai, Heather nhìn theo Jenn lái xe đi. Nghĩ rằng họ sẽ nói chuyện sau, Heather quay vào để lo liệu những chuyện linh tinh cần thiết để ổn định ngôi nhà mới. Cô và Jenn sẽ có thời gian ngồi với nhau, uống cà phê như lâu nay, và mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
Trong những ngày đầu tháng Mười hai, Bart thường ở tại phòng mạch của anh, dù việc chuyển phòng mạch đến Hamilton Mill khiến việc làm ăn sa sút do không thu hút đủ bệnh nhân. Hầu như tối nào sau khi ăn xong anh cũng biến đi đâu đó - có lẽ đi uống bia với em trai hay bạn bè. Cả Jenn lẫn Bart bây giờ đều có cuộc sống riêng. Hầu hết thời gian cô không biết, hoặc không quan tâm, anh ở đâu.
Tuy nhiên, một phát hiện đã làm cô thắc mắc. Khi đang giặt quần áo, cô thấy trong túi áo sơ mi của anh một vé đậu xe, có vẻ như của thư viện ở Birmingham, Alabama, và ghi ngày 29 tháng Mười một. Hình như Bart đã vội đi đến đó mấy ngày trước. Cô không biết lý do. Jenn kể chuyện này cho hai người bạn thân, Juliet Styles và Jennifer Rupured. Chạy xe đến Birmingham rồi quay về anh phải mất hơn sáu giờ.
Cô chỉ hơi tò mò, đủ để kể cho bạn bè nghe rồi sau đó quên ngay. Quan tâm lớn nhất của Jenn vẫn như lâu nay - là hai con cô không sao. Cô hy vọng sẽ không để Bart la mắng chúng. Thỉnh thoảng cô tự hỏi liệu cô có thể tìm được cách loại bỏ những tác động tiêu cực do anh gây ra cho Dalton không.
Mặc dù Bart bực tức việc Heather và Doug ủng hộ Jenn khi cô chạy trốn anh, anh vẫn gọi điện thoại thêm lần nữa cho Heather vào sáng thứ sáu, ngày 3 tháng Mười hai. “Anh ta cứ hỏi tôi tại sao Jenn không yêu anh ta,” Heather nói, “và liệu cô ấy có đòi ly hôn không? Anh ta một mực nói thực sự anh không muốn ly hôn. Anh ta muốn dàn xếp với chị ấy.”
“Sau đó anh nói, “Tôi không thay đổi được con người tôi. Tôi sẽ làm những gì tôi phải làm để bảo vệ tôi - và tôi vẫn làm như vậy ngay từ đầu.”
Thật kỳ quặc, Heather nghĩ. Anh luôn tự bảo vệ bản thân. Cô biết một năm trước đây, khi bị các chủ nợ bao vây, Bart đã đăng ký tất cả tài sản của mình dưới tên Jenn. Và đó là lần thứ ba anh làm vậy. Ngôi nhà của họ gần như không còn giá trị gì - Bart đã thế chấp ngôi nhà lần thứ hai. Cái mánh khoé anh sử dụng, “lấy nợ mới trả nợ cũ,” theo những người bà con bên vợ của anh, sắp gây rắc rối cho anh vì anh không chịu từ bỏ những cái anh cần hoặc ham muốn. Ðể chắc rằng có thể tin cậy Jenn, anh bắt cô chịu trách nhiệm khi các món nợ đến hạn. Giờ thì do biết cô sắp ra đi, anh đã lấy lại những gì anh cho là của mình, rút hết các tài khoản tiền mặt, đăng ký mọi thứ tài sản về tên của anh.
Vào sáng thứ sáu hôm đó, Jenn dự định làm việc với mẹ. Nhưng đầu tiên cô gặp Angie Smith, chủ tịch hội phụ huynh học sinh của trường Trung học Harmony; khi nộp đơn xin đi dạy ở Harmony, cô phấn khởi được biết mình dư điều kiện để đáp ứng những đòi hỏi của trường.
Smith thấy cô vui vẻ và lạc quan. “Như một người phụ nữ đang chờ đón tương lai”.
Một lúc sau, khi Jenn đến kho chứa đồ ở nhà mẹ cô, bà thấy cô rất vui, hoan hỉ và lạc quan về cuộc sống của mình. Jenn vừa đến siêu thị Target mua sắm gần hết 500 đô la. Cô đã chất đầy lên chiếc SUV những món đồ cuối cùng cho tổ ấm mới của mình, dù ở nơi đâu. Cô tươi cười khi xếp các thùng hàng vào những cái tủ âm tường trống không trong kho của Narda.
Thật mừng khi thấy Jenn vui vẻ. Narda đang lên kế hoạch chè chén với một số bạn bè nữ tối hôm đó và bà mời Jenn tham dự, nhưng Jenn nói cô không thể; Dalton và Dillon thi đấu bóng rổ, cô phải đưa chúng đi. Dalton vẫn nói với bất kỳ ai chịu nghe, “Bố sẽ giết mẹ,” và nó không muốn theo Bart đi đâu cả.
Thật khó chịu khi nghe Dalton nói thế, nhưng Narda và Jenn nhất trí rằng đó chỉ là một giai đoạn nhất thời. Ðầu giờ chiều hôm đó, Bart nhất định đòi đưa Dalton đến công viên tập xe đạp, và chuyện đó đã kết thúc chẳng có hậu chút nào cả. Dalton dừng bên lề đường chờ chiếc xe hơi đi qua, và nghe nói Bart hét nó, “Chạy đi!” Nó về nhà trong tâm trạng rất khó chịu, nói bố tìm cách đẩy nó vào trước đầu xe hơi.
Jenn luôn luôn nói với em gái và mẹ rằng cô sẽ không bao giờ cho Bart thăm các con sau khi hai người ly dị. Xét cho cùng anh là bố của chúng. Nhưng cô vẫn muốn đoan chắc rằng Bart thôi la mắng và coi thường Dalton. Ðó là điều họ chắc chắn sẽ phải giải quyết. Nhưng cô không tin anh ta sẽ không gây tổn thương cho hai đứa con.
Narda sẽ nhớ mãi lúc nhìn Jenn biến mất sau lối vào nhà. “Nó tươi cười, nói nó sẽ đến Starbucks để lấy bánh bơ giòn Caramel Macchiatto, nhân thể chào Joey, con trai của chị Rajel, làm việc ở đó. Tôi thậm chí quên cả ôm tạm biệt nó.”
Ngày 3 tháng Mười hai là ngày đầu tiên trong nhiều tháng qua Heather và Jenn không nói chuyện với nhau - thậm chí trên điện thoại. “Tôi đã kiệt sức,” Heather nhớ lại, giọng cô như muốn khóc. “Những rắc rối của chị Jenn đã chiếm quá nhiều thời giờ của tôi. Tôi cần nghỉ ngơi, nên tôi không gọi cho chị ấy. Lần cuối cùng tôi gặp chị là buổi sáng trước khi chị rời nhà tôi, mà tôi đã không thể ngăn cản chị. Tôi nghĩ hoàn cảnh đó giống như trao chìa khóa xe cho tài xế say rượu.”
Nhưng Jenn hy vọng cô và Bart có thể vượt qua lễ Giáng sinh. Hai người sắp mỗi người một ngả. Chỉ còn ba tuần nữa thôi.
Bấy giờ là đêm thứ sáu, ngày 3 tháng 12, năm 2004.