Phần V -Chương 23 Cuộc điều tra - Hạt GWINETT- *-NGÀY 4 - 10 THÁNG 12, NĂM 2004
TRONG LÚC GIA ĐÌNH sửa soạn tang lễ, cuộc điều tra cái chết của Jenn cũng được mở rộng. Các điều tra viên từ đầu đã biết rằng mấy tuần cuối cùng của đời cô chìm đắm trong bất hòa và đầy những phát hiện gây choáng váng. Họ biết rằng mẹ cô đã gặp cô vào chạng vạng tối thứ sáu, ngày 3 tháng Mười hai, và, theo bé Dalton Corbin bảy tuổi, hai vợ chồng đã cùng ăn tối với hai đứa nhỏ ở nhà vào tối thứ sáu. Dalton, một cậu bé rất thông minh, thuật lại rằng bố nó đã đi ra ngoài. Nó và em xem tivi rồi đi ngủ. Chúng không nghe thấy gì suốt đêm và ngủ ngon cho đến sáng thứ bảy và Dalton phát hiện mẹ nó nằm chết trên giường.
Bây giờ điều hệ trọng đối với các cảnh sát điều tra là xác định những người liên quan đến Jenn đang ở đâu vào thời điểm cô chết. Họ biết cô đã email và gọi điện thoại cho ai đó ở ngoại ô St. Louis, Missouri - một người mà ngay cả những người gần gũi nhất với cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Thực ra, theo mọi người được biết, bản thân Jenn cũng chưa bao giờ gặp người có khả năng tên là “Christopher Hearn” hoặc “Anita Hearn” này. Không ai thân với Jenn Corbin có thể nói một cách tuyệt đối người đó, trong thực tế, là nam hay nữ. Jenn đã giữ bí mật việc trao đổi thư điện tử - ngay cả với em gái. Liệu có khả năng Jenn đã rơi vào một vụ dàn cảnh của một tay lừa đảo gây chết người, mà đã mò đến tận Georgia để hại cô? Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng cũng không lạ gì mấy so với ý tưởng cho rằng cô ta đã quan hệ một cách mật thiết với một người lạ mặt.
Jenn và Bart đã bị vướng vào những tranh cãi quyết liệt về chuyện ly dị và quyền nuôi con, nên điều rất quan trọng là phải biết Bart Corbin ở đâu trong những giờ đầu buổi sáng ngày 4 tháng Mười hai.
Và có một người phụ nữ khác trong câu chuyện này - Bart đã có ít nhất một cô nhân tình từ trước khi anh cưới Jenn. Dara Prentice hình như đã yêu anh hơn chín năm, và trở ngại duy nhất giữa Dara và Bart chính là Jenn. Tuy nhiên, có vẻ Dara không thể là kẻ tình nghi; nếu cô ta muốn Bart và được chia sẻ hầu hết những chi tiết về cuộc sống riêng tư của anh, thì cô đã biết rõ anh sẽ sớm ly dị. Cô ta sẽ không cần phải giết vợ của người tình để có anh.
Hình như Jenn không có những kẻ thù thực sự nào. Việc cô bị sát hại có thể do ngẫu nhiên. Có lẽ cô thức dậy và thấy một tên trộm đột nhập vào nhà - và cô bị bắn khi cô bắt quả tang hắn. Cô là người đàn bà rất hấp dẫn mà nhiều đàn ông để ý. Tuy hai chị em gái và bạn bè thân thiết của cô nhớ là cô chưa từng nói về việc bị một người đàn ông nào quấy rối hay săn đuổi, nhưng bản thân Jenn có thể không biết rằng có ai đó theo dõi cô và chờ đến lúc chồng cô vắng nhà.
Steve Comeau nghe thấy tiếng xe tải chạy trên đường phố gần nhà vào rạng sáng thứ bảy - theo lượng định của bác sĩ Carol, giám định viên y khoa, đó là quãng thời gian Jenn chết. Anh tuyệt đối chắc chắn rằng anh đã nhận ra âm thanh quen thuộc của chiếc xe tải nhỏ không mui của Bart khi nó chạy chậm lại và rẽ vào lối vào nhà vợ chồng Corbin lúc gần 2 giờ sáng. Nhưng Steve không thực sự nhìn thấy hoặc Bart hoặc chiếc xe tải đó. Anh chỉ có thể chứng thực một ấn tượng gần như thuộc tiềm thức - không như một nhân chứng nhìn tận mắt.
Marcus Head, đứng đầu nhóm cảnh sát điều tra của Sở Cảnh sát hạt Gwinnett, và biện lý hạt Gwinnett Danny Porter muốn theo sát mọi khả năng và không để bị kẹt vào riêng một giả thuyết nào về kẻ sát nhân mà họ tìm kiếm.
Ða số công chúng vẫn tin rằng Jenn Corbin đã tự sát, nhưng những người trong cuộc biết rằng chứng cứ vật chất thu được từ hiện trường vụ nổ súng cho thấy đó là nguyên nhân ít phù hợp nhất của cái chết.
Các cảnh sát điều tra và hơn hai chục điều tra viên của biện lý, những người đang nỗ lực tìm hiểu nhiều khía cạnh riêng lẻ của vụ án Corbin, đều rất khác nhau, một sự khác biệt rất có lợi cho họ, trải qua nhiều vụ án.
Danny Porter điều hành một văn phòng biện lý đáng chú ý. Ông là công tố viên hiếm hoi gần như không cần thỏa mãn cái tôi cũng như ham muốn được độc tôn tán tụng qua những vụ án mà ông đã khởi tố thành công - và có nhiều vụ án thành công như vậy. Bốn lần được bổ nhiệm, và trong năm thứ mười bốn làm biện lý hạt Gwinnett, Porter cảm thấy khi có những phụ tá biện lý và các điều tra viên được biết đến bởi giới truyền thông, ông sung sướng cũng như chính mình được nổi tiếng. Mặc dù ăn mặc rất chỉn chu tại pháp đình, Porter thường mặc quần rộng thùng thình nhiều túi và sơ mi thể thao khi đi lại trong văn phòng. Ông đẹp trai theo kiểu “Humphrey Bogart”[12], giọng nói trầm rền, nghe như gầm gừ. Ông thường giảng bài cho các cảnh sát viên. Có lần một nhóm phụ tá cảnh sát trưởng chờ nghe bài giảng của một biện lý danh giá đã không nhận ra ông khi ông nhảy xuống từ chiếc Land Cruiser 1970 cà tàng, với bộ cánh ưa thích. Họ tưởng ông là tay kiết xác nào.
Chiếc Toyota Land Cruise đó, một kiểu FJ-55, vừa là sở thích riêng vừa là niềm đam mê của Porter. Ông đã bỏ ra nhiều tuần lễ theo học một khóa kỹ thuật ô tô và sửa chữa các bộ phận bên trong xe trước khi chỉnh đốn diện mạo bên ngoài của nó.
Con đường đưa Porter trở thành một trong những biện lý xuất sắc ở bang Georgia, cũng như xe cộ và quần áo ông mặc, khác với những con đường thường được chọn. Bố ông từ một người thợ lắp ăng-ten tivi trở thành nhà quản trị cao cấp trong chương trình Ðiều khiển Không gian, và trong những năm đó gia đình ông sống ở Utica, New York, Bahamas, Florida, và cuối cùng ở Atlanta. Suốt những năm bố Porter làm việc ở khơi xa, ông không được học trường nào danh giá, nhưng Danny Porter thường xuyên đọc sách, và khi trở về đất liền, ông luôn đứng đầu lớp. Ông vào Ðại học Georgia, mới đầu học kiến trúc rồi rốt cuộc học trường luật - mà ông vốn ghét.
“Các luật sư phải giải quyết vấn đề,” ông bình luận. “Trường luật muốn các bạn suy nghĩ theo đường tròn.”
Porter trở thành phụ tá biện lý hạt Gwinnett vào ngày 8 tháng Chín, 1981. Ngay từ đầu, một trong những mối quan tâm chính của ông là các nạn nhân của tội ác và gia đình họ. Jack Burnette, cánh tay mặt của Porter, người phụ trách hai mươi ba điều tra viên trong văn phòng biện lý, được Porter ủng hộ từ đầu. “Danny có một chú cớm nhí sâu thẳm trong tâm hồn luôn muốn hiện diện,” Burnette bình luận. Porter đã khởi tố một số vụ án kỳ lạ nhất ở miền Nam. Hiện trường án mạng đầu tiên của ông là một cửa hiệu bán thú cưng nơi những con chim với nguồn gốc xa lạ đập cánh trên đầu khách.
Thường thường Porter phải mang theo đứa con trai nhỏ, Kyle, khi ông được gọi đến hiện trường án mạng. “Jack chăm sóc Kyle cho tôi. Và anh giữ thang để tôi trèo lên những mái nhà lạnh lẽo trong đêm tối.”
“Mỗi vụ án đều có những trọng điểm,” Porter nhớ lại. Một số “trọng điểm” còn đe dọa cả mạng sống của ông. Một tài xế xe buýt chở học sinh từng nổi cơn điên khi một cái trát khám nhà anh ta đã phát hiện ra 150 khẩu súng, và Porter đã ra lệnh tiêu hủy tất cả. Người đàn ông điên dại đó dọa cắt cổ Porter.
“Rất may là anh ta đang đeo thiết bị giám sát định vị toàn cầu,” Porter nhớ lại, “trong cái đêm mà họ dò ra anh ta đang cách nhà tôi chừng ba dặm.”
Không bao giờ quan tâm đến bản thân mình, người biện lý này lại thường xuyên lo lắng cho gia đình. Năm 1992, Porter khởi tố thành công một trong những vụ án giết người đầu tiên ở Georgia nơi chưa từng có một thi thể nào được phát hiện. Sau này, trong lúc gần như cả nước Mỹ đang xem phiên tòa xử O.J. Simpson, thì Danny Porter đang ra trước tòa để khởi tố một vụ án mà bất kỳ công tố viên nào cũng sợ - một vụ giết người có dính líu đến một cảnh sát thoái hóa. Một phụ nữ được phát hiện bị bắn chết trong chiếc xe hơi đang đậu của bà giữa đêm khuya, ngoài trời sấm sét dữ dội. Mọi thứ đều cho thấy đứa con trai lớn của bà là kẻ sát nhân, nhưng có một điều gì đó không hoàn toàn ăn khớp. Bà nhận được 14.000 đôla từ một hợp đồng bảo hiểm, nhưng một nửa số tiền đó bị mất khi có kẻ đột nhập vào căn nhà di động của bà.
Porter và Burnette tìm ra mười nhân chứng nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát chạy theo sau người đàn bà vào đêm bà bị bắn. Viên cảnh sát rất nổi tiếng đó, người giải quyết đơn trình báo mất trộm của bà, đã không trình báo sự vụ. Anh được nhận dạng là viên cảnh sát mà các nhân chứng nhìn thấy trong đêm người đàn bà bị sát hại, nhưng như thế không đủ để bắt anh. Burnette lục soát chiếc xe cảnh sát của kẻ tình nghi, và tìm thấy một chút máu trên chỗ gác tay. “Có dấu vết DNA của nạn nhân,” Porter nhớ lại, “và chúng tôi có cơ sở buộc tội. Anh ta bị tòa xử hai án chung thân.”
Thỉnh thoảng bị chỉ trích vì quá thô bạo với tội phạm, Porter chỉ nhún vai; ông đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch của các nạn nhân. Là tín đồ Công giáo thuần thành, nhưng không đi lễ thường xuyên, ông hay bị ám ảnh bởi những bất công trong cuộc sống. “Công việc buộc tôi nhìn thấy mọi sự vốn sẽ làm bạn tuyệt đối phủ nhận sự hiện hữu của Chúa,” một lần ông nói với phóng viên báo Atlanta Journal-Constitution. “Rồi lại có những lúc mà không có cách giải thích nào khác ngoài bàn tay của Chúa. Cách nay đã lâu tôi chấp nhận chúng ta sẽ không bao giờ biết tại sao một số việc lại xảy ra. Tôi thường khổ sở vì điều đó.”
Ðối với Danny Porter, người từng thấy trường luật là nặng nề, công việc của ông lại không ngớt hấp dẫn. Ông không bao giờ biết thử thách nào đang chờ ở phía trước. Porter trích dẫn nhà thơ La Mã Juvenal: “Những người từng ban lệnh, những lãnh quan, những quân đoàn, và tất cả những kẻ khác, bây giờ không quan tâm gì nữa, mà chỉ khao khát hai điều - bánh mì và những trò xiếc!”
Bánh mì và những trò xiếc. Giới truyền thông Khu vực Atlanta đáp lại sự tò mò vô độ của công chúng về vụ án Jenn và Bart Corbin bằng những cái tít giật gân. Thật vậy, có một trò xiếc khá bệnh hoạn đang diễn ra. Nhưng Danny Porter quan tâm sâu sắc đến nỗi đau tinh thần của những người còn sống, và ông sẵn sàng có mặt bất cứ khi nào họ cần nói chuyện.
Jack Burnette và Porter quen nhau đã lâu, và Burnette nói bằng cái giọng Georgia lè nhè mà hầu hết mọi người có thể nhận ra nơi các cảnh sát viên miền Nam. Burnette từng là phụ tá cảnh sát trưởng về giao thông và sau đó là cảnh sát điều tra cho Sở Cảnh sát hạt Gwinnett. Ông to con, cao gần hai mét. Ông yêu mến hết lòng người vợ ba mươi tuổi mà ông gọi là “Cô Marian”. Họ chung sống rất hạnh phúc ở Social Circle, Georgia, và vui vầy với con cháu. Khi được hỏi lần đầu hai người gặp nhau như thế nào, Jack Burnette tìm cách tránh né, nhưng cuối cùng cũng thừa nhận rằng thái độ hùng hổ ngày đó của ông đối với các nữ cảnh sát hầu như bảo đảm rằng Marian sẽ ghét cay ghét đắng ông.
Ðêm nọ Burnette tuần tra trong hạt và một trận mưa dông dữ dội đổ xuống mịt mù. Burnette đánh giá thấp lượng nước trên đường và không nhận thấy chiếc xe tuần tra của anh đang trôi đi. Anh văng ra khỏi đường và lọt xuống ruộng. Anh điện đàm xin hỗ trợ, và người đầu tiên trợ giúp là Marian. Cô hạ cánh cửa sổ xuống và hỏi anh có cần giúp không.
Burnette mở miệng và đứng dạng chân, đáp, “Tôi không nghĩ trên đời này một người phụ nữ lại có thể giúp gì được cho tôi lúc này.”
Cô đưa tay lên, dùng một ngón tay ra dấu xem thường, và lái xe chạy đi, bỏ anh đứng trong mưa trên xa lộ liên bang.
Sau đó, phải mất nhiều năm để cô mới nói chuyện với Burnette - ngoại trừ công việc - và thêm một năm nữa cô mới chấp nhận hẹn hò với anh. Nhưng cô đã làm thay đổi suy nghĩ của anh về năng lực của phụ nữ, và anh tự xem mình rất may mắn khi cuối cùng cô đồng ý cưới anh.
Vợ Burnette là nữ cảnh sát đầu tiên trong sở của anh, và hóa ra là một trong những cảnh sát giỏi nhất của họ trong nhiều năm qua.
Burnette không bao giờ lặp lại những nhận định bất công về trí thông minh và năng lực của phụ nữ trong ngành thi hành pháp luật. Ông rất tôn trọng các nữ điều tra viên của mình. “Luôn luôn tuyển những người thông minh hơn mình,” ông khuyên, “đừng bao giờ dùng những người ngu ngốc hơn”.
Burnette làm theo lời khuyên của chính mình. Và mặc dù có thể có những phẩm chất tốt của một chàng trai Georgia, ông rất rành về khám nghiệm hiện trường như mọi người trong đơn vị. Ông có thể láu cá và tinh khôn khi cần “giả nai”. Ông sẽ đóng nhiều vai trò trong cuộc điều tra này. Giờ đây, ông phái một số điều tra viên trong đội đi tìm hiểu thêm về Jenn và Bart Corbin, trong khi Marcus Head tiếp tục cuộc điều tra cái chết của Jenn của Sở Cảnh sát hạt Gwinnett.
Hai mươi ba điều tra viên của Jack Burnette là đại diện thú vị của cá tính và gốc gác; điểm chung duy nhất của họ là khao khát tìm ra câu trả lời khi dường như không có câu trả lời nào - và thỏa mãn trong công việc. Có cả nam lẫn nữ theo tỉ lệ 75 - 25 phần trăm. Họ đều là những trí thức, những cảnh sát viên trông có vẻ thô kệch, làm việc theo bản năng và cảm tính, những chuyên gia máy tính, những kỹ thuật viên, những người làm việc cần cù, cẩn trọng và kiên nhẫn, những người nhanh trí, những kẻ lão luyện trên đường phố, và những tay trẻ tuổi bặm trợn. Một số điều tra viên của Burnette làm việc ở nhà qua máy vi tính và một số làm việc tại văn phòng của biện lý. Tất cả đều được ưu tiên để phát huy sở trường.
Tinh thần làm việc ở văn phòng của Porter đang lên cao. Ðiều đó rất quan trọng khi họ lao vào cuộc điều tra này. Ngay cả khi họ làm việc bên cạnh Marcus Head của Sở Cảnh sát hạt Gwinnett; Biện lý Danny Craig của hạt Richmond ở Augusta và đội điều tra của ông; và hai cảnh sát điều tra của cảnh sát trưởng hạt Richmond, Scott Peebles và De Wayne Piper, sẽ còn rất lâu kẻ sát hại Jenn Corbin mới được điệu ra trước tòa.
Hai ngày trước đám tang Jenn, Kevin Vincent, điều tra viên của Danny Porter, lái xe đến phòng mạch của Bart Corbin ở số 3617 Xa lộ Braselton ở Dacula. Phòng mạch của Corbin nằm trong lô 102 và 103. Vincent thấy phòng mạch đóng cửa, với tấm biển nhỏ ghi gia đình có tang. Không có số điện thoại nào để gọi cấp cứu - thậm chí không có số để gọi đến công ty bảo an.
Một luật sư có văn phòng đặt tại lô 104 cho Vincent biết rằng ông mới nói chuyện với Bart hôm thứ sáu, ngày 3 tháng Mười hai. Theo chỗ ông biết Bart hoặc đã mua - hoặc đang mua - một chỗ trong tòa nhà thương mại để đặt phòng răng. Vị luật sư nói ông và Bart thỉnh thoảng trao đổi dịch vụ tư vấn pháp lý và việc khám chữa răng. Theo cá nhân ông biết, Bart Corbin là một người tính khí thất thường. Ông nói ông thường nghe Bart quát nạt nhân viên - “bên kia bức vách”.
Vị công tố viên nói rằng vào buổi chiều vợ anh ta bị bắn, Bart “bồn chồn” hỏi ông giữa hai người ai sẽ chịu trách nhiệm pháp lý trả món nợ thế chấp ngôi nhà của họ nếu anh ta và vợ ly dị. “Tôi bảo anh ta đó sẽ là người nào có đủ điều kiện chi trả nhất”.
Không nghe anh ta hỏi người đó là ai. Dù lún sâu vào nợ nần, Bart Corbin vẫn kiếm được rất nhiều tiền so với Jenn chỉ dạy bán thời gian ở trường mẫu giáo.
Vị luật sư quan sát thấy Bart hành động khác thường trong buổi chiều thứ sáu đó. “Anh ta nói với tôi, “Mọi người bảo tôi đừng lấy cô ta. Lẽ ra tôi nên nghe lời họ, nhưng tất cả rồi sẽ sớm chấm dứt thôi.”“
Lúc bấy giờ, ông luật sư hiểu theo ý rằng Bart đang nói về vụ ly dị sắp xảy ra.
Kevin Vincent nói chuyện với một số người trong vùng Buford-Dacula đã gọi đến nói có thể họ có thông tin. Một người đàn bà nói bà đang đứng sắp hàng dài chờ bỏ phiếu ở Khu vực bầu cử Bogan Park hồi tháng Mười một thì tình cờ nghe được câu chuyện của hai người đàn ông đứng trước bà. Bà giật mình khi nghe một trong hai người phàn nàn về vợ mình, “Jennifer”.
“Ổng nói với người kia Jennifer là chó cái, rằng cô ta lười nhác và vô dụng. Ổng nói cô ta suốt ngày ôm máy tính và không kiếm được nhiều tiền như trước. Tôi có ấn tượng ổng vừa ly dị hay dự định ly dị cô “Jennifer” này.”
Người đàn ông nói về công việc nha sĩ, và bà lắng nghe tên anh ta khi anh khai tên với nhân viên phòng bầu cử. “Cái tên là Corbin. Tôi lắng nghe chỉ vì tôi muốn đảm bảo tôi không bao giờ đến chỗ ổng!”
Bà không biết tên người đàn ông kia, nhưng ông nói chuyện về công việc của mình, một việc có liên quan đến khí tự nhiên.
Trong cuộc kiểm tra tất cả nhà hàng xóm gần nhất của vợ chồng Corbin, các điều tra viên của biện lý Kevin Vincent, Eddie Ballew, và Brad Wiley phát hiện hầu như mọi người đều biết đến sự đổ vỡ cuộc hôn nhân của vợ chồng Corbin - cũng như những cơn giận dữ lôi đình của Bart. Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng gần đây dường như anh dễ cáu kỉnh hơn. Một người hàng xóm kề cận nói rằng có lần ông cảm thấy cần phải xen vào để che chở cho Dalton khỏi cơn giận của Bart.
Trong mấy ngày đầu tiên của tháng Mười hai, Bart Corbin dường như vô cớ bàn luận về những rắc rối trong hôn nhân, lúc nào cũng tự cho mình bị tổn thương. Anh nhấn mạnh với những người hàng xóm rằng anh sẽ làm mọi cách để tránh phải ly dị. Anh đã gọi điện thoại cho cả gia đình mình lẫn gia đình Jenn, thổn thức trên điện thoại, và van xin vài lời khuyên.
Tuy không tin vào sự ngay thật của anh, Narda Barber vẫn gợi ý anh cố gắng hòa giải lần cuối. Biết đâu anh có thể viết một “lá thư tình cảm” cho Jenn? Và anh đã làm điều đó - hăm hở tạo ra bút tích của một người đàn ông thất tình.
Các cảnh sát điều tra biết rằng Bart đã sụt từ 22 đến 25 ký trong mấy tháng qua, và giờ đây anh trông như một bộ xương, một người tiều tụy.
Anh đã bí mật nộp đơn xin ly dị, nhưng dường như vẫn đang héo hon vì đau buồn và thịnh nộ trong những ngày trước khi Jennifer chết. Các điều tra viên của biện lý tiếp tục tìm những người quen biết lẫn những người lạ làm chứng cho điều đó.
Bart dẫn đầu danh sách những nghi phạm. Nếu họ cần tìm một người có động cơ giết người, anh chắc chắn là người phù hợp. Anh đã bị ám ảnh với việc giành lại người vợ. Câu hỏi là, động cơ của anh là gì? Họ sẽ không tìm ra từ anh; anh vẫn không chịu nói chuyện với các thám tử. Anh đã thuê luật sư, nhưng không cho phép họ công bố những phát biểu trích dẫn lời mình.
Vào ngày 9 tháng Mười hai, Ballew và Wiley hỗ trợ Kevin Vincent xác định Bobby và Brad Corbin và hai người đàn ông khác nghe nói đã ở cạnh Bart đêm thứ sáu trước khi Jenn Corbin chết. Dù nói rằng gần đây không gặp các con trai và tỏ ra quẫn trí khi được hỏi về họ, bà Connie Corbin vẫn ghi số điện thoại của Kevin Vincent và nói sẽ đưa cho Brad khi nào có tin của anh.
Chỉ vài phút sau, Vincent nhận được cú điện thoại từ người em song sinh của Bart Corbin. Anh nói anh và Bobby đang ở tại tiệm may nam phục Mens Wearhouse trong siêu thị Georgia để thử bộ vét dự đám tang Jenn. Brad đồng ý gặp các điều tra viên và họ tống đạt cho anh trát yêu cầu ra trước đại bồi thẩm đoàn do Biện lý hạt Porter ký lệnh triệu tập. Bobby đã đi khỏi trước đó.
Các điều tra viên của Biện lý hạt đến gần phòng tập thể dục nơi Bart đến tập thể hình mỗi sáng: BodyPlex. Họ tìm các bạn của Bart, Kevin “Sắt” Lyttle và Brian Fox, để triệu tập họ ra trước đại bồi thẩm đoàn.
Việc đó đã hoàn thành, nhưng phải đến sau hôm đám tang của Jenn, Jack Burnette, cùng với Manny Perez và Tom Davis, mới có thể xác định được Bobby Corbin đang ở đâu. Anh rất bất mãn khi bị tống đạt, dù giữ kín thái độ, tại Nhà thờ Hội giám lý Ðồi Sugar.
“Tại sao lại ở đây?” Bobby hỏi. “Các anh có thể gọi điện thoại cho tôi, và tôi sẽ đến.”
Nhưng họ không có gì bảo đảm điều đó; anh em Corbin rõ ràng không hợp tác với cảnh sát điều tra và tiếp tục tạo ra một hàng rào bảo vệ xung quanh Bart. Giờ đây được triệu tập theo luật pháp, họ sẽ phải có mặt trước đại bồi thẩm đoàn vào ngày 15 tháng Mười hai.
Judy King, người được chuẩn bị để đại diện cho Jenn trong đơn xin ly hôn và bây giờ là luật sư của gia đình Barber, nói với báo chí, “Gia đình này rất nghi ngờ [Bart]. Khi họ nghe kể những tình tiết ở Augusta, họ thậm chí càng nghi ngờ hơn”.
Dĩ nhiên, bà muốn nói đến cái chết vì đạn bắn của Dolly Hearn cách đó nhiều năm. Giới truyền thông vùng Atlanta cố gắng bám sát mọi thông tin mới nhất về cuộc điều tra và nhanh chóng cung cấp thông tin về vụ án Hearn. Công chúng cũng biết rằng Dalton đã buột miệng nói bố nó đã bắn mẹ nó, tuy biện lý Danny Porter cảm thấy sự đoan chắc của đứa bé bảy tuổi chưa đủ để lập một tờ khai có tuyên thệ để đi đến trát bắt giam.
Có chứng cứ vật thể - hầu hết liên quan đến khoa đạn đạo - cho thấy hành động cố sát, nhưng như thế vẫn chưa chính thức. Phần còn lại của chứng cứ mà các điều tra viên đang tập hợp còn mờ nhạt hơn. Nếu đây là một “vụ án mạng trong nội bộ gia đình,” thì việc tìm thêm chứng cứ sẽ gay go. Những thứ thông thường mà kẻ sát nhân để lại - nhóm máu, DNA, tóc và mô, dịch thể, và dấu vân tay - sẽ không thuyết phục bồi thẩm đoàn nếu chúng xuất phát từ một thành viên gia đình thay vì một người lạ. Loại chứng cứ này thường được tìm thấy trong hộ gia đình nơi họ cùng chung sống. (Cả hai khẩu súng lục ổ quay 38 li - của Dolly và khẩu súng bí ẩn được dùng để giết Jenn - đã được xóa sạch dấu vân tay!)
Chứng cứ tình tiết có sức thuyết phục hơn một chút. Cuộc hôn nhân của vợ chồng Corbin đã hoàn toàn đổ vỡ, và có nhiều nhân chứng sẽ xác nhận điều đó. Và Dalton đã nói nhìn thấy bố mẹ nó gây gổ trong tháng Mười một và tháng Mười hai, tuy một đứa bé ở tuổi nó có thể dễ cho rằng điều đó dẫn đến giết người. Thay vì mong ngóng, Dalton rõ ràng lại e sợ bố nó.
Ðã có sự tranh giành hai cậu bé giữa gia đình Bart và gia đình Jenn. Dĩ nhiên, mọi người đều bị tổn thương, và Heather và Doug Tierney đang cố hết sức che chở hai đứa nhỏ, không để chúng thêm căng thẳng, nhưng việc đó không dễ dàng. Họ muốn lập một tiền lệ pháp để bảo đảm hai đứa nhỏ sẽ ở với họ, ít nhất trong hiện tại. Họ tìm cách để cho Bart hoặc nhà Corbin đến thăm hỏi Dalton và Dillon, với sự đánh giá của một nhà tư vấn có kinh nghiệm, để hai đứa bé bớt lo lắng hơn.
“Dalton đang khiếp đảm bố nó,” Narda Barber viết trong tờ cam kết để hậu thuẫn cho đơn của Tierney xin nuôi dưỡng tạm thời hai cậu bé. “Nếu chuông nhà reo hay chó sủa, Dalton vội chạy vào phòng ngủ và trốn sau cánh cửa.”
Doug Tierney cũng nhất trí khi nhớ lại cuộc nói chuyện đầu tiên trên điện thoại giữa Bart và Dalton. Hai bố con chỉ vừa bắt đầu nói chuyện thì Dalton òa khóc và không chịu nghe điện thoại. Nó nói nó sợ và không muốn trò chuyện với bố.
Mặc dù vậy, cả Dalton và Dillon đều không dám làm bố chúng giận. Anh là người bố nghiêm khắc sẵn sàng quát tháo mỗi khi chúng không theo đúng những qui định đã đề ra.
Hai cậu bé nhà Corbin đang cần một nhà tâm lý trị liệu giúp chúng đối diện với sự mất mát lớn này. May là Heather và Jenn từng có nhiều thời gian ngồi chuyện trò với nhau, trong khi bốn anh em họ chơi đùa. Ngôi nhà của vợ chồng Tierney hầu như thân quen với anh em Corbin như chính nhà mình.
Có rất nhiều chuyện về những khẩu súng. Jenn từng nói một khẩu súng săn bị mất trong ngôi nhà trên đường Bogan Gates khi cô gọi 911 sau khi Bart lái xe cán lên chân cô hôm 1 tháng Mười hai. Khẩu súng đó thường để sâu trong tủ âm tường, không lắp đạn vì sợ nguy hiểm cho mấy đứa nhỏ, và cô bất chợt không thấy nó ở đó nữa. Vẫn chưa tìm ra. Và trong thời gian diễn ra đám tang, có người đột nhập vào nhà Narda và Max ở Lawrenceville lấy trộm khẩu súng săn của Max cùng nhiều thứ khác. Chưa ai biết khẩu súng ngắn 38 li bắn chết Jenn ở đâu ra, mặc dù các cảnh sát điều tra chắc chắn đang làm mọi cách để tìm ra.