Chương 24 THÁNG 12, NĂM 2004
CUỘC ĐIỀU TRA CÁI CHẾT CỦA Jenn Corbin ngày càng trở nên phức tạp. Quả là có nhiều người biết điều gì đó về Bart Corbin và muốn kể cho các cảnh sát điều tra. Một số người cung cấp thông tin, một số người chỉ đưa ra những nhận xét chung chung, hay lặp lại những đồn thổi vô căn cứ. Giới truyền thông sốt ruột chờ bất kỳ tin gì mới để có lợi để đăng tải hằng ngày. Một số khía cạnh trong cuộc điều tra cái chết của Jenn Corbin nhanh chóng được công bố với công chúng, điều mà Bart rất không muốn.
Nhiều ngày không đến phòng răng, rồi Bart cũng đi làm lại. Và anh cực kỳ khó chịu khi thấy các tay chụp ảnh và phóng viên chạy xe bám theo hoặc quanh quẩn trong bãi để xe của anh. Cuối cùng, anh gọi cảnh sát vì các phóng viên tụ tập trong bãi để xe. Cảnh sát tuần tiễu đến kiểm tra, quan sát sự hiện diện của cánh báo chí, nhưng bảo anh họ không phạm luật.
Biện lý Danny Porter, điều tra viên của ông, Kevin Vincent, và cảnh sát điều tra Marcus Head đều lấy làm lạ vì một khía cạnh trong hành vi của ông nha sĩ. Họ đã đọc qua hồ sơ của hạt Richmond về vụ án chưa có lời giải của Dolly Hearn. Một chi tiết trong hồ sơ Augusta dường như không có gì đáng chú ý khi đọc lần đầu, nhưng họ đang tìm thêm những điềm tương đồng, dù rất nhỏ, giữa hai vụ án mà hai người phụ nữ dính líu đến Bart Corbin đều chết vì những vết thương bên phải đầu do đạn 38 li bắn.
Mười bốn năm trước, một phần chứng cứ ngoại phạm rắc rối của Bart trong buổi chiều ngày 6 tháng Sáu, 1990 khi Dolly bị bắn chết là anh đi hớt tóc ở Augusta. Ðiều đó rất đúng. Nhưng có một chi tiết đội điều tra cho rằng còn hơn cả sự trùng hợp ngẫu nhiên khi họ biết Bart đã đặt chỗ hớt tóc vào ngày 4 tháng 12, năm 2004. Dĩ nhiên, đi hớt tóc thường thì không có gì để nghi ngờ, nhưng họ phải tự hỏi liệu Corbin có đi theo một khuôn mẫu nào đó đã giúp anh trót lọt một lần trước đây.
Vào tháng Mười hai 2004, người chủ tiệm hớt tóc cao cấp ở Duluth, Georgia, gọi điện thoại cho các cảnh sát điều tra. Bác sĩ Jon Paul Zalesky, cũng là một bác sĩ nha, thông báo với họ rằng hồi đầu tuần, Bart Corbin có đặt hẹn đến hớt tóc vào lúc 11 giờ trưa thứ bảy, ngày 4 tháng Mười hai. Anh là khách lần đầu, một nha sĩ khác nói. Tuy nhiên, lúc 8g30 chiều ngày thứ sáu, ngày 3 tháng Mười hai, Bart gọi điện thoại cho biết cậu con trai lớn của anh có trận đấu bóng vào hôm sau, và hỏi anh có thể đến tiệm sau 1 giờ chiều được không. Có lẽ anh đã đề nghị đổi giờ hẹn độ một giờ trước khi anh gặp bạn bè tại quán Wild Wing Café ở Sunwanee. Và khoảng sáu giờ trước khi Jenn bị bắn.
Tất nhiên, thế giới của gia đình Corbin đã thay đổi sau một đêm, và Bart đã không hề xuất hiện tại tiệm hớt tóc của Jon Paul vào thứ bảy; thay vì vậy anh đang trên đường đến sở chỉ huy cảnh sát để được kiểm định bụi thuốc súng trên tay.
Bốn hôm sau, vào ngày thứ tư, ngày 8 tháng Mười hai, Bart Corbin gọi đến tiệm hớt tóc của Jon Paul lần nữa lúc gần 5g30 chiều, và để lại một tin nhắn trên máy để đặt chỗ. “Tôi cần đến tiệm,” anh nói, “vì ngày mai tôi phải tham dự một đám tang.”
Cũng trong tin nhắn đó trên máy trả lời, anh nói thêm, “Tôi bị góa vợ nên tôi cần một diện mạo mới.”
Hai giờ sau, tối hôm đó, cô tiếp viên gọi lại và cho anh cái hẹn. Vì là khách lần đầu và vì đến sớm nên anh được yêu cầu điền vào một mẫu “thông tin khách hàng”. Trong phần hỏi về tình trạng hôn nhân, anh khoanh tròn chữ “Không” và ghi “góa vợ”.
Cô tiếp viên đó để ý thấy anh có vẻ mệt mỏi và trông như vừa trải qua “một tuần tệ hại”. Khi cô tỏ ý thông cảm, anh nói anh có “nhiều vấn đề trong gia đình.”
Cô đưa cho anh một ly rượu vang. Mới đầu anh từ chối, bảo, “Em trai tôi không muốn tôi uống rượu.”
Nhưng khi Cathy Zaleski, vợ của bác sĩ Zaleski, bắt đầu hớt tóc Bart Corbin, anh bảo anh đổi ý và thích một ly rượu vang. Như thói quen của những thợ hớt tóc và nhân viên làm đẹp, bà Zaleski cũng bắt chuyện, hỏi anh người mới chết có gần gũi anh không. Bà không nghĩ anh có mối liên hệ nào với những dòng tít và tin tức trên báo chí, và không biết rằng hôm sau anh sẽ dự đám tang của vợ mình.
“Tôi không muốn nói về chuyện đó,” anh trả lời, và bà vội bỏ ngang đề tài đó.
“Tại sao chị lấy Jon Paul?” Bart đột ngột hỏi bà.
“Ồ, anh biết mà,” bà đùa. “Tái hợp trở lại là vì tiền”.
“Tôi nghĩ vợ tôi lấy tôi là vì tiền,” anh nói.
Bà không biết anh có nói đùa hay không.
Cuộn băng trong máy trả lời của tiệm hớt tóc được đưa cho Kevin Vincent. Tin nhắn lưu lại trong cuộn băng ở tiệm Jon Paul ngày 8 tháng Mười hai chỉ cho biết rằng Bart phải đi dự đám tang. Giọng của Bart rất bình thản, gần như vui vẻ khi anh nói cần một “diện mạo mới”.
Hình như anh thích kiểu tóc của mình, vì anh hẹn trở lại hớt tóc vào tháng sau, ngày 7 tháng Một 2005.
Rob và Jenn Grossman, hai người bạn của anh trong ngành vệ tinh, lại gặp một tình huống thậm chí còn bất thường hơn. Bart gọi cho Rob vào chủ nhật, ngày 5 tháng Mười hai. Anh không nói gì đến tình trạng lạnh nhạt của hai vợ chồng; anh muốn Rob giúp lấy một vài thông tin ra khỏi máy tính của anh. Khi Rob gọi lại anh hỏi chuyện gì đang xảy ra, Bart bảo mọi chuyện và mọi người đều ổn, nhưng Jenn đang đòi ly dị và anh cần Rob giúp lấy thông tin trong máy tính của anh để chứng minh cô ta đang ngoại tình. Rob bảo anh không muốn dính líu.
Rob quay qua vợ mình, nói vợ chồng Corbin đang ly dị, và chị ta “sốc” vì tin đó.
Nhưng Jenn Grossman sẽ còn sốc hơn nữa. “Chiều tối hôm đó, Rob đi làm và anh nghe tin qua đài phát thanh Jenn đã chết. Anh gọi cho tôi hỏi cái tin đó có đúng không - và có thực sự là Jenn Corbin không. Chúng tôi không tin, nhưng không nghi ngờ gì nữa, tôi bật tivi và thấy khuôn mặt xinh đẹp của Jenn trên các bản tin nói rằng họ nghi ngờ cô tự sát!”
Lúc đó vợ chồng Grossmans hiểu ra Jenn Corbin đã chết khi Bart gọi cho Rob đầu ngày hôm đó nói mọi người trong nhà anh đều khoẻ. “Anh biết cô ấy đã chết nhưng vẫn tìm cách moi cho được thông tin Jenn đã phản bội anh,” Jenn Grossman nói.
***
Các cảnh sát điều tra cho rằng họ biết Bart đang tìm gì trong máy tính. Một chuyện mà công chúng chưa biết là thông tin về mối quan hệ trên mạng của Jenn với một người nào đó ở Missouri.
Anita Hearn đã liên lạc từng ngày - có khi là từng giờ - với Jenn vào giai đoạn cuối đời cô. Trong vòng vài ngày sau cái chết của Jenn, Narda và Heather đã bàn bạc nên làm gì, nếu được, để tiếp xúc với con người mang nhiều ý nghĩa này đối với Jenn.
“Tất cả những gì chúng tôi biết,” Narda nhớ lại, “là ngoài các con trai, và gia đình chúng tôi, con người này dường như có nhiều ý nghĩa với Jenn hơn bất kỳ ai. Bây giờ tôi không nhớ được chúng tôi có chắc chắn “Chris” là nam hay nữ không. Tôi nghĩ chúng tôi không biết. Liệu người đó có đang tự hỏi tại sao lại không thể liên lạc với Jenn nữa? Nếu người đó không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra thì sao? Chúng tôi quyết định tốt nhất là gọi cho người đó để kể hết mọi chuyện.”
Cảnh sát hạt Gwinnett đã thu giữ chiếc điện thoại di động T-Mobile của Jenn - chiếc điện thoại mới nhất của cô - làm bằng chứng khi thấy nó trên giường nơi cô chết. Narda và Heather lướt qua danh sách số điện thoại lập từ danh bạ điện thoại của Jenn. Họ nhìn thấy số điện thoại của một người ở Missouri. Ðó là nơi Jenn cho biết người trao đổi thư từ với cô đang sống, và không có số nào khác ở bang đó. Chắc đây là người mà Jenn gọi là “Chris”. Nhưng rõ ràng còn có một người tên “Anita” ở số điện thoại này.
Mẹ và em gái Jenn không rõ cảm xúc của mình đối với người bạn Internet của Jenn là như thế nào; vì đã lâu họ hình dung là “anh ta” - và giờ đây có lẽ là “cô ta” - như một ảnh hưởng xấu trong đời sống của Jenn, nhưng dần dần họ đi đến chỗ thừa nhận rằng sự khích lệ và tình bạn đã làm cho Jenn hạnh phúc hơn họ nhìn thấy trong nhiều năm qua. Trong sự buồn thương, họ sẵn lòng và thận trọng để gặp một người hoàn toàn xa lạ.
Narda gọi điện thoại. Một người phụ nữ trả lời, giọng cảnh giác và kín đáo cứ như chị ta sắp phải tiếp nhân viên thu tiền cước hay một kẻ nào đó không mời mà đến. Khi Narda xin được nói chuyện với Chris hoặc Anita, người phụ nữ xưng mình là chị của Chris. “Cô ấy ở nhà bên,” người phụ nữ nói. “Cô ấy không có điện thoại, nhưng tôi đi gọi cô ấy được.”
Cô ấy? Narda nhìn Heather, bối rối. Chờ một hồi lâu, rồi một giọng khác vang lên trên đường dây. Một giọng nữ. Ðây là Chris/Anita Hearn. Narda không chắc. Bà ngờ đây cũng chính là người phụ nữ trả lời điện thoại mới nãy, và xưng là “chị của Chris”.
Giọng cô ta hồi hộp, như thể cô không biết ai đang gọi tới hoặc điều gì sắp xảy ra, bởi vì, dĩ nhiên, cô không biết.
“Chris? Anita?” Narda bắt đầu. “Tôi là mẹ của Jennifer. Tôi có một tin khủng khiếp báo với cô”.
Narda Barber nói rằng Jenn đã chết, có lẽ bị sát hại, và bà nghe người phụ nữ ở Missouri bật khóc rồi càng lúc càng thống thiết. Cô ta nói đang tìm cách liên lạc với Jenn qua điện thoại, trên Internet, thông qua trò chơi EverQuest, và cực kỳ lo lắng vì không thấy hồi đáp. Chưa bao giờ có chuyện đó, và Anita nói cô biết rằng mọi chuyện đang đến mức khủng hoảng trong nhà của Jenn.
“Cô ta hoàn toàn toàn suy sụp,” Narda nhớ lại. “Cô tự trách mình, và tôi thực sự không thể nói rằng tôi không trách cô. Thật khó biết. Một khi tôi hình dung Anita là ai, tôi nghĩ Anita đã bắt đầu một điều gì đó từ trên mạng, có lẽ trong trò chơi, rồi sau đó cô ta không kiểm soát được nữa - cho đến khi lậm quá sâu - và không biết làm sao thoát ra. Chắc hẳn cô ta biết rằng đã đến lúc phải nói sự thật, và chúng tôi nhận ra cô ta đã từng bộc bạch - và Jenn đã tha thứ cho cô ta.”
Tuy vậy, những gì Anita đã gây ra cho Jennifer Corbin dường như là một trò lừa độc ác. Cô ta đã ve vãn một người phụ nữ dễ tổn thương suốt nhiều tháng, giả bộ là đàn ông. Narda và Heather có cảm tưởng Anita đã làm việc này trước đây trên Internet. Nấp sau các nhân vật trên EverQuest, bất kỳ ai cũng có thể là một người khác, trong một khoảng thời gian. Nhưng sự lừa dối của Anita Hearn đã chấm dứt trong thảm kịch khốc liệt. Có lẽ cô không có ý hại ai, và chắc chắn cô không phải là nhân tố khiến cho cuộc hôn nhân của Jenn vỡ vụn từ từ trong tám năm qua. Nhưng có thể cô ta là chất xúc tác trong hồi kết. Ðã đến nước ấy thì không thể thoát được, và Anita biết điều đó.
Nghĩ đến đây, Narda nhận ra rằng Anita hẳn cũng rất cô đơn, và nhận ra cô đã yêu Jenn theo cách của cô và cô sẽ nhớ Jenn, dù quan hệ của hai người có vô vọng thế nào. Bà tưởng sẽ tiếp chuyện với một kẻ cơ hội nhẫn tâm, một người có mưu đồ riêng, thậm chí có thể là một tay lừa đảo chuyên nghiệp. Nhưng Narda không cảm thấy điều đó ở Anita Hearn. Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghe như cực kỳ đau khổ và dằn vặt vì tội lỗi.
Có lẽ Anita là người sau cùng nói chuyện với Jenn vào đêm cô ấy chết. Cô ta hứa với Narda sẽ làm mọi cách để giúp các cảnh sát điều tra đang điều tra vụ án.
Marcus Head lấy được hồ sơ điện đàm của vợ chồng Corbin, và biết rằng quả thật Jenn đã nói chuyện điện thoại hoặc lên mạng với Chris “Anita” Hearn nhiều giờ trong buổi tối cuối cùng của đời cô, không phải một lần mà nhiều lần.
Hai người đã nói chuyện rất lâu. Head biết rằng ông sẽ gọi một người phụ nữ, và ông rất tò mò muốn biết cô ta có thể nhớ gì từ những cuộc gọi tối hôm đó, và quan hệ của cô ta với Jenn là gì.
Trong khi những người đi dự đám tang tập trung ở Nhà thờ Giám lý Ðồi Sugar, Head gọi điện cho Anita. Lúc đó là 4g40 chiều ngày 10 tháng Mười hai. Cuộc gọi của ông cũng được một người phụ nữ trả lời. Bà nói Anita không có nhà, cô ấy vừa ghé qua nhà người em gái. Mười lăm phút nữa cô ấy sẽ quay lại.
Anita gọi lại cho Marcus Head sau khoảng thời gian đó.
Sau lần đầu tiên tiếp xúc với Anita Hearn, Head biết cô ta rất gần gũi với Jenn vào thời điểm cô ấy chết. Anita biết chuyện Bart lái xe cán qua chân Jenn hôm 1 tháng Mười hai, và cô còn biết nhật ký của Jenn bị mất. Cô ta hỏi Head các cảnh sát điều tra có tìm thấy nó khi lục soát ngôi nhà không.
“Chúng tôi lấy được máy trò chơi, Playstation, và chúng tôi tìm nhật ký - nhưng không thấy đâu,” anh đáp. “Chúng tôi biết anh ta lấy trộm cuốn nhật ký, và em gái của Jennifer kể cho chúng tôi biết Jenn đã đi mua một cuốn khác. Cô ấy viết lại một số nội dung từ cuốn cũ sang cuốn mới, và lần này cô tìm cách giấu thật kỹ, để anh ta không tìm ra. Vậy nên chúng tôi cũng phải tìm thật kỹ. Nhưng chưa tìm ra.”
“Cô ấy chưa bao giờ nói với tôi cô giấu nó ở đâu,” Anita nói.
Head yêu cầu Anita nhớ lại kỹ mọi việc theo thứ tự thời gian trong đêm thứ sáu, ngày 3 tháng Mười hai. “Tôi sắp có hồ sơ điện đàm, nhưng cô có thể xác nhận với tôi rằng đêm ấy hai người chơi trò chơi trên mạng?”
“Ðúng”.
“Tốt lắm - hai người kết nối vào trong trò chơi trong bao lâu?”
“[Cho đến] 1g15 sáng - giờ ở chỗ cô ấy - thậm chí có thể là 1g20, gần 1g30”.
Head nói ông có một bản sao trò chơi EverQuest, và ông muốn biết liệu có thể truy xuất một tin nhắn trên màn hình sau khi người chơi đã xóa đi không.
“Không thể được,” Anita đáp. “Họ [những người quản trị trò chơi] có lưu giữ thông tin không? Tôi không chắc. Rất có thể họ làm điều đó. Tôi biết nếu anh xóa nhân vật của anh, họ vẫn sẽ lưu lại trong nhiều tháng.”
Anita nói rằng Bart rời khỏi nhà khoảng 9 giờ tối thứ sáu trong khi cô đang nói chuyện qua điện thoại với Jenn, và sau đó, cô và Jenn nói chuyện qua điện thoại từng chặp trong đêm đó.
Jenn kể với Anita rằng Bart ra khỏi nhà mà không cho biết anh đi đâu. Lúc đó anh vừa bước ra, không nói gì với cô. Ðêm đó Jenn biết Bart đã nộp đơn xin ly dị. Nhưng cô không hề lo ngại về chuyện đó, chỉ hơi ngạc nhiên vì anh đã nộp đơn trước. Cô bảo Anita trong tuần rồi có lúc nào đó cô đã phải xóa một số thư điện tử, vì Bart sắp về nhà để nói chuyện với cô.
“Và họ nói chuyện đêm đó,” Anita tiếp tục, “rồi cô ấy gọi cho tôi đêm đó, nói, “Mọi thứ đã xong”“.
Jenn đã tâm sự với Anita, nói rằng trong thâm tâm cô biết dù có cố gắng đi tìm lời khuyên, cũng sẽ không tới đâu. Cô đã nói với Bart rằng cô có một người bạn mới ở tiểu bang khác, nhưng Anita chắc chắn rằng Jenn không bao giờ nói với Bart rằng Anita là phụ nữ. Cô ta muốn kết thúc cuộc hôn nhân trong hòa khí, vì các con.
“Và anh ta sẽ biến khỏi cuộc đời cô mãi mãi,” Anita nói, “và cô muốn mọi chuyện đều ổn cho hai đứa nhỏ.”
Jenn hy vọng Bart sẽ ra khỏi nhà đêm đó, nhưng anh quyết định ở lại, hoặc có thể, anh đã hỏi Jenn anh có thể ở lại được không vì anh không biết đi đâu, mà anh thì không muốn về nhà mẹ.
Ðó là lúc Jenn gợi ý anh dọn đến nhà thuyền, nhưng anh từ chối, nói ở đó lạnh quá.
“Nên cô bảo anh: Ðược rồi, anh có thể ở lại cho đến khi tìm được chỗ -”
“Cho tôi biết những kế hoạch do cô và cô ấy vạch ra - hai người có thỏa thuận nói chuyện lại không?” Head hỏi.
Anita nói cô và Jenn nhất trí chờ gặp nhau sau Giáng sinh để quyết định sẽ làm gì. Ðến lúc đó, họ sẽ tính chuyện dọn về ở chung với các con và xem có đủ khả năng kiếm một chỗ ở cho cả hai không.
Anita Hearn có vẻ khắc khoải muốn Head đọc tất cả thư từ trao đổi giữa cô và Jenn Corbin, như thể cô muốn hợp thức hóa tình bạn của cô với một người phụ nữ đã chết mà cô chưa bao giờ gặp. Gia đình Anita vẫn không biết cô có kế hoạch chuyển tới Georgia. Cô không biết gia đình Jenn biết tới đâu, nhưng cho anh biết cô đã nói chuyện với mẹ và em gái Jenn. Cách nói chuyện của cô bình thản một cách lạ thường và đầy kiềm chế, cho đến khi cô hỏi Head có ai biết lúc bị bắn Jenn thức hay ngủ không.
“Chúng tôi không biết,” Head nói. “Có khả năng, nhưng chỉ là khả năng thôi... qua bộ dạng khi cô ấy được phát hiện thì có khả năng cô ấy đang ngủ.”
“Ðược rồi, tôi hy vọng vậy. Thế anh có biết ai giữ điện thoại di động của cô ấy không?
“Tôi giữ nó làm chứng cứ.”
Anita đề nghị gởi qua mạng tất cả thư từ trao đổi giữa cô và Jenn, tất cả những gì còn lại trong máy tính của cô. Vào lúc này, Head không biết sẽ nhận được một núi thư điện tử. Ông hỏi lại liệu cô có cảm nhận Jenn thực sự có kế hoạch ở chung nhà với cô ở Georgia không.
“Vâng, tôi có nêu ý đó trong lúc trò chuyện, vâng. Tôi nêu ý định đầu tiên - khi cô ấy phát hiện tôi là phụ nữ, đại loại vậy, mọi thứ đều thay đổi. Nhưng sau đó, cô đồng ý. Chúng tôi im lặng - cô ấy nói muốn làm mẹ của các con tôi, đại loại vậy.”
Khó nói liệu có phải Anita Hearn đang tự thuyết phục rằng cô không dựng lên một trò lừa dối hết sức nham hiểm nhắm vào một người phụ nữ giờ đã chết - thậm chí có lẽ đã chết vì sự dối trá của Anita. Có lẽ cô ta thực sự tin rằng người đàn ông mà cô ta giả dạng - cái mặt nạ mà cô ta đeo tháng này qua tháng khác - không góp phần trong cái chết của Jenn. Tuy nhiên, mọi điều cô nói đều thấp thoáng một chút tội lỗi trong đó.
“Chuyện hơi kỳ quặc,” cô ta tiếp tục. “Họ của tôi - Hearn - và người đàn bà có thể anh ta đã giết trước đây - giống nhau. Các anh có lấy được những lá thư của anh ta không?”
“Không. Chúng tôi không tìm thấy. Anh ta đã dọn sạch ngôi nhà. Chúng tôi cũng nghĩ rằng có thể anh ta đã lấy nhiều thứ thuộc về Jennifer, những thứ mà Jennifer thu thập được.”
Có quá nhiều thứ bị thất lạc mà gia đình Jenn biết cô luôn mang theo người ngoài những cuốn nhật ký. Head ngờ rằng Bart đã lấy, và giấu đi hoặc tiêu hủy để tránh bẽ mặt hoặc để giấu những thứ có thể tố cáo anh.
“Tôi biết anh ta có tên tôi,” Anita nói. “Bởi vì anh ta gọi vào máy di động của tôi hai lần. Tôi chưa bao giờ trả lời.”
“Cô có biết anh ta gọi cho cô từ số nào không?”
“Theo tôi biết thì đó là số nhà anh ta. Tôi sẽ biết khi nhận hóa đơn điện thoại.”
Anita nói Jenn cũng kể với cô về chuyến đi bí mật của Bart đến Alabama. “Ðại thể là cô ấy thấy một biên lai chứng tỏ anh đã ở Alabama ngày hôm đó - mấy ngày trước khi cô chết. Cô nói ‘Tôi nghĩ có lẽ ai đó vừa mách anh ta có một luật sư giỏi ở Alabama’”.
Anita Hearn báo với Head rằng Jenn hết sức lo lắng về sự việc xảy ra hôm thứ năm, ngày 2 tháng Mười hai. “Hôm đó cô ấy đi làm, nhưng vì để quên quà Giáng sinh ở nhà nên cô quay về lấy. Khi về nhà, cô thấy thật khó hiểu khi thấy em trai của Bart đang ngồi trong chiếc tải nhỏ của anh ấy, sau đó Bart ngồi vào xe, khởi động máy. Không thấy chiếc Mustang đâu. Cô hỏi chiếc Mustang đâu rồi, anh bảo cho một người bạn tên Sắt mượn. Cô nói chuyện đó thật kỳ cục, vì lẽ ra Bart chạy chiếc Mustang và cho mượn chiếc xe tải chứ.”
Head hiểu rằng buổi sáng hôm đó Jenn hẳn rất sợ hãi. Cô ta vừa từ nhà Heather về sau một đêm ngụ lại đó hôm cô bị thương ở chân. Có thể cô cảm nhận Bart hoặc bạn bè của anh sắp hãm hại cô.
Anita không biết ai trong số anh em nhà Corbin có mặt ở ngôi nhà trên Ngõ Bogan Gates sáng hôm đó, nhưng Jenn rất sợ. Mà cô ta không phải người như vậy.
Head cám ơn Anita về sự giúp đỡ.
“Không có chi,” cô nói. “Tôi hy vọng chúng ta có thể phát hiện ra điều gì đó về anh ta.”
Cô ta đang đau buồn? Thật khó để Head biết chắc. Khi nhìn thấy hàng trăm, hàng trăm bức thư điện tử trong máy tính của anh, do Anita gởi tới, ông đọc hết. Suốt nhiều tháng, chúng được gởi đến dưới tên Christopher, cho đến hai tuần trước khi Jenn bị sát hại. Rồi đột ngột, chúng được gởi đến dưới tên Anita. May mắn là ông đã xác minh được Anita Hearn ở đâu trong đêm Jenn bị giết bởi vì một trong hai bức thư điện tử cuối cùng rất kỳ lạ.
Anita hỏi Jenn cô có khi nào nghĩ đến việc lắp một viên đạn vào khẩu súng rồi kê sát vào đầu Anita rồi kéo cò đúng vào khoảnh khắc Anita đạt cực khoái không.
“Không, không,” Jenn viết thư trả lời. “Tôi sẽ không bao giờ làm thế.”
Rõ ràng, kẻ quyến rũ Jenn trên mạng là người thích thống dâm, và thấy hứng thú với một trò giống như trò ru-lét Nga[13] kết hợp với tình dục. Nhưng Anita đã đi quá xa, và làm Jenn Corbin lo lắng. Hơn nữa, đây là loại tình tiết mà luật sư biện hộ sẽ nắm lấy và tận dụng, khơi gợi trong tâm trí các hội thẩm ý nghĩ Anita yêu cầu Jenn tự bắn vào đầu. Một luật sư biện hộ tài ba có thể lập luận rằng Jenn tự tử.
Jenn đã dính líu vào một sự việc vượt quá sức của cô, và cô bị kẹt giữa một bên là người chồng ghen tuông, nghiệt ngã và một bên, có lẽ, là một game thủ thống dâm.
Jenn chết mà chưa từng thấy thậm chí một tấm ảnh của Anita. Tuy Jenn đã hình dung ra kẻ xa lạ này ở Missouri, nhưng có lẽ cô ngạc nhiên nếu có lúc nào đó hai người gặp nhau. Người phụ nữ viết thư cho cô có mái tóc đen dài, thẳng, và đôi mắt huyền, với những đường viền đen chung quanh. Cô có cái mũi khá thẳng, nhọn và lưỡng quyền phẳng của người Xla-vơ, lỗ rỗ những cái sẹo mụn trứng cá. Cô thấp và mỏng manh, không quá xinh đẹp cũng không xấu. Cái “ma lực” gì đó của cô ta đối với Jenn hẳn là ở trong hình ảnh giả mạo, trong hình ảnh đó cô ta đã vẽ ra một người đàn ông cao ráo, đẹp trai. Có cái gì đó ám muội nơi Anita - khác xa với sự nồng ấm đặc trưng của Jenn.
Anita đã rất thành công khi vẽ ra chân dung Sir Tank. Bây giờ cô tỏ ra chân thành mong muốn Bart sẽ không thoát được sự trừng phạt vì cái chết của Jenn.