Chương 25 NGÀY 15 - 16, THÁNG 12, NĂM 2004
RẤT DỄ ĐỂ XÁC ĐỊNH ANITA HEARN ở đâu vào đêm 3 và 4 tháng Mười hai. Cô ta ở Missouri, nói chuyện với Jenn qua điện thoại. Còn Bart ở nhà mình cho đến 9 giờ tối.
Câu hỏi quan trọng là, anh đi đâu sau đó?
Câu hỏi đó sẽ được trả lời khi đại bồi thẩm đoàn hạt Gwinnett họp vào ngày 15 tháng mười hai. Biện lý Danny Porter đã gởi trát hầu tòa cho bốn người: Brad Corbin, em song sinh của Bart; Bobby Corbin, em út của Bart; Kevin Lyttle, bạn anh, người được gọi là “Sắt” hay “Đầu Sắt”; và một người quen khác của anh, Brian Fox. Mặc dù rất khó chịu vì có liên can trong cuộc điều tra cái chết của Jenn Corbin, hai người anh em và bạn bè của Bart không có chọn lựa nào khác ngoài việc xuất hiện trước đại bồi thẩm đoàn.
Cho đến lúc đó cuộc điều tra đã đưa ra thông tin cho rằng Bart Corbin đã trải qua ít nhất một vài tiếng đồng hồ vắng mặt từ lúc anh rời khỏi nhà - cho đến khi anh được báo tin vợ chết sáng hôm sau - với những người đàn ông này trong quán Wild Wing Café ở Suwanee. Không ai trong số họ hoàn toàn sẵn sàng khi bị tống đạt trát hầu tòa hay phải điều trần trước đại bồi thẩm đoàn. Theo Bart, qua các phát biểu thỉnh thoảng thông qua các luật sư của mình, anh ta ở cách xa ngôi nhà của mình trên đường Bogan Gates sau khi đi khỏi vào khuya ngày 3 tháng mười hai. Anh ta nói mình không về nhà đêm đó, và ngủ ở nhà người em Bobby.
Kevin “Sắt” Lyttle khai với biện lý Porter rằng anh quen biết cả Bobby lẫn Bart Corbin trong gần mười ba năm. Anh nói thường có những câu chuyện “thâm sâu” với Bart, nhưng khi được yêu cầu kể ra, thì các đề tài cụ thể duy nhất mà anh đề cập tới là các trận bóng và lần chiếc xe hơi của anh bị mất cắp. Lyttle nói anh biết Jenn Corbin với tư cách chỉ như vợ của bạn. Tuy nhiên, thời gian gần đây, Bart hay kể về cuộc hôn nhân thất bại của mình.
“Chúng tôi ở nhà Bob xem trận bóng trên tivi, và trong giờ nghỉ giữa hai hiệp tự nhiên anh ấy thốt lên anh thấy cô ta có chiếc điện thoại di động thứ hai.”
“Anh ta có kể với anh rằng anh ta đã gọi đến những số trong chiếc điện thoại thứ hai đó không?” Porter hỏi.
“Thế này... Tôi thực sự không dính dáng đến các mối quan hệ của người khác. Tôi không hỏi, vâng. Nếu họ nói về chuyện đó, vâng, thì tôi nghe, nhưng tôi không bới sâu vào chuyện riêng tư của bất kỳ người nào.”
“Tôi hiểu,” Porter nói. “Nhưng điều mà tôi đang muốn anh nói với tôi là Bart đã kể cụ thể với anh những gì về quan hệ vợ chồng của anh ta, và mối quan hệ đó bắt đầu đi đến kết thúc như thế nào, và anh ta đã tìm thấy gì khiến anh ta tin là cô ấy đang ngoại tình?”
“Tôi nghĩ anh ấy tìm thấy một vài mẩu ghi chép, và tôi nghĩ anh ấy tìm thấy mấy chiếc điện thoại di động để rồi gọi vào những số có trong đó.”
“Lúc nói ra những điều đó, thái độ anh ta thế nào? Anh ta có bộ dạng như thế nào?”
“Tôi nghĩ anh ấy có phần nào nghi ngờ cô ta đang ngoại tình vì lúc nào cô ta cũng lên mạng. Và tôi nghĩ việc [anh ấy] tìm thấy những ghi chép - có lẽ sẽ khẳng định điều đó.”
“Anh ta tức giận chứ?”
“Không, tôi không nói anh ấy tức giận.”
Lyttle nói anh biết Jennifer chết từ cú điện thoại của Bobby Corbin lúc 9g15 sáng thứ bảy, ngày 4 tháng Mười hai. Nhưng Bobby không nói cô ấy chết như thế nào, Lyttle cũng không hỏi.
“Đó ít nhiều có phải là cách anh thể hiện lập trường Không dính dáng đến việc người khác của anh không?” Danny Porter hỏi.
“Không. Tôi hơi bị sốc. Bobby hỏi tôi, “Anh ấy đi lúc mấy giờ”, tôi trả lời “Tôi không biết”“.
Kevin Lyttle là một trong những người cuối cùng gặp Bart Corbin khuya thứ sáu.
“Sau cuộc trao đổi đó với Bob, anh có nói chuyện với Bart về cái chết của vợ anh ta không?”
“Không”.
Dường như Lyttle hoặc là loại người ăn nói khéo léo hoặc không tò mò lắm. Anh bảo đảm với Porter và đại bồi thẩm đoàn rằng anh chưa bao giờ thấy Bart tức giận trong suốt mười ba năm bè bạn.
“Anh có biết trong những ngày sau cái chết của Jenn Corbin có một số nghi ngờ về sự dính líu của bác sĩ Corbin không?” Porter hỏi sau đó.
“Có”.
“Tại sao anh không đến khai báo tuần này?”
“Tôi đang làm việc, và nếu tôi bỏ việc ngày đó, hay bất kỳ ngày nào, tôi sẽ bị sa thải.”
“Anh không thể đến khai báo, anh thậm chí không thể gọi cho cảnh sát để nói Corbin ở với tôi tối hôm đó’?”
“Tôi nghĩ sớm muộn gì họ cũng sẽ đến nhà tôi.”
Theo lời khai của Lyttle thì anh, Bart, và một người bạn khác, Brian Fox, có dự định ăn tối tại nhà hàng Mexican và quán rượu Dos Copas, ở Hamilton Mill, vào đêm thứ sáu mà Jenn bị bắn. Nhưng Bart đã không xuất hiện. Vào khoảng mười giờ, Brian gọi điện thoại cho Bart. Bart quả quyết anh đang trên đường tới. Và anh đến ngay sau đó. Lyttle chui ngay vào xe tải của anh ta. Ba người sau đó chạy xe đến Wild Wing Café.
Cả Fox và Lyttle đều nhận thấy Bart trầm lặng và có vẻ “hơi căng thẳng”. Ðiều đó không làm họ ngạc nhiên vì cả hai đều biết anh vừa nộp đơn xin ly dị vợ trong tuần. Ba người uống bia và xem một trận bóng trên tivi.
Fox khai với đại bồi thẩm đoàn rằng Bart đã nhiều lần nói đến vấn đề hôn nhân của mình, nhưng anh và Lyttle bảo họ không muốn biết chuyện riêng của anh ấy. Fox nói, “Chúng tôi bảo anh ấy chúng tôi chỉ muốn thư giãn, xả hơi tí chút, xem một trận bóng.”
Không ai trong hai người biết gì hơn về Jennifer Corbin ngoại trừ thỉnh thoảng vẫy tay chào cô.
Ðiều tra viên Kevin Vincent lấy được bản sao phiếu tính tiền 35 đôla Brian Fox trả bằng thẻ Visa trong quán Wild Wing. Ba người rời quán café lúc 1g07 sáng. Trong ba giờ ở đó, họ uống hết mười bốn chai bia Miller Lite. Kevin Lyttle, người được giao cầm lái, khai anh uống một chai, Brian Fox nhận uống tám chai, và nói Bart khoảng sáu chai trước khi tất cả chuyển qua uống nước.
“Tôi không nghĩ mình say xỉn gì lắm,” Fox khai. “Cả anh ấy cũng vậy” (ý nói Bart).
Mặc dù vậy, họ nhất trí rằng Bart nên ở lại nhà Kevin thay vì lái xe lên tận Bogan Gates ở Buford. Khi cầm tay lái chiếc tải không mui Chevy của Bart, Kevin Lyttle chợt nhớ đã hết cà phê cho bữa điểm tâm, nên anh và Bart ghé vào tiệm Wal-Mart ở Hoschton để mua một ít. Lúc hai người về đến nhà Lyttle, đồng hồ chỉ 1g35 sáng.
Nhưng Bart chợt đổi ý. Anh không muốn ngủ lại nhà Iron. Và người bạn cũ nói mấy cũng không thuyết phục được anh.
“Tôi lấy chùm chìa khóa của anh ấy để anh ấy không lái xe được,” Lyttle kể với đại bồi thẩm đoàn. “Không phải anh ấy say xỉn đến loạng quạng. Nhưng anh ấy đã uống hơn một chai - nên có thể bị phạt vì lái xe trong tình trạng có mùi cồn. Tôi lấy chùm chìa khóa, nhưng anh vẫn muốn đi. Tôi vô phòng ngủ chính, để chùm chìa khóa trong tủ nhỏ, để anh ấy không thức dậy và ra về - rồi tôi đi tắm. Suốt thời gian đó anh ấy cứ nói “Tôi muốn về, tôi cần về”. Tôi bảo anh nằm trên ghế dài, và hãy đi ngủ đi, sau đó tôi đi vô buồng tắm. Khi từ buồng tắm trở ra, tôi nghe anh nói anh có một chùm chìa khóa khác.
“Và anh ta đi về”.
Khi buổi điều trần của đại bồi thẩm đoàn đang tiếp diễn, tiến trình thời gian thu hẹp lại. Jenn Corbin có lẽ đã chết vào khoảng từ 2 đến 3 giờ sáng hôm đó. Steve Comeau nghe tiếng động của âm thanh mà anh nghĩ là chiếc xe tải nhỏ của Bart Corbin lúc gần 2 giờ sáng, rồi nghe chiếc xe tải chạy đi khoảng mười lăm phút sau.
Tiếp đến là Bobby Corbin. Anh cởi mở hơn những người đi với Bart đến Wild Wing Café, và thư thái hơn ở bục nhân chứng. Anh nhớ lại lần đầu gặp Jenn - tại quán Barnacle nơi anh là người gác cửa còn cô là người phục vụ quầy rượu. “Có thể nói chị ấy ấy gặp Bart là qua tôi khi anh ấy đến quán thăm tôi.”
Bobby nói anh sống ở Auburn, Georgia, làm việc được chín năm tại một hãng mua bán xe hơi ở Braselton.
Danny Porter vội thông báo với đại bồi thẩm đoàn rằng mình và em út của Bart biết nhau. Bobby cũng nói anh và vị biện lý này cùng là hội viên của một phòng tập thể dục, tuy cả hai chỉ mới quen nhau.
Bobby nói anh gần gũi Bart, dù hai anh em không gặp nhau thường xuyên như anh mong muốn. Họ chơi gôn, xem tivi các trận bóng bầu dục - thường tại nhà Bobby. Anh biết những lục đục trong cuộc sống vợ chồng của Bart, và anh đã nói chuyện với Heather về việc đó. Cả hai đều muốn sao cho Dalton và Dillon đều ổn, nhưng anh không muốn chen vào chuyện hôn nhân của người khác.
“Cô ấy [Heather] nói khi nghe Bart kể chuyện, cô muốn nổi điên với Jenn, vì nghĩ rằng chị là đồ ngốc, rồi đến lúc nói chuyện với Jenn, cô lại nghĩ Bart là đồ ngốc. Tôi nói y như vậy với Jennifer khi chị bảo tôi vợ chồng chị không nói chuyện với nhau nữa. Tôi nói, ‘Ðiều quan trọng nhất là cả hai người có muốn hàn gắn hay không - nếu muốn hàn gắn thì cần một người thứ ba bởi vì không ai trong hai người chịu mở lòng ra dưới bất kỳ hình thức nào.’”
Bobby khai theo chỗ anh biết, Bart chưa bao giờ vắng nhà qua đêm, thậm chí khi đã nộp đơn xin ly dị. Và Bart bảo anh ấy cần đem chiếc xe tải của anh đến nhà Bobby vì nó mang tên công ty anh ấy, và anh không muốn xe đậu trên lối vào nhà ở Bogan Gates. “Thế là tôi ghé qua trước khi đi làm, đón anh, đi lấy chiếc xe tải, và chạy về nhà tôi, và chị ấy tình cờ lộn trở về nhà.”
Hình như không có gì đáng ngại về vụ chạm mặt đó. Anh hỏi thăm Jenn, cô đáp “Tốt,” rằng cô vẫn ổn rồi đi vào nhà. Bobby không bao giờ gặp lại cô.
“Khi nào anh biết rằng Jennifer Corbin bị giết?” Danny Porter hỏi Bobby Corbin.
“Tôi nghĩ chắc vào khoảng từ 8g30 đến 9g sáng ngày 4. Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi.”
“Bart ở đâu khi mẹ anh gọi?”
“Ngồi trước mặt tôi tại bàn điểm tâm.”
“Khi mẹ anh gọi, bà nói gì với anh?”
“Bà hơi xáo động, thấy rõ, và bà nói “Họ đang gọi con”. Tôi nói, “Ai gọi con?”“
“Steve, người hàng xóm bên kia đường. Ông nói Jennifer chết - cô ấy bị bắn và họ nói Bart làm việc đó. Tôi nói, “Trời, anh ấy đang ngồi ngay cạnh con đây”.
Bobby Corbin nói anh điếng người, không biết nói gì, anh và Bart vừa mới nói chuyện về trận bóng rổ của Dalton lúc mười một giờ sáng hôm đó.
“Tôi nhìn anh tôi, hỏi, “Anh có gì nói với em không”. Anh đáp, “Không”. Nhưng tôi biết có gì đó không đúng.”
Bobby khai với Danny Porter rằng anh yêu cầu vợ đưa các con lên gác, rồi anh gọi Steve Comeau.
“Tôi nói, Steve, có chuyện gì thế? Ông trả lời, Jennifer chết. [Tôi nói] Vâng, mẹ tôi báo tin đó, nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Không có gì nghi ngờ rằng mọi thứ đã diễn ra hỗn loạn trong nhà Bobby Corbin. Bart chạy lên gác, và nôn mửa, hình như anh vẫn thường như vậy khi bị xáo động. Bobby khai anh định lái xe đưa Bart ghé qua nhà anh ở Bogan Gates, nhưng rồi Heather gọi tới và kết tội Bart bắn chết Jenn. Và sau đó Doug Tierney gọi tới, hỏi Bart ở đâu.
“Ngay đây.”
“Anh ấy đến đó lúc nào?”
“Rạng sáng nay.”
“Anh ấy trông thế nào?” Doug hỏi.
Bobby nói anh ấy trông ổn.
Danny Porter nói, “Chúng ta hãy nói về việc đó. Người anh của anh đến nhà anh lúc mấy giờ sáng ngày 4 tháng Mười hai?”
“Con chó nhà tôi sủa, có lẽ anh ấy đến lúc đó. Vợ tôi bảo khoảng 2g30. Tôi không nhìn đồng hồ được nên không thể nói anh ấy đến lúc mấy giờ.”
“Anh có ra khỏi giường không?”
“Mới đầu thì không.”
“Anh ta có vào nhà không?” Porter dồn ép.
Bobby nói Bart không vào nhà lúc đó. Có thể anh ấy vào nhà xe, vì từ lúc những vụ rắc rối với Jenn leo thang, anh cho Bart mã khóa cửa nhà xe để lúc nào anh ấy cũng có thể vào đó, nhưng hình như anh không mở cửa vào nhà được vì anh không biết chiếc chìa khóa phụ ở đâu.
“Anh ấy nói anh đi loanh quanh ra sau xem có cánh cửa nào còn mở không, và chính lúc đó chó sủa lần nữa. Anh ấy bảo không muốn đánh thức tôi dậy, nên anh sẽ ngủ trong chiếc Suburban của tôi đậu trong nhà xe. Khi trời trở lạnh, anh gọi vào điện thoại di động của tôi và tôi đi xuống.”
“Khoảng mấy giờ sáng?” Porter hỏi.
“Cú điện thoại đó lúc 3g23.”
“Anh ta gọi vào điện thoại di động của anh, anh thức dậy, rồi anh ta ở đâu?”
“Khi tôi đi xuống, anh ấy đang đứng ở cửa nhà xe”.
“Anh để anh ta vào chứ?”
“Vâng.”
“Anh mô tả thái độ của anh ta thế nào lúc 3g23 sáng hôm đó?”
“Trước đó anh ấy đi chơi với mấy người bạn, nhưng anh ấy không - ý tôi là - đi loạng choạng. Ý tôi là tác phong anh ấy ổn. Anh uống một ít bia, nhưng chỉ vậy thôi - không có gì quá dữ dội.”
“Anh ta không tỏ ra lo lắng hay xáo động?”
“Không - không.”
Bobby nói anh chỉ cái ghế nằm, đưa cho Bart cái mền, và quay lại giường. Cả hai đều ngủ cho đến khoảng bảy giờ. Ngoại trừ việc Bart xuất hiện vào lúc nửa đêm, mọi chuyện đều bình thường cho tới khi Steve Comeau gọi điện thoại tới. Bart bình tĩnh cho đến khi anh thấy giọng nói của Bobby thay đổi khi nghe tin về Jenn. Rồi anh bắt đầu run rẩy, và Bobby e anh sẽ bị sốc. Anh không chắc ai trong hai người quyết định không ghé qua nhà Bart để nói chuyện với cảnh sát, nhưng sau khi Bart biết hai con trai đang ở với Steve và Kelly Comeau, anh cảm thấy chúng ổn. Càng bàn luận xem phải làm gì, hai anh em càng lưỡng lự, không muốn đến Buford. Lúc bấy giờ trong tâm trạng kích động, gia đình Jenn đã đổ tội Bart rồi.
“Ông anh của anh có nói anh ta ở đâu từ 1g40 đến 3g30 sáng khi xuất hiện ở cửa nhà anh không?” Danny Porter hỏi.
Bobby nhắc lại lời khai lúc đầu về hai lần chó sủa, và lời giải thích của Bart rằng anh ấy không tìm ra chìa khóa phụ. Theo chỗ Bobby biết, Bart ngủ trong chiếc xe Suburban trong nhà xe cho đến khi trời trở lạnh. Anh không chắc khi nào Bart rời quán Wild Wing Café hoặc chia tay Kevin Lyttle.
“Vậy thì,” Porter đẩy tới. “Nói cách khác, ông anh của anh không trao đổi với anh cụ thể về biến cố đêm đó? Anh ta không nói có dính líu gì đến cái chết của vợ?”
“Anh ấy nói không liên quan gì đến.”
“Mà chỉ có chuyện anh ta rời khỏi nhà Kevin và chạy xe tới nhà anh?” Porter tiếp tục.
“Ưm, hừm.”
Ðược yêu cầu ước lượng Bart đã chạy mất bao lâu, Bobby nói Bart có “cảm giác đường sá rất tệ,” nhưng chắc chắn là từ nhà Kevin đến nhà anh khá xa. “Có lẽ khoảng ba chục phút”.
Thế thì Bart ở đâu trong gần hai tiếng đồng hồ khi không ai thấy anh ta sau nửa đêm ngày 4 tháng Mười hai? Mọi chứng cứ ngoại phạm thuyết phục gần như phụ thuộc vào việc anh ở đâu khi Jenn bị bắn. Các điều tra viên sẽ phải lập biểu đồ thời gian và khoảng cách một cách chính xác. Chắc có lẽ Bart đã đi thẳng vào nhà xe của Bobby, trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, chui vào chiếc Suburban, ngủ. Có thể Steve Comeau đã nghe tiếng xe tải của một người lạ lúc 2 giờ sáng, ngay trước khi Jenn chết.
Và có thể không. Comeau thẳng thắn cho biết giác quan duy nhất anh sử dụng để tin rằng đó là Bart là thính giác; anh nghe, nhưng không nhìn thấy.
Bây giờ, khi Danny Porter hỏi Bobby có biết cái tên “Dolly Hearn” không, anh trả lời anh mới đọc cái tên đó trên báo chí gần đây.
“Anh không biết ông anh của anh có một người bạn gái chết với những tình tiết bí ẩn sao?”
“Tôi biết chuyện đó - Tôi chỉ không biết tên chị ấy. Tôi chưa bao giờ gặp chị ấy. Nếu gặp, thì chỉ một lần và tôi không nhớ”.
“Có khi nào anh trao đổi về chuyện đó với -”
“Tôi có đến đó,” Bobby cắt ngang. “Tôi muốn nói tôi được gọi đến đó. Tôi nhận được một cú điện thoại của bố tôi, tôi cho là vậy. Chuyện cũ rồi. Và anh ấy [Bart] rất suy sụp và xáo trộn về sự việc đã xảy ra. Nên tôi đã đến đó và ở lại với anh ấy cho đến khi anh ấy thi ra trường.”
“Anh ấy có khi nào bàn luận các tình tiết, hoặc biến cố đó xảy ra như thế nào không?”
“Không - không có gì ngoài việc anh ấy nghĩ đó là một vụ tự sát - đó là điều duy nhất chúng tôi biết, theo tôi nhớ.”
***
Bobby Corbin cực kỳ thận trọng khi nói về cảm giác của người anh cả, không bao giờ ép hỏi Bart ở đâu khi Jenn bị bắn chết, không bao giờ ước đoán những gì có thể đã xảy ra. Anh cũng không hỏi nhiều về việc tự sát có vẻ rõ ràng của Dolly Hearn.
Nếu Bobby chủ trương không can dự, Brad Corbin, em song sinh của Bart, thậm chí còn đứng ngoài cuộc hơn nữa với những gì vừa xảy ra mười một ngày trước. Hình như sự kết nối giữa ba anh em là thái độ gần như vô cảm, nói đúng hơn, là quan hệ của những người quen. Có lẽ từ nhỏ họ đã được giáo dục cần phải tôn trọng sự riêng tư của nhau.
Hoặc có lẽ họ không hỏi vì không muốn biết những câu trả lời.
Brad khai với đại bồi thẩm đoàn anh và Bart ở “chung bụng mẹ và chung phòng” trong hai mươi ba năm - cho đến khi mỗi người một hướng sau khi tốt nghiệp Ðại học Georgia ở Athens vào cuối những năm 1980. Giống như Bobby, Brad nhớ lại từng có quan hệ thân thiện với chị dâu của mình. Anh rất có cảm tình với chị. Lần cuối anh gặp Jenn là ngày 12 tháng Mười một, khi chị và Bart đến dự tiệc sinh nhật của Connie Corbin. Brad nói anh biết Jenn và Bart đang có một vài rắc rối về hôn nhân và biết cả hai gia đình Corbin và Barber đều ủng hộ hai người tìm lời khuyên của chuyên gia tư vấn. Brad liên tục nhấn mạnh trong lời khai của mình rằng anh không phải là chuyên gia về những vấn đề tình cảm - ngay cả trong gia đình.
“Dường như chí ít họ cũng đã cố gắng,” anh nói. “[Jenn] nói đại để chị ấy không biết sẽ làm gì - rằng chị chưa từng ở trong tình cảnh này bao giờ”.
“Vậy là cô ấy đã thực sự thổ lộ,” Porter hỏi, “rằng cô không biết làm thế nào để nuôi sống mình và các con, và cô cùng các con sẽ tiếp tục sống ra sao? Và khi anh trao đổi với Bart về chuyện ly dị, anh ta thổ lộ điều gì?”
“Cũng vậy. Tôi muốn nói tôi nghĩ đó là tình cảm pha trộn của buồn phiền, cắn rứt - một lần nữa tôi không muốn ngồi đây rồi nói tôi là nhà tâm thần học.”
“Ðã có lúc nào anh ta thổ lộ với anh cụ thể lý do anh ta theo đuổi vụ ly dị không?”
“Anh ấy không cho tôi biết chi tiết, nhưng nói có thể chị ấy đang quan hệ lăng nhăng gì đó qua Internet - một thứ trò chơi gì đó trên mạng, có thể đã nghiện rồi, đại loại vậy.”
Brad nói anh biết người anh song sinh đã tháo ổ cứng từ máy tính của anh ấy để tìm thông tin trong đó. Anh không biết Bart tìm được điều gì - nếu có. Brad nhớ lại anh không gặp Bart tối thứ sáu. Ðến chín giờ sáng thứ bảy anh mới biết Jenn chết, khi mẹ anh gọi cho anh. Anh đến nhà mẹ và “đầu óc mụ mị” như mọi thành viên khác trong gia đình anh. Tất cả đều đang bị sốc, kể cả Bart.
Anh mô tả vẻ ngoài của Bart là “bơ phờ, tê điếng - đờ đẫn”.
“Anh ta có lo lắng không?”
“Không.”
Danny Porter chất vấn Brad có lúc nào hỏi người anh về cái chết của Jenn không. Không, anh không hỏi lúc đó, cả sau này vào ngày anh và Bobby đi cùng Bart đến đồn cảnh sát để xét nghiệm bụi thuốc súng trên tay Bart, anh cũng không hỏi. Trước lúc đó Bart đã thuê luật sư.
“Từ đó, và cuối ngày hôm đó, anh có nói chuyện với Bart về cái chết của Jennifer Corbin không?”
“Không nói lần nào”.
“Anh không nói gì với anh ta về cái chết của vợ anh ta?” Porter hỏi, giọng nghi ngờ.
“Không, thưa ông. Nhưng tôi có hỏi. Vâng.”
“Anh hỏi?”
“Vâng”.
“Anh ta trả lời sao?”
“Anh ấy nói, đại khái, gần như luật sư yêu cầu anh ấy không được nói gì - và anh nói chúng tôi đừng khó chịu.”
“Vậy anh ta nói anh ta thậm chí sẽ không nói chuyện với anh?”
“Ừm, hừm”.
Nghe thật kỳ cục, nếu xét đến sự gắn bó và chia sẻ của những cặp anh em song sinh mà hầu hết mọi người thường nghĩ đến. Nhưng khi Porter tiếp tục đặt câu hỏi, Brad Corbin dường như không nắm được về đời riêng của anh mình. Anh không biết gì ngoài những điều đã diễn ra vào sáng ngày 4 tháng Mười hai như bất kỳ ai đọc báo ở Atlanta - nếu chỉ có vậy. Anh thừa nhận có nghe tên Dolly Hearn, nhưng chưa bao giờ gặp cô. Anh chưa bao giờ hỏi Bart về cái chết kỳ lạ và đột ngột của cô ấy.
Một trong những đại bồi thẩm viên hỏi Brad liệu anh và Bart có thực sự là anh em song sinh không. Anh gật đầu, nói phải. Người phụ nữ có vẻ hơi khó hiểu, thậm chí có lẽ thất vọng đôi chút.
Bradley Corbin được cho về.
***
Kevin Vincent và Eddie Ballew họp với sếp, Jack Burnette, và sửa soạn chạy xe trên những tuyến đường của hạt Gwinnett mà Bart Corbin và Kevin Lyttle đã đi qua hôm 4 tháng Mười hai. Các điều tra viên đo thời gian và khoảng cách lúc 9 giờ sáng, và, thêm lần nữa, lúc khoảng 1 giờ sáng. Lần khảo sát sáng sớm cho thấy nhà của Lyttle cách quán Wild Wing Café 15,5 dặm, và mất hai mươi mốt phút để đến đó. Theo tường trình, lúc Bart rời nhà Kevin Lyttle ngay sau khi hai người cãi cọ về chùm chìa khóa xe, thời điểm ấy rơi vào khoảng 1g40 đến 1g45. Chạy xe lại đoạn đường đó vào lúc 9 giờ sáng chắc lâu hơn chạy xe ngay sau nửa đêm khi trên đường rất ít xe.
Các cảnh sát điều tra ngờ rằng Bart đã từ nhà Lyttle ở Marshview Court, Hoschton chạy thẳng về nhà riêng của anh trên Ngõ Bogan Gates, và anh đã ở đó mười lăm phút. Và trong khoảng thời gian đó anh đã bắn chết vợ mình.
Khoảng cách giữa nhà Kevin và nhà Bart là 10,5 dặm, và họ mất hai mươi ba phút giữa ban ngày, và mười sáu phút lúc 1g47 sáng hôm đó. Giả thuyết này đã đặt Bart vào hiện trường vụ án từ 2g03 đến 2g15 sáng.
Nếu lúc đó Bart ra khỏi nhà, bỏ lại hai đứa con trai đang ngủ và người vợ chết, vào khoảng 2g30 rồi chạy xe đến nhà em trai Bobby, anh phải đi qua 14,9 dặm. Và thời gian xe chạy mất từ hai mươi đến ba mươi phút. Anh đã dùng mã khóa của Bobby để mở cửa nhà xe ở đó vào khoảng từ 2g50 đến 3g sáng.
Chó nhà Bobby Corbin thường sủa trong đêm vì bất cứ lý do gì, và mãi đến 3g23 Bobby mới thức dậy khi Bart gọi vào điện thoại di động của anh, nói anh ta lạnh vì đang ngủ trong nhà xe.
Ðể cho công bằng, Burnette và các điều tra viên của ông kiểm tra lại khoảng cách mà Bart đã đi nếu, như anh quả quyết, anh đã chạy xe thẳng từ nhà Kevin Lyttle đến nhà Bobby. Ðó là một chặng xe ngắn - chỉ 6,2 dặm, và mất mười hai phút. Nếu Bart không đến nhà anh ta trong khoảng thời gian rạng sáng hôm đó, lẽ ra anh đã đến nhà người em lúc khoảng 1g47 sáng. Nhưng Bobby đã khai - mặc dù chỉ do nghe nói - rằng vợ anh, Suzanne, nghe tiếng chó sủa lúc 2g30 sáng.
Nhưng không ai trong số họ kiểm tra để hiểu tại sao.
Cuối cùng, không có cách nào để xác định một cách tuyệt đối Bart Corbin ở đâu trong khoảng thời gian sống còn gần hai tiếng đồng hồ.
Không ai thấy anh. Tất cả những gì các cảnh sát điều tra phải tiếp tục tìm ra là những tiếng động: tiếng chó sủa, tiếng gầm của động cơ xe tải. Không có tiếng động nào đứng được trước tòa; sẽ phải có một cách khác để lần theo dấu vết của Bart Corbin.