← Quay lại trang sách

Chương 27 THÁNG 12, NĂM 2004

TRONG KHI CÁC CẢNH SÁT điều tra cả hai nơi của Georgia tiếp tục thu thập và đánh giá chứng cứ và công chúng tiếp tục suy đoán tin tức về vụ án Corbin, bác sĩ Bart Corbin hình như đã trở lại làm việc toàn thời gian. Vào giữa tháng mười hai, anh treo bảng trước phòng mạch trên đường Braselton ở Dacula: “Nhận bệnh nhân mới”. Ðám tang Jenn đã qua, và anh đã sẵn sàng cho công việc như thường lệ. Khi một phóng viên xuất hiện tại phòng khám tìm cách phỏng vấn anh, Bart vội vàng quay đi, nói, “Cuộc nói chuyện này sẽ không diễn ra.”

Anh chỉ nói với phóng viên của đài truyền hình WAGA-TV một câu ngắn để phàn nàn về việc bị quấy rầy: “Tôi đã bị báo chí bức bách mười ngày qua.” Anh nói, “Tôi nóng lòng muốn nói, nhưng sẽ không nói vì đã được tư vấn pháp lý. Sự thật cuối cùng sẽ đến.”

Anh đến phòng khám sáng hôm đó, nhưng khóa cửa đi khỏi lúc trưa, và không quay lại. Anh vẫn không chịu nói chuyện với cảnh sát hay với các điều tra viên của biện lý hạt.

Danny Porter khẳng định với báo chí cuối ngày hôm đó rằng Jenn Corbin đã lên mạng trao đổi thư từ với một đối tượng ở Missouri, và rằng các máy tính ở nhà Corbin đã bị tịch thu trong thời gian thi hành lệnh khám nhà.

Một trăm người tập trung bên ngoài ngôi nhà trống vắng của vợ chồng Corbin ở Buford vào đêm canh thức cầu nguyện. Ðó là một đêm lạnh lẽo, gió cuốn trên đường phố, làm oằn cong cây cối và thổi tắt nến của những người tham dự cầu nguyện.

Nghe nói hai con trai đang sống với bà con, Bart Corbin không đòi đưa chúng về nhà với anh. Có lẽ đơn giản là anh quá xáo trộn cảm xúc để gánh vác việc chăm sóc chúng. Nếu Bart Corbin hối tiếc - và chắc chắn anh phải hối tiếc - thì sẽ cực kỳ khó khăn để trả lời những câu hỏi của hai đứa con.

Bart không phải không có những người hậu thuẫn; ngoài vợ chồng Comeau và những người láng giềng gần gũi khác, hầu hết mọi người quen biết vợ chồng Corbin vẫn cứ ngỡ rằng cuộc sống gia đình của hai người là hạnh phúc. Họ lấy làm lạ khi biết Jenn và Bart cãi cọ trong mấy tháng vừa qua. Bạn bè xã giao của vợ chồng Corbin vẫn cảm thấy rằng dù có điều gì bất ổn thì cũng không thể tệ hại đến mức dẫn đến ly hôn. Và họ không thể hiểu được những lời đồn đoán nói rằng Bart có thể đã giết Jenn.

Các thành viên gia đình Jenn thì tin chắc điều ngược lại, và quả quyết rằng chỗ yên ổn nhất cho Dalton và Dillon là ở cùng với Heather và Doug Tierney. Không ai muốn giao hai đứa bé cho Bart, hay cho gia đình anh chăm sóc. Việc Bart né tránh nói chuyện với các điều tra viên, những người chỉ muốn ngồi xuống với anh để tìm ra ai chịu trách nhiệm về cái chết của Jenn, khiến những người thân của cô thêm nghi ngờ anh.

Ngay cả trước tang lễ của Jenn, Heather và Doug đã thỉnh cầu mở phiên tòa khẩn cấp để xin quyền giám hộ Dalton và Dillon tạm thời. Họ đưa ra những lời chứng có tuyên thệ và kết quả giám định tâm lý hai đứa nhỏ để củng cố lý lẽ nhà họ là nơi an toàn nhất cho hai cậu bé.

Luật sư của họ, Judy King, giải thích với báo chí rằng vợ chồng Tierney muốn hai đứa bé được an toàn và không lo sợ. Bà nói, ngay lúc này chúng nó vẫn còn “rất sợ”.

Bart và các luật sư của anh chỉ được thông báo về phiên tòa xin quyền giám hộ hai giờ trước khi nó diễn ra. Không ai có mặt khi tòa phán quyết, từ lúc này, vợ chồng Tierney sẽ tiếp tục chăm sóc hai đứa cháu của mình.

Bart đáp trả lại bằng cách không cho các con hưởng bảo hiểm sức khoẻ chung với anh. Anh đang làm việc như điên để có thêm tiền trả cho các luật sư. Cần phải trả trước 40.000 đôla bằng tiền mặt từ thẻ tín dụng, và anh còn gọi điện thoại đến nhân viên bảo hiểm đã làm hợp đồng bảo hiểm nhân thọ cho Jenn bốn năm trước. Patricia Murphy, nhân viên bảo hiểm ở Lawrenceville, là một trong những người bạn lâu năm của Jenn. Bart và Jenn đã đến gặp cô vào ngày 16 tháng Mười một, 2000, và làm hồ sơ bảo hiểm nhân mạng cho Jenn. Hợp đồng nhân mạng của Jenn trị giá 250.000 đôla ký với Công ty Bảo hiểm Lincoln Benefit có hiệu lực ngay sau đó.

Cả Jenn và Bart đã ký đơn, và Bart chọn mức phí bảo hiểm hàng năm được trả tự động theo tháng là 19,91 đôla. Mức phí sẽ không tăng lên trong hai mươi năm, và sẽ tăng lên khi Jenn về già. Cô sẽ được bảo hiểm đến năm 2066, ở tuổi chín mươi lăm.

Jenn có vẻ là khách hàng bảo hiểm ít rủi ro; cô là một phụ nữ hai mươi chín tuổi khoẻ mạnh vào thời điểm đó và không có tiền sử bệnh tật. Bart được coi là người thừa hưởng chính, tiếp sau là Dalton và Dillon.

Các cảnh sát điều tra thấy lạ khi Bart gọi cho Murphy sáng chủ nhật, ngày 5 tháng Mười hai, chưa đầy hai mươi bốn giờ sau khi Jenn qua đợi. Anh để lại tin nhắn nói rằng Jenn gặp một “tai nạn khủng khiếp,” và yêu cầu Patricia gọi lại. Thực ra, anh còn để lại nhiều tin nhắn nữa trong ngày chủ nhật đó.

Patricia Murphy không có mặt để nghe điện thoại, và cô cũng không nghe nói về cái chết của Jenn. Tuy nhiên, vào sáng thứ hai, cô biết Jenn chết khi đang lái xe đi làm và nghe tin tức trong radio - và biết cô ta bị bắn. Sau này, Patricia bảo với gia đình Jenn rằng cô “khóc suốt đoạn đường đến chỗ làm”.

Khi cho chạy lại các tin nhắn trong máy trả lời, Murphy nghĩ rằng giọng nói của Bart Corbin nghe điềm tĩnh khác thường so với một người đàn ông vừa mất vợ. Cô lập tức ngờ vực. Lẽ ra phải đau đớn, Bart lại chỉ lo đòi tiền bảo hiểm của Jenn. Patricia gọi cho Judy Laxer, nhân viên xử lý bồi thường của Hội sở Công ty Bảo hiểm Lincoln Benefit ở Vernon Hill, Illinois. Cô yêu cầu Laxer đừng nghĩ đến việc bồi thường theo hợp đồng, dù ông chồng góa của Jenn Corbin có nói gì.

Hôm chủ nhật Bart gọi cho Patricia Murphy cũng vào khoảng thời gian anh gọi cho Rob Grossman, người buôn bán chảo vệ tinh. Và giọng anh cũng điềm tĩnh như vậy.

Còn hai ngày nữa anh mới gọi cho các con.

Heather và Doug Tierney bây giờ có bốn đứa nhỏ, ba trai và một gái, hai con chó, ba con mèo, và một con chuột lang. Nhìn lại, họ nhận ra rằng chăm sóc hai đứa con riêng dường như chỉ là một cuộc đi dạo trong công viên so với tình trạng lộn xộn của một gia đình mới có thêm hai thành viên nhí. Heather tất bật luôn tay mỗi buổi sáng. Hết đứa này mắc bệnh trẻ con lại đến đứa khác, giặt giũ không ngớt, và tiếng ồn ầm ĩ đến mức vữa tường chực bong ra khỏi các bức vách. Tuy vậy, tất cả mọi việc đều là niềm vui. Bận bịu và được cần đến làm cho Heather cảm thấy phần nào nguôi ngoai, và khi lũ trẻ đến nhà bác Rajel hay ở lại với ông bà Max và Narda, chúng đem niềm vui đến cho mọi người.

Hai vợ chồng Tierney cũng bình thản nhận trách nhiệm tài chính cho Dalton và Dillon. Dù gì đi nữa, họ vẫn sẽ tìm ra giải pháp. Bất kỳ khi nào cảm thấy bị quá tải, Heather lại tự hỏi: “Chị Jenn sẽ làm gì - nếu mình là người chết?”

Dù rất giống nhau trên nhiều phương diện, hai chị em vẫn có những nét tính cách khác nhau. Trong các bức thư điện tử gởi cho Chris, có lần Jenn than vãn rằng Heather “luộm thuộm,” và nhớ lại, khi Heather thu dọn để chuyển tới nhà mới, cô ta dồn cả chạn đựng thức ăn, quần áo bẩn, và đồ trang điểm vào trong một cái thùng không dán nhãn. Nhưng Jenn nói mà không chê bai.

Bây giờ, hồi tưởng về Jenn, Heather nói, “Nếu ở vào vị thể của tôi, chị ấy sẽ gánh vác hết, giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy. Chị sẽ đau đớn tiếc thương tôi, nhưng sẽ vượt qua được.”

Heather cũng vượt qua, tuy sẽ phải mất mấy năm cô mới đủ can đảm mở một vài chiếc thùng đựng những vật dụng Jenn dự định sử dụng cho cuộc sống riêng không có Bart.

Hai cậu bé của Jenn có những giây phút rơi vào u sầu và giữa lúc chơi đùa náo nhiệt chúng đột nhiên rơi vào im lặng. Với đầu óc non nớt trẻ thơ, Dalton và Dillon vẫn hiểu được mẹ chúng đã đi xa, nhưng chúng không thể hình dung nổi là “đi xa mãi mãi”. Chúng nằm mơ những giấc mơ buồn bã và nhớ mẹ vô cùng. Chúng vẫn nuôi giữ hy vọng rằng mẹ chúng sẽ tìm đường để trở lại với chúng. Heather nghẹn ngào khi nghe chúng nói về Jenn như thế. Chúng không hỏi gì về bố.

Tuy vậy, lễ Giáng sinh đang ập đến nhanh với họ, và tất cả gia đình Barber hiểu rằng, vì những đứa trẻ, họ không thể bỏ qua những ngày lễ dễ dàng như họ muốn được. Giờ đây, ngẫm về truyền thống gia đình bao năm qua đối với lễ Giáng sinh khiến họ đau xót, khiến họ nhớ Jenn hơn bao giờ hết. Ðám tang đã kết thúc, và những năm tháng phía trước không có cô mở ra trống hoác. Thực tại mất mát và thương tiếc vỡ ra nhức nhối như cơn đau răng khi thuốc tê Novocain tan hết. Chỉ có những đứa nhỏ bơ vơ vẫn hướng về lễ Giáng sinh với tất cả hân hoan và xôn xao chờ đón.

Bạn bè và người lạ phát quà cho Dalton và Dillon - cho cả Max và Sylvia. Ðiều này giúp rất nhiều cho những người lớn còn đang sống.

“Chúng tôi quyết định tổ chức một Giáng sinh “chỉ dành cho trẻ con”,” Heather nhớ lại. “Không người lớn nào chịu nổi việc phải đi mua sắm Giáng sinh. Nhưng bọn nhóc sẽ có đủ thứ và chúng tôi sẽ tìm thấy niềm vui khi nhìn chúng mở những gói quà.”

Dillon và Dalton đã dần thích ứng tốt với nếp sinh hoạt trong gia đình mới, vui thú với những đứa em họ, Max và Sylvia. Dì Heather luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của chúng, và dượng Doug cũng vậy. Heather và Doug nhanh chóng quen dần với gia đình lớn của mình. Chưa bao giờ có một thắc mắc nào về việc họ sẽ nuôi hai con trai nhỏ của Jenn, cũng như Jenn sẽ chăm sóc Sylvia và Max nếu có chuyện gì xảy ra với họ. Heather không quên giao ước mà cô và Jenn đã thỏa thuận mấy năm trước, nhưng thực tình không bao giờ nghĩ rằng thảm kịch sẽ ập đến với cuộc sống của hai người. Bây giờ, đó là điều duy nhất Heather có thể làm cho Jenn, và cô thường cảm thấy sự hiện diện của chị, linh hồn chị hài lòng lướt nhìn mọi người. Heather thức dậy từ những giấc mơ êm đềm khi Jenn trở về bảo cô mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng cô cũng gặp nhiều cơn mộng dữ và khóc hết nước mắt trong giấc ngủ rồi thức giấc bên chiếc gối ướt đẫm.

Họ trang trí cây thông Giáng sinh. Làm sao có thể không làm? Những đứa trẻ sẽ cảm thấy thiếu thốn rất nhiều nếu không có nó. Có thể sang năm Heather sẽ đủ sức mở những món trang trí cây thông và vật phẩm trang hoàng Giáng sinh của Jenn, hoặc có thể họ lại mua những món mới.

Tất cả những món quà Jenn mua và gói lại để dành cho các con vẫn còn ở trong ngôi nhà trên Ngõ Bogan Gates, và Bart không chấp nhận cho vợ chồng Barber đến nhà lấy, cũng như lấy thêm quần áo cho hai đứa nhỏ.

Cuối cùng Max tự mình giải quyết vấn đề. Ông trèo qua cửa sổ, và lấy được những món quà sau cùng con gái ông đã mua cho các con mình. Khi Bart gọi cảnh sát trình báo một vụ trộm đột nhập vào nhà, Max nhún vai. Ðó là chuyện vặt nhất đối với gia đình họ. Dù thế nào họ cũng phải đi qua những ngày lễ và luôn tươi cười để các cháu có được một vài ký ức đẹp trong cái năm tồi tệ này.

Cảnh sát hạt Gwinnett không cáo buộc Max Barber.

Heather bắt đầu mở một trang web. Nó giúp cô nói chuyện về Jenn, thông báo tình hình sức khoẻ của hai cậu bé, và cả gia đình cô đối phó với sự mất mát của một thành viên ruột thịt như thế nào. Chẳng bao lâu, trang web trở thành một nơi chia sẻ ý kiến cho mọi người ở khắp nơi, và nó giúp Heather chóng nguôi ngoai mỗi khi lòng tràn ngập buồn đau. Có ngày, trang web của Heather có đến 400.000 lượt người ở khắp thế giới vào xem.

Heather viết về giấc mơ của Dalton - nó thực đến độ cô hy vọng biết đâu nó sẽ thành sự thực. Sáng hôm đó nó xuống ăn sáng, lần đầu tiên trông nó rất vui vẻ. “Nó nói nó đang rời nhà thờ thì thấy mẹ đứng ở ngoài bên những bông hoa. Mẹ ôm hôn nó, và hai mẹ con đi đến vũ hội hóa trang. Dalton nói hai mẹ con chơi nhiều trò chơi, và có tất cả những vật lưu niệm cần thiết. Hai mẹ con đi tàu lượn.”

Người mẹ trong giấc mơ của nó đưa nó đến tiệm đồ chơi, mua cho nó một chiếc xe đạp nhỏ. Họ cho con Zippo - con chó của Dalton, ăn, sau đó mẹ bế nó lên giường, bảo nó mẹ yêu nó biết bao và mẹ sẽ luôn ở bên nó.

“Chị bảo nó đừng lo,” Heather viết. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi hỏi nó Jenn có biết chúng ta đang ở đâu không, và nó đáp, “Mẹ là thiên thần và mẹ có mặt khắp nơi.”“

Với một cậu bé bảy tuổi, như thế là đủ trong một thời gian dài, nhưng nó vẫn cứ mang nặng tội lỗi và hối tiếc đã không thể che chở được mẹ khi mẹ cần đến nó.