Chương 28 -THÁNG 12, NĂM 2004
CHẤP NHẬN CHO BART CORBIN hưởng tình trạng tồn nghi, Marcus Head nhất trí với các luật sư của Corbin rằng Dalton Corbin rất có thể đã vội kết luận sai lầm khi nói bố nó đã bắn mẹ nó. Suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ con, và nó phải chứng kiến bố mẹ tranh cãi kịch liệt trong mấy tuần gần đây.
“Chúng tôi cần nói chuyện với Corbin,” Head nói với các phóng viên, giải thích rằng việc ông nha sĩ lưỡng lự không muốn nói chuyện với cảnh sát càng khiến họ thêm nghi ngờ những gì có thể anh ta đang muốn giấu giếm.
Bart đã trở thành người mà cảnh sát gọi là “đáng quan tâm,” cách nói khéo thay thế cho “nghi phạm”. Anh biết rằng những động thái và phản ứng của mình vào ngày 3 và 4 tháng Mười hai là chủ đề chính của những cuộc thẩm vấn ở cả hai hạt Richmond và Gwinnett, và anh phải hiểu rằng đến một lúc nào đó anh sẽ phải chịu thấm vấn.
Mỗi ngày khi đến phòng mạch của mình trên xa lộ Braselton, Bart phải chịu đủ thứ xoi mói của các phóng viên và nhiếp ảnh viên. Chỉ có một nhân viên mà anh lúc nào cũng có thể tin cậy - Dara Prentice - có mặt tại đó với anh, trong khi anh cố gắng thu hút bệnh nhân mới mặc dù tai tiếng ngày càng lan rộng.
Anh bị giám sát thường xuyên - bởi giới báo chí lẫn các điều tra viên hạt Gwinnett. Khi áp lực tăng lên, các nhân viên hành pháp có cảm giác anh có thể sẽ bỏ trốn.
Bart có nhận thấy bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi anh ta không, chỉ có anh ta biết. Anh biết vụ điều tra cái chết thảm khốc của Dolly Hearn ở Augusta được mở lại, và anh tỏ vẻ khinh miệt nói với một người bạn “con chó cái ở Augusta” vẫn còn gây rắc rối cho anh.
Thiếu úy Scott Peebles tiếp tục theo đuổi hồ sơ vụ án năm 1990. Xét tình trạng pháp y thời đó, anh không ngạc nhiên khi không tìm thấy vật chứng để có thể thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng Bart Corbin đã bắn cô ta. Bây giờ họ đã có bằng chứng vết máu, nhưng Peebles và DeWayne Piper phải nhất trí với biện lý Danny Craig rằng họ cần nhiều chứng cứ hơn nữa trước khi xin lệnh bắt.
Trở lại năm 1990, một trong những người chị họ của Dolly làm việc cho Cục điều tra liên bang (FBI). Lúc đó cô gợi ý với một giám định viên, giờ đã về hưu, trong văn phòng cảnh sát trưởng rằng phòng kỹ thuật của FBI có thể xem lại hồ sơ của Dolly, những ghi chép và những tấm ảnh chụp hiện trường tội phạm để tìm ra một hướng tiếp cận mới, nhưng chỉ khi ông yêu cầu sự giúp đỡ của liên bang.
“Ủa, tại sao tôi cần làm điều đó?” ông hỏi cô bằng giọng trịch thượng, như thể vỗ đầu khen cô là cô bé giỏi giang - nhưng ảo tưởng.
J. Edgar Hoover, giám đốc đầu tiên của FBI, giữ vị trí đó trong bốn mươi tám năm, cho đến khi qua đời năm 1972, và không bao giờ khuyến khích các đặc vụ của mình trao đổi thông tin với các cơ quan cảnh sát địa phương. Ngay cả những năm 1980 và 1990, các sở cảnh sát hạt và thành phố vẫn còn lưỡng lự không muốn chia sẻ kết quả điều tra với FBI, họ nhớ lại những ngày xa xưa khi gởi thông tin cho các “nhân viên liên bang” - nhưng không có chiều ngược lại. Rất may, đến năm 2004 sự nghi ngại ấy chỉ còn là câu chuyện của quá khứ.
Scott Peebles đọc những báo cáo cũ lần theo những động thái của Bart và Dolly trong suốt tuần lễ trước khi cô bị bắn - đặc biệt là hai mươi bốn giờ sau cùng của đời cô. Một lần nữa, anh nghiên cứu hai cuộc thẩm vấn Bart Corbin trong đó anh ta mô tả gần như từng phút anh đã trải qua ngày 6 tháng Sáu, 1990 như thế nào. Cha của Scott, Ron, có mặt trong hai cuộc thẩm vấn đó, và lúc bấy giờ ông đã nghi ngờ sự trung thực của Bart, nhưng không nói ra. Liệu chăng Peebles trở lại sau gần mười lăm năm có lọc ra được thêm thông tin không?
Ngoài việc đi tìm lại các nhân chứng như mọi người đều biết, Scott Peebles còn có những đầu mối khác, hơi ngoài lề một chút, để theo dõi. Khi mọi người biết cái chết của Jenn Corbin, tiếng đồn bắt đầu lan rộng, và Peebles nhận được những cuộc điện thoại từ những người mật báo nói rằng Bart Corbin thừa nhận anh ta đã nói dối về cái chết của Dolly. Tuy nhiên, khi chàng cảnh sát điều tra ở Augusta lần theo những lời đồn đoán đến tận nguồn tin thì các đầu mối đã biến mất. Một người đàn ông, hiện là nha sĩ đang hành nghề, chưa nghe tin vợ Bart chết, và có thể bị sát hại. Anh ta nói với Peebles rằng Bart chưa bao giờ thừa nhận với anh ta bất kỳ tội vạ gì trong cái chết của Dolly.
“Hồi chúng tôi còn học chung trường,” anh sinh viên nha khoa của MCG một thời nói, “tôi kể với một người nào đó rằng Bart thừa nhận với tôi anh ta đã có “một quan hệ rất lục đục” với Dolly, và tôi ngạc nhiên lúc ấy - vì tôi luôn nghĩ họ hòa hợp nhau. Nhưng đó là “điều thú nhận” duy nhất anh từng thổ lộ với tôi.”
Một nha sĩ khác lấy làm lạ khi tên anh ta xuất hiện trong vụ điều tra Bart Corbin. “Tôi không quen biết anh ta hay là cô gái đã thiệt mạng,” anh nói với Peebles. “Tôi ra trường trước Corbin bảy năm.”
Trở lại năm 1990, Carlton và Barbara Hearn, rất bức xúc khi không có ai bị bắt giam sau cái chết của con gái mình, vẫn giữ lại luật sư riêng và thuê một điều tra viên tư. Bây giờ, Scott Peebles gọi điện thoại cho Barbara, bà nói nữ điều tra viên tư là một phụ nữ trẻ tên là Sarah Hargett Mims. Barbara tự tin sẽ tìm ra Sarah Mims và còn cung cấp cho Peebles các báo cáo điều tra trước đây của cô điều tra viên.
Barbara Hearn muốn Peebles hiểu rằng hồi ở trường nha Dolly phải trải qua một thời gian ngắn học tăng cường để gỡ điểm - và đó là do Bart lấy cắp và có thể đã hủy hoại hồ sơ bệnh án và các công trình của cô. “Những công trình đó là để lấy điểm - thế mà mất hết.”
Thực tế, Dolly đã tin chắc rằng chính Bart cố ý lấy cắp những thứ đó để cô thi rớt, và cô đã bí mật ghi âm cuộc nói chuyện với anh ta. Cuốn băng đó nằm trong hồ sơ cũ, và Scott Peebles đã nghe, tuy âm thanh không còn rõ nữa. Anh nghe tiếng Dolly hỏi Bart có cách nào để cô tìm lại được các biểu đồ nha khoa của cô không. Và kế đó là tiếng Bart, “Anh không biết em có máy ghi âm gì đó không.”
Cô tiếp tục hỏi anh ta các biểu đồ của cô ở đâu và cuối cùng anh ta đáp, “Em muốn anh nói gì? Làm sao anh biết em không ghi âm cuộc nói chuyện này?”
“Tôi chỉ muốn biết chúng có nằm trong đống rác hay không,” giọng Dolly sắc nhọn.
Một lần nữa, anh ta nói anh nghi ngờ cô đang ghi âm những điều anh nói. Có những khoảng lặng im kéo dài và những lời qua lại lộn xộn trên cuốn băng, Bart cứ lướt qua các câu hỏi của cô. Gần như thú nhận vào cuốn băng khi anh ta bỗng hụych toẹt nói rằng cô không cách gì lấy lại được các biểu đồ nha khoa.
Cuốn băng trả lời từ máy điện thoại của Dolly cũng nằm trong hồ sơ cũ, không ai đụng tới bao năm qua. Tin nhắn có vẻ sắp đặt của Bart về việc hủy cuộc hẹn với cô vẫn còn. Trong lần đầu tiên được các thám tử thẩm vấn vào năm 1990, Bart phủ nhận việc đến căn hộ của Dolly vào ngày cô chết. Trong lần thứ hai, anh ta làm mọi cách để chứng tỏ anh chỉ gặp cô khoảng nửa giờ ngắn ngủi lúc 1 giờ chiều.
Peebles tự hỏi tại sao Bart nói anh ta đến đó để mời cô đi ăn đêm đó. Ðiều đó trái với tin nhắn anh để lại trong điện thoại, theo đó anh hủy cuộc hẹn đi dự tiệc với cô. Tại sao anh ta làm vậy? Và tại sao Bart nói trong máy trả lời, “Anh nghĩ em đang làm việc”. Rõ ràng anh biết cô ta không làm việc.
Thật kỳ quái, Bart kết thúc tin nhắn: “Anh yêu em”. Peebles ngờ rằng Dolly không còn sống nữa khi tin nhắn trên điện thoại được ghi lại.
Khi đọc qua từng chồng báo cáo dày cộm viết bởi Sarah Hargett Mims, cô điều tra viên tư mà vợ chồng Hearns thuê, Peebles thấy rằng lập luận của Bart thật rõ ràng. Anh ta hẳn đã nhận ra rằng có người nhìn thấy anh trên đường Parrish ngày hôm đó. Sarah Mims đã nói chuyện với nhiều người biết Dolly ở Trường Nha MCG hoặc ở khu căn hộ nơi cô bị giết. Mims đã làm việc một cách xuất sắc, nhưng một số người có nhiệm vụ điều tra cái chết (không phải Ron Peebles) đã không chú ý những điều cô khám phá.
Bây giờ, khi Scott Peebles so sánh hồi tưởng của Bart Corbin về ngày Dolly chết với lời phát biểu của những người gần gũi với cô, anh phát hiện nhiều điểm trái ngược.
DeWayne Piper quả quyết rằng xác Dolly đã bị xê dịch sau khi cô chết, và anh có những tấm ảnh và các báo cáo chứng minh điều đó. Sau khi hỏi bố, Scott Peebles hỏi Ðại úy John Gray và Trung úy Paul Johnson có xê dịch thi thể cô ấy tại hiện trường tội phạm không. Họ bảo không. Johnson lấy khẩu súng khỏi bụng cô nhưng không đụng đến người cô.
Cho đến giờ này, Peebles con đã có thể định vị tất cả những người có mặt tại hiện trường đó cách nay rất lâu. Angela Garnto, bạn cùng phòng của Dolly, dứt khoát rằng cô chỉ chạm nhẹ vào Dolly để kiểm tra mạch đập, nhưng không đủ để xê dịch được thi thể cô dù chỉ một chút.
Khi Peebles hỏi Angela về quan hệ giữa Dolly và Bart, cô bảo anh quan hệ ấy khởi sự ngay sau khi cô dọn đến ở với Dolly trong căn hộ trên đường Parrish. Mới đầu, cặp tình nhân này rất hòa hợp. Cả hai đắm đuối không biết ai hơn ai. Nhưng gần đến mùa thu năm 1989, Dolly bắt đầu thấy ngột ngạt khó chịu khi Bart nhất định bắt cô không được nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào. Hai người nhiều lần cãi cọ - hầu hết đều do tham vọng chiếm hữu của Bart. Và không lâu sau, Bart bắt đầu rình rập và quấy rối cả Dolly lẫn Angela.
Vào ngày 6 tháng Sáu, 1990, Angela chào tạm biệt Dolly vào buổi sáng. “Lúc ấy chị ấy đứng trong nhà bếp,” Angela nhớ lại. “Khi tôi về nhà xế chiều hôm đó, tôi biết tôi tra chìa khóa vào cửa và vặn ra theo thói quen - nhưng tôi không biết cửa khóa hay không khóa.”
Angela kể rằng cô hoảng loạn khi nhận ra Dolly đã chết, và chạy qua nhà hai cô gái bên cạnh. Họ gọi 911, và ngay sau đó bác sĩ Lyndon “Lindy” Steinhaus, một bác sĩ nội trú sống trong khu căn hộ, về đến nhà. “Ông đi vào nhà và tuyên bố Dolly đã chết,” cô kết thúc.
Angela nhớ, sau đó, cô tìm thấy những cái bao đựng tạp phẩm trong nhà bếp - vẫn chưa mở - cứ như Dolly vừa từ cửa hàng về. Còn có vài thứ mà chắc Dolly lấy trong ngăn đá ra, và chúng đã tan thành nước trên bàn làm bếp.
Với Angela, cũng như với hầu hết những người mà Scott Peebles tiếp xúc, thời gian đã thu ngắn lại; cái chết của Dolly cứ như mới xảy ra chỉ một tuần trước. Angela nói với Peebles rằng cô không bao giờ tin Dolly tự sát. “Chị ấy không ngã lòng. Chị ăn ngủ thoải mái. Chị hạnh phúc, tuy ngày càng cáu tiết vì một vài hành động của Bart. Và Dolly là một người rất ý tứ; tôi biết chị sẽ không tự sát trên chiếc ghế dài của chúng tôi để tôi là người phát hiện.”
Từng bước, Scott Peebles phỏng vấn lại những người mà anh xác định được họ có mối liên quan gì đó với cái chết được cho là “tự tử” của Dolly Hearn. Về lý thuyết, đây là lần thứ ba các nhân chứng được phỏng vấn. Mười lăm năm trước, các điều tra viên hạt Richmond đã nói chuyện với một số người; Sarah Hargett Mims đã nói chuyện với thậm chí nhiều nhân chứng khả dĩ hơn vài tuần sau đó. Và bây giờ Peebles đang phỏng vấn, xem lại, hỏi cùng những câu hỏi điều tra đó một lần nữa. Anh lưu ý thấy những câu trả lời không thay đổi.
Khi thắc mắc điều gì, Scott Peebles hỏi ý kiến bố để yên tâm dựa vào trí nhớ của người cảnh sát điều tra già về vài sự kiện nào đó.
Một vài tang vật về cái chết của Dolly vẫn còn, có lẽ vì chưa bao giờ có một kết luận chung quyết về vụ án. Vợ chồng Hearn vẫn giữ khẩu súng 38 li mà Carlton Sr. đưa cho Dolly. Dennis Stanfield, chủ căn hộ và là bạn của Dolly, vẫn giữ mấy cuốn sổ kế toán còn lấm vài giọt máu của Dolly trong hồ sơ của anh.
Một trong những người sau cùng thấy Dolly còn sống là một người gần như không biết cô: một phụ nữ trẻ tên Sandra Lake*. Bart từng nói đến một phụ nữ từng ghé qua căn hộ Dolly vào ngày 6 tháng Sáu trong khi anh ta đang ở đó nói chuyện với cô. Thậm chí anh ta còn nhớ mình đang ở trong buồng tắm. Nhưng Peebles thấy tường trình của Sarah Mims về lời kể của anh ta hơi khác.
Năm 1990, Sandra chỉ mới bắt đầu làm việc ở công ty của Dennis Stanfield - Công ty Xây dựng Stanfield. Vào ngày thứ hai, ngày 4 tháng Sáu, Dolly đến văn phòng công ty lấy một số cuống chi phiếu để nhập thông tin vào sổ sách của Stanfield. Hai người gặp, nói chuyện qua loa. Sau đó Dolly gọi lại, nói cô cần có thêm cuống chi phiếu mới hoàn tất được công việc. Vì không biết cô, nên thoạt tiên Sandra lo lắng khi Dolly nói sẽ ghé qua văn phòng để tìm chúng, nhưng chẳng bao lâu cô thấy rõ ràng Dennis tin tưởng Dolly. Trong khi Dolly ngồi lục hồ sơ, hai người nói chuyện về công việc của Sandra và đứa con của cô. Dolly nói, “Chắc phải thành bà già em mới có con được. Nhiều gã cầu hôn với em, nhưng không dễ tìm được người ưng ý.”
Hai người lại tán gẫu lần nữa vào ngày thứ ba. Ngày thứ tư, Dennis đưa những cuống chi phiếu cuối cùng cho Dolly. Khi Sandra ăn trưa xong, trở lại làm việc ngay trước 1 giờ chiều hôm đó, cô phát hiện đã vô ý khóa cửa văn phòng Công ty Stanfield nên không vào được. Cô biết Dolly có chìa khóa nên lái xe một đoạn ngắn đến bãi để xe trước khu căn hộ của Dolly. Không có chiếc xe nào đậu ở đó, nhưng khi Sandra quẹo qua con dốc nhỏ chạy xuống bãi phía dưới, cô thấy chiếc Trans Am của Dolly. Một chiếc Monte Carlo màu bạc đậu cạnh đó, và Sandra để ý thấy nó không mang biển số. Một chiếc xe tải hay đại loại vậy nằm ở cuối bãi đậu xe. Trong cuộc thẩm vấn năm 1990 Bart nói với các thám tử anh lái chiếc Monte Carlo màu bạc.
Sandra chưa bao giờ đến căn hộ Dolly, nên phải hỏi thăm một người ở gần đó. Khi cô gõ cửa, Dolly, ôm con mèo Tabitha ra mở cửa, nói “Vào đi!”
“Ồ không - Chỉ nhờ em chút việc thôi,” Sandra tần ngần. “Em có thể cho mượn chìa khóa văn phòng được không -”
Nhưng Dolly cứ giục cô vào nhà. Sandra bước vào, vừa đủ để cửa đóng lại. Chiếc tivi được bật qua chương trình phim nhiều kỳ. Sandra thấy cửa phòng tắm phía dưới cầu thang khép hờ. Cô liếc nhìn về phía đó và thấy một người đàn ông qua khe hở của tấm bản lề. Cô kể với Scott Peebles là anh ta trông khá cao, tóc nâu cắt thành nhiều lọn, và để ngực trần.
Người đàn ông đứng im, và không nói gì. Sandra tự hỏi không biết anh ta có nhìn cô qua tấm gương trong buồng tắm không. Dolly không nói gì đến người đàn ông cũng không nhìn về hướng anh ta. Dường như cô mất nhiều thời gian để tìm xâu chìa khóa Lucite, rồi mất thêm mấy phút nữa để tách hai chiếc chìa khóa ra, nói rằng không chắc chiếc nào mở được cửa văn phòng.
Sandra kể với Scott Peebles rằng Dolly rất muốn cô ở lại chơi, thậm chí đến mức cư xử như hai người là bạn bè lâu năm.
“Cô ấy không có vẻ gì căng thẳng, và không có hành vi gì lạ - chỉ thân mật thái quá”.
Sandra nói cô lo trễ giờ làm vì mới vào làm việc. Trong khi Dolly huyên thuyên, cô chỉ sốt ruột muốn ra về, thậm chí không ngồi xuống.
Và người đàn ông trong buồng tắm không hề động đậy. Chắc chắn Dolly phải biết anh ta ở trong đó. Nếu anh ta là bạn trai đến chơi, tại sao cô lại muốn tán gẫu với Sandra? Anh ta ở trần, nên chắc không phải là người lạ. Anh ta chỉ đứng đó, hình như đang lắng nghe. Peebles tự hỏi tại sao.
Cuối cùng khi đã ra khỏi cửa, Sandra nói rằng cô nghĩ buổi chiều Dolly sẽ gọi điện thoại. Sandra biết cô nóng lòng muốn lấy thêm tư liệu cần thiết để hoàn thành công việc cho Stanfield. Nhưng Dolly đã không gọi một lần nào.
Sandra kể với Peebles khi chiều tối đó nghe tin Dolly chết - bị bắn vào đầu - cô không tin đó là vụ tự sát. Cô tự hỏi có phải Dolly đã tìm cách thuyết phục cô ở lại nhà cô vì cô sợ - vì có điều gì đó không ổn không.
Nhưng Sandra không thân với Dolly đủ để bắt được tín hiệu của Dolly. Và cô không bao giờ thấy khuôn mặt của người đàn ông tóc nâu đó.
Chắc chắn là Bart đã có mặt ở khu vực Wintergreen của các căn hộ ngày hôm đó. Chính anh ta cũng thừa nhận điều đó. Nhưng anh khăng khăng bảo rằng không tắm ở đó, và nói anh chỉ ngồi trên ghế dài nói chuyện với Dolly. Tại sao lúc đó anh ta cởi áo?
Peebles ngờ rằng Bart không nghĩ có một người thấy anh ta đến nhà Dolly. Ða số những người sống ở dãy trước của khu căn hộ nhìn ra đường Parrish đều đi vắng lúc đầu giờ chiều ngày 6 tháng Sáu.
Chỉ có một người, Russell Leffler, sống trong căn hộ đầu tiên, đi về nhà để ăn trưa hôm đó. Khi có người gõ cửa nhà mình, ông nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa trước và nhận ra người đàn ông hay đi bên cạnh Dolly. Dù đã từng thấy anh ta lái chiếc xe kiểu như “Camaro” màu xám trước đây, hôm đó ông không thấy chiếc xe ấy trong bãi đậu xe phía trước. Người đàn ông bên ngoài đứng dựa vào cửa như thể đang lắng nghe xem có ai ở nhà không.
Khi Peebles cho ông ta xem tấm hình chụp Bart năm 1990, Leffler bảo đúng là người đàn ông đó. Ngay khi Leffler sắp mở cửa thì điện thoại reo - và ông đi trở vào để nhấc máy. Khi ông quay ra, người đàn ông đã đi mất.
Ngay sau đó, một người phụ nữ gõ cửa - hỏi Dolly ở đâu. Peebles biết có lẽ đó là Sandra.
Bác sĩ Lindy Steinhaus và vợ, Sue, là hàng xóm thân cận của Dolly, biết rõ mối quan hệ thỉnh thoảng căng thẳng giữa Dolly và Bart. Trong mấy tuần cuối cùng trước khi cô chết, vợ chồng Steinhaus để ý thấy Bart thường đến nhà Dolly vào những ngày cuối tuần khi Angela Garnto đi vắng. Họ ngờ rằng Angela không biết. Dolly có hạnh phúc khi có Bart ở đó hay không là điều còn tranh cãi. Khi Sue bảo Dolly gầy quá, Dolly cho biết cô sụt gần mười ký.
“Cô nói đó là do những rắc rối với bạn trai,” Sue kể với Scott Peebles.
Vách tường các căn hộ rất mỏng, nên họ thường nghe Bart chửi mắng om sòm, nhưng không bao giờ nghe bất cứ dấu hiệu bạo hành nào. Khi Steinhaus cho xe vào đậu trong bãi sau 5 giờ chiều ngày 6 tháng Sáu, Angela Garnto đang chạy ra lối đi và thét lên Dolly tự sát, chết rồi. Cô yêu cầu ông vào nhà họ để kiểm tra mạch cho chắc. Ông đã làm theo, nhưng ông biết cô ấy đã chết mấy tiếng rồi; da cô trắng nhợt, lạnh ngắt, và vũng máu chảy đã khô. Ông thấy khẩu súng trong tay phải cô lúc ấy, và để ý cái bàn nhỏ đã bị dời đi khỏi phía trước ghế dài.
Cả Sue lẫn Lindy Steinhaus đều nói với Peebles rằng Dolly lúc nào cũng tươi cười, không phải là người có thể tự tử. Hàng xóm của cô đã tập trung lại trong cái đêm đó của năm 1990, cố tìm hiểu điều gì đã xảy ra. Cũng như Angela và vợ chồng Steinhaus, không ai tin cô tự tử, và nhiều người cho biết họ đã hỏi cô rằng cô có còn hẹn hò với Bart Corbin.
“Chút chút,” cô trả lời lừng chừng. “Cho đến khi nào anh ấy vào nội trú.”
Mọi người cảm nhận rằng cô đang né tránh rủi ro, chờ cơ hội và cố gắng không châm ngòi để anh ta bùng nổ. Anh ta sẽ ra đi sớm.
Vợ chồng Steinhaus biết rằng bố mẹ Dolly đã cho cô khẩu súng làm chết cô, nhưng nhận định rằng chắc chắn cô đã không dùng món quà của bố mẹ để tự sát. Những người biết rõ Dolly không thấy có gì kỳ quặc khi một phụ nữ nói thêm: “Và cô ấy sẽ không bao giờ tự bắn mình trước mặt con mèo. Khi mọi người đưa thi thể cô ra ngoài bằng xe đẩy, Angela đang ôm con mèo Tabitha, và nó như mụ mị khi xe đẩy đi qua.”
Scott Peebles biết Tabitha vẫn còn sống sau từng ấy năm giữa hai cuộc điều tra của cảnh sát trưởng hạt Richmond. Con mèo già đó có lẽ là nhân chứng sống duy nhất nhìn thấy Dolly lúc chết. Nhưng Tabitha không nói được những gì nó nhìn thấy - không lúc ấy và không lúc nào nữa.