Chương 30 NGÀY 3 -22 THÁNG 12, NĂM 2004-
CẢNH SÁT ĐIỀU TRA Marcus Head có đủ lý do để tin rằng Bart Corbin sẽ không bỏ trốn. Anh đang làm việc ở phòng mạch mỗi ngày và đi ăn trưa mỗi ngày với Dara Prentice, người dường như rất ủng hộ anh. Mặc dù Dara đã có chồng, các điều tra viên đã nghe rất nhiều đồn đãi về quan hệ riêng tư giữa cô với Corbin. Các toán phụ tá cảnh sát trưởng và điều tra viên đang theo sát anh, hình như làm anh rất khó chịu. Nhiều nhà báo cũng ở gần, chờ xem diễn biến mới.
Các nhân viên theo dõi Bart mặc thường phục và chạy những chiếc xe không có huy hiệu. Họ chờ bên ngoài nhà mẹ anh ta ở Snellville vào tối thứ ba, ngày 21 tháng Mười hai, sau đó bám theo anh ta đến nhà hàng Frontera trên Xa lộ 78, nơi họ theo dõi anh ta tiếp xúc với một người đàn ông thấp, mặc áo vét da đen. Hai người bắt tay, rồi đi bộ xuống quán Ruby Tuesdays. Một trong những nhân viên đặc nhiệm đứng ngay phía sau Bart khi anh ta nói chuyện với người đàn ông. “Chúng ta phải kiếm chỗ nào vắng vẻ mới nói chuyện nghiêm túc được.”
Không hay biết có một cảnh sát chìm ngay sau lưng mình, Bart liếc nhìn quanh bốn, năm lần xem có ai đang lắng nghe không.
Lúc đó, họ đi xa hẳn, và viên cảnh sát chìm không thể nghe họ nói gì nữa. Ðó là một cuộc gặp ngắn; sáu phút sau, Bart Corbin đi ra, leo lên chiếc xe tải màu nâu vàng, và lao đi.
Vào ngày 22 tháng Mười hai, sinh nhật bốn mươi mốt của Bart, Scott Peebles báo cho Marcus Head ở hạt Gwinnett biết rằng một lệnh bắt Bart Corbin với cáo buộc giết người vừa được hạt Richmond ở Augusta ban hành. Head trấn an Peebles đã có các toán giám sát theo dõi Corbin, và ông tin rằng việc bắt giữ sẽ được thực hiện trước khi mặt trời lặn.
Trong khi chờ đại bồi thẩm đoàn hạt Richmond trao lệnh bắt, các viên chức cảnh sát hạt Gwinnett hy vọng sẽ bắt anh ta ngay tại phòng mạch của anh ta. Giáp mặt anh ta tại một nơi tương đối riêng tư sẽ cho họ cơ hội làm chủ tình hình. Corbin đã cho thấy rất rõ là anh ta không muốn dính dáng gì đến cảnh sát, và không ai biết người đàn ông có những cơn cuồng bạo này sẽ phản ứng kiểu gì.
Vào sáng thứ tư ba ngày trước lễ Giáng sinh, Bart đang khám bệnh trong phòng mạch ở Xa lộ Braselton, làm công việc như lệ thường. Hai điều tra viên G. R. Thompson và M. A. Lester trực thuộc một toán bốn người được giao nhiệm vụ giám sát Bart Corbin, và, như mọi khi, họ chờ bên ngoài phòng răng của anh ta ở Hamilton Mill. Ðột nhiên, họ được thông báo Corbin vừa bị khởi tố ở hạt Richmond và được lệnh chờ.
Khoảng 10 phút trước 12 giờ trưa, Bart và Dara Prentice rời phòng mạch và đi bộ đến chiếc xe Chevy Suburban trắng. Bart nhìn lên trời thấy chiếc trực thăng đang quần đảo thật thấp với biểu trưng “11 Alive,” và anh ta vội chui vào ghế hành khách. Dara lái chiếc SUV, chạy từ từ ra khỏi bãi đậu xe, sau đó quẹo qua đường Jim Moore.
Mặc dù trước đó kế hoạch của Marcus Head là đến phòng răng bắt Bart, ông chỉ thị cho Thompson chặn xe Dara lại trước khi họ biến mất vào dòng xe cộ. “Rồi ập đến và thực hiện lệnh bắt,” Head nói. “Tôi đang đến chỗ các anh đây.”
Rất may, chiếc SUV của Dara bị kẹt xe không nhúc nhích gì được ở giao lộ giữa Braselton (Xa lộ 124 Georgia) và đường Jim Moore. Toán cảnh sát ca ngày của hạt Gwinnett quyết định ập vào. Cảnh sát điều tra C.T. Fish mặc áo thể thao dài tay có chữ “CẢNH SÁT” chạy ngang ngực và lưng khi anh áp sát cửa tài xế. Anh hỏi Dara Prentice người ngồi trong xe với cô là ai, cô trả lời, “Bác sĩ Corbin.”
Fish hét to với toán giám sát rằng đúng Corbin đang ngồi trong xe. Thompson và Lester cản chiếc xe màu trắng từ phía trước, trong khi G. Linder chạy xe áp sát từ phía sau. Thompson và J.R. West tiếp cận ghế hành khách nơi Bart Corbin đang ngồi, còn ba cảnh sát kia - Lester, Linder, và J. Carter đứng canh. West quát Bart giơ tay lên, và anh ta làm theo. Anh ta rất ngạc nhiên, và không tỏ ra chống đối khi bị điệu ra khỏi xe, bắt ngồi xuống đất, và bị còng tay, tuy khăng khăng nói không cần thiết phải còng tay anh ta.
Bart thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi anh biết mình bị bắt theo lệnh - không phải từ hạt Gwinnett - mà từ hạt Richmond. Ðại bồi thẩm đoàn ở Augusta đã trao lệnh bắt niêm phong cáo buộc Corbin “tội cố sát nghiêm trọng” dẫn đến cái chết của Dolly Hearn. Anh ta gần như nghĩ rằng sẽ bị bắt tại hạt quê nhà, và tưởng những rắc rối ở Augusta đã thuộc về dĩ vãng xa xôi.
Marcus Head đến áp giải Bart vào nhà giam. Khi Head đỡ Bart đứng lên, anh ta nhờ ông kéo giùm cổ áo lên. Chiếc trực thăng của Kênh 11 bay sà sà theo chiếc xe hơi đặc nhiệm màu vàng của Head khi nó lao trên đường Hi Hope ở Lawrenceville. Hai người nói chuyện gẫu trên đường về sở chỉ huy cảnh sát, loại đề tài mà cánh đàn ông hay đụng tới - thể thao, thời tiết, tránh nói về những cáo buộc chống lại Bart. Anh ta sẽ không nói chuyện mà không có luật sư, và Head tôn trọng điều đó.
Việc hôm đó là ngày sinh của Bart Corbin chỉ là ngẫu nhiên - đại bồi thẩm đoàn ở Augusta không hay biết ngày đó có ý nghĩa gì. Chẳng phải là ngày may mắn nhất cho anh ta, tuy cũng chưa chắc là ngày tệ hại nhất. Những đoạn phim và bất cứ chi tiết gì mà báo chí thu thập được về vụ bắt anh ta được phát đi phát lại trên các đài truyền hình ở Atlanta theo cách các phát thanh viên vội vã chen những tin ngắn vào chương trình thường xuyên.
Bart không ở lâu trong sở cảnh sát hạt Gwinnett. Một giờ sau, các cảnh sát điều tra hạt Richmond Scott Peebles và Don Bryant đi hai chiếc xe bình thường đến để áp giải anh ta về Augusta ở miền đông. Anh sẽ ngồi trong một chiếc xe cảnh sát, trong khi chiếc xe thứ hai sẽ theo sau để ngăn chặn anh ta tìm cách tẩu thoát. Anh ta không có vẻ gì sẽ liều lĩnh tẩu thoát, nhưng chắc chắn anh ta là kẻ có khả năng thực hiện những hành vi tuyệt vọng, nên vẫn cần phải đề phòng thêm. Ở Augusta, các phóng viên ảnh chụp được hình ảnh một người đàn ông cao, gầy gò, bị còng tay và bị xích và đi cạnh Bryant trong khu nhiều bóng râm gần Trung tâm Hành pháp, thẳng tới nhà giam.
Bart hoàn toàn hy vọng sẽ sớm được thả ra.
Dara Prentice không bị bắt, nhưng cảnh sát điều tra D. P. Henry phỏng vấn cô khi Bart bị đưa đi. Cô nói cô biết Bart hơn chín năm. Ðược hỏi về Jenn Corbin, cô nói cô không biết “nhiều lắm” về cuộc hôn nhân của vợ chồng Corbin vì cô cố không dính dáng đến bất kỳ vấn đề gia đình nào. Tuy nhiên, cô nói cô thân với Jenn và gia đình cô ấy, và họ đến dự tiệc sinh nhật và những trận bóng của con cái hai bên.
“Tôi biết Bart đang nộp đơn xin ly dị, và Jenn hỏi tôi vài chuyện - theo chỗ tôi biết anh đã đánh vợ thì phải? Khi anh hỏi tôi gì đó thì tôi có nói một câu là hãy cố gắng giải quyết êm đẹp vì hai người còn dính đến mấy đứa nhỏ.”
Dara nói Jenn có hẹn làm răng vào thứ hai, ngày 29 tháng Mười một, tại phòng mạch Bart, hôm thứ hai trước khi cô chết. Dara cho biết cô đã gọi cho Jenn vào thứ ba tuần trước đó để báo bộ viền răng của cô đã về tới, nhưng Jenn nói cô và Bart đang không muốn nói chuyện nên cô sẽ không đến. Dara cho biết không hỏi thêm về chuyện đó.
Bart huyên thuyên về những gì đang diễn ra, giải thích với Dara rằng anh đang sống ở nhà nhưng ngủ trong phòng riêng. Anh còn kể với Dara rằng Jenn đang trao đổi thư từ với một người nào đó trên Internet, và rằng anh sẽ nói chuyện với vợ về việc đó vì anh “không vui vẻ gì” chuyện cô thư từ qua lại với một người đàn ông lạ.
Phỏng vấn Dara thật không dễ. Mặc dù cô nhiều lời, nhưng có vẻ lảng tránh và không bao giờ trả lời hoàn toàn các câu hỏi của cảnh sát điều tra Henry. Cô tự để lộ thái độ đó bằng cách “ậm ừ” trước mỗi câu trả lời, và rào đón cẩn thận. Cô không biết bất kỳ người phụ nữ nào mà Bart có thể trò chuyện dông dài trên điện thoại - ngoài chính cô.
“Ðược rồi, cho tôi hỏi cô câu này,” Henry bắt đầu, “và đây chỉ vì mục đích điều tra. Chúng tôi nghe đồn - “
“Tôi có nghe đồn,” cô lặp lại.
“Tốt, đó là chuyện cô có ăn nằm với anh ta.”
“Tôi có nghe đồn, ừmmmm.”
“Có chút sự thật nào trong đó không?”
“Không, chúng tôi lâu nay là bạn bè tốt, và như tôi nói, ừmmmm, chúng tôi cùng đi ăn trưa gần như mỗi ngày vì chúng tôi làm việc chung.”
“Cô không có hình thức quan hệ nào như thế?”
“Tình bạn.” Dara không chịu nói gì thêm về việc cô và Bart là gì với nhau. Cô rõ ràng bị tấn công, và tìm cách bảo vệ sếp mình bằng cách nói giảm nhẹ về những cơn giận dữ thất thường của anh ta, và một mực cho rằng anh ta không thể bắn vào đầu Jenn được. Anh ta thề không làm điều đó khi nói chuyện với Dara hôm 4 tháng Mười hai.
Thông tin đó chưa được công bố vào ngày Jenn chết, và Henry cắt ngang, hỏi, “Anh ta biết cô ấy bị bắn vào đầu?”
“Ðúng. Anh ấy biết điều đó sau.” Cô ta nhận ra mình nói hớ, và tìm cách sửa chữa. “Tôi không biết anh biết điều đó khi nào, nhưng tôi biết anh phát hiện ra điều đó, nhưng anh không rõ từ đâu -”
Cuối cùng, Dara vật lộn với những gì có thể là sự thực. “Tôi đi tới đi lui, vì tôi mà ngồi đó thì cứ phải đọc các thứ trên báo chí. Tôi đọc thấy một vụ án khác ở Augusta, và có vẻ tệ hại lắm. Nhưng rồi tôi cố nghĩ rằng tôi biết anh ấy từ lâu. Tôi không muốn nghĩ những nhận xét của tôi tệ hại như thế.”
Henry cố làm cho cô ta thoải mái để nói ra ý kiến chân thực của mình: “Những chuyện như thế này diễn ra trong nháy mắt. Sau đó mọi thứ trở lại bình thường, và ai mất bình tĩnh rồi nổi điên lên chỉ trong vài giây đồng hồ thôi và làm điều gì đó mà bình thường họ không làm, thì đó là điều họ sẽ phải ân hận suốt đời. Tôi thường phải xử lý chuyện này, vì tôi làm Trọng án, nên tôi thấy rất rõ những người rất tử tế đã làm những chuyện đó không trong trạng thái bình thường... Ðôi khi mọi thứ được sắp đặt đâu vào đấy, và có chuyện xảy ra, rồi chấm dứt và xác suất tái diễn là một phần triệu.”
“Tôi cảm thấy buồn cho gia đình cô ấy,” Dara nói, “và tôi cảm thấy buồn cho hai cậu bé. Tôi thực sự không muốn điều đó xảy ra cho hai cậu bé.”
Henry có thực sự tin rằng Bart chắc sẽ không làm hại ai nữa? Không đời nào. Henry biết tất cả về Dolly Hearn. Và hình như xác suất Bart Corbin gây ra nguy hiểm tệ hơn “một phần triệu” nhiều.
Sau này, Dara thừa nhận với các điều tra viên rằng Bart đã gọi điện thoại cho cô vào ngày 2 hoặc 3 tháng Mười hai yêu cầu cô đến phòng mạch giúp anh dọn dẹp kính vỡ. Anh nói anh phát hiện có ai đó đập vỡ cánh cửa hậu, tuy anh vẫn chưa chắc mất cái gì.
Như thường lệ, cô đã làm theo lời anh mà không thắc mắc.
Khi đội điều tra biết chuyện đó, họ đã bàn luận về những mối nghi. Họ kết luận rằng Bart đã sơ ý để quên khẩu súng 38 li và bên trong văn phòng đã khóa cửa vào ngày 3 tháng Mười hai, nên phải đập cửa vào lấy.
Marcus Head cùng đội cộng sự và các điều tra viên của biện lý Danny Porter càng lúc càng khám phá thêm những điểm giống nhau giữa hai vụ án mạng Dolly và Jenn. Bart đã tạo ra chứng cứ ngoại phạm khi để lại tin nhắn trong máy trả lời của Dolly hủy cuộc hẹn với cô - mà thật mỉa mai nó lại kết thúc với mấy chữ “Anh yêu em”. Nhưng anh ta phải điều chỉnh chứng cứ ngoại phạm khi Sandra Lake thấy anh trong buồng tắm của Dolly. Có một nhân chứng cung cấp thông tin, anh ta không có chọn lựa nào khác là thừa nhận trong lần thẩm vấn thứ hai rằng anh ta đến căn hộ Dolly vào buổi chiều cô chết.
Anh ta còn dựng lên những chứng cứ ngoại phạm trong vụ án mạng của Jenn. Một số chứng cứ, như hẹn giờ hớt tóc, gần như giống hệt trong cả hai vụ án mạng. Tuy nhiên, anh ta không để lại tin nhắn điện thoại cho Jenn. Thay vào đó, anh viết trong nhật ký, có lẽ hy vọng cảnh sát Gwinnett sẽ tìm thấy nó.
Họ tìm thấy, và đọc ba trang được viết kỹ lưỡng, bắt đầu ngày 1 tháng Mười hai. Bart tự vẽ chân dung mình như một người nhạy cảm và âu yếm, trong khi vẽ Jenn như một người bất ổn và khó hiểu, một loại phụ nữ có nhiều lý do để tự tử. Anh đã làm thế với Dolly, và bây giờ, anh làm thế với Jenn.
Lời lẽ hoa mỹ và cường điệu, lối viết thêu dệt theo văn phong nửa Edward, nửa Harlequin.
Hôm thứ tư, ngày 1 tháng Mười hai, anh ta viết, “Cuộc tranh cãi căng thẳng nhưng thanh lọc nhất chưa từng có giữa Jenn và tôi. Tôi tự hào vì đã tự kiềm chế, không tỏ lộ ra ngoài, nhưng chỉ để che giấu bên trong một người đàn ông tan nát.”
Bart mô tả Jenn đã cho phép anh ta an ủi cô như thế nào, khi cô có vẻ là “người đàn bà dịu dàng, nhạy cảm” của những ngày đầu bên nhau.
“Khi được “trở về” với trạng thái thoải mái cách nay đã lâu, chúng tôi chìm sâu hơn vào những dòng cảm xúc. Tôi không mong cảm nhận lại điều đó, nhưng tôi bị thu hút một cách tàn bạo vào cô ấy như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn đèn dầu. Tôi bất lực khi cố gắng hôn lên mắt cô để lau khô những giọt lệ khổ đau, những ký ức nặng nề, những nụ hôn dài đam mê cuồng nhiệt. Nỗi khổ đau to lớn của cô được nuôi dưỡng bởi một ý thức giả tạo kỳ cục về sự bất công mà cô chịu đựng. Cô ngày càng lạnh lùng, vô cảm, và khắc kỷ hơn. Ðó có phải là cách trả thù cho những điều cô đã thú nhận với tôi? Sự cần thiết hay sự thanh lọc? Lợi ích hay hậu quả? Tôi ngần ngừ trước nỗi đau của người bạn đời tệ hại của tôi, tôi phải vác thánh giá hy sinh một cách chung thủy để chấm dứt nỗi thống khổ của người tôi yêu. Tôi nghi ngờ mấy cũng không đủ; cô nói mấy cũng không vừa. Tôi có nên cầu xin sức mạnh và lòng can đảm để chịu đựng cho qua sóng gió? Lúc này tôi không biết. Thời gian sẽ trả lời. Jenn là tình yêu duy nhất của tôi.”
Có thể các điều tra viên hạt Gwinnett thấy đoạn nhật ký đầu tiên của Bart thuyết phục hơn nếu anh ta không đề ngày, cái ngày anh bắt đầu lấy trộm túi xách, nhật ký, điện thoại di động của vợ, rồi chạy xe cán lên chân cô. Và cuộc đối thoại tự vấn lương tâm này xảy ra lúc nào? Jenn ở lại nhà cô em Heather đêm thứ tư.
Các cảnh sát điều tra biết đó hoàn toàn là đoạn nhật ký bịa đặt. Và họ để ý những từ tôi... tôi... tôi... tôi lặp đi lặp lại suốt. Bart viết liên tục những cảm xúc riêng của mình, chỉ ngừng lại để mô tả Jenn như một người đàn bà bối rối, thần kinh kích động vì đau khổ.
Ðoạn nhật ký của anh viết ngày 2 tháng Mười hai gần như là chuyện khiêu dâm thuần túy, thứ mà người ta có thể tìm thấy trong các tạp chí khiêu dâm được xếp hạng ba chữ X bọc trong gói giấy sơ sài, để sau quầy các cửa hiệu tạp phẩm. Bart viết anh bị Jenn quyến rũ một cách dâm đãng trong khi hai người tắm, cho thấy anh bị sốc trước sự táo tợn của cô. Anh ta - người đàn ông danh giá - đã cực kỳ khó chịu khi thấy người mẹ của các con anh đòi hỏi tình dục quá nhiều.
Nhưng Jenn từng nói với mẹ, em, và bạn bè thân thiết rằng cô không thể chịu nổi cảm giác bị Bart chạm vào người. Một bằng chứng khác cho thấy câu chuyện của Bart không đúng: Jenn thậm chí không ở nhà trong thời gian anh ta mô tả. Cô vẫn còn ở tại nhà Heather và tìm cách giải thích tại sao cô phải về nhà kẻo mất nhà trong vụ ly dị sắp tới.
Sau khi mô tả cuộc làm tình phóng đãng với Jenn, Bart viết vào ngày 3 tháng Mười hai Dalton đòi đi xe đạp với anh ta như thế nào - và anh đã đồng ý. Anh còn đồng ý “cho” Jenn đưa Dalton đi tập bóng rổ. Rồi Bart viết anh nấu bữa tối, và chơi trò chơi Spiderman và Candy Land trên mạng với Dillon.
Tiếp tục đánh bóng hình ảnh bản thân như một người cha hoàn hảo, Bart mô tả anh đã giúp đỡ Dillon chải và xỉa răng như thế nào. “Nó đòi tôi ngủ với nó [như thỉnh thoảng vẫn đòi] cho đến gần 9g30 thì thiếp ngủ. Jenn từ sân tập về, [nhưng cô] làm cho xong mấy việc nhà, rồi rút vào phòng ngủ lớn xem tivi.”
Phần còn lại trong bài nhật ký cuối của Bart đầy những lời than phiền rằng Jenn quá bạo dâm, trong khi trước đó cô “luôn như là thiên thần với tôi”. Anh ta viết anh ta thích ngồi yên lặng bên cô và cầm tay cô hơn.
Trong trí nhớ của mọi người, Bart chưa bao giờ nấu bữa tối. Phần còn lại trong “nhật ký” của anh cũng giả tạo.
Ðoạn nhật ký ngày 3 tháng Mười hai là đoạn cuối cùng.
Khi tiếp tục phỏng vấn những người có vai trò quan trọng trong cuộc sống của Jenn Corbin, Marcus Head phát hiện Bart Corbin đã điên cuồng như thế nào trong đêm thứ sáu cuối cùng đó. Head không tin anh ta đã nấu bữa tối hay chơi trò chơi trên mạng với Dillon. Khi Head phỏng vấn Juliet Styles và chồng cô, Darren, ông biết Bart cũng đã gọi điện thoại cho họ vào đêm thứ sáu. Bart gọi vào điện thoại di động của Juliet, cô ngạc nhiên vì không nghĩ anh có số điện thoại của cô, và anh rất hiếm khi gọi cho cô - đó là khi anh ta tìm Jenn. Sau này, cô biết anh lấy cắp điện thoại di động của Jenn và gọi cho mọi người có số trong đó.
“Tôi có lần nói chuyện với Jenn trước đây,” Juliet nói với Head, “nhưng Bart cứ đi ra đi vào, nên cô ấy bảo, Bart kìa - tôi phải đi thôi. “
Khi Bart gọi điện thoại cho Juliet vào đêm thứ sáu cuối cùng, ngày 3 tháng Mười hai đó, thoạt đầu anh nói năng còn có lý, nhưng cô nghe được giọng anh khàn khàn như đang khóc. Anh hỏi cô, “Bạn nghĩ còn hy vọng gì không?”
Cô cố gắng xoa dịu anh và nói rằng Jenn sẽ đi gặp người tư vấn hôn nhân, và đó có thể là dấu hiệu tốt. Nhưng Bart cứ quay trở lại với quan hệ vụng trộm của Jenn trên Internet. Juliet đã khi nào thấy tấm ảnh, hay gặp người đàn ông trên mạng này chưa? Cô đáp “Chưa” - điều đó đúng - và nói rằng theo chỗ cô biết, người ấy ở tiểu bang khác. Và Juliet đã cố an ủi anh bằng cách bảo, “Ông ta không thể nào đẹp trai hơn anh được”.
“Liệu có phải cô ấy đang sống với tôi chỉ vì lý do tiền bạc?” Bart hỏi gắt.
Juliet thừa nhận rằng đó chắc chắn là một trong những lý do. “Nhưng Bart à, chị ấy sợ phải xa anh. Ngoài việc đánh mất cuộc hôn nhân của mình, chị ấy cũng như tôi - một bà mẹ trong tổ ấm, và chị ấy lo lắng làm sao để có thể tự sống được.”
Sau đó, Juliet tự hỏi không biết cô có nói quá nhiều với Bart không, nhưng anh ta có vẻ đang tự chủ khá tốt. Cô biết người bạn thân nhất của mình sắp bỏ chồng, nhưng cô nghĩ anh ta rồi sẽ đến lúc thích nghi được việc đó. Juliet kể với Head rằng cô đã mời Jenn đến nhà hôm sau, thứ bảy, vì họ có kế hoạch thảo luận sâu hơn về những dự định của Jenn.
“Chị ấy bảo tôi,” Juliet nói, “chị ấy không bỏ chồng vì con người trên Internet kia; chị ly hôn vì con người ấy đã mở mắt cho chị thấy rằng chị không phải cố sức giữ kẻ để duy trì mọi chuyện nữa, và sợ hãi Bart - những lời lẽ đay nghiến của anh và mọi điều vớ vẩn nữa.”
Dĩ nhiên, đã quá muộn với Jenn. Giờ đây Marcus Head biết rằng, vào lúc đó, Jenn Corbin chỉ còn sống xấp xỉ năm giờ rưỡi nữa thôi.