← Quay lại trang sách

Chương 32 NĂM 2005-

VÀO NGÀY 17 THÁNG MỘT, 2005, sau chưa đầy một tháng bị giam ở Augusta, Bart Corbin được đưa về Nhà giam hạt Gwinnett ở Lawrenceville, nơi anh ta sẽ bị “cách ly hành chính”. Ðể bảo vệ anh ta, anh ta sẽ bị biệt giam. Hầu hết đàn ông trong tù đều không đánh đập phụ nữ, và họ tỏ ra nghiệt ngã với những tù nhân bị kết án giết phụ nữ. Các bạn tù mang tội chống lại phụ nữ và trẻ em nếu được ở chung chạ đông người rất dễ gặp “tai nạn” mà sẽ không ai chịu làm chứng.

Thoạt tiên, Danny Craig và Danny Porter quyết định phiên tòa đầu tiên sẽ diễn ra ở Augusta, về tội sát hại Dolly Hearn, ngay sau đó là phiên tòa xử vụ án Jenn Corbin ở hạt Gwinnett. Bart Corbin bị cáo buộc tại Lawrenceville ngày 21 tháng Một, 2005, trước mặt Thẩm phán Turner.

Thẩm phán thứ ba của Tòa Thượng thẩm ở Tòa án Gwinnett, người trở thành thẩm phán thường trực trong quá trình khởi tố vụ sát hại Jenn Corbin, là Michael C. Clark. Từ năm 1981 khi hạt Gwinnett còn rất thôn dã, Clark và Danny Porter cùng là phụ tá Biện lý. Lúc ấy, cùng với bốn phụ tá Biện lý khác họ hay uống bia, ăn hàu, và kể chuyện chiến tranh. Clark cũng vào Ðại học Georgia, nhưng thực sự thạo nghề luật khi làm lục sự. Là người học hỏi suốt đời, phòng của ông tràn ngập sách đủ loại. Ông đọc tất cả, và vừa học để lấy bằng tiến sĩ vừa tham gia các khóa học và hội thảo chuyên đề trên khắp thế giới.

Trước khi được chọn làm thẩm phán vào năm 1992, Michael Clark có mười năm làm luật sư biện hộ. “Hồi đó, mỗi tuần tôi uống hết cả một chai thuốc dạ dày to tướng,” ông nhớ lại. “Ðến khi làm thẩm phán, tôi không phải dùng viên nào cả.”

Nghiêm túc trong tòa, nhưng phòng ốc của Clark khá kỳ quái. Trên bàn làm việc của ông có một tấm bìa ghi, “Khi nghi ngờ, hãy lầm bầm.” Cạnh đó là hai con cá heo bằng đồng thiếc cho thấy một thú tiêu khiển khác: bơi lặn ở biển Caribbean. Ông có thể lặn sâu đến hơn sáu chục thước.

Có dấu hiệu cho thấy phiên tòa chắc chắn sẽ mở sớm - hoặc ở Augusta hoặc ở hạt Gwinnett.

Các báo ở Georgia nộp đơn yêu cầu bãi bỏ lệnh khóa nguồn thông tin trong các phiên tòa của Corbin. Vào ngày 28 tháng Ba, 2005, Thẩm phán Clark bãi bỏ lệnh này, nhưng ông cảnh báo các thân nhân, nhân chứng, viên chức cảnh sát và những người khác phải cẩn thận khi phát biểu với báo chí. Max Barber xuất hiện trong chương trình Truyền hình Pháp đình của Nancy Grace, nhưng ông tỏ ra cẩn trọng trong lời nói.

Vào ngày 29 tháng Ba, hai gia đình Jenn Corbin và Dolly Hearn đều có mặt trong phòng xử án để dự một phiên điều trần khác. Họ đeo các phù hiệu có gắn ảnh những người phụ nữ đã mất. Bart cố tránh nhìn vào mắt họ.

Ðược yêu cầu dự đoán về thời điểm diễn ra phiên tòa, Danny Porter chỉ nói ông hy vọng vụ án ở hạt Richmond được đưa ra tòa tại Augusta vào mùa hè năm 2005, và đến mùa thu là phiên tòa vụ sát hại Jenn.

Trong tháng Ba, Max Barber nộp đơn khiếu kiện dân sự yêu cầu không cho Bart bán nhà và các tài sản khác thuộc về Jenn. Trong những năm hai vợ chồng sống ở Ngõ Bogan Gates, dĩ nhiên Bart đã chuyển quyền sở hữu ba lần cho Jenn “với lòng thương yêu,” nghĩa là không có tiền bạc trao tay. Ðó là cách để anh ta tự bảo vệ. Hai tháng trước khi cô ấy qua đời, anh ta đã lấy nhà lại. Hóa ra sau khi Bart tái thế chấp, vốn của căn nhà không còn gì nữa, không còn gì cho Dalton và Dillon. Cuối cùng căn nhà sẽ phải bán thấp hơn giá thị trường nhiều.

Khi Max trèo qua cửa sổ trước lễ Giáng sinh để lấy mấy món quà Jenn mua cho hai con trai, Bart đã muốn Văn phòng Biện lý truy tố ông tội đột nhập gia cư bất hợp pháp. Nhưng không có cáo buộc nào. Vì bị cấm không được đem hai chiếc giường của Dalton và Dillon ra khỏi nhà, Max và Narda đã mua hai bộ giường tầng thô mộc để hai cậu bé của Jenn cùng Max và Sylvia có chỗ ngủ - cả ở nhà của Doug và Heather lẫn khi ở lại nhà ông bà ngoại.

Khi những tín hiệu đầu tiên của mùa xuân đến, Heather đến khu vườn im lìm của Jenn, đào lên mấy cây con mà Jenn yêu thích, đem về vườn nhà mình. Gia đình đã trồng một cây liễu rủ để tưởng nhớ Jenn, và Heather trồng xung quanh nó hàng chục bầu uất kim hương, loài hoa yêu thích của Jenn. Ðược mấy tuần, ai đó đã đào những cây hoa của Jenn. Không ai biết ai đã làm việc đó.

Heather không ngừng tìm kiếm những dấu hiệu cho thấy Jenn bằng cách nào đó đang hiện hữu xung quanh, rằng chị hài lòng với cách Heather xoay xở lo cho cả bốn đứa nhỏ. Ðiều đó làm cô cảm thấy bớt lẻ loi khi nghĩ về chị. Cô thường trông thấy một con bồ câu trắng lượn tròn trên trời rồi đậu xuống bên cạnh, và những con bọ cánh đỏ đốm đen đột nhiên hiện ra ở nơi chưa từng thấy. Cũng như Dalton, cô thường nằm mơ thấy Jenn. Một buổi sáng nọ khi vừa thức dậy, Heather cảm thấy đau nhói ở vai. Cô lăn qua để xem ai ấn vai cô.

“Không có ai cả,” cô nhớ lại. “Nhưng tôi biết đó là Jenn - đúng là chị Jenn ngày nào, người rất ngăn nắp - đang gọi tôi dậy chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ đi học.”

Hầu như mỗi ngày, Heather đều viết thêm một chút gì đó vào nhật ký trên Internet của mình, và nó giúp cô vượt qua những ngày tồi tệ nhất. Cô viết rằng nhờ quá bận rộn với những đứa trẻ mà thỉnh thoảng cô quên đi nỗi buồn đau. Và cô chia sẻ những điều cô thực sự không thể giải thích được với hàng ngàn người đọc trên website về Jenn.

Một ngày mùa xuân, Heather nghe thấy một tiếng động mơ hồ “ping... ping... ping” phát ra đâu đó trong nhà, và cô nín thở khi nghe ra tiếng chuông ngân nga lớn dần rồi nhỏ dần. Heather bỏ ra hai ngày để định vị nơi phát ra âm thanh đó. Cô chưa có can đảm đi sâu vào những kỷ vật của Jenn, nhưng bây giờ cô nhận ra đó là âm thanh từ chiếc đồng hồ đeo tay báo thức của Jenn. Và cuối cùng cô phát hiện nó mắc trong đồ cuộn tóc lúc nào cũng gắn trên những lọn tóc nâu vàng của chị. Chiếc đồng hồ, được ấn định giờ từ mấy tháng trước để nhắc Jenn nhớ đón con ở trường Harmony, vì lý do gì đó không giải thích được, đã reo lên. Âm thanh khẽ khàng của nó sao nghe thấy nhẹ lòng.

“Bạn biết cuộc đời bạn đã thay đổi,” Heather viết hồi tháng hai, “khi bạn trải qua Ngày Valentine với chồng ở Chuck E. Cheeses!”

Rõ ràng Doug và Heather Tierney nghĩ trước tiên về những đứa trẻ - bốn đứa cả thảy.

Vào tháng Tư, một website mới xuất hiện trên Internet: “Bạn bè của Bart Corbin”. Brad, em song sinh của Bart, quản trị website này. Lời dẫn vào website mới này viết, “Trang web này do bạn bè của Bart Corbin lập ra để bày tỏ sự thất vọng của chúng tôi trước sự ám hại không thể biện minh của các cá nhân và công luận và hành vi dòm ngó của truyền thông. Mục đích của chúng tôi là yêu cầu quí vị giữ đầu óc cởi mở và suy nghĩ vượt ngoài những gì được công bố trên báo chí và trên website CaringBridge.com [trang web của Heather]”.

Trang web của anh em Corbin đưa lên rất nhiều hình ảnh Bart và Jenn trong những ngày còn hạnh phúc, ảnh hai đứa nhỏ, tán dương những đức tính của Bart, trong khi phủ nhận mọi khả năng anh phạm tội. Họ còn kêu gọi đóng góp tiền bạc để trang trải án phí cho Bart. Anh ta là ánh sáng trong gia đình, và họ đang gặp khó khăn trong việc gây quỹ để biện hộ cho anh ta trước hai phiên tòa chắc chắn sẽ kéo dài nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng.

Em trai của Dolly Hearn, Gil, cũng có một trang web, tràn ngập hình ảnh và ký ức về Dolly. Dường như cô vẫn còn sống như ngày nào. Nhiều năm trước, gia đình cô đã lập một học bổng mang tên cô ở trường nha MCG, và nhờ đó nhiều sinh viên đã được giúp.

Chẳng bao lâu sau, các nhóm thảo luận về vụ án Corbin bắt đầu rộ lên trên Internet. Ðây là một lãnh địa hoàn toàn mới để bày tỏ niềm thương tiếc, trao đổi, tranh cãi, và chính trị hóa vấn đề. Cũng như cuộc điều tra hình sự đã đi vào lãnh địa kỹ thuật, những người quan tâm đến Jenn, Bart, và Dolly cũng vậy.

Các bồi thẩm viên tương lai có đọc những trang Internet này không? Có lẽ có. Nhưng mặc dù phản đối những cuộc thảo luận ẩn danh về chi tiết cụ thể và tính chất của chứng cứ trên trang web Corbin, Danny Porter thừa nhận rằng đóng cửa các website hoặc các trang chủ có thể vi phạm Tu chính án Thứ nhất. Ông và David Wolfe trao đổi nhiều vấn đề và đi đến nhất trí rằng phải gỡ bỏ một số bài trên mạng.

Những suy đoán trên Internet tương tự như những cuộc bàn bạc về tội phạm cách nay một thế kỷ giữa các cư dân địa phương ngồi quanh bếp lò trong một cửa hiệu - có điều vào năm 2005, mọi ý kiến của họ lập tức được truyền đi khắp thế giới.

Biện lý Danny Porter và Phụ tá Cao cấp Biện lý Chuck Ross đang chuẩn bị cho phiên tòa ở hạt Gwinnett, cũng như Danny Craig và Jason Troiano với phiên tòa ở hạt Richmond. Thật lý tưởng, bộ đôi công tố này có các công tố viên bổ trợ cho nhau - một người khá thành thạo với thuật hùng biện và những thuyết phục bằng lý lẽ, người kia là chuyên gia về điều tra chéo. Ở hạt Gwinnett, Porter là người điều tra chéo có thể đặt ra một loạt câu hỏi để đưa nhân chứng hoặc bị cáo vào ngõ cụt, và rồi quật ngã họ khi những lời nói dối của họ trở nên lộ diện.

Chuck Ross là “nhà biện luận bẩm sinh”. Luôn có mặt trong các nhóm tranh luận ở trường trung học và đại học, nhưng ông từ bỏ tham vọng lấy tiến sĩ chính trị học khi đâm ra say mê luật hình sự. Ross tự trang trải chi phí suốt những năm học trường luật bằng công việc pha chế rượu, và, ngay cả khi đã trở thành công tố viên, ông vẫn chế ra những món uống có phần kỳ dị. Hai trong số những đặc sản của ông là các món martini “Key Lime Pie” và “Tiramisu”. Ông còn là một đầu bếp sành điệu, nhưng hiểu biết đáng kinh ngạc về công nghệ máy tính mới là điều khiến ông trở thành nhân vật thiết yếu trong vụ án Corbin.

Khi chuẩn bị truy tố Bart Corbin, biết rằng bằng chứng của mình có thể gây bối rối cho bồi thẩm viên không có chuyên môn, Ross, phụ tá cao cấp Biện lý và Biện lý Danny Porter hiểu họ hoàn toàn có thể rơi vào một trận chiến để đời ở phòng xử án.

Tất cả những người dính líu - từ Bart Corbin, bị cáo, đến các điều tra viên và các biện lý ở hai hạt, thân nhân gia đình của các nạn nhân, giới truyền thông, và công chúng - đều nóng lòng muốn vụ án được đưa ra tòa. Tất cả, tức là, ngoại trừ Bruce Harvey và David Wolfe. Hai luật sư biện hộ của Corbin tỏ ra quyết tâm trì hoãn cả hai phiên tòa trong nhiều tháng - nhiều năm - nếu có thể. Một số động thái của họ thật khó lường, và một số dựa trên những phán quyết từng có tiền lệ ở tiểu bang Georgia.

Ấy vậy nhưng mùa hè năm 2005 đi qua mà phiên tòa vẫn chưa được ấn định ngày, và các phiên điều trần đã được ấn định vào đầu tháng chín bị trì hoãn, sau khi nhóm luật sư biện hộ cho Bart Corbin nộp đơn kiến nghị rằng các điều tra viên hạt Gwinnett đã thu thập chứng cứ trong nhà Corbin một cách bất hợp pháp. Họ còn muốn hủy bỏ thông tin có được do giám sát điện thoại di động của anh ta bằng thiết bị điện tử.

Cuối cùng, vào ngày 8 tháng Chín, 2005, phiên tòa đầu tiên đã được ấn định ngày: 9 tháng Một, 2006. Theo dự kiến, Biện lý Danny Craig ở Augusta làm nhiệm vụ trước, truy tố Bart Corbin về tội sát hại Dolly Hearn.

Trong thời gian chờ đợi, các luật sư của Corbin tiếp tục gởi đơn kiến nghị. Vào ngày 31 tháng Mười, David Wolfe và Bruce Harvey, với một chút hăm he, đòi trì hoãn việc truy tố mười bốn năm. Lý lẽ của họ là hạt Richmond đã mất mười bốn năm để cáo buộc thân chủ của họ trong vụ án mạng Dolly Hearn, do đó vì công bằng mà phiên tòa nên được dời lại trong khoảng thời gian ấy.

Vào ngày 7 tháng Mười hai, một năm ba ngày sau vụ án mạng Jenn Corbin, phiên điều trần sơ bộ được hoãn lại sau khi Harvey và Wolfe nộp đơn kiến nghị cấm mang đến phiên tòa sắp diễn ra ở Augusta bằng chứng lấy được sau khi có lệnh khám xét ngôi nhà ở Bogan Gates lẫn tất cả bằng chứng thu thập được từ việc giám định điện tử của Halcome. Họ quyết tâm không để bất kỳ bằng chứng nào từ vụ án Jenn Corbin bất ngờ xuất hiện trong quá trình truy tố Bart Corbin tội cố sát Dolly Hearn ở Augusta. Nếu sớm loại trừ được vấn đề đó, họ sẽ không phải lo lắng.

Vào ngày 14 tháng Mười hai, 2005, phiên điều trần ngay trước phiên tòa được tổ chức tại phòng xử án ở Augusta của Thẩm phán Tòa Thượng thẩm Carl C. Brown. Biện lý Craig liệt kê tất cả những tình tiết giống nhau trong cả hai vụ sát hại Dolly Hearn và Jenn Corbin, và nói ngay trước khi Dolly chết Bart đã tiết lộ với “một người bạn thân” rằng anh ta đã trù tính một “vụ án mạng hoàn hảo”.

Một lần nữa, cả hai gia đình Hearn và Barber đều có mặt trong phòng xử án, lần này để tham dự phiên điều trần vốn sẽ làm họ đau nhói. Bruce Harvey cho chạy một đoạn phim đèn chiếu. Khung hình đầu tiên là chiếc mô tô Harley-Davidson, một thứ chẳng liên quan gì đến một trong hai vụ án. Nhưng, sau đó, có những câu trích dẫn khêu gợi và kích động tình dục từ những bức thư địên tử của Jenn Corbin gởi cho Anita Hearn, những dòng chữ được phóng to hết cỡ lên màn hình. Narda Barber nhận ra luật sư biện hộ, không nghi ngờ gì nữa, có ý định đưa những đoạn phim đèn chiếu này ra trước bồi thẩm đoàn, và tim bà thắt lại. Khi đặt ra ngoài bối cảnh, chúng gây sốc. Nước mắt giàn giụa, bà sợ rằng các phiên tòa sắp tới thậm chí còn tồi tệ hơn những gì bà đã trải qua.

Tiếp theo, Harvey mô tả Dolly như một kẻ thất bại về đường học hành, có nguy cơ bị đuổi khỏi trường Nha. Dĩ nhiên, ông không đề cập việc Bart đã lấy cắp những công trình vốn quyết định điểm thi nguyên một học kỳ của cô.

Quan điểm biện hộ là cả hai người đàn bà đã tự tử, và rằng Bart Corbin sắp bị truy tố vì những cái chết vốn không phải là những vụ sát hại. Ông gợi ý rằng Dolly bị trầm cảm vì cô và Bart chia tay, còn Jenn bị sốc và buồn bã khi biết danh tính thực của người trao đổi thư điện tử với cô.

Danny Craig vạch rõ rằng, theo ông, đoạn phim của Harvey về hai người đàn bà đã chết là hoàn toàn lạc hậu; các nạn nhân đã nóng lòng muốn dứt bỏ Bart Corbin, và những gì Harvey xem như chỉ dấu cho thấy các nạn nhân tự tử lại chính là bằng chứng tội lỗi của Corbin.

“Không được bỏ bác sĩ Corbin,” công tố viên ở Augusta nói từ tốn. “Mi sẽ chết [nếu tìm cách bỏ].”

Không nao núng, Harvey và Wolfe yêu cầu Thẩm phán Brown bác bỏ những cáo buộc chống lại Bart Corbin trong vụ án Dolly Hearn. Họ nhấn mạnh rằng thời gian trôi qua đã quá lâu đến độ ký ức của các nhân chứng đã mờ nhạt và thay đổi, và bằng chứng đã thất lạc. Họ phát biểu một cách châm biếm rằng ắt hẳn tiểu bang đã chờ cho Corbin giết thêm một người nữa rồi mới xúc tiến vụ án cáo buộc anh ta về tội sát hại Dolly.

Craig nhạo báng ý kiến đó. “Thật là ngược đời,” ông nói. “Chính những trì hoãn lâu ngày mới thường có lợi - thay vì có hại - cho việc biện hộ cho bị cáo.”

Hơn nữa, ông quả quyết với thẩm phán các cuộn băng thẩm vấn và hồ sơ cảnh sát từ vụ án năm 1990 liên quan đến Dolly vẫn nguyên vẹn, và các kết quả khám nghiệm vết thuốc súng còn hoàn toàn đầy đủ.

Thẩm phán Brown giữ nguyên quyết định về những kiến nghị của bên bị.

Thêm một lễ Giáng Sinh nữa đi qua không có phiên tòa nào. Quả thật, sự trì hoãn là quá lâu so với hình dung của những người liên quan, đối với bất kỳ phiên tòa nào của hai vụ án. Nhưng ít nhất tại thời điểm đó một phiên tòa đã được ấn định ngày: 9 tháng Một, 2006. Ngay sau lễ Giáng Sinh, Danny Craig và Chánh phụ tá Biện lý của ông, Jason Troiano, được xếp lịch bắt đầu phiên tòa xử vụ giết hại Dolly Hearn.

Ngày 9 tháng Một đến, nhưng không có phiên tòa. Thay vào đó, trong một cuộc điều trần khác nữa trước phiên tòa, hai ông Danny - Craig và Porter - thông báo họ nhất trí rằng thứ tự các phiên tòa nên được thay đổi.

Danny Porter sẽ truy tố Bart trước ở hạt Gwinnett về cái chết của Jenn. Sau đó, Porter hy vọng đến Augusta và, với tư cách công tố viên đặc nhiệm ở đó, ông sẽ tiếp tục làm việc trong phiên tòa thứ hai, truy tố Bart trong vụ án Dolly Hearn.

Danny Craig sẵn sàng theo hướng đó, nhưng điều đó có nghĩa là sẽ không có phiên tòa nào cả trong tháng Một. Giờ đây, thẩm phán Brown trì hoãn phiên tòa đầu tiên cho đến tháng Tư ở hạt Gwinnett.

Thật khó để theo dõi nhân sự và ngày tháng tham gia phiên tòa nếu không có một chương trình.

Khi ngồi trong phòng xử án của Thẩm phán Brown, nước da của Bart Corbin tái nhợt xanh xao vì lao tù, và dường như anh ta thậm chí còn gầy hơn trước. Thân hình hốc hác của anh ta đã mất hết những cơ bắp rắn chắc; anh ta không còn tập thể hình trong câu lạc bộ sức khỏe nữa. Anh ta đã trải qua nhiều ngày đêm trong xà lim, cách ly với những người tù khác.

Bart viết thư cho những người quen thân trong quá khứ, trong đó có Shelly Mansfield, bạn gái thời trẻ của anh ở Ðại học Georgia. Shelly ở cách xa hàng ngàn dặm, sống ở một quốc gia khác, đã lập gia đình với một người khác - nhưng cô nghe nói anh bị bắt và viết thư cho anh, hỏi có thể giúp được gì cho anh.

Lá thư đầu tiên của Bart gởi cho Shelly nghe “như Bart ngày xưa,” Shelly nhớ lại. Anh hy vọng cô có thể là nhân chứng hạnh kiểm cho anh trước tòa. Hồi tưởng về “chàng trai” hòa nhã cô quen biết lúc anh mười chín tuổi, cô cảm thấy tiếc cho anh, và viết thư hồi âm, nói cô sẽ cân nhắc việc làm nhân chứng biện hộ.

Nhưng cô bị sốc vì giọng điệu chua cay trong lá thư thứ hai của anh, một lá thư đầy những lời mắng nhiếc và xỉa xói tàn độc đứa con trai của anh, Dalton. Một người đàn ông già dặn than trách về một cậu bé. Cô nhận ra Bart Corbin không còn là người như cô hồi tưởng. Cô tự hỏi anh ta có từng như vậy không. Cô không viết trả lời nữa.

Do phiên tòa trễ nhất sẽ diễn ra vào tháng Tư, cần phải giải quyết các kiến nghị. Nghiêm trọng nhất chắc chắn là câu hỏi những điểm giống nhau đến choáng váng giữa hai vụ sát hại Dolly và Jenn có được đưa vào trong cả hai phiên tòa không? Nếu có, đó sẽ là một việc làm táo bạo đối với tiến trình truy tố. Còn nếu không, các bồi thẩm viên trong phiên tòa Dolly sẽ không nghe điều trần về cái chết của Jenn mười bốn năm sau đó. Ngược lại, các bồi thẩm viên của phiên tòa Jenn sẽ không biết gì về Dolly. Về phương diện pháp lý, bằng chứng tổng hợp từ hai vụ sát hại khác nhau trong một phiên tòa sẽ chỉ được đưa ra như “những hành vi tương tự”.

Vì phiên tòa hạt Gwinnett diễn ra trước, giờ đây việc phán quyết các kiến nghị của bên bị tùy thuộc vào Thẩm phán Michael Clark.

Vào ngày thứ sáu, 17 tháng Hai, 2006, Clark phải xử lý một kiến nghị ít người chú ý. Thật là ngốc nghếch đến ngay cả bị cáo dường như cũng không quan tâm lắm. Thật ngạc nhiên, Bart có vẻ bớt phờ phạc, và anh ta không gầy và ủ rũ như khi ngồi ở bàn bị cáo. Lúc này, nước da anh ta hơi rám nắng, và đúng là có tăng cân chút ít. Rõ ràng anh ta đang nhai kẹo cao su, một hành vi xúc phạm tòa, rồi anh quay qua nháy mắt với mẹ, hai em trai, vợ của Brad, Edwina, những người đang ở trong phòng xử án. Nhưng anh phớt lờ thân nhân hai gia đình Jenn và Dolly, mắt dường như cố tình đảo nhanh qua hướng khác, tập trung nhìn ra xa. Như thể anh chưa bao giờ quen biết họ. Anh ta chỉ gặp Carlton và Barbara Hearn một lần, nhưng lại là thành viên thân thuộc trong đại gia đình của Jenn trong gần một thập kỷ.

Thẩm phán Clark bác bỏ yêu cầu của luật sư biện hộ đòi hoãn các phiên tòa trong mười bốn năm. Anh khó chịu với kiến nghị này. Ngay cả Bruce Harvey và David Wolfe cũng thừa nhận rằng họ đề xuất kiến nghị “hoãn mười bốn năm” như một cách để thu hút sự chú ý đến vụ án.

Clark đáp trả tương tự, và đưa ra một đề nghị cho luật sư bên bị. Nếu họ nhất trí với kiến nghị của tiểu bang rằng Corbin khước từ quyền được tại ngoại và đồng ý ngồi tù trong mười bốn năm tới, thì Clark sẽ đồng ý trì hoãn các phiên tòa trong thời hạn tương tự.

Rõ ràng, bị cáo không có ý định đó, và Clark nói tiếp, ấn định ngày điều trần kế tiếp trước phiên tòa là ngày 24 tháng Ba, 2006.

Phát biểu với báo chí, Bobby Corbin cho biết rằng anh tự hỏi Porter “thực sự có lý lẽ không. Tôi chỉ toàn nghe nói hành vi tương tự. Thật điên rồ.”

Anh nói với các phóng viên rằng lý lẽ của Danny Porter chỉ là “trò ảo thuật,” và rằng không có bằng chứng thực sự nào có thể buộc tội anh trai mình.

Quyết định của Thẩm phán Clark cho phép đưa chứng cứ từ vụ án Dolly Hearn vào vụ án Jenn Barber có thể rất có lợi cho tiến trình khởi tố. Mặc dù các luật sư từ hai phía đã chờ đợi để biết Clark có phán quyết vấn đề đó không, ông vẫn không nói đến những hành vi tương tự trong phiên điều trần tháng Hai này.

Michael Clark, với sự giúp đỡ của người phụ tá, công tố viên Greg Lundy, nghiên cứu kỹ án lệnh và các vụ án khác có cùng vấn đề. Dễ hiểu là các luật sư bên bị muốn loại trừ “những hành vi tương tự” khỏi hai vụ án Jenn và Dolly.

Danny Porter là một “sếp” dễ chịu, và ông tin tưởng giao việc cho nhân viên mà không cần giám sát những việc sở trường của họ. Mặc dù còn lúng túng khi gởi thư điện tử và biết rất ít về máy tính, ông tin tưởng vào những ý kiến chuyên môn kỹ thuật của Chuck Ross và Russ Halcome. Và ông yêu cầu Jack Burnette và các điều tra viên khác tiến hành những việc chuẩn bị cho phiên tòa tiếp theo. Burnette giao cho điều tra viên Bob Slezak cộng tác với Scott Peebles sắp xếp đưa ra các nhân chứng từ Augusta, trong khi Russ Halcome và điều tra viên Mike Pearson ghép nối các mảnh chứng cứ thất lạc thành một tập hợp hoàn chỉnh các chứng cứ vật thể.

Porter, người thường lạc quan, triệu tập các đội điều tra họp bàn chiến lược. Ông trình bày đại cương tiến trình khởi tố vụ án Jennifer Corbin như ông và Ross đã biết, và hỏi ý kiến mọi người. Sau vài phút im lặng, Danny Porter ngẩng lên nhìn các thuộc cấp, người thì lắc đầu, không thể nảy ra một cách tiếp cận nào khác, người thì, tệ hơn, gật đầu và nhất trí với ông. Mà đó chính là điều ông không muốn. Cái tôi của Porter không đòi hỏi được đánh bóng. Ông cần những câu trả lời, và ông đập mạnh tay xuống bàn.

“Không được đồng ý,” ông gào lên bằng giọng trầm. “Tôi ngồi đây không phải để các vị đồng ý với tôi!”

“Một dịp hiếm hoi tôi thấy ông giận dữ,” một điều tra viên nhận xét. “Ông không nhất thiết muốn có tất cả những giải đáp. Ông muốn chúng tôi chỉ ra những chỗ yếu. Chắc chắn ông không muốn chúng tôi ngồi đó và gật đầu. Ông muốn chúng tôi đóng góp - chứ không muốn “những người ba phải”. Nên tất cả chúng tôi bắt đầu nặn óc đưa ra ý niệm riêng. Và cuộc họp trở nên hiệu quả hơn.”

Chuck Ross, người đã nghiên cứu những bức ảnh chụp cái giường của Jenn Corbin, lưu ý cái gối ở phía cửa ra vào của cái giường có một vết lõm chính giữa. Ross nói, “Tôi có ấn tượng như thể sát thủ quỳ lên cái gối khi hắn bắn cô ta.”

Porter đồng ý. Tấm ra trải bên phía đó của giường hơi bị thòi ra, như mỗi khi có người quỳ lên giường. Từ thời điểm của những cuộc điện thoại Jenn gọi cho Anita Hearn, họ biết chắc chắn Jenn còn sống hồi lâu sau nửa đêm. Báo cáo của Marcus Head cho biết Anita đoán chừng cuộc gọi sau cùng của hai người là từ 1g20 đến 1g30 sáng. Cuộc gọi điện thoại di động do Bart thực hiện phát tín hiệu vào tháp sóng gần nhà anh nhất vào lúc 1g58 sáng.

Anita Hearn cho biết, giữa chừng một cuộc điện thoại khuya hôm đó, lần đầu tiên Jenn thừa nhận rằng cô sợ Bart có thể giết cô. Cô đã bi quan không đúng theo tính cách của mình khi nói cô hy vọng gặp Anita một ngày nào đó. Jenn nói, “Có thể chúng ta sẽ gặp nhau, nếu máy bay của chị không rơi trên đường đến đây - hay nếu chồng em không giết em trước.”

“Tôi nghĩ anh ta đi vào nhà,” Chuck Ross nói, “thẳng ra sau đến phòng ngủ chính, quỳ lên giường, chồm tới, đẩy cô ta xuống, bắn cô ta, đi ra khỏi nhà, và lao xe đi.”

Có thể. Hoặc có thể anh ta đã ở lâu đủ để gào vào mặt Jenn trước khi bắn cô. Hai đứa trẻ không nghe thấy gì. Chúng đang ngủ ngon trên gác.

Không. Nhiều khả năng hơn là Bart Corbin đã xác định trước những gì sẽ làm, trù tính kỹ lưỡng sẽ giết Jenn bằng cách nào và tạo ra một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo cho đêm đó.

Ðội khởi tố đã có các dữ liệu kết nối điện thoại di động, và họ cảm thấy sắp có được các dấu vết dẫn đến khẩu súng đã bắn chết Jenn. Trong số tất cả những yếu tố quan trọng trong cuộc điều tra, yếu tố này vẫn chưa được tìm ra. Họ cần biết khẩu súng đó ở đâu ra, và họ cần quy kết nó một cách tuyệt đối, nhất thiết, chung quyết cho bác sĩ Bart Corbin.

Họ vẫn không thể làm điều đó. Nhưng mặc dù vậy, tiến trình khởi tố được đẩy mạnh vào ngày 24 tháng Ba, 2006, khi Thẩm phán Michael Clark thông báo ông sẽ cho phép đưa những thông tin về hành vi tương tự vào phiên tòa xử vụ cố sát Jenn Corbin sắp diễn ra. Bồi thẩm đoàn trong vụ án Jenn sẽ nghe điều trần về cái chết của Dolly.

Ông còn nói ông hy vọng không phải trì hoãn ngày giờ mới nhất đã ấn định cho phiên tòa, ngày 17 tháng Tư. Cuối cùng, có vẻ như phiên tòa đã “sẵn sàng” bất chấp mọi thứ.