Chương 33 MÙA THU NĂM 2005 - MÙA HÈ NĂM 2006-
ÐỘI ĐIỀU TRA CỦA Biện lý hạt Richmond biết nguồn gốc khẩu súng bắn chết Dolly. Bố cô tặng cô. Nhưng các biện lý của hạt Gwinnett lại không có đầy đủ dấu vết về khẩu 38 li đã bắn chết Jenn. Họ không biết nguồn gốc của khẩu súng tìm thấy trên giường cô. Tên sát nhân đặt nó vào vị trí mà hắn lầm tưởng sẽ cho thấy cô ta đã cầm khẩu súng đó. Không có dấu vân tay nào trên khẩu súng này; hoặc chúng đã bị xóa hoặc tên sát nhân đeo găng tay cao su.
Khẩu súng cũ đó từ đâu đến? Không ai trong số những người được các thám tử phỏng vấn nhớ rằng đã nhìn thấy một khẩu 38 li trong tài sản của Bart Corbin, cũng không một người mới quen nào gần đây của anh ta từng nghe anh ta nói về súng ống. Anh ta từng sở hữu một khẩu súng săn, nhưng đã mất, không còn trong tủ âm tường. Sau khi anh ta chạy xe cán lên chân Jenn, cô báo với cảnh sát trực tổng đài rằng cô lo lắng về khẩu súng bị mất. Giấy phép sử dụng súng của Bart đã hết hạn, và anh chưa bao giờ bận tâm đổi giấy phép mới. Khẩu súng săn cũng bị lấy trộm từ nhà Barber. Nhưng dường như không có sự liên hệ nào giữa khẩu súng săn bị mất và việc sát hại Jenn.
Khẩu 38 li là khẩu súng bí ẩn, nhưng mọi chuyện sẽ không còn lâu nữa, mặc dù những nỗ lực tìm ra dấu vết của nó cho đến giờ vẫn không thành. Nhưng thời gian đang cạn dần, và chỉ còn vài tháng là đến phiên tòa.
Theo một nghĩa nào đó, những khẩu súng cũng giống con người. Chúng không xuất xưởng với giấy khai sinh, nhưng một khẩu súng cũng có hồ sơ ghi rõ chế tạo ở đâu và khi nào, ngày giờ xuất xưởng, và “cuộc đời” của nó qua năm tháng. Bất kỳ lúc nào khẩu súng được trao tay, thủ tục pháp lý đòi hỏi phải có hồ sơ ghi nhận của cảnh sát. Dĩ nhiên, không phải lúc nào cũng vậy. Bọn tội phạm mài nhẵn số hiệu nhận dạng súng để xóa dấu vết, và nhiều khẩu súng được chuyển từ người này qua người kia một cách bí mật; một số khẩu súng thì bị lấy trộm. Các nhân viên hành pháp ra sức ghi nhận hành trình của tất cả vũ khí mà họ tìm thấy, tuy không phải lúc nào cũng được như vậy.
Nếu Danny Porter và Chuck Ross vì lý do gì đó có thể liên hệ được khẩu súng lục ổ quay 38 li cũ đó với Bart Corbin, lý lẽ của họ sẽ trở nên hết sức thuyết phục.
Khi Jack Burnette, Eddie Ballew, Kevin Vincent, và Russ Halcome thi hành lệnh khám nhà của vợ chồng Corbin trên đường Bogan Gates ở Buford, họ đã cố tìm tất cả hồ sơ có thể chỉ ra xuất xứ khẩu 38 li đó - nhưng không tìm thấy gì.
Nhưng họ đã sàng lọc các manh mối để lọc ra một nguồn thông tin khả dĩ. Gia đình Jenn có đề cập đến một người đàn ông tên là Richard Wilson, bạn thân của Bart trong nhiều năm. Wilson sống ở Troy, Alabama. Cả Richard lẫn vợ anh, Janice, đều không đến dự đám tang của Jenn, và điều đó có vẻ lạ thường, vì mọi người nói rằng Jenn đã hết lòng tiếp đãi họ, và đón tiếp họ đến dự lễ quốc khánh Bốn tháng Bảy mỗi năm với hai vợ chồng.
Russ Halcome mới đầu đã đặt Bart vào hiện trường vụ sát hại Jenn bằng cách lần theo dấu vết chiếc điện thoại di động, tất cả đều hoàn toàn hợp pháp, bất chấp kiến nghị của các luật sư bị đơn cho rằng không hợp pháp. Tiếp theo, Halcome vẽ bản đồ các tháp sóng điện thoại di động và các phân khu nơi Corbin đã dùng điện thoại vào ngày 29 tháng Mười một, 2004. Một lần nữa, Halcome phác ra một tuyến đường. Con đường này cho thấy Bart - hay chiếc điện thoại của anh ta - đã đi một chuyến đi khứ hồi dài, rõ ràng là bí mật, đến Birmingham và Troy, Alabama.
Các điều tra viên của Biện lý hạt và Marcus Head đã biết Bart Corbin có mặt ở Birmingham vào thứ hai, ngày 29 tháng Mười một, vì Jenn đã phát hiện một cuống vé đậu xe vào ngày đó trong quần áo anh ta, và đề cập đến chuyện đó với ít nhất hai người. Chuyến đi đó dài 148 dặm, từ khu vực Atlanta đến Birmingham. Bây giờ, họ thắc mắc liệu Bart có chạy xe xuống thăm người bạn cũ Richard cùng ngày đó không. Có thể anh ta đã không mất thời gian dài như thế để chạy thêm 140 dặm về phía nam đến Troy. Nhưng nếu anh ta chạy theo cạnh huyền của “tam giác” này, thì khi về, lộ trình trực tiếp từ Troy về lại phòng mạch của anh ta ở Hamilton Mill xấp xỉ 193 dặm.
Không ai thấy Bart trong ngày thứ hai đó, nên anh ta có thể ghé Troy và về nhà vào buổi tối, trải qua gần 500 dặm trong một ngày dài.
Nhưng tại sao Bart đi đến Troy? Richard Wilson có phải là người bạn thân thiết đến độ Bart đi cả cuộc hành trình dài để tìm chút an ủi hay lời khuyên? Hoặc liệu có lý do bí ẩn nào trong chuyến đi của anh ta không? Các cảnh sát điều tra nghi ngờ Wilson có thể đã cung cấp cho Bart khẩu 38 li mà anh ta dùng để bắn vợ mình năm ngày sau đó.
Trong vòng một tuần sau vụ sát hại Jenn Corbin, Kevin Vincent và thám tử Sở Cảnh sát hạt Gwinnett Eddie Restrepo lái xe đi Troy, Alabama. Rời Lawrenceville lúc 6 giờ sáng, Vincent và Restrepo đến nhà Wilson lúc 9g15. Nhà anh cũng là địa điểm kinh doanh, Troy Small Motors, chuyên sửa chữa động cơ nhỏ, và mua bán các vật dụng như máy xén cỏ, công cụ, và mọi thứ liên quan đến động cơ gia dụng hay dùng cho trang trại. Cửa tiệm có mặt tiền bằng gạch, hai gian nhà chứa hai chiếc xe lớn, và chăng kín những biển hiệu “Stihl,” “Dixon,” và “Dixie”. Có vài chiếc xe địa hình dựng bên ngoài.
Janice Wilson nói chồng cô không có ở nhà, nhưng sẽ về ngay. Mười phút sau Wilson chạy xe vào sân và mời họ vào nhà bếp để nói chuyện.
“Anh có biết tại sao chúng tôi có mặt ở đây không?” các điều tra viên hạt Gwinnett hỏi.
“Tôi có một ý tưởng khá hay.”
Wilson giải thích ngay lập tức rằng dù anh kể gì với họ, anh chắc chắn sẽ làm xáo trộn “phía này hay phía nọ của gia đình họ”. Anh biết ơn Gene Corbin, người đã tạo công ăn việc làm cho anh ngay sau khi anh tốt nghiệp đại học, và anh không muốn xúc phạm ông ta. Anh biết bố của Bart gần mười lăm năm, nhưng nói anh chỉ biết Bart khoảng năm 1992. Janice Wilson chen vào nói năm nào họ cũng đến hồ Lanier dự kỷ niệm Bốn tháng Bảy, tuy vậy năm nay họ không đi được.
“Lần cuối cùng tôi gặp Bart và Jenn, và hai cậu bé,” Richard nhớ lại, “là tháng Tám năm nay khi Janice bất ngờ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi ở Alabama này”.
Vợ chồng Wilson nói Jenn Corbin ốm nặng trong suốt chuyến thăm đó. Gia đình Corbin phải về sớm vào sáng chủ nhật sau khi Jenn nôn mửa cả đêm. Richard nói lần sau cùng anh nói chuyện với Bart trước khi Jenn qua đời là trong khoảng dịp lễ Tạ Ơn. Bart kể anh sắp ly hôn vì Jenn ngoại tình với một người nào đó trên mạng Internet.
“Anh ấy nói cô ấy có chiếc điện thoại di động thứ hai mà không nói gì với anh, và cô chỉ dùng nó để gọi cho “nhân tình” của cô.”
Wilson nhớ chắc chắn lần tiếp theo anh nói chuyện với Bart là ngày 5 tháng Mười hai khi Bart gọi đến và kể rằng anh ấy không thể nói chuyện bằng điện thoại di động của mình - nhưng anh sẽ gọi lại. Bart gọi lại vào khoảng 8g30 tối và hỏi anh có nghe chuyện gì không. Richard Wilson bảo anh không nghe gì cả, và chính lúc đó Bart báo tin Jenn chết, và cảnh sát đang “bao vây anh” vì chuyện đó.
Câu chuyện của họ rất kỳ quặc. “Anh nói gì,” Richard hỏi, “anh nghe tin đó khi nào?”
Janice và Richard nói họ vào thẳng Internet tìm các trang web tin tức ở Atlanta. Sau khi đọc tất cả tin tức về cái chết của Jenn, họ đi đến kết luận rằng báo chí đã kết tội Bart. Janice vạch rõ rằng họ cũng cảm thấy Dalton không thể nói được tất cả những lời đó về tội lỗi của bố nó - trừ phi có ai bày nó. “Tuyệt đối không thể được!”
Vợ chồng Wilson rõ ràng không quan tâm đến Heather Tierney và cho biết họ lo lắng rằng cô ấy có con, nhưng, khi bị vặn, họ không giải thích được lý do họ có cảm giác ấy.
“Anh có biết bất kỳ khẩu súng nào mà Bart sở hữu không?” Kevin Vincent hỏi.
“Tất cả những gì tôi biết là khẩu súng săn Ruger Red Label, và chỉ có thế.”
“Anh chưa bao giờ cho bất kỳ thành viên nào trong gia đình Corbin một khẩu súng à?”
“Không.”
“Chúng tôi biết khẩu súng dùng để giết Jenn Corbin được mua đâu đó ở Alabama - theo khả năng truy tìm dấu vết của chúng tôi.”
Wilson nói anh không biết gì về điều đó. Và anh đã từ chối gặp Bart vào ngày 29 tháng Mười một.
Các cảnh sát điều tra Georgia hỏi Richard anh có nhận được trát yêu cầu ra trước đại bồi thẩm đoàn ở hạt Gwinnett không. Anh lắc đầu, nói anh biết họ không yêu cầu anh đến Georgia vì anh không sống ở tiểu bang đó. “Tôi sẽ không có mặt ở đó,” anh nói dứt khoát. “Tôi sẽ không xuất hiện trước bất kỳ đại bồi thẩm đoàn nào.”
Anh nói đúng. Ở thời điểm đó, họ không ép buộc anh. Họ sẽ phải có bằng chứng liên hệ Wilson với khẩu súng sát nhân trước khi dẫn độ anh. Mặc dù luật liên bang cấm cho hay bán súng cho người ở tiểu bang khác mà người này sau đó dùng nó để phạm tội, họ vẫn chưa thể chứng minh Wilson có “dính líu đến tội ác”.
Còn lâu họ mới xong việc với Richard Wilson, mặc dù họ không biết được con đường dài gian truân sẽ phải đi qua.
Trên đường rời khỏi thành phố Vincent và Restrepo ghé Sở Cảnh sát Troy nói chuyện với Thiếu úy Calista Everage. Cô yêu cầu tổng đài viên vô tuyến rà lại tất cả thông tin liên quan giữa cảnh sát và địa chỉ của Wilson. Một đề mục cho thấy Janice Wilson đã mua một khẩu súng ổ quay 38 li vào năm 1994 - khẩu đặc biệt Charter Arms 38 li.
Ðây không phải là khẩu súng họ đang tìm kiếm, và không có ý nghĩa gì lớn đối với họ, ngoại trừ việc Janice vừa mới nói cô không sở hữu khẩu súng nào và biết rất ít về súng ống.
Ngoài một vài vụ việc nhỏ do vợ chồng Wilson trình báo về các vụ trộm ở cửa tiệm Troy Small Motors, thiếu úy Everage không bổ sung thêm được gì nữa.
Trong năm 2005, lâu lâu Kevin Vincent lại gọi điện thoại cho Richard Wilson, và thấy anh không có vẻ gì sẵn sàng hơn khi gặp trực tiếp trước đây. Wilson vẫn nói không biết gì về những khẩu súng ổ quay 38 li.
Vào tháng Mười 2005, Jack Burnette, chuẩn bị cho các phiên tòa sắp diễn ra, giao nhiệm vụ cho điều tra viên mới nhất của ông, Mike Pearson, giúp truy tìm dấu vết khẩu súng ổ quay 38 li. Pearson, cựu quân cảnh, là điều tra viên của Cục Ðiều tra Georgia trong mười năm trước khi vào làm ở văn phòng Biện lý hạt Gwinnett chỉ một tháng trước. Lúc bấy giờ cứ như sẽ có một phiên tòa vào tháng một - và ở Augusta. Nếu các thẩm phán ở đó nhất trí với các hành vi tương tự, họ muốn có trong tay thông tin lai lịch của khẩu súng 38 li.
Mike Pearson sống trên “những ngọn núi” ở ngoại ô Atlanta. Lẽ ra chúng được gọi là những ngọn đồi thấp dưới chân núi ở Colorado hay vùng tây Bắc, nhưng đó là một vùng quê xinh đẹp và Pearson không nề hà đường xa đi về hằng ngày đến Lawrenceville. Anh là người dễ tính, nhưng đằng sau vẻ mặt hóm hỉnh là sự gan lì vốn giúp anh bám chắc mọi dấu vết của nghi phạm hay một chứng cứ quan trọng.
Kevin Vincent và Mike Pearson lái xe trở lại Troy tháng Mười năm 2005 đó. Mặc dù Bart vẫn còn đang bị giam, Richard Wilson kiên quyết không chịu nói chuyện về khẩu súng đã giết Jennifer, luôn nói không biết gì về nó. Họ muốn giáp mặt anh ta lần nữa.
Họ nhận thấy Wilson vẫn tỏ vẻ thân mật như lần đầu Vincent ghé đến, nhưng anh không muốn rời cửa tiệm. Họ nói chuyện với anh bên hiên nhà. Có thể anh sợ họ sẽ tóm anh và “bắt cóc” anh đưa đến Georgia.
Wilson giải thích thêm lần nữa rằng anh không muốn “đứng về phía nào”. Pearson nói, “Nếu anh biết điều gì, anh nên báo với chúng tôi.”
Có vẻ là một chuyến đi mất thì giờ. Nhưng Vincent và Pearson ghé vào Sở Cảnh sát Troy lần nữa và phân phát những tấm ảnh chụp khẩu súng giết người, và còn ghé qua các tiệm cầm đồ địa phương.
Hai lần trong mấy tháng sau đó, Mike Pearson gọi điện thoại cho Richard Wilson. “Tôi chỉ muốn anh ấy biết rằng chúng tôi vẫn quan tâm đến việc nói chuyện với anh ấy. Ðó chỉ là những cuộc trao đổi năm phút, và anh ấy vẫn cản trở chúng tôi. Chúng tôi biết khẩu súng “ra đời” tại nhà máy Smith & Wesson, đến nhà phân phối ở Birmingham, và sau đó đến một tiệm cầm đồ vào năm 1957,” Pearson nhớ lại. “Nhưng đến đó thì mất dấu vết của nó. Chúng tôi cần biết nó ở đâu suốt bốn mươi tám năm trước.”
Khi Pearson nói chuyện với Wilson trên điện thoại, anh ta vẫn tiếp tục bác bỏ ngay cả việc nói chuyện súng ống với Bart, và “ấp a ấp úng” khi được hỏi cụ thể. Pearson cảm thấy không phải Wilson đang nói dối thẳng thừng; một qui tắc đạo đức nào đó đang ngăn cản điều đó, nhưng anh ta cứ khiêu vũ bên rìa các câu hỏi. “Tôi không muốn dính líu,” anh nói chắc nịch. “Ngày trước không - bây giờ cũng không.”
“Anh không công bằng với Jennifer,” Pearson nói, dồn ép anh. “Anh nợ những đứa trẻ sự thật.”
Pearson nhận thấy việc đề cập đến Jenn Corbin khiến Wilson bị kích động, nhưng anh ta vẫn không lay chuyển. Ký ức của Wilson trở nên mờ mịt hơn.
“Ông Porter muốn cho anh biết rằng anh sẽ đến Georgia - và anh sẽ ra tòa -”
Wilson hít vào một hơi sâu, và tỏ vẻ bị xúc phạm. “Anh dọa tôi,” anh cằn nhằn.
“Không,” Pearson nói. “Thật đấy.”
Nhưng đó là tất cả những gì Pearson có được. Anh ta có chuyển biến, nhưng gần như không đủ.
Sau một chuyến đi nữa đến Troy, Mike Pearson ghé lại Montgomery và Birmingham trên đường về Atlanta. Anh quyết tâm không về nhà khi chưa dò ra manh mối - bất kỳ - về khẩu 38 li chết người. Anh có những bức ảnh về khẩu súng đó, nhưng nguồn gốc của nó cho đến giờ vẫn lảng tránh anh. Anh thuộc nằm lòng số hiệu súng: 397676. Anh ghé vào các tiệm cầm đồ, dù biết rằng cơ hội tìm ra biên lai khớp với số hiệu sản phẩm là rất mong manh.
Ở Birmingham, một người chủ tiệm cầm đồ mở gác xép cho Pearson vào xem. Ðó là nơi cất giữ qua nhiều thập kỷ những hồ sơ trước đây - có lẽ đến ba hay bốn chục năm. Cái gác xép nóng nực và bụi bặm. Pearson xục xạo từng thùng đựng biên lai bán súng. Luật pháp quy định các hồ sơ về súng phải được lưu giữ trong ba mươi năm; anh hy vọng những hồ sơ này có thể còn xa hơn thế.
Từ 8g30 sáng đến trưa, anh lui cui trong gác xép của tiệm cầm đồ, tìm cho ra cái - đối với anh - là báu vật bị chôn giấu. Có thể anh phải dò ngược năm mươi năm để tìm cái mình cần. Và anh hoàn toàn sẵn lòng làm điều đó.
Nhưng, khi mở thùng hồ sơ cuối cùng, lòng Pearson chùng xuống. Chúng chỉ lưu đến năm 1971: ba mươi bốn năm.
“Phải chi năm ngoái anh đến đây,” người chủ tiệm cầm đồ tỏ vẻ thông cảm. “Chúng tôi đã lọc bỏ tất cả hồ sơ trước năm 1971 rồi.”
Chán nản, Pearson chạy xe về lại hạt Gwinnett. Phải có cách nào khác hoặc chỗ nào khác để tìm dấu vết của khẩu 38 li Smith & Wesson, 397676, và bằng cách nào rốt cuộc nó đã rơi vào tay Richard Wilson.
Mike Pearson gần như tin rằng Wilson đã trao vũ khí giết người cho Bart Corbin vào ngày 29 tháng Mười một, 2004. Nhưng sẽ không bồi thẩm viên nào hoàn toàn tin chắc điều đó chỉ dựa trên phát biểu không chứng cứ của Pearson. Danny Porter và Chuck Ross cũng nghĩ như Pearson. Khẩu súng là mảnh ghép cuối cùng còn thiếu. Họ đã sẵn sàng xúc tiến mà không có nó, chỉ dựa vào chứng cứ tình tiết, những vết tích điện thoại di động mà Russ Halcome đã tìm được, và bản đồ di chuyển của Bart do anh vẽ ra.
Thái độ của Bart Corbin sau cái chết của Jenn sẽ có vai trò trong việc truy tử; anh ta đã không hành xử như một người đau khổ vì mất vợ; anh không hề quan tâm đến các con. Anh ta đã nói dối. Họ cảm thấy anh ta là loại bị cáo cứ khăng khăng biện hộ cho chính mình, mặc dù các luật sư của anh có thể sẽ đem cả thân người che chắn trước mặt không cho anh nói. Và đó sẽ là một lợi điểm cho việc khởi tố.
Văn phòng Biện lý hạt Gwinnett và Sở Cảnh sát hạt Gwinnett chuẩn bị dự phiên tòa, và tự tin họ sẽ có được bản án.
Nhưng họ vẫn còn thiếu khẩu súng. Dự phòng diễn biến bất lợi.
Richard Wilson không muốn đến Georgia, và anh rất không muốn dính líu vào việc truy tìm thủ phạm giết Jenn Corbin. Dường như anh tự tin rằng chừng nào anh còn ở Alabama thì chừng ấy các cảnh sát điều tra Georgia không cách nào đụng đến anh được.
Nếu không họ phải tìm cách để thuyết phục anh.
Thời điểm cho phiên tòa tháng Một 2006, và thời điểm cho phiên tòa tháng Tư 2006 đến rồi đi. Lại thêm những phiên tòa bị trì hoãn. Bruce Harvey và David Wolfe, kinh ngạc khi biết Thẩm phán Clark đồng ý với chứng cứ “hành vi tương tự,” đã yêu cầu Tòa Thượng Thẩm Georgia ra phán quyết xem điều đó có hợp pháp không. Clark nhất trí với ý kiến đó - miễn là tòa cấp trên xử lý vấn đề thật nhanh. Họ đã chờ đợi mở phiên tòa lâu lắm rồi.
Một lần nữa, nhóm luật sư bị đơn thua, nhưng dường như họ không mấy lo lắng. Họ sẽ nêu lên những vấn đề khác.
Tuy nhiên, có vẻ như cuối cùng sẽ có một phiên tòa vào tháng Chín 2006. Bây giờ đã là mùa hè thứ hai từ sau cái chết của Corbin. Cô đã ra đi được hai mươi hai tháng.
Mike Pearson tự hỏi liệu Wilson có cho rằng anh ta không phải quá lo nghĩ đến thuộc cấp của Biện lý hạt vì họ đóng tại Georgia hay không. Anh ta có vẻ tự tin không ai có thể ép anh ta phải đi sang tiểu bang để ra trước tòa làm chứng. Có thể nếu Mike huy động một ai đó ấn tượng ở Alabama, Wilson sẽ nhảy dựng lên chú ý.
“Tôi có một người bạn ở Alabama chắc chắn là gây ấn tượng cho tôi,” Pearson nói. “Anh ấy tên là J. D. Shelton và anh ấy có phù hiệu Alabama vì làm việc cho Văn phòng Chưởng lý ở đó. J. D. là một anh chàng to cao, lực lưỡng, một người tập thể hình. Anh ấy phù hợp với ý đồ của tôi. Tôi nêu vấn đề với anh, hỏi anh có thể đi với tôi đến Troy không. Anh đáp “Ðược chứ,” và sáng hôm sau chúng tôi trực chỉ đến Troy.”
Một lần nữa, Mike Pearson, bây giờ có J. D. Shelton đi cùng, đi vào cửa tiệm của Wilson. Mike nói mấy lời giới thiệu và anh nghĩ anh thấy một chút lo lắng trong mắt Wilson. Mở đầu cuộc nói chuyện, J. D. hỏi Wilson anh và Bart có từng hút cần sa với nhau không.
Wilson đứng phắt dậy, bức xúc nói, “Tôi là thành viên hội Shrine và Mason. Chúng tôi không làm chuyện đó.”
Pearson ghi nhớ thông tin đó trong đầu. Có thể lúc nào đó nó sẽ có ích.
Pearson viết ra một danh sách những cuộc gọi điện thoại di động mà Bart đã gọi đến nhà, văn phòng cửa hiệu, và điện thoại di động của Wilson, vẽ ra cho thấy sự liên hệ giữa hai người - đặc biệt là ngày 29 và 30 tháng Mười một, 2004.
“Tôi đưa cho Richard Wilson xem, rồi nói, “Anh có dính líu - tôi muốn anh thừa nhận rằng Bart Corbin gọi điện thoại cho anh vào ngày 29 tháng 11, 2004”“.
Wilson một lần nữa phủ nhận.
“Câu trả lời của anh không còn chấp nhận được nữa,” Pearson nói, chìa ra trang giấy ghi những lần kết nối điện thoại. “Ðây là nơi anh ta gọi cho anh. Ðây này. Còn đây, và, lúc nửa khuya, đây.”
Pearson không chờ đợi sự thú nhận bất ngờ về khẩu súng, nhưng anh hy vọng buộc Wilson đơn giản thừa nhận Bart đã có mặt tại nhà anh, hoặc ít nhất họ có thể nói chuyện về những cú điện thoại. Nhưng Pearson cảm thấy Wilson đang lẩn tránh, mập mờ và không sẵn lòng tiết lộ mọi chi tiết. Họ lại bắt đầu không đi tới đâu.
Pearson vạch cho thấy rằng Wilson rõ ràng đã nói chuyện với Bart một thời gian lâu sau tiệc sinh nhật hồi tháng Tám của anh, và trước khi Bart gọi anh để báo tin Jenn chết.
Bị dồn vào đường cùng, Wilson rốt cuộc thừa nhận điều đó đúng. Nhưng khi nói về Bart, anh không nói về khẩu súng.
“Anh ta nói anh ta có những chuyện rắc rối.”
“Những rắc rối gì?”
Wilson không trả lời, và Pearson áp sát tới. “Nghe đây, đây không phải là ván bài poker. Tôi sẽ cho anh thấy mọi thứ tôi có. Anh ta có đến đây hôm đó không?”
Wilson gật đầu nhẹ.
“Tại sao anh ta đến đây?”
“À, chắc anh ấy cần sửa cái máy xén cỏ.”
Chuyện hết sức buồn cười. Pearson và Shelton nhìn anh ta chằm chằm, không tin.
“Chuyện vớ vẩn,” Pearson nói. “Tôi không tin. Mùa đông thì ai cần máy xén cỏ đến mức phải lái xe đi suốt từ Atlanta đến Troy?”
Wilson chỉ nhún vai.
Pearson và Shelton rời khỏi Troy, không tìm được thông tin cần tìm. Một lần nữa, Pearson thất vọng chạy xe trở về hạt Gwinnett, nhưng còn lâu anh mới chịu thua.
Ðội của Danny Porter tập trung thảo luận một cách tiếp cận khác với Wilson hầu có thể mang lại hiệu quả. Pearson nói rằng Richard Wilson thích những con chó săn sóc. Và Jack Burnette cũng vậy, tuy Jack ít khi đi săn; ông chỉ thích chó thôi. Burnette là thành viên hội kín Mason, Wilson cũng vậy, và rất tự hào về điều đó.
“Bây giờ đến lượt Jack,” Mike Pearson nói. “Và anh ta là con mồi.”
Các điều tra viên ở văn phòng Porter đã gần như đi mòn con đường từ hạt Gwinnett đến Troy, Alabama. Bây giờ Mike và Jack lại dấn vào con đường đó. Pearson hy vọng con cáo tinh khôn của văn phòng Biện lý có thể thiết lập được một quan hệ gần gũi gì đó với Wilson vì họ có “rất nhiều điểm giống nhau”.
Burnette và Wilson bắt tay nhau theo kiểu hội kín, và Wilson hoàn toàn sẵn lòng nói chuyện về những con chó săn sóc và nơi hội họp của hội kín Mason, nhưng còn lại, Burnette vẫn “va phải một bức tường”.
Phải nói rằng Richard Wilson thậm chí còn kín kẽ hơn, và vẫn chắc mẫm rằng anh ta không thể bị ép buộc xuất hiện trước tòa ở Georgia.