Chương 35 THÁNG 8 - THÁNG 9 NĂM 2006
DANNY PORTER và Chuck Ross sẵn sàng lâm trận khi phiên tòa tháng Chín đang tới gần. Một khi đã bắt đầu, họ sẽ không còn nhìn được toàn cảnh, mà chỉ nghĩ về những gì đang diễn ra trong phòng xử án.
Gia đình Corbin tề tựu quanh Bart. Họ tin tưởng anh ta hoàn toàn, và kiên quyết ủng hộ anh ta. Vợ Brad, Edwina Tims, đã trở thành người phát ngôn của gia đình, tuy cô và em song sinh của Bart cưới nhau chưa được bao lâu thì Jenn chết. Có lẽ không thể tránh khỏi là quan hệ một thời thân ái giữa hai gia đình Jenn và Bart dường như đã đổ vỡ không thể hàn gắn.
Khi tháng Tám dần trôi qua, trời vẫn còn ấm và ẩm thấp ở các vùng ngoại ô Atlanta, nhưng mặt trời lặn sớm hơn. Heather mua đồng phục học sinh cho những đứa trẻ nhà cô - Dalton, Dillon, Max, và Sylvia. Ông bà Max và Narda đi nghỉ vài ngày, nhưng không dám đi xa quá, phòng khi không còn trì hoãn thêm nữa. Một khi phiên tòa bắt đầu, họ sẽ có mặt suốt trong phòng xử án của Thẩm phán Michael Clark cho đến gần lễ Tạ Ơn.
Cuộc sàng lọc sơ bộ của các bồi thẩm tương lai bắt đầu vào ngày 8 tháng Chín. Danny Porter yêu cầu các bồi thẩm phải có mặt đông đủ. Bắt đầu với 650 người, họ cần lọc ra mười bốn người được cho là không có định kiến về sự có tội hoặc vô tội của bác sĩ Barton Corbin. Sàng lọc con số đó để tìm ra mười hai bồi thẩm và hai bồi thẩm dự khuyết có thể mất hai đến ba tuần. Chỉ khi ấy phiên tòa mới thực sự bắt đầu.
Narda và Max Barber tiến bộ từng ngày một. Họ quyết định tham dự tuyển chọn bồi thẩm và cứ thế tiến tới nếu thấy có thể chịu nổi việc ngồi nghe chứng cứ. Nhiều người trong gia đình Bart cũng vậy. Edwina Tims dự định có mặt tại phòng xử án mỗi ngày, ngồi ở hàng ghế sau. Có tin vợ chồng bác sĩ Carlton Hearn sẽ tham dự phiên tòa thứ nhất. Họ muốn thấy Bart Corbin đối diện một bồi thẩm đoàn gồm những người trong giới của anh ta. Họ đã chịu đựng mười sáu năm khi mà dường như mọi người đã quên Dolly và quên cô đã chết như thế nào, ngoại trừ những người thân trong gia đình.
Mỗi bên đều có nỗi đau riêng; một gia đình nhìn người mình yêu thương ra tòa vì tội giết người cũng đau khổ. Connie Corbin đã làm hết sức mình để nuôi dạy ba người con trai vắng bố, và bà đã hãnh diện vì nha sĩ Bart, con trai bà.
Hôm đó là ngày lễ Lao động năm 2006, và việc tuyển chọn bồi thẩm cho phiên tòa Bart Corbin ở hạt Gwinnett chỉ còn mấy ngày. David Wolfe và Bruce Harvey vẫn đang vận động hành lang để thay đổi địa điểm, đó là kiến nghị thường thấy của bên bị trong hầu hết các phiên tòa xử tội giết người được công luận chú ý. Họ thông báo tiến trình kiểm tra năng lực của bồi thẩm (các luật sư chất vấn trực tiếp các bồi thẩm) có thể cho thấy có bao nhiêu người ở hạt Gwinnett đã có định kiến về tội của Bart Corbin, đó là hệ quả của điều mà các luật sư bị đơn gọi là công luận ầm ĩ vốn khiến cho thân chủ của họ không thể có được một phiên tòa công bằng.
Mặc dù đã sớm ra phán quyết bác bỏ việc dời phiên tòa sang địa điểm khác, Thẩm phán Judge Clark đồng ý xem xét việc lắng nghe những luận cứ mới của họ nếu bắt đầu có dấu hiệu cho thấy không có khả năng chọn ra một bồi thẩm đoàn khách quan ở hạt Gwinnett.
Tuy liên tục đưa ra những kiến nghị, Harvey và Bruce thực ra chỉ tìm cách che đậy những chỗ sơ hở trong lập luận của mình. Thực sự họ cảm thấy tự tin. Không ai nghe thấy phát súng khi Jenn Corbin chết, và thời điểm chết chính xác của cô - có thể được đo lường bằng nhiều yếu tố như nhiệt độ trong nhà cô đêm đó - có thể, theo ý kiến của luật sư bị đơn, là mãi đến sáu giờ sáng. Họ sử dụng lập luận đó nhằm giảm bớt hệ lụy từ cuộc gọi điện thoại di động của Bart lúc 1g58 sáng phát vào tháp sóng rất gần Ngõ Bogan Gates.
Họ có thể nói báng súng chạm khắc những đường sọc chéo sẽ không giữ dấu vân tay.
Họ còn tin có thể bác bỏ những điểm tương đồng giữa hai vụ án Jenn và Dolly. Có thể họ lo trong bụng, nhưng trước mặt nhà báo họ chế giễu ý tưởng đó, khẳng định rằng hai vụ án không có gì quá giống nhau.
Và, dĩ nhiên, họ sẽ khai thác câu chuyện tình ngắn ngủi buồn bã trên mạng của Jenn, nhào nặn và pha trộn thành lập luận cho rằng có lẽ cô đã tự tử. Họ sẽ vẽ chân dung Jenn như một người đàn bà quẫn trí. Họ tin rằng Bart có thể chứng minh thuyết phục trong phiên điều trần đòi quyền bảo hộ con cái rằng cô là bà mẹ tồi và là một phụ nữ phóng đãng. Không lẽ những ý nghĩ tự sát không xuất hiện nơi người đàn bà đã mất “người tình” vốn không bao giờ tồn tại, và sẽ sớm mất nhà cửa và con cái hay sao?
Nếu các luật sư bên bị trổ tài xuất sắc, với một cáo trạng nặng về tình tiết và chứng cứ vật thể lại khó hiểu đối với bồi thẩm đoàn không chuyên, chắc chắn vụ án này không dễ thành thành công cho bên khởi tố.
Sẽ có hai giai đoạn trong việc tuyển chọn bồi thẩm đoàn. Trước tiên Tòa án sẽ nghe ý kiến của những người cảm thấy công việc đó rất khó - những người có con nhỏ phải chăm sóc, hoặc có vấn đề về sức khoẻ, hoặc những người làm việc công quyền. Những người không nói tiếng Anh chắc chắn sẽ được miễn. Gwinnett vẫn còn là một hạt lỵ nhỏ về nhiều mặt. Có thể sẽ có một ai đó thật sự biết các hung thủ hoặc các luật sư, hoặc cảm thấy họ nên đứng ra làm chứng.
Bốn mươi người từ nhóm đầu tiên xin được rút lui. Trước ngày 12 tháng Chín, chỉ có năm người qua phỏng vấn được coi là đủ trung lập để vào nhóm hai. Có thêm bốn mươi hai người có khả năng được tuyển trong nhóm hai. Cả bên nguyên lẫn bên bị đều có chín lần phủ quyết để miễn nhiệm các bồi thẩm mà không cần nêu lý do. Và chắn chắn họ sẽ mất thêm vài người nữa có lý do.
Mặc dù vậy, Danny Porter nói ông vẫn chờ đợi phát biểu mở màn vào ngày 25 tháng Chín.
Ðúng là những cáo buộc chống lại bác sĩ Barton Corbin đã thu hút sự chú ý của đông đảo công chúng, nhưng có lẽ không lan tràn đến mức gây khó cho việc chọn lựa bồi thẩm đoàn. Trang web của Heather Tierney tưởng nhớ chị gái hiện có gần 400.000 lượt truy cập. Tuy nhiên, một phần trong số đó là do các độc giả ghé qua nhiều lần, và những bài đăng được gửi từ khắp thế giới. Chương trình truyền hình Pháp đình, Greta Van Susteren, Nancy Grace, Inside Edition, và tạp chí People đều quan tâm đến phiên tòa này. Hãng phim Dateline NBC và 48 Hours đang sửa soạn làm phim tài liệu về câu chuyện nhà Corbin.
Khi ngày khai mạc phiên tòa đến gần, Bart Corbin nóng lòng muốn trình bày câu chuyện của mình. Anh ta chắc rằng bất kỳ vị bồi thẩm nào được chọn đều sẽ tin vào lời khai của anh ta. Vẫn như trước đây, anh ta gởi các câu hỏi cho luật sư bên bị và lúc nào cũng có vẻ bí ẩn, hình ảnh của anh ta lọt ngay vào ống kính truyền hình và báo chí khi anh ta được dẫn ra dẫn vào làm các thủ tục tòa án hoặc khi quay về nhà giam. Ðối với những người không quen biết, anh ta là người khó hiểu. Nhưng những người biết anh ta thì đoan chắc cái tính ngạo mạn sẽ không cho phép anh ta thỏa thuận nhận tội để được giảm án. Chắc chắn anh ta sẽ đòi đứng ở vị trí nhân chứng để trình bày sự vô tội của mình.
Ða số người dân Georgia có vẻ như cùng đồng thuận rằng ông nha sĩ cao lêu nghêu này có tội, nhưng thân nhân của hai người phụ nữ quá cố vẫn lo lắng đến khả năng trắng án. Narda Barber cứ bị ám ảnh bởi những điều khó lường tại tòa. Ngày kỷ niệm mười năm đám cưới của Jenn và Bart đã qua hôm 1 tháng Chín, nhưng dường như không ai nhớ ngày tháng ấy, hay sự hân hoan và hy vọng của Jenn lúc ấy. Mẹ cô đã sửng sốt khi biết Bart có thể quay đi sau cái chết của Dolly và tiếp tục sống, giũ sạch mọi ký ức về Dolly như quét một cái mạng nhện.
Liệu điều tương tự có thể xảy ra với cái chết của Jenn?
Ðây không phải là phim trên truyền hình; đây là đời thực.Và khả năng một chứng cứ quyết định nào đó được phát hiện vào phút cuối là mong manh.
Chuck Ross và điều tra viên Bob Slezak vắng mặt trong công việc tại tòa vào ngày 6 tháng Chín. Họ có một cuộc hẹn làm việc tại Tòa Thượng thẩm ở Troy, Alabama. Ross đã thảo một lệnh triệu tập nhân chứng quan trọng mà anh dự tính trình cho một thẩm phán ở thành phố đó. Tòa án ở Troy bắt đầu làm việc lúc chín giờ, và xe của Ross và Slezak lăn bánh rời khỏi hạt Gwinnett lúc 5 giờ sáng, thậm chí trước khi mặt trời bắt đầu thắp sáng bầu trời.
Richard Wilson không biết “nhân chứng quan trọng” là gì, và anh kiên quyết không chịu rời quê nhà. Nhưng bây giờ, anh sẽ phải đi. Bằng chứng của Ross đã thuyết phục thẩm phán Alabama ban hành lệnh triệu tập nhân chứng quan trọng, một phán quyết gây bất ngờ khó chịu cho người bạn thân của Bart Corbin.
Porter và Ross vẫn chưa quyết định được sẽ hỏi Wilson những gì một khi họ đưa anh ta ra vị trí nhân chứng. Mike Pearson chưa bao giờ từ bỏ việc truy tìm dấu vết khẩu súng ổ quay đã giết chết Jenn Corbin. Anh vẫn cố gắng một cách lì lợm. Nhưng anh đã dùng hết cách rồi.
Pearson sắp có được một ý tưởng từ điều tra viên làm chung phòng, một trong nhiều căn phòng vách ngăn có hành lang dài dẫn thẳng đến Văn phòng Biện lý hạt Gwinnett.
Jeff Lamphier có thể là điều tra viên duy nhất trong văn phòng của Danny Porter không có chút nào giọng miền Nam. Lamphier sinh ra ở bang New York, là người có năng khiếu tự nhiên trong nghề. Anh không có bằng đại học. Anh tin - một cách rất chính đáng - rằng đối với anh công việc là trường đào tạo tốt nhất. Lamphier lần đầu vào làm cho văn phòng Biện lý hạt DeKalb, Georgia. Sau mười tám tháng, anh chuyển đến hạt Gwinnett. Tại đây mọi người nhanh chóng gọi anh là “Người thông minh nhất thế giới”.
Mike Pearson tự mô tả mình là “người ba hoa,” lúc nào cũng huyên thuyên, trong khi Lamphier chỉ nói khi có điều gì quan trọng.
“Jeff đang đánh máy đằng kia,” Pearson nhớ lại. “Và chúng tôi ngồi đâu lưng với nhau. Tôi nói, “Tớ biết cái gã ở Alabama biết một điều gì đó, nhưng tớ không thể chứng minh được khẩu 38 li xuất phát từ đó. Mọi thứ đều chỉ về Alabama.”“
Khi Pearson tỏ vẻ chán nản về cuộc tìm kiếm bất thành để liên kết Bart Corbin với khẩu súng tử thần, Lamphier chạy vòng vòng quanh cái máy tính, và hỏi nhỏ, “Anh đã thử cái này chưa?”
“Thử cái gì?”
“Tìm kiếm off-line.”
“Chưa”.
“Có ai khác thử chưa?”
Mike Pearson đã thực hiện một số cuộc tìm kiếm - thông qua ATF (Cục Rượu cồn, Thuốc lá, Vũ khí và Chất nổ), NCIC (Trung tâm Thông tin Tội phạm Quốc gia), GCIC (Trung tâm Thông tin Tội phạm Georgia), nhưng đều không gặp may.
Bây giờ, Lamphier nhắc anh, “Anh có súng, anh có số hiệu súng, và tìm kiếm off-line có thể dò được mười năm trước. Thử xem.”
Phiên tòa đã đến sát rồi. Họ rất cần chứng cứ này.
Hầu hết những người mua súng hợp pháp đều đến sở cảnh sát để kiểm tra xem những khẩu súng đã qua sử dụng có từng bị trộm cắp hay dính dáng đến tội phạm không. Cục Ðiều tra Georgia và Trung tâm Thông tin Tội phạm Georgia có thể tiếp cận với những thông tin về súng bằng cách xem xét hồ sơ của NCIC suốt mười năm trước.
“Nếu bất kỳ sở cảnh sát hay cơ quan cảnh sát nào của Hoa Kỳ kiểm tra một khẩu súng, nó sẽ xuất hiện trong mục truy tìm off-line,” Pearson giải thích. “Nó sẽ hiện ngày, giờ, địa điểm, và cảnh sát viên yêu cầu thông tin - thường bằng cách phát sóng vô tuyến cho người trực tổng đài để tìm hồ sơ lưu về một khẩu súng nào đó.”
Mike Pearson đưa cho người phụ nữ ở Cục Ðiều tra Georgia thông tin về kiểu mẫu và số hiệu của khẩu 38 li đã giết chết Jenn Corbin.
“Trước giờ ăn trưa, cô gọi điện thoại lại cho tôi. Cô nói có thể truy ngược về mười năm trước, và cô hy vọng giúp được. Cô đã tìm thấy sáu nhập mục off-line về khẩu súng này.”
Bốn nhập mục đầu vô ích. Ðó là những lần truy cứu thông tin mà chính văn phòng Biện lý hạt Gwinnett đã trình nạp.
Nhưng còn hai nhập mục nữa.
Pearson rà ngón tay xuống trang giấy. Có một truy vấn vào năm 1996 được đánh điện về Montgomery, Alabama, Văn phòng Cảnh sát trưởng lúc 2 giờ sáng. Thông tin đó thuộc về mười năm về trước, nhưng ít nhất nó cũng định vị khẩu súng bí ẩn ở Alabama.
“Nhưng nhập mục tiếp theo đến từ Troy, Sở Cảnh sát Alabama - tháng Chín 2002. Nó đây rồi! Tôi tưởng như ngã nhào khỏi ghế!” Pearson nhớ lại. “Thoạt tiên tôi thậm chí không nói năng gì được vì quá phấn khích. Cuối cùng tôi hét lên với Jack, “Khẩu súng đó Troy quản lý!”
Pearson và Jack Burnette gọi điện thoại đến Sở Cảnh sát Troy và được biết viên cảnh sát yêu cầu thông tin về khẩu 38 li năm 2002 từng là đại úy của sở, sau đó về hưu. Mike Pearson gọi cho ông hỏi những chi tiết về khẩu súng. Viên cảnh sát về hưu cố hết sức nhớ lại những tình huống trong buổi sáng tháng Chín đó, bốn năm trước đây. Nhưng ký ức đã phai nhạt; ông kiểm tra off-line quá nhiều súng. Có thể là trong một lần chặn xe, nhưng cũng có thể vì ai đó báo cho ông.
Pearson hỏi về những cuộn băng 911 trong Sở Cảnh sát Troy, dù biết đó là câu chuyện dài dòng. Sẽ rất mất công mới tìm ra được cuộn băng bốn năm trước, và lúc nào cũng có nguy cơ nội dung của nó bị xóa mất và bị những cuộc gọi mới ghi chồng lên.
Jack Burnette và Mike Pearson thử một khả năng khác - mong manh hơn: liên hệ với Văn phòng Cảnh sát trưởng hạt Montgomery về vụ truy vấn thông tin năm 1996 trong địa phận pháp lý của họ. Vụ truy vấn thông tin về khẩu 38 li đó đã tròn một thập kỷ. Vào lúc 2g sáng, đó phải là một tình huống chặn xe.
Họ trễ một năm. Montgomery đã được vi tính hóa năm 1997 - không phải năm 1996. Tổng đài viên bảo Pearson rằng anh sẽ phải lục tất cả hồ sơ chất trên gác.
Ðối với Mike Pearson, đó là lặp lại một giấc mơ cũ, tồi tệ. Anh không ngạc nhiên khi không có hồ sơ nào được tìm thấy ở Montgomery. Vận may của anh lần này vẫn như trước.
Sau khi lệnh triệu tập nhân chứng quan trọng đề tên Richard Wilson được ban hành, anh ta không còn chọn lựa nào khác ngoài việc trình diện tòa án ở Troy. Và tin tức xuất hiện trên tờ báo địa phương nói rằng anh được triệu tập để làm chứng tại phiên tòa Bart Corbin.
Ðọc báo xong, cảnh sát trưởng ở Troy, Anthony Everage, gọi các cảnh sát điều tra của ông vào hỏi, “Có phải chúng ta đang giúp những anh chàng ở Georgia này hết mình không?”
Everage cao lớn, đẹp trai, và lại là một tay súng chuyên săn sóc. “Nhưng chúng tôi đã thử cách đó rồi,” Pearson nói, cười nhe răng, “mà không có kết quả.”
Nhưng bây giờ, Anthony Everage nghĩ rằng đơn vị của ông có thể giúp được nhiều hơn, và quyết định xắn tay vào góp phần đưa Richard Wilson ra làm nhân chứng ở hạt Gwinnett, Georgia. Ông gọi điện thoại cho Jack Burnette và nói, “Tôi biết Wilson. Tôi biết anh ta mười năm nay. Tôi sẽ giúp nếu có thể được.”
Ðóng góp quan trọng nhất của Everage diễn ra sau đó. Ông nói hệ thống 911 trong sở của ông đã chạy bằng kỹ thuật số - và ông đã cho tìm cuộc điện thoại gọi đến từ viên đại úy giờ đã về hưu.
Và, sau cùng, một thông tin rõ rệt đã xuất hiện trong hệ thống 911 của Sở Cảnh sát Troy. Gần như anh vẫn không thể tin vào vận may của họ, Mike Pearson nói, “Viên chỉ huy lôi ra một cuộc trao đổi hai mươi giây trong đó đại úy cảnh sát ở Troy đang hỏi thông tin về khẩu súng có cùng số hiệu mà tất cả chúng tôi đều nhớ: 397676. Tuyệt hơn cả, họ đã ghi âm!”
Ðoạn ghi âm hai mươi giây trên cuộn băng cũ kỹ đó là cơ sở để có thể thay đổi toàn bộ kết quả của các phiên tòa của Corbin.
Everage gọi điện thoại cho Burnette và cho anh biết những gì ông vừa tìm thấy. Ông nói, “Tôi có cuộn băng đó. Anh có phiền không nếu tôi đến nói chuyện với Wilson?”
Sau quá nhiều thời gian và thất vọng, mọi việc bỗng tiến triển quá nhanh như một điều thần kỳ. Burnette nhìn Pearson hỏi, “Có hại gì nếu viên cảnh sát ấy đến gặp Wilson chứ?”
Hai điều tra viên hạt Gwinnett căng thẳng chờ nghe Anthony Everage gọi lại. Khi điện thoại reo, cả hai nhảy lên.
Cảnh sát trưởng Troy kể cho hai người nghe những gì đã xảy ra, trích dẫn cuộc trao đổi giữa ông và Richard Wilson.
Everage kể ông chạy xe đến cửa hiệu nhỏ chuyên sửa động cơ Wilson, và Wilson hoàn toàn tự nguyện bước ra ngồi vào xe cảnh sát, một động thái anh ta từ chối lâu nay với các điều tra viên Georgia. Nhưng anh biết Everage, và cảm thấy thoải mái với ông.
“Anh ấy bảo tôi,” Everage kể với Burnette, “tôi có cảm giác ông đến đây không phải vì mấy cái máy cắt cỏ.”
“Anh nói đúng,” tôi nói. “Tôi đến đây để nói chuyện anh nên hành động cho đúng đắn.”
Lúc đó, Everage nói ông bật cuộn băng 911 ghi lại cuộc điện đàm bốn năm trước đang đặt trong xe, và Wilson chăm chú lắng nghe những giọng nói rè rè, khi viên đại úy hỏi thông tin về khẩu súng.
“Anh nghĩ ông ta kiểm tra khẩu súng đó với ai?” Everage hỏi.
“Chắc là tôi.” Lúc đó đôi vai Richard Wilson chùng xuống.
“Richard,” Everage nghiêm giọng nói, “anh sẽ ra tòa, và những tay ở Georgia rất cừ. Anh mà nói dối ở tòa án thì đừng hòng trở về Alabama, tôi sẽ tìm người khác sửa máy cắt cỏ cho tôi.”
Sau gần hai năm bảo vệ Bart Corbin, Richard Wilson đã hết cách lẩn trốn sự thật. Anh nói với cảnh sát trưởng ở Troy quả thực anh đã cho Bart khẩu súng đó. Và, phải, anh làm việc đó vào ngày 29 tháng Mười một, bốn ngày trước khi Jenn bị bắn.
“Anh muốn tôi xử lý tiếp vụ này thế nào?” Everage hỏi Burnette. “Anh có muốn đến để hỏi thêm chi tiết không? Bất luận anh ta nói gì, tôi đã nghe rồi, vì thế tôi nghĩ bây giờ tôi nằm trong danh sách nhân chứng của anh.”