← Quay lại trang sách

Bữa Sáng

“Mẹ ơi?” Conor hỏi khi bước vào căn bếp. Nó biết mẹ không có trong bếp - nó không nghe thấy tiếng ấm nước sôi, một việc mẹ luôn làm mỗi sáng - nhưng gần đây nó nhận thấy mình gọi mẹ khá nhiều mỗi khi bước vào các phòng trong nhà. Nó không muốn làm mẹ giật mình, phòng khi mẹ đã vô tình thiếp đi ở đâu đó.

Nhưng mẹ không có trong bếp. Nghĩa là mẹ có lẽ vẫn đang ngủ trên phòng. Nghĩa là Conor sẽ phải tự làm bữa sáng cho mình, một việc nó đã dần thành thục. Ôn thôi. Thực ra, tốt nữa là khác, đặc biệt vào buổi sáng hôm nay.

Nó rảo chân tới chỗ thùng rác và nhét cái túi ni lông đang cầm trên tay xuống gần dưới đáy thùng, rồi phủ kín lên đủ thứ rác rưởi để trông bớt lộ liễu.

“Rồi,” nó nói một mình, đứng thở trong giây lát. Rồi nó tự gật đầu với bản thân và nói, “Ăn sáng thôi.”

Vài lát bánh mì trong máy nướng, ít ngũ cốc trong bát, chút nước quả trong cốc, và thế là đâu vào đấy, nó ngồi xuống ăn bên cái bàn nhỏ trong bếp. Mẹ có loại bánh mì và ngũ cốc riêng, được mẹ mua ở một cửa hàng thực phẩm có lợi cho sức khỏe trong thị trấn mà Conor thấy may mắn vì không phải ăn cùng. Hương vị của chúng cũng sầu não hệt như vẻ ngoài vậy.

Nó ngước nhìn đồng hồ. Còn hai mươi lăm phút nữa là nó phải lên đường. Nó đã mặc đồng phục, ba lô của nó đã xếp đủ mọi thứ cần thiết trong ngày và đặt sẵn bên cửa trước. Tất cả mọi việc nó đã tự thân vận động.

Nó ngồi quay lưng về phía cửa sổ căn bếp, ô cửa ngay trên bồn rửa bát nhìn thẳng ra mảnh vườn sau bé nhỏ của hai mẹ con, qua những đường ray tàu hỏa và hướng lên nhà thờ cùng khu nghĩa địa.

Và cây thủy tùng.

Conor ăn thêm một thìa ngũ cốc. Tiếng nhai của nó là âm thanh duy nhất trong cả ngôi nhà.

Đó là một giấc mơ. Nó còn có thể là gì cơ chứ?

Sáng nay khi Conor mở mắt ra, cửa sổ là nơi đầu tiên nó trông đến. Ô cửa vẫn còn đó, đương nhiên rồi, không chút hỏng hóc, không có cái lỗ trống huếch trống hoác nào mở ra vườn sau. Đương nhiên là nó còn đó rồi. Chỉ có trẻ con mới nghĩ chuyện đó đã thực sự xảy ra. chỉ có trẻ con mới đi tin một cái cây - nghiêm túc đấy, một cái cây - đã xuống đồi và tấn công ngôi nhà.

Nó đã bật cười trước suy nghĩ ấy, trước sự ngớ ngẩn của câu chuyện ấy, rồi nó bước xuống giường.

Tiếng lạo xạo vang lên dưới chân nó.

Những chiếc lá thủy tùng ngắn ngủn, nhọn hoắt phủ kín từng phân sàn phòng ngủ của nó.

Nó đưa thêm một thìa ngũ cốc vào miệng, nhất quyết không nhìn đến thùng rác, nơi nó nhét cái túi ni lông chất đầy đống lá nó đã quét vun lại hồi sáng khi vừa thức dậy.

Đêm qua là một đêm lộng gió. Hiển nhiên gió đã thổi mấy cái lá qua ô cửa sổ để mở.

Hiển nhiên rồi.

Nó ăn nốt ngũ cốc và bánh mì nướng, uống hớp nước quả cuối cùng, rồi tráng bát đĩa và bỏ vào máy rửa bát. Vẫn còn những hai mươi phút. Nó quyết định dọn sạch thùng rác - như thế đỡ mạo hiểm hơn - và mang cái túi ra xe rác trước nhà. Tiện thể, nó cũng gom chỗ rác tái chế lại và đem ra ngoài. Rồi nó tống vào máy giặt một núi khăn trải giường mà nó sẽ đem căng lên dây phơi sau khi đi học về.

Nó quay vào bếp và nhìn đồng hồ.

Vẫn còn mười phút.

Vẫn không thấy bóng dáng của...

“Conor?” Nó nghe thấy, vọng xuống từ trên đầu cầu thang.

Nó hắt ra một hơi thở dài mà trước đó nó không hề nhận ra mình đã nén lại.

⚝ ♪ ⚝

“Con ăn sáng rồi à?” mẹ hỏi, tựa mình vào khung cửa nhà bếp.

“Vâng ạ,” Conor đáp, tay cầm ba lô.

“Con chắc chứ?”

“Vâng ạ?”

Mẹ nhìn nó đầy nghi hoặc. Conor đảo mắt. “Bánh mì nướng với ngũ cốc và nước quả ạ,” nó nói. “Con đã cho bát đĩa vào máy rửa bát rồi.”

“Và đem đổ rác nữa,” mẹ khẽ nói, nhìn căn bếp nó đã dọn dẹp tinh tươm.

“Đồ giặt cũng đang trong máy ạ,” Conor bảo.

“Con ngoan quá,” mẹ nói, và mặc dù mẹ đang nở nụ cười, nó cũng có thể cảm thấy chút sầu muộn đượm trong đó. “Mẹ xin lỗi đã dậy muộn.”

“Không sao mà mẹ.”

“Chỉ là đợt thuốc mới...”

“Không sao mà mẹ,” Conor nói.

Mẹ ngừng lời, nhưng vẫn cười đáp lại nó. Sáng nay mẹ vẫn chưa buộc khăn quanh đầu, và da đầu trơ trụi của mẹ trông mới mềm, mới mong manh dưới ánh sáng ban ngày làm sao, như da của một em bé vậy. Bụng Conor quặn đau khi trông thấy nó.

“Có phải tiếng động tối qua là con không?” mẹ hỏi.

Conor đông cứng lại. “Lúc nào ạ?”

“Đâu khoảng sau nửa đêm, chắc vậy,” mẹ nói, lê bước tới bật cái ấm đun nước lên. “Mẹ đã tưởng là mình đang mơ nhưng mẹ có thể thề rằng mẹ nghe thấy giọng con.”

“Có lẽ chỉ là con nói mơ thôi,” Conor nói, dứt khoát.

“Có lẽ,” mẹ ngáp. Mẹ lấy một cái ca từ giá treo cạnh tủ lạnh. “Mẹ quên chưa bảo con,” mẹ nói hết sức nhẹ nhàng, “ngày mai bà ngoại sẽ ghé qua.”

Hai vai Conor thõng xuống. “Ôi, mẹ ơi.”

“Mẹ biết,” mẹ bảo, “nhưng con sẽ không cần phải tự làm điểm tâm mỗi sáng.”

“Mỗi sáng?” Conor nói. “Bà sẽ ở đây trong bao lâu ạ?”

“......”

“Conor...”

“Mẹ con mình không cần bà ở đây...”

“Con biết mẹ ra sao ở thời điểm điều trị này mà, Conor...”

“Thì đến giờ mẹ con mình vẫn ổn mà...”

“Conor,” mẹ nạt, gay gắt tới mức cả hai mẹ con đều sửng sốt. Một khoảng lặng kéo dài. Và rồi mẹ lại nở nụ cười, trông thực sự rất, rất mệt mỏi.

“Mẹ sẽ cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể, được chứ?” mẹ nói. “Mẹ biết con không thích nhường phòng của mình, và mẹ xin lỗi. Nhưng mẹ đã chẳng nhờ đến bà làm gì nếu mẹ không cần bà tới, con hiểu không?”

Conor phải ngủ trên trường kỷ mỗi lần bà ngoại tới thăm. Nhưng đó không phải vấn đề. Nó không thích cái cách bà nói chuyện với nó, như thể nó là một nhân viên đang bị đánh giá vậy. Một bài đánh giá mà kiểu gì nó cũng trượt. Vả lại, đến giờ họ vẫn luôn xoay xở được, chỉ hai mẹ con nó, dù cho việc điều trị khiến mẹ thấy mệt mỏi đến đâu, đó là cái giá mẹ đã trả để khỏe hơn, vậy tại sao...?

“Chỉ một hai đêm thôi,” mẹ bảo, như thể đọc được suy nghĩ của nó. “Con đừng lo, được chứ?”

Nó cạy cái khóa kéo trên ba lô, chẳng nói chẳng rằng, cố nghĩ đến những chuyện khác. Và rồi nó nhớ ra cái túi lá đã nhét vào thùng rác.

Có lẽ việc bà ngoại đến ở trong phòng nó không phải là điều tệ nhất có thể xảy ra.

“Đúng nụ cười mà mẹ yêu quý kìa,” mẹ bảo, với tay nhấc cái ấm nước sôi khi ấm vừa tự ngắt. Rồi mẹ nói, giả vờ kinh hãi, “Bà sẽ mang vài bộ tóc giả cũ đến cho mẹ, con tin nổi không chứ.” Mẹ xoa cái đầu trơ trụi với bàn tay còn rảnh rang. “Trông mẹ sẽ chẳng khác gì một xác sống Margaret Thatcher.”

“Con sẽ muộn mất,” Conor bảo, liếc nhìn đồng hồ.

“Được rồi, cục cưng,” mẹ nói, loạng choạng tới hôn lên trán nó. “Con trai ngoan,” mẹ lại bảo. “Mẹ ước gì con không buộc phải quá ngoan thế này.”

Lúc chuẩn bị đi, nó thấy mẹ mang tách trà tới đứng bên ô cửa sổ ngay trên bồn rửa bát trong bếp, và khi nó mở cửa trước để ra khỏi nhà, nó nghe mẹ nói, “Cái cây thủy tùng già ấy kia rồi,” như thể mẹ đang nói chuyện một mình.