Trường Học
Nó cảm thấy vị máu trong miệng khi đứng dậy. Nó đã cắn phải môi lúc ngã xuống đất, và giờ nó chỉ nghĩ đến mỗi một thứ khi đứng lên, cái vị tanh tanh lạ lùng khiến ta muốn nhổ ra ngay lập tức, như thể ta vừa ăn phải thứ gì đó chẳng phải thức ăn.
Nhưng nó lại nuốt vào. Thằng Harry và lũ bạn chí cốt hẳn sẽ sướng run nếu biết Conor đang chảy máu. Nó nghe thấy Anton và Sully cười khanh khách sau lưng, biết chính xác vẻ mặt của Harry, mặc dù nó không thể nhìn thấy. Có khi nó còn đoán được thằng Harry sắp sửa thốt lên điều gì bằng chất giọng bình thản, thích chí nghe như nhại lại mọi người lớn mà ta chẳng muốn gặp bao giờ.
“Cẩn thận bậc thang đằng đó nhé,” Harry nói. “Coi chừng ngã đấy.”
Phải rồi, chuẩn câu đó luôn.
Không phải trước giờ mọi chuyện đều thế này.
Harry là Thần Đồng Tóc Vàng, trò cưng của thầy cô suốt nhiều năm học. Học sinh đầu tiên giơ tay phát biểu, cầu thủ nhanh nhạy nhất trên sân bóng, nhưng dù có thế, nó cũng chỉ là một thằng nhóc khác trong lớp Conor thôi, chúng chẳng phải bạn bè gì - Harry không thực sự có bạn bè, chỉ có lũ lâu la; Anton và Sully cơ bản là đứng đằng sau Harry và cười hùa theo mọi chuyện nó làm - nhưng chúng cũng chẳng phải kẻ thù. Conor chắc sẽ khá ngạc nhiên nếu Harry biết tới tên mình.
Thế mà, từ lúc nào đó hồi năm ngoái, có gì đó đã thay đổi. Harry bắt đầu chú ý đến Conor, nhìn thẳng vào nó, quan sát nó với vẻ thích thú đặc biệt.
Sự thay đổi này không bắt đầu khi mọi chuyện xảy đến với mẹ của Conor. Không, nó xảy ra sau đó, khi Conor bắt đầu gặp ác mộng, ác mộng thực sự, không phải cái cây ngu độn kia, cơn ác mộng với tiếng thét và cú ngã, cơn ác mộng nó sẽ không bao giờ nói cho bất cứ ai. Khi Conor bắt đầu gặp cơn ác mộng ấy cũng là lúc Harry chú ý đến nó, như thể nó bị đóng một con dấu bí mật mà chỉ Harry mới nhìn thấy vậy.
Một con dấu hút Harry lại gần nó như nam châm hút sắt.
Vào ngày đầu tiên của năm học mới, Harry đã ngáng chân Conor khi nó đang đi ra sân, khiến nó ngã xuống mặt đường.
Và cứ thế mọi sự bắt đầu.
Và cứ thế mọi sự tiếp diễn.
⚝ ♪ ⚝
Conor vẫn đứng quay lưng lại trong khi Anton và Sully cười khanh khách. Nó liếm môi trong để xem vết cắn tệ đến chừng nào. Không tệ lắm. Nó sẽ sống, nếu nó có thể vào đến lớp mà không có chuyện gì khác xảy ra.
Nhưng rồi chuyện gì khác xảy ra.
“Để cậu ấy yên đi!” Conor nghe thấy và cau mày trước âm thanh đó.
Nó quay lại, thấy Tily Andrews đang giận dữ gí mặt vào mặt Harry, khiến Anton và Sully cười còn dữ dội hơn.
“Con cún xù của mày đến cứu mày này,” Anton nói.
“Tôi chỉ đang giành lại thế cân bằng thôi,” Lily gắt gỏng, những lọn tóc xoăn nhỏ xíu của con bé bung ra hệt như một chú cún lông xù, dù nó đã cột mớ tóc ra sau chặt đến nhường nào.
“Mày đang chảy máu kìa, O’Malley,” Harry nói, bình thản lờ Lily đi.
Conor đưa tay lên miệng quá muộn để hứng chút máu rỉ ra ở khóe miệng.
“Nó sẽ cần bà mẹ trọc lóc của nó hôn dỗ dành cho hết đau đấy!” Sully bô bô.
Dạ dày Conor quặn lại thành một hòn lửa, như một mặt trời bé nhỏ thiêu rụi nó từ bên trong, nhưng trước khi nó kịp phản ứng, Lily đã ra tay. Với một tiếng thét giận dữ, con bé ngã đè lên người Sully, đẩy thằng nhóc đang kinh ngạc vào bụi rậm.
“Lilian Andrews!” giọng nói tử thần cất lên từ khoảng sân cách đó không xa.
Chúng cứng đờ lại. Kể cả Sully đang đứng lên cũng chết sững. Kwan, cô Trưởng Khóa của chúng, đang lao đến, cái cau mày đáng sợ nhất hằn trên mặt cô như một vết sẹo.
“Bọn nó bắt đầu trước, thưa cô,” Lily nói, sẵn sàng tự bào chữa.
“Tôi không muốn nghe,” cô Kwan nói. “Trò có sao không, trò Sullivan?”
Sully liếc Lily một cái thật nhanh, rồi nhăn mặt đau đớn. “Em không biết nữa, thưa cô,” nó bảo. “Có lẽ em cần phải về nhà.”
“Đừng có mà cơ hội,” cô Kwan nói. “Vào văn phòng tôi, trò Lilian.”
“Nhưng thưa cô, bọn nó...”
“Ngay bây giờ, Lilian.”
“Bọn nó chế giễu mẹ của Conor!”
Câu nói khiến tất cả lại cứng đờ, và mặt trời cháy hừng hực trong bụng Conor bỏng rát, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống nó.
(... và trong tâm trí, nó cảm thấy một thoáng chớp qua của cơn ác mộng, của ngọn gió rít gào, của bóng tối mãnh liệt...)
Nó gạt cảm giác ấy đi.
“Có phải vậy không, trò Conor?” cô Kwan hỏi, vẻ mặt nghiêm trang như sắp sửa thuyết giáo.
Máu trên lưỡi Conor làm nó buồn nôn. Nó nhìn về phía Harry và lũ bạn chí cốt của thằng nhóc. Anton và Sully có vẻ lo lắng, nhưng Harry chỉ nhìn chằm chằm lại nó, điềm tĩnh và bình thản, như thể thằng nhóc thực sự tò mò về điều Conor có thể nói.
“Không phải, thưa cô, không phải thế đâu,” Conor trả lời, nuốt chỗ máu xuống. “Em chỉ ngã thôi. Các bạn ấy đang đỡ em dậy.”
Khuôn mặt Lily ngay lập tức chuyển sang vẻ ngạc nhiên đầy tổn thương. Con bé há hốc miệng, nhưng không phát ra bầt kỳ âm thanh nào.
“Vào lớp đi,” cô Kwan nói. “Trừ trò ra, Lilian.”
Lily liên tục quay lại nhìn Conor khi cô Kwan kéo mình đi, nhưng Conor quay lưng lại với con bé.
Và thấy Harry giơ cái ba lô ra cho nó.
“Tốt lắm, O’Malley,” Harry nói.
Conor chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùng vằng giật lại cái ba lô và đi vào lớp.