Viết Về Cuộc Sống
Những câu chuyện, Conor lo sợ nghĩ trong khi cuốc bộ về nhà.
Trường đã tan học, và nó đã tẩu thoát thành công. Nó đã sống sót qua phần ngày còn lại bằng cách lẩn tránh Harry và những đứa khác, dù chúng hiểu tốt nhất là không nên mạo hiểm gây ra thêm một “tai nạn” nào cho nó quá sớm sau khi suýt bị cô Kwan bắt quả tang. Nó cũng đã tránh Lily, người quay trở lại lớp học với đôi mắt đỏ hoe, sưng húp cùng một cái quắc mắt mà ta có thể treo thịt lên đấy cũng được. Khi tiếng chuông cuối giờ reo lên, Conor nhanh chóng lao ra ngoài, trút dần gánh nặng về trường lớp và về Harry cùng Lily khi nó đi qua từng con phố ngăn cách nó khỏi tất cả những thứ ấy.
Những câu chuyện, nó lại nghĩ.
“Những câu chuyện của các trò” cô Marl đã nói trong tiết Ngữ văn của chúng. “Đừng nghĩ rằng các trò sống chưa đủ lâu nên chẳng có chuyện gì để kể.”
Viết về cuộc sống, cô gọi thế, một bài tập bắt chúng viết về bản thân. Cây gia phả của chúng, nơi chúng sinh sống, những chuyến du lịch trong kỳ nghỉ và các ký ức hạnh phúc.
Những chuyện quan trọng từng xảy ra.
Conor chỉnh lại cái ba lô trên vai. Nó có thể nghĩ ra vài chuyện quan trọng từng xảy ra. Mặc dù vậy, nó chẳng muốn viết về chuyện nào trong số đó. Chuyện bố bỏ đi. Chuyện một ngày nọ con mèo lang thang đi mất và chẳng bao giờ quay trở lại.
Chuyện về buổi chiều hôm ấy mẹ bảo hai mẹ con cần có một cuộc nói chuyện nho nhỏ vặt vãnh.
Nó cau mày rồi bước tiếp.
Nhưng nghĩ lại, nó cũng nhớ cái hôm trước ngày hôm ấy. Mẹ đã đưa nó đến nhà hàng Ấn Độ yêu thích của nó và cho phép nó tha hồ gọi bao nhiêu đĩa cà ri cũng được. Rồi mẹ cười bảo, “Sao lại không nhỉ?” và cũng gọi mấy đĩa liền cho chính mình. Hai mẹ con đã bắt đầu xì hơi từ trước khi họ kịp vào được ô tô. Trên đường về nhà, họ chẳng trò chuyện nổi vì cứ mải cười và xì hơi liên tục.
Chỉ nghĩ về chuyện đó thôi cũng khiến Conor mỉm cười. Bởi vì đó không phải một chuyến đi về nhà. Đó là chuyến đi bất ngờ tới rạp chiếu phim vào một tối ngày thường, xem một bộ phim mà Conor đã xem được bốn lần và mẹ nó đã chán ngấy. Vậy mà hai mẹ con lại ở đó, ngồi xem hết bộ phim một lần nữa, vẫn khúc khích cười với nhau, cùng ăn hàng xô bỏng ngô và uống hàng xô Coca-Cola.
Conor không ngốc. Khi hai mẹ con có “cuộc nói chuyện vặt vãnh” ấy vào ngày hôm sau, nó hiểu việc mẹ đã làm và tại sao mẹ lại làm như vậy. Nhưng điều đó không làm lu mờ niềm vui tuyệt đỉnh của buổi tối hôm ấy. Họ đã cười thật sảng khoái. Mọi thứ trên đời dường như đều nằm trong tầm với. Dường như ngay tại lúc đó nếu có điều tốt đẹp nào xảy đến thì hai mẹ con cũng chẳng ngạc nhiên.
Nhưng nó cũng sẽ không viết về chuyện đó.
“Này!” Một tiếng gọi với theo từ sau lưng khiến nó rên lên. “Này, Conor, đợi đã!”
Là Lily.
“Này!” con bé vừa nói vừa chạy đuổi theo và lao ra chắn ngang lối đi để buộc Conor hoặc phải dừng lại hoặc va vào nó. Con bé hụt hơi, nhưng gương mặt vẫn bừng bừng giận dữ. “Sao ban nãy cậu lại làm thế?” con bé hỏi.
“Để tớ yên,” Conor bảo, len mình qua con bé.
“Sao cậu không nói với cô Kwan chuyện gì đã thực sự xảy ra?” Lily khăng khăng đeo bám. “Sao cậu lại đẩy tớ vào rắc rối?”
“Sao cậu cứ chõ mũi vào những chuyện không phải của cậu thế?”
“Tớ đã cố giúp cậu mà.”
“Tớ không cần cậu giúp,” Conor nói. “Lúc đó tớ vẫn đang tự xử lý được đấy thôi.”
“Đâu phải!” Lily nói. “Lúc đó cậu đang chảy máu.”
“Đó không phải việc của cậu,” Conor lại nổi đóa và sải bước nhanh dần.
“Tớ bị phạt phải ở lại trường sau khi tan học cả tuần này” Lily ca thán. “Cộng thêm một tờ thông báo về nhà cho bố mẹ.”
“Đó không phải vấn đề của tớ.”
“Nhưng đó là lỗi của cậu.”
Conor đột ngột dừng chân và quay sang con bé. Trông nó giận dữ đến mức Lily lùi lại, sững sờ, gần như sợ hãi. “Đó là lỗi của cậu” nó nói. “Tất cả đều là lỗi của cậu.”
Nó sầm sầm quay lưng lao đi trên vỉa hè. “Hai đứa mình đã từng là bạn mà,” Lily gọi với theo nó.
“Đã từng” Conor nói mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Nó đã biết Lily cả cuộc đời. Hoặc từ thuở nó biết nhớ, cơ bản là cũng giống nhau cả.
Mẹ chúng đã là bạn bè từ trước khi Conor và Lily được sinh ra, và Lily chẳng khác nào một người em gái sống khác nhà, nhất là mỗi lần bà mẹ này trông con hộ bà mẹ kia. Dù vậy, nó và Lily chỉ là bạn, chẳng phải mấy chuyện lãng mạn mà chúng vẫn thi thoảng bị chọc ghẹo ở trường. Bởi một nhẽ, Conor khó mà coi Lily như một cô gái được, ít nhất không phải theo cái cách nó nhìn những bạn gái khác ở trường. Làm sao có thể khi cả hai đứa đều đóng vai cừu trong cùng một lễ Thánh Đản hồi năm tuổi? Khi nó biết con bé từng ngoáy mũi nhiều tới mức nào? Khi con bé biết nó vẫn để đèn sáng lúc ngủ suốt bao lâu từ hồi bố chuyển đi? Giữa hai đứa vẫn luôn chỉ có tình bạn, đơn thuần như mọi thứ trên đời vậy.
Nhưng rồi “cuộc nói chuyện vặt vãnh” của mẹ xảy đến, và những gì diễn ra tiếp theo khá đơn giản, thật vậy, và đột ngột nữa.
Chẳng ai biết cả.
Rồi mẹ Lily biết, dĩ nhiên.
Rồi Lily biết.
Và rồi tất cả mọi người biết. Tất cả mọi người. Và điều đó đã khiến cả thế giới thay đổi chỉ trong vỏn vẹn có một ngày.
Và nó sẽ không bao giờ tha thứ cho con bé vì chuyện đó.
Hết con phố này đến con phố nọ, và ngôi nhà của nó, nhỏ bé nhưng tách biệt. Ngôi nhà là thứ duy nhất mẹ nó đòi hỏi từ vụ ly hôn, rằng ngôi nhà là của hai mẹ con họ một cách hợp pháp và rõ ràng, rằng họ sẽ không cần phải chuyển đi khi bố sang Mỹ cùng Stephanie, người vợ mới. Đó là chuyện của sáu năm trước, một thời gian dài đến mức giờ đây Conor thỉnh thoảng vẫn không thể nhớ nổi cảm giác có một người cha trong nhà.
Tuy nhiên, thế không có nghĩa là nó vẫn chẳng bận tâm đến chuyện đó.
Nó phóng tầm mắt qua ngôi nhà của mình tới ngọn đồi phía sau, tháp chuông nhà thờ vươn thẳng lên tận trời mây.
Và cây thủy tùng lừng lững trên nghĩa địa như một tên khổng lồ mơ ngủ.
Conor buộc bản thân phải tiếp tục nhìn, buộc bản thân phải thấy rằng đó chỉ là một cái cây, một cái cây bình thường, như bất cứ cái cây nào bên rìa đường ray.
Một cái cây, chỉ vậy mà thôi. Trước giờ cũng chỉ có vậy. Một cái cây.
Cái cây mà, trong lúc Conor quan sát, đã ngẩng một khuôn mặt vĩ đại lên nhìn thằng bé dưới nắng, hai cánh tay nó vươn ra, giọng nó cất lên, Conor...
Conor giật bắn người lùi lại nhanh đến mức suýt chút nữa ngã xuống đường, người nó ngã trên nắp ca pô của một cái ô tô đỗ ở đó.
Khi Conor ngước lên nhìn lần nữa, cái cây lại chỉ là một cái cây.