Ba Câu Chuyện
Tối đó nó nằm trên giường, tỉnh như sáo, quan sát cái đồng hồ trên bàn kê đầu giường.
Đó là buổi tối lê thê nhất có thể tưởng tượng nổi. Việc nấu món mì Ý đông lạnh đã làm mẹ kiệt sức đến mức thiếp đi chỉ sau năm phút phim Những cư dân Bờ Đông. Conor ghét bộ phim ấy nhưng nó vẫn cẩn thận thu lại cho mẹ, rồi nó đắp chăn lên cho mẹ và đi rửa bát đĩa.
Điện thoại di động của mẹ có kêu một lần, nhưng không đánh thức mẹ dậy. Conor thấy người gọi là mẹ của Lily và để mặc cho cuộc gọi chuyển sang hộp thư thoại. Nó làm bài tập ở bàn bếp, dừng lại trước khi làm đến bài “Viết về cuộc sống” của cô Marl, rồi nó về phòng mình lên mạng chơi một hồi trước khi đánh răng và lên giường đi ngủ. Nó còn chưa kịp tắt đèn thì mẹ vào phòng nó với vẻ hết sức tội lỗi - và hết sức chếnh choáng - rồi hôn chúc nó ngủ ngon.
Vài phút sau, nó nghe tiếng mẹ trong phòng tắm, nôn thốc nôn tháo.
“Mẹ có cần con giúp gì không?” nó gọi với ra từ trên giường.
“Không cần đâu, cục cưng,” mẹ yếu ớt đáp lại. “Đến giờ mẹ cũng dần quen với chuyện này rồi.”
Vấn đề là thế đấy. Conor cũng đã quen với chuyện này. Ngày thứ hai và ngày thứ ba sau buổi điều trị là tệ nhất, luôn luôn là những ngày mẹ mệt mỏi nhất, nôn nhiều nhất. Chuyện gần như đã trở nên bình thường.
Sau một hồi, cơn nôn mửa cũng kết thúc. Nó nghe tiếng công tắc đèn nhà tắm tắt và tiếng cửa phòng ngủ của mẹ đóng lại.
Đó là hai tiếng trước. Nó vẫn nằm thức từ lúc đó, chờ đợi.
Nhưng chờ cái gì cơ chứ?
Đồng hồ bên giường của nó hiện 12:05. Rồi 12:06. Conor nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, cánh cửa đóng chặt dù đêm nay vẫn còn ấm áp. Đồng hồ của nó hiện 12:07.
Nó chồm dậy, đi tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Con quái vật đứng trong vườn nhà, nhìn thẳng vào nó.
Mở cửa ra, con quái vật nói, giọng rõ mồn một như thể chẳng có ô cửa sổ nào giữa họ. Ta muốn nói chuyện với ngươi.
“Ơ, phải rồi,” Conor bảo, giọng thì thào. “Bởi vì bọn quái vật vẫn thường thế nhỉ. Muốn nói chuyện.”
Con quái vật cười. Một cảnh tượng rùng rợn. Nếu ta buộc phải tự mình xông vào, nó nói, ta sẽ rất vui vẻ mà làm đấy.
Nó giơ một nắm đấm gỗ đầy mấu lên định đấm thủng tường phòng Conor.
“Không!” Conor nói. “Tôi không muốn ông đánh thức mẹ tôi dậy.”
Vậy thì ra ngoài này, con quái vật nói, và dù Conor còn đang ở trong phòng, mùi đất và gỗ cùng nhựa cây ẩm ướt vẫn xộc thẳng vào mũi.
“Ông muốn gì ở tôi cơ chứ?” Conor nói.
Con quái vật gí mặt vào gần ô cửa sổ.
Không phải ta muốn gì từ ngươi, Conor O’Malley, nó nói. Mà là ngươi muốn gì từ ta.
“Tôi chẳng muốn gì từ ông cả,” Conor bảo.
Bây giờ thì chưa, con quái vật nói. Nhưng sau này sẽ có.
“Đây chỉ là giấc mơ thôi,” Conor tự nhủ khi đang đứng dưới sân sau, ngước lên nhìn dáng hình con quái vật chắn vầng trăng trên bầu trời đêm. Thằng bé khoanh hai tay siết chặt quanh mình, không phải vì trời lạnh mà bởi không thể tin nổi mình thực sự đã nhón chân xuống cầu thang, mở khóa cửa sau và ra ngoài.
Nó vẫn thấy khá bình tĩnh. Kỳ cục thay. Cơn ác mộng này - chắc chắn là ác mộng, dĩ nhiên rồi - quá đỗi khác biệt so với những cơn ác mộng khác.
Không kinh hoàng, không khiếp sợ, không bóng tối, đó là một nhẽ.
Vậy mà con quái vật đang ở đây, rõ ràng như buổi đêm quang đãng nhất, vươn cao đến mười hay mười lăm mét trước mặt Conor, nặng nề hít thở không khí ban đêm.
“Đây chỉ là giấc mơ thôi,” Conor lại nói.
Nhưng rốt cuộc thì giấc mơ là gì, hả Conor O’Malley? con quái vật nói, cúi xuống để mặt nó gần với mặt Conor. Ai dám nói rằng không phải chính mọi thứ khác mới là giấc mơ?
Mỗi lần con quái vật di chuyển, Conor có thể nghe thấy tiếng gỗ cọt kẹt, rên rỉ và tiếng gió lùa bên trong cơ thể vĩ đại của nó. Conor cũng có thể thấy sức mạnh của cánh tay con quái vật, một xâu chuỗi khổng lồ những cành cây rắn chắc liên tục di chuyển và cuộn xoắn lấy nhau tạo thành một thứ trông như cơ bắp của cái cây, kết nối với một lồng ngực là thân cây đồ sộ, bên trên là cái đầu và hàm răng có thể xử gọn nó chỉ với một nhát cắn.
“Ông là thứ gì vậy?” Conor hỏi, siết chặt hơn hai cánh tay quanh mình.
Ta không phải là “thứ gì”, con quái vật cau mày. Ta là “ai”.
“Vậy, ông là ai? Conor hỏi.
Đôi mắt con quái vật mở to. Ta là ai ư? nó nói, giọng lớn dần. Ta là ai ư?
Con quái vật dường như lớn lên trước mắt Conor, cao hơn và to hơn. Một cơn gió mạnh đột nhiên cuộn xoáy quanh họ, và con quái vật dang rộng cánh tay, rộng đến mức chúng dường như chạm dến chân trời đối diện, rộng đến mức chúng dường như đủ lớn để bao trọn lấy cả thế giới.
Ta đã mang nhiều cái tên hệt như thời gian có nhiều năm tháng! con quái vật gầm lên. Ta là Thợ săn Herne 1 ! Ta là Cernunnos 2 ! Ta là Người Xanh 3 vĩnh hằng!
Một cánh tay khổng lồ vung xuống chộp lấy Conor, nâng nó lên giữa không trung, gió xoáy cuồn cuộn nổi lên quanh họ, khiến lớp da bằng lá của con quái vật đung đưa giận dữ.
Ta là ai ư? con quái vật nhắc lại, vẫn gầm rú. Ta là xương sống cho những ngọn núi tựa vào. Ta là giọt lệ mà muôn vàn sông suối khóc than! Ta là lá phổi hít thở gió! Ta là sói tàn sát hươu nai, là chim ưng giết lũ chuột, là nhện giết nhặng ruồi! Ta là hươu nai, là chuột và ruồi nhặng bị ăn sống! Ta là con rắn nuốt đuôi của chính mình! Ta là tất cả những thứ chưa từng và sẽ không thể bị chế ngự! Nó giơ Conor lên sát mắt. Ta là trái đất hoang sơ, đến đây vì ngươi, Conor O’Malley.
“Trông ông giống một cái cây,” Conor nói.
Con quái vật siết chặt thằng bé cho tới khi nó hét lên.
Ta thường không cất bước đâu, nhóc con, con quái vật nói, trừ phi vì những vấn đề sinh tử. Ta muốn được lắng nghe.
Con quái vật nới lỏng nắm tay và Conor lại có thể hít thở. “Vậy ông cần gì ở tôi!” Conor hỏi.
Con quái vật nở nụ cười rộng ngoác xấu xa. Ngọn gió lặng dần và không gian tĩnh mịch bao trùm. Cuối cùng, con quái vật nói. Nói về vấn đề hiện tại. Lý do ta phải cất bước.
Conor căng cứng lại, đột nhiên kinh sợ điều sắp xảy đến.
Chuyện là thế này, Conor O’Malley, con quái vật tiếp tục, ta sẽ lại đến với ngươi trong những đêm tiếp theo.
Conor cảm thấy bụng dạ quặn thắt, như thể nó sắp sửa nổ tung.
Và ta sẽ kể cho ngươi ba câu chuyện. Ba câu chuyện từ những lần ta đã cất bước trước kia.
Conor chớp chớp mắt. Rồi lại chớp chớp mắt. “Ông sẽ kể chuyện cho tôi?”
Đúng vậy, con quái vật nói.
“Ôi chao...” Conor nghi hoặc nhìn quanh. “Sao thế lại là ác mộng được chứ?”
Những câu chuyện là thứ hoang dại nhất trong vạn vật, con quái vật quát rầm rầm. Những câu chuyện đuổi bắt, cắn xé và săn lùng.
“Thầy cô nói như vậy suốt,” Conor nói. “Cũng chẳng ai tin họ cả.”
Và khi ta đã kể hết ba câu chuyện của mình, con quái vật nói, như thể Conor chưa hề lên tiếng, ngươi sẽ kể cho ta câu chuyện thứ tư.
Conor ngọ nguậy trong tay con quái vật. “Tôi không giỏi kể chuyện đâu.”
Ngươi sẽ kể cho ta câu chuyện thứ tư, con quái vật lặp lại, và đó sẽ là sự thật.
“Sự thật sao?”
Không phải sự thật bất kỳ nào. Sự thật của ngươi.
“Được rồi” Conor bảo, “nhưng ông nói tôi sẽ khiếp sợ trước khi mọi chuyện kết thúc, và chuyện này nghe chẳng đáng sợ tí nào.”
Ngươi biết điều đó không đúng, con quái vật nói. Ngươi biết rằng sự thật của ngươi, sự thật mà ngươi đang che giấu, Conor O’Malley, là thứ mà ngươi sợ hãi hơn cả.
Conor ngừng ngọ nguậy.
Ý nó lẽ nào là...
Ý nó không thể nào là...
Không thể nào nó biết được chuyện đó.
Không. Không. Conor sẽ không bao giờ nói chuyện gì đã xảy ra trong cơn ác mộng thật sự. Cả triệu triệu năm nữa cũng không.
Ngươi sẽ kể nó, con quái vật nói. Vì đó là lý do ngươi gọi ta tới.
Conor càng lúc càng bối rối. “Gọi ông? Tôi có gọi ông đâu...”
Ngươi sẽ kể cho ta câu chuyện thứ tư. Ngươi sẽ kể cho ta sự thật.
“Thế nếu tôi không kể thì sao?” Conor nói.
Con quái vật lại nở nụ cười xấu xa. Thì ta sẽ nuốt sống ngươi.
Và miệng nó mở rộng đến không tưởng, đủ rộng để nuốt trọn cả thế giới, đủ rộng để khiến Conor biến mất mãi mãi...
Conor thét lên và bật dậy trên giường.
Giường của nó. Nó đã quay trở lại giường của mình.
Dĩ nhiên đó là mơ. Dĩ nhiên là vậy. Một lần nữa.
Nó thở dài giận dữ và lấy mu bàn tay dụi mắt. Làm sao nó có thể nghỉ ngơi nổi nếu những giấc mơ của nó cứ mệt mỏi thế này?
Nó sẽ đi kiếm chút nước uống, nó nghĩ trong khi hất cái chăn ra. Nó sẽ dậy và nó sẽ bắt đầu đêm hôm nay lại một lần nữa, quên đi mấy chuyện mơ mộng ngu ngốc chẳng có tí nghĩa lý gì...
Thứ gì đó nổ lóc bóc dưới chân nó.
Nó bật đèn lên. Sàn phòng nó phủ đầy những quả mọng đỏ có độc của cây thủy tùng.
Không biết làm thể nào mà lại lọt hết được qua một ô cửa sổ đã đóng và khóa kín.