Bà Ngoại
“Cháu có đang ngoan vì mẹ không thế?”
Bà ngoại Conor véo má nó mạnh đến mức như thể là bà sắp làm nó chảy máu.
“Thằng bé rất ngoan, mẹ à,” mẹ Conor bảo, nháy mắt với nó từ sau lưng bà ngoại, quanh đầu mẹ quấn chiếc khăn màu xanh dương yêu thích. “Mẹ không cần phải làm nó đau vậy đâu.”
“Ôi, vớ vẩn,” bà ngoại nó bảo, vỗ đùa lên hai má nó mà chẳng khác nào hai cái tát đau điếng. “Sao cháu không đi đun nước cho bà và mẹ cháu nhỉ?” bà nói, nghe chẳng giống một câu hỏi chút nào.
Trong khi Conor vui mừng được rời khỏi phòng khách, bà ngoại chống hai tay lên hông và nhìn mẹ. “Giờ thì, con yêu,” nó nghe bà nói khi đang đi vào bếp. “Chúng ta sẽ làm gì với con đây?”
Bà ngoại Conor chẳng hề giống những người bà khác chút nào. Nó đã gặp bà của Lily vô số lần, và bà ấy có đầy đủ những chuẩn mực của một người bà: nhăn nheo và tươi tắn, với mái tóc bạc trắng và nhiều thứ khác. Bà ấy nấu những bữa ăn luôn luôn có ba phần rau luộc riêng biệt cho mọi người và vào dịp Giáng sinh bà luôn ngồi trong góc khúc khích cười với một cốc rượu anh đào nhỏ trên tay cùng chiếc vương miện giấu trên đầu.
Bà của Conor mặc những bộ vest nữ may đo, nhuộm tóc để không thấy màu tóc bạc, và nói những điều chẳng có ý nghĩa gì hết, kiểu như “Sáu mươi mà như năm mươi đấy nhé” hay “Chiếc xe cổ cần lớp đánh bóng đắt tiền nhất”. Điều đó có nghĩa là gì chứ? Bà gửi thiệp sinh nhật qua hòm thư điện tử, tranh cãi với phục vụ bàn về rượu vang, và vẫn có việc làm. Ngôi nhà của bà còn ghê hơn nữa, đầy những thứ đồ cổ đắt tiền ta không được phép chạm đến, chẳng hạn như một cái đồng hồ bà còn chẳng cho cô quét dọn phủi bụi. Đó lại là một chuyện khác nữa. Bà ngoại gì mà có cả người quét dọn cơ chứ?
“Hai viên đường, không sữa,” bà gọi vọng vào từ phòng khách trong khi Conor đang pha trà. Như thể nó còn chưa biết điều đó sau ba nghìn lần trước bà tới thăm vậy.
“Cảm ơn, cháu trai,” bà bảo, khi nó mang trà vào.
“Cảm ơn, con yêu,” mẹ nói, mỉm cười với nó lúc bà ngoại khuất tầm nhìn, mẹ vẫn đang mời gọi nó nhập hội để chống lại bà. Nó không kìm được. Nó khẽ mỉm cười đáp lại.
“Việc học hành ở trường hôm nay thế nào, chàng trai?” bà hỏi.
“Ổn ạ,” Conor nói.
Thực ra chuyện ở trường cũng không ổn cho lắm. Lily vẫn còn giận điên, Harry đã nhét một cái bút viết bảng không đậy nắp vào sâu trong ba lô của nó, và cô Kwan đã kéo nó sang một bên để hỏi, với vẻ mặt nghiêm trọng. Nó Cầm Cự Ra Sao Rồi.
“Cháu biết đấy,” bà nói, đặt tách trà xuống, “có một trường tư thục cho nam sinh rất lớn cách nhà bà không quá nửa dặm. Bà đã tìm hiểu ngôi trường ấy, và trình độ học thuật ở đó cũng khá cao, ta dám chắc là cao hơn hẳn ở trường phổ thông hỗn hợp của cháu bây giờ.”
Conor nhìn bà chằm chằm. Bởi lẽ đây là một lý do khác nó không thích bà tới thăm. Điều bà vừa nói có thể chỉ là một câu nhận xét hợm hĩnh khinh thường ngôi trường địa phương của nó.
Hoặc có thể còn hơn thế nữa. Đó có thể là gợi ý về một tương lai khả thi.
Một cái sau này khả thi.
Conor cảm thấy cơn giận đang dâng lên cuồn cuộn trong ruột gan...
“Ở đây thằng bé sống rất vui vẻ, mẹ à,” mẹ nói nhanh, nhìn sang nó lần nữa. “Phải vậy không, Conor?”
Conor nghiến chặt hai hàm răng và trả lời, “Ở đây cháu hoàn toàn ổn.”
Bữa tối là đồ ăn Trung Quốc mua mang về. Bà ngoại Conor “không thực sự nấu nướng”. Điều này là sự thật. Mỗi lần nó đến ở với bà, tủ lạnh nhà bà hầu như chẳng bao giờ có gì ngoài một quả trứng và nửa trái bơ. Mẹ Conor vẫn còn quá mệt để tự mình nấu nướng, và dù Conor có thể nấu món gì đó, bà ngoại lại có vẻ không tin tưởng vào khả năng ấy cho lắm.
Dù vậy, nó vẫn bị bỏ lại với đống bát đĩa bẩn, và khi nó đang mải nhồi nhét đống giấy bạc gói đồ ăn lên trên cái túi chứa quả mọng độc giấu dưới đáy thùng rác thì bà ngoại đi tới sau lưng nó.
“Bà cháu ta sẽ cần nói chuyện đấy, cháu trai,” bà nói, đứng bên cửa và chặn đường thoát của nó.
“Bà biết đấy, cháu có tên mà,” Conor bảo, ấn rác xuống thùng.
“Và cái tên đó không phải là cháu trai .”
“Bớt cái lối ăn nói hỗn xược đấy đi,” bà bảo. Bà đứng đó, hai tay khoanh lại. Nó nhìn bà chằm chằm cả phút. Bà trừng mắt nhìn lại. Rồi bà tặc lưỡi. “Bà không phải kẻ thù của cháu, Conor,” bà nói. “Bà tới để giúp đỡ mẹ cháu.”
“Cháu biết tại sao bà lại ở đây,” nó bảo, lấy ra một cái khăn để lau mặt bếp vốn đã sáng bóng.
Bà vươn tới giật cái khăn khỏi tay nó. “Bà ở đây bởi vì những cậu nhóc mười ba tuổi đáng ra không phải lau bàn bếp, nhất là khi chưa ai nhờ đến.”
Nó quắc mắt nhìn bà. “Vậy chắc bà tính lau hay sao?”
“Conor...”
“Bà về đi ạ,” Conor nói. “Mẹ con cháu không cần bà ở đây.”
“Conor,” bà quả quyết nói, “chúng ta cần nói về chuyện sẽ xảy ra.”
“Không đâu bà. Mẹ cháu luôn ốm sau buổi điều trị. Ngày mai mẹ sẽ khá hơn.” Nó giận dữ nhìn bà. “Và sau đó bà có thể về nhà.”
Bà nhìn lên trần nhà và thở dài. Rồi bà chà hai tay lên mặt, và nó ngạc nhiên khi thấy bà đang giận dữ, thực sự giận dữ.
Nhưng có lẽ không phải giận nó.
Nó lấy một cái khăn khác ra và lại bắt đầu lau chùi, chỉ để không phải nhìn bà nữa. Nó chùi ra tận bồn rửa bát và tình cờ liếc ra ngoài cửa sổ.
Con quái vật đang đứng ở vườn sau nhà nó, vĩ đại như mặt trời lúc hoàng hôn.
Quan sát nó.
“Ngày mai mẹ cháu sẽ có vẻ khỏe hơn,” bà nói, giọng khàn đục, “nhưng mẹ cháu sẽ không khá hơn đâu, Conor.”
Ai chà, điều này là sai hoàn toàn. Nó quay lại nhìn bà. “Việc điều trị đang giúp mẹ cháu khỏe hơn,” nó bảo. “Bởi vậy mẹ cháu mới điều trị.”
Bà nhìn nó trong một phút dài, như thể đang cố gắng quyết định một điều gì đó. “Cháu cần phải nói chuyện này với mẹ cháu, Conor,” cuối cùng bà nói. rồi bà lại bảo, như thể với bản thân mình, “Mẹ cháu cần phải nói chuyện này với cháu ”.
“Nói với cháu cái gì cơ?” Conor hỏi.
Bà khoanh hai tay lại. “Về việc cháu đến ở với bà.”
Conor cau mày, và trong giây lát cả căn phòng như tối sầm lại, trong giây lát ngôi nhà như rung chuyển, trong giây lát nó cảm giác như mình có thể cúi xuống và bóc toạc cả sàn nhà lên khỏi mặt đất mùn tối đen...
Nó chớp mắt. Bà vẫn đang chờ hồi đáp.
“Cháu sẽ không đến ở với bà,” nó nói.
“Conor...”
“Cháu sẽ không bao giờ đến ở với bà.”
“Có đấy,” bà nói. “Bà rất tiếc, nhưng cháu sẽ tới sống với bà. Và bà biết mẹ cháu đang cố gắng bảo vệ cháu, nhưng bà nghĩ nhất thiết phải cho cháu biết rằng khi chuyện này kết thúc, cháu vẫn có một mái ấm, cháu trai. Với một người sẽ yêu thương và chăm sóc cháu.”
“Khi chuyện này kết thúc,” Conor nói, giọng giận dữ, “bà sẽ đi và mẹ con cháu sẽ ổn.”
“Conor...”
Và rồi cả hai đều nghe thấy tiếng gọi từ phòng khách, “Mẹ? Mẹ? ”
Bà lao ra khỏi nhà bếp nhanh đến nỗi Conor giật nẩy vì ngạc nhiên. Nó có thể nghe thấy tiếng mẹ ho hắng và tiếng bà bảo, “Không sao đâu, con yêu, không sao đâu, suỵt, suỵt, suỵt.” Nó liếc ra sau nhìn ra ngoài cửa sổ căn bếp trên đường bước ra phòng khách.
Con quái vật đã biến mất.
Bà đang ngồi trên trường kỷ, ôm lấy mẹ, xoa lưng mẹ trong khi mẹ nôn vào một cái xô nhỏ đặt gần đó để phòng xa.
Bà ngước lên nhìn nó, nhưng gương mặt bà nghiêm nghị, hà khắc và hoàn toàn không thể đoán biết nổi.