Tính Hoang Dại Của Những Câu Chuyện
Ngôi nhà tối đen. Bà cuối cùng cũng đã đưa mẹ đi ngủ, rồi sau đó vào phòng Conor và đóng cửa lại, chẳng buồn hỏi liệu nó có cần lấy thứ gì ra ngoài trước khi bà đi ngủ hay không.
Conor nằm thao thức trên trường kỷ. Nó không nghĩ mình có thể ngủ được, không thể ngủ được sau những điều bà đã nói, sau khi chứng kiến dáng vẻ của mẹ tối nay. Đã tròn ba ngày kể từ buổi điều trị, đúng khoảng thời gian mẹ thường bắt đầu cảm thấy khá hơn, chỉ có điều lần này mẹ vẫn nôn thốc nôn tháo, vẫn kiệt sức, lâu hơn hẳn bình thường...
Nó cố đẩy những suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí nhưng chúng vẫn mon men trở lại và nó lại phải đẩy chúng đi lần nữa. Hẳn cuối cùng nó cũng thiếp đi, nhưng nó chỉ thực sự nhận ra mình đang chìm trong giấc ngủ khi cơn ác mộng ập đến.
Không phải cái cây. Cơn ác mộng.
Cơn ác mộng với gió thét gào và mặt đất rung chuyển cùng đôi bàn tay tóm chặt nhưng không hiểu sao vẫn tuột đi, Conor dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu, cái nắm tay vuột dần, cú ngã, tiếng hét...
“KHÔNG!” Conor hét lên, nỗi kinh hoàng bám theo nó vào thế giới thực, bóp nghẹt lồng ngực nó mạnh đến mức nó không thở nổi, cổ họng nó tức nghẹn, đôi mắt nó ứ lệ.
“Không,” nó lại nói, khẽ khàng hơn.
Ngôi nhà tĩnh mịch và tối tăm. Nó lắng tai nghe trong giây lát, nhưng chẳng thứ gì lay chuyển, không một tiếng động từ mẹ hay bà. Nó nheo mắt nhìn đồng hồ trên đầu DVD trong bóng tối.
12:07. Dĩ nhiên rồi.
Nó dỏng tai trong tĩnh mịch. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nó không nghe thấy tiếng gọi tên nó, nó không nghe thấy tiếng gỗ cọt kẹt.
12:08, đồng hồ hiển thị.
12:09.
Mơ hồ tức giận, Conor nhổm dậy đi vào bếp. Nó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con quái vật đang đứng trong vườn sau.
Sao ngươi lâu quá vậy? con quái vật hỏi.
Đã đến lúc ta kể cho ngươi câu chuyện đầu tiên, con quái vật bảo.
Conor không nhúc nhích trên chiếc ghế ngoài vườn, nơi nó đã ngồi xuống sau khi ra ngoài. Hai chân nó gập lên sát ngực và mặt tì lên hai đầu gối.
Ngươi có đang lắng nghe không thế? con quái vật hỏi.
“Không,” Conor nói.
Nó lại cảm thấy không khí xoay vần như vũ bão quanh nó. Ngươi sẽ phải lắng nghe! con quái vật bắt đầu. Ta đã sống lâu ngang với mảnh đất này và ngươi sẽ phải dành cho ta lòng kính trọng mà ta đáng được nhận...
Conor đứng dậy khỏi ghế và đi về phía cửa bếp.
Ngươi nghĩ mình dang đi đâu thế? con quái vật chất vấn.
Conor quay lại, khuôn mặt toát lên vẻ giận dữ và đau đớn tới mức con quái vật phải vươn thẳng dậy, đôi lông mày khổng lồ bằng lá nhướng lên ngạc nhiên.
“Ông thì biết cái gì chứ?” Conor thốt lên. “Ông thì biết bất cứ thứ gì chứ?”
Ta biết về ngươi, Conor O’Malley, con quái vật nói.
“Không đâu,” Conor nói. “Nếu ông biết về tôi, ông đã hiểu rằng tôi không có thì giờ để lắng nghe mấy câu chuyện ngu độn, chán òm từ một cái cây ngu ngốc, chán ngắt còn chẳng hề có thật...”
Ồ? con quái vật nói. Vậy ra ngươi đã mơ về những quả mọng trên sàn phòng ngươi sao?
“Cho dù tôi không mơ thì cũng có ai thèm quan tâm cơ chứ?!” Conor hét lên đáp. “Chúng chỉ là mấy cái quả mọng dở hơi. Ui giời ơi, sợ quá cơ. Ôi, làm ơn, làm ơn, hãy cứu tôi khỏi mấy quả mọng!”
Con quái vật nhìn nó đầy giễu cợt. Kỳ lạ thay, con quái vật nói. Lời ngươi nói cho ta thấy ngươi sợ quả mọng, nhưng những hành động của ngươi thì gợi ý điều ngược lại.
“Ông già ngang với mảnh đất này mà ông chưa hề nghe tới khái niệm mỉa mai à?” Conor hỏi.
Ồ, ta đã nghe về nó, con quái vật bảo, chống hai bàn tay vĩ đại bằng cành cây lên hông. Nhưng người ta thường khôn ngoan không dùng những lời lẽ đó với ta.
“Ông có thể để tôi yên được không?”
Con quái vật lắc đầu, nhưng không phải để trả lời câu hỏi của Conor. Điều khác thường nhất, con quái vật nói. Có vẻ chẳng điều gì ta làm có thể khiến ngươi sợ ta cả.
“Ông chỉ là một cái cây.” Conor bảo, và thằng bé chẳng thể nghĩ về con quái vật theo bất cứ cách nào khác. Mặc dù con quái vật đi lại và nói chuyện, mặc dù nó to hơn cả ngôi nhà của thằng bé và có thể nuốt chửng Conor bằng một cú ngoạm, xét cho cùng nó vẫn chỉ là một cây thủy tùng. Conor còn có thể thấy nhiều quả mọng nữa đang mọc ra từ những cành lá ở khuỷu tay con quái vật.
Và ngươi có những thứ kinh khủng hơn để sợ hãi, con quái vật nói, nhưng không phải như một câu hỏi.
Conor nhìn xuống đất, rồi lại ngước lên vầng trăng, bất cứ chỗ nào ngoại trừ đôi mắt của con quái vật. Cảm giác về cơn ác mộng dâng trào trong nó, biến vạn vật quanh nó thành bóng tối, khiến mọi thứ có vẻ nặng nề và bất khả, như thể nó được yêu cầu phải nâng một ngọn núi bằng hai bàn tay trần và không ai cho phép nó rời đi cho tới khi làm xong.
“Tôi đã nghĩ là,” nó nói, nhưng nó phải ho hắng trước khi lại nói tiếp. “Tôi thấy ông ban nãy quan sát tôi khi tôi đang cãi nhau với bà và tôi nghĩ...”
Ngươi đã nghĩ gì? con quái vật hỏi khi Conor bỏ ngỏ.
“Thôi quên đi,” Conor bảo, lại quay trở vào nhà.
Ngươi nghĩ có lẽ ta ở đây để giúp đỡ ngươi, con quái vật nói.
Conor dừng lại.
Ngươi nghĩ có lẽ ta tới để lật đổ những kẻ thù của ngươi. Giết chết những con rồng cho ngươi.
Conor vẫn không quay đầu lại. Nhưng nó cũng không vào nhà.
Ngươi cảm nhận được sự thật khi ta nói ngươi đã gọi ta, rằng ngươi là nguyên do khiến ta cất bước. Phải vậy không?
Conor quay lại. “Nhưng tất cả những gì ông muốn làm là kể chuyện cho tôi,” nó nói, và nó chẳng thể giấu nổi vẻ thất vọng trong giọng mình, bởi lẽ đó là sự thật. Nó đã nghĩ như thế. Nó đã mong như vậy.
Con quái vật quỳ xuống để khuôn mặt nó gần kề khuôn mặt Conor. Những câu chuyện về cách ta đã lật đổ kẻ thù, nó nói. Những câu chuyện về cách ta đã giết chết lũ rồng.
Conor chớp mắt trước ánh nhìn của con quái vật.
Các câu chuyện là những sinh vật hoang dã, con quái vật bảo. Khi ngươi để chúng thoát ra, ai mà biết được chúng có thể tàn phá những gì?
Con quái vật ngước lên và Conor nhìn theo ánh mắt nó. Nó đang nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của Conor. Căn phòng nơi bà đang ngủ.
Hãy để ta kể ngươi nghe câu chuyện về thuở ta từng bước đi, con quái vật nói. Hãy để ta kể ngươi nghe về hồi kết của một hoàng hậu xấu xa và những gì ta đã làm để đảm bảo không ai còn nhìn thấy cô ta nữa.
Conor nuốt khan và nhìn vào mặt con quái vật.
“Ông nói tiếp đi,” nó nói.
Nhưng rồi một ngày đức vua đổ bệnh. Người ta đồn đoán khắp nơi rằng ngài bị người vợ mới của mình đầu độc. Những câu chuyện lan truyền quanh vương quốc nói rằng cô ta đã dùng tà thuật để khiến mình trông trẻ hơn nhiều so với sự thực và rằng ẩn khuất dưới khuôn mặt trẻ trung của cô ta là khuôn mặt cau có của một mụ phù thủy già. Ai cũng tin cô ta thực sự đầu độc đức vua, dù rằng cho đến tận hơi thở cuối cùng, ngài vẫn cầu xin thần dân của mình đừng đổ tội cho cô ta.
Và rồi đức vua băng hà, khi vẫn còn một năm nữa người cháu trai của ngài mới đủ trưởng thành để lên ngôi. Hoàng hậu, người bà kế, lên ngôi nhiếp chính thay hoàng tử, và sẽ điều khiển mọi công việc của vương quốc cho tới khi chàng đủ trưởng thành để cai trị.
Ban đầu, trước sự ngạc nhiên của nhiều người, triều dại của cô ta vận hành rất tốt đẹp, vẻ mặt của cô ta - mặc cho mọi lời đồn đoán - vẫn trẻ trung và xinh đẹp, và cô ta nỗ lực hết mình để tiếp tục cai trị theo đường lối của đức vua quá cố.
Chàng hoàng tử, trong lúc đó, đã đem lòng yêu thương một cô gái.
“Tôi biết mà,” Conor lầm bầm. “Mấy câu chuyện kiểu này toàn có mấy gã hoàng tử dở hơi đi yêu với chả đương.” Nó bắt đầu đi về phía ngôi nhà. “Tôi cứ tưởng câu chuyện này sẽ hay cơ.”
Với một cử động mau lẹ, con quái vật tóm lấy cổ chân Conor bằng bàn tay dài và khỏe rồi lộn ngược nó lại, giơ Conor lên giữa không trung để cái áo phông của nó xô nhúm lại và máu chảy rần rần trong đầu nó.
Ta đang kể dở, con quái vật nói.
Chàng hoàng tử đã đem lòng yêu thương một cô gái. Tuy chỉ là con gái một nông dân, nhưng nàng xinh đẹp tuyệt trần và cũng hết mực khôn ngoan, con gái của những người nông dân cần phải khôn ngoan vì công việc đồng áng hết sức phức tạp. Cả vương quốc đều hết lời chúc phúc cho cặp đôi.
Hoàng hậu, trái lại, không chút hài lòng. Cô ta đã quá thích thú khoảng thời gian nhiếp chính của mình và cảm thấy một sự miễn cưỡng lạ lùng khi phải từ bỏ. Cô ta nghĩ tốt hơn hết ngôi vị phải được gìn giữ trong gia đình, rằng vương quốc phải được cai trị bởi những người đủ sáng suốt để làm việc đó, và còn giải pháp nào tốt hơn là hoàng tử kết hôn với cô ta?
“Thật kinh tởm!” Conor nói, vẫn lủng lẳng treo ngược. “Bà ta vẫn là bà của hoàng tử cơ mà!”
Bà kế, con quái vật đính chính. Không có quan hệ máu mủ, và thực tế mà nói thì, bản thân cô ta cũng là một phụ nữ trẻ?
Conor lắc đầu, tóc nó đung đưa. “Như thế thật chẳng ra sao.” Nó ngừng lại chốc lát. “Ông đặt tôi xuống được không?”
Con quái vật hạ thằng bé xuống đất và tiếp tục câu chuyện.
Hoàng tử cũng nghĩ rằng kết hôn với hoàng hậu là sai trái, chàng nói chàng thà chết chứ không làm một việc như thế. Chàng thề nguyện sẽ bỏ trốn cùng cô con gái xinh đẹp của người nông dân và trở lại vào ngày sinh nhật thứ mười tám của mình để giải thoát thần dân khỏi hoàng hậu bạo ngược. Và rồi một đêm, hoàng tử và con gái của người nông dân bỏ trốn trên lưng ngựa, chỉ dừng chân khi bình minh ló rạng để ngủ dưới bóng của một cây thủy tùng khổng lồ.
“Là ông à?” Conor hỏi.
Là ta, con quái vật nói. Nhưng cũng chỉ là một phần của ta. Ta có thể ngụ trong mọi dáng hình kích cỡ, nhưng hình thù của một cây thủy tùng là thoải mái nhất.
Hoàng tử và con gái của người nông dân ôm lấy nhau dưới ánh bình minh mỗi lúc một rạng. Họ đã nguyện thề sẽ giữ gìn tiết hạnh khi họ có thể kết hôn ở vương quốc láng giềng, nhưng đam mê đã chiếm trọn lấy họ, và chẳng bao lâu sau họ đã ngủ thiếp di, trần trụi trong vòng tay nhau.
Họ ngủ qua ngày dưới bóng mát những cành lá của ta và rồi đêm tối lại bao phủ. Hoàng tử thức dậy. “Hãy dậy đi, người yêu dấu của ta,” chàng thì thầm với cô con gái người nông dân, “để chúng ta tiến đến tương lai ngày đôi ta kết thành chồng vợ.”
Nhưng người yêu dấu của chàng không tỉnh dậy. chàng lay cô gái, và chỉ khi nàng đổ sụp xuống mặt đắt ngập tràn ánh trăng chàng mới trông thấy máu nhuốm đỏ mặt đất.
“Máu sao?” Conor nói, nhưng con quái vật tiếp tục kể.
Hai bàn tay của chính hoàng tử cũng nhuốm đầy máu, và chàng thấy một con dao dẫm máu trên thảm cỏ kế bên họ, ngả vào những rễ cây. Ai đó đã giết hại người yêu dấu của chàng và sắp xếp để chính chàng trông như kẻ đã phạm phải tội lỗi ấy.
“Hoàng hậu!” chàng hét lên. “Chính hoàng hậu đã gây ra hành vi bội phản này!”
Từ đằng xa, chàng có thể nghe thây tiếng dân làng đang tiến lại gần. Nếu họ tìm thấy chàng, họ sẽ thấy con dao và vũng máu, và họ sẽ gọi chàng là kẻ giết người. Họ sẽ giết chết chàng vì tội ác của chàng.
“Và hoàng hậu sẽ có thể cai trị mà không bị ai phản đối,” Conor nói, thốt lên một âm thanh khinh bỉ. “Tôi hy vọng là câu chuyện sẽ kết thúc với việc ông bứt đầu bà ta ra.”
Chẳng có lối nào để hoàng tử chạy thoát. Ngựa của chàng đã bị đuổi đi khi chàng đang say ngủ. Cây thủy tùng là nơi trú ẩn duy nhất của chàng.
Và cũng là nơi duy nhất chàng có thể cầu cứu.
Lúc bấy giờ, thế giới còn thật non trẻ. Rào cản giữa vạn vật cũng mỏng manh hơn, dễ dàng vượt qua hơn. Hoàng tử biết điều này. Vậy là chàng ngẩng đầu lên cây thủy tùng vĩ dại và nói.
Con quái vật dừng lại.
“Anh ta nói gì?” Conor hỏi.
Chàng đã nói những điều đủ để khiến ta phải cất bước, con quái vật nói. Khi nào trông thấy bất công, ta sẽ biết ngay.
Hoàng tử chạy về phía dân làng đang tiến lại. “Hoàng hậu đã giết hại cô dâu của ta!” chàng hét. “Phải ngăn hoàng hậu lại!”
Những tin đồn về ma thuật của hoàng hậu đã lan truyền đủ lâu và chàng hoàng tử trẻ tuổi cũng được người dân hết mực yêu quý nên chẳng mất bao lâu để họ thấy được sự thật hiển nhiên. Và cũng chẳng mấy chốc họ còn trông thấy Người Xanh vĩ đại theo sau chàng, cao lớn như những ngọn đồi, tới để báo thù.
Conor một lần nữa liếc nhìn hai cánh tay và hai cẳng chân đồ sộ cùng cái miệng lởm chởm, đầy răng, vẻ quái dị quá đỗi của con quái vật. Nó tưởng tượng những gì mụ hoàng hậu hẳn đã nghĩ khi bà ta trông thấy con quái vật tiến tới.
Nó mỉm cười.
Người dân ùa vào cung điện của hoàng hậu, cơn thịnh nộ trong lòng họ hừng hực đến mức những hòn đá xây nên các bờ tường đổ nhào. Tường thành sụp đổ, trần nhà sập xuống và khi hoàng hậu được tìm thấy trong buồng ngủ của mình, đám đông bắt lấy cô ta, lôi cô ta ra cọc để thiêu sống ngay tức khắc.
“Tốt quá,” Conor nói, mỉm cười. “Bà ta đáng bị như vậy.” Nó nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của mình nơi bà đang ngủ. “Tôi cho là ông có thể giúp tôi xử lý bà ấy chứ?” nó hỏi. “Ý tôi là, tôi không muốn thiêu sống bà hay gì, nhưng có thể chỉ cần...”
Câu chuyện, con quái vật nói, vẫn chưa kết thúc.