← Quay lại trang sách

Phần Còn Lại Của Câu Chuyện Thứ Nhất

“Chưa kết thúc sao?” Conor hỏi. “Nhưng hoàng hậu đã bị lật đổ.”

Đúng vậy, con quái vật nói. Nhưng không phải bởi ta.

Conor ngần ngừ, bối rối. “Ông nói ông đã đảm bảo rằng bà ta không bao giờ xuất hiện được nữa kia mà.”

Và đúng là ta đã làm vậy. Khi dân làng châm lửa trên chiếc cọc để thiêu sống cô ta, ta đã vươn tay ra và cứu sống cô ta.

“Ông làm gì cơ?” Conor nói.

Ta đã tóm lấy cô ta và đưa cô ta ra thật xa để đám dân làng không bao giờ có thể tìm thấy cô ta nữa, xa hơn cả vương quốc quê hương của cô ta, tới một ngôi làng ven biển. Và ta để cô ta lại đó, sống trong yên bình.

Conor đứng dậy, cao giọng hẳn vì kinh ngạc. “Nhưng bà ta giết hại con gái của người nông dân! Sao ông có thể cứu giúp một kẻ giết người cơ chứ?” Rồi nó cúi gằm mặt và lùi lại một bước. “Ông thực sự là một con quái vật.”

Ta chưa từng kể rằng cô ta là kẻ đã giết con gái người nông dân, con quái vật nói. Ta chỉ kể rằng hoàng tử nói vậy.

Conor chớp mắt. Rồi nó khoanh hai tay lại. “Vậy ai là người đã giết cô ấy?”

Con quái vật mở hai bàn tay vĩ đại ra theo một cách đặc biệt, một luồng gió thoảng tạt ngang, mang theo màn sương khói mờ ảo.

Ngôi nhà của Conor vẫn ở phía sau thằng bé, nhưng màn sương đã giăng kín khu vườn, thay thế khung cảnh bằng một cánh đồng với một cây thủy tùng khổng lồ ngay chính giữa cùng một người đàn ông và một người phụ nữ ngủ dưới gốc cây.

Sau màn kết đôi của họ, con quái vật nói, hoàng tử vẫn còn thức.

Conor dõi nhìn vị hoàng tử trẻ tuổi đứng dậy và nhìn xuống cô con gái của người nông dân giờ đang mơ màng ngủ, đến cả Conor cũng thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần. Hoàng tử ngắm nhìn nàng trong giây lát, rồi quấn một tấm chăn quanh mình và đi tới chỗ con ngựa đang được cột vào một cành thủy tùng. Hoàng tử lấy ra một thứ gì đó từ yên ngựa, rồi cởi dây buộc con ngựa, vỗ thật mạnh lên nửa sau thân ngựa để đuổi nó đi. Hoàng tử giơ lên thứ mình đã lấy ra từ chiếc túi.

Một con dao, lấp lánh dưới ánh trăng.

“Không!” Conor nói.

Con quái vật nắm hai tay lại và màn sương khói dần tan biến trong khi hoàng tử tiến tới gần cô con gái của người nông dân vẫn đang mơ màng ngủ, con dao của anh ta trong tư thế sẵn sàng.

“Ông kể là anh ta đã ngạc nhiên khi cô ấy không tỉnh dậy cơ mà!” Conor nói.

Sau khi giết chết con gái người nông dân, con quái vật nói, hoàng tử nằm xuống cạnh cô gái và chợp mắt ngủ. Khi tỉnh dậy, chàng đã diễn một màn kịch phòng khi có bất cứ ai đang quan sát. Nhưng hơn thế, điều này có thể khiến ngươi ngạc nhiên, chàng diễn cho chính bản thân mình. Cành lá của con quái vật cọt kẹt. Đôi khi con người ta cần phải lừa dối chính mình hơn là lừa dối bất kỳ ai khác.

“Ông kể anh ta cầu xin ông giúp! Và ông đã giúp!”

Ta chỉ kể rằng hoàng tử đã nói những điều đủ để khiến ta cất bước.

Conor trố mắt nhìn từ con quái vật sang khu vườn sau nhà, giờ đang hiện ra từ trong màn sương khói dần tan biến. “Anh ta nói gì với ông?” nó hỏi.

Chàng nói rằng mình làm vậy vì lợi ích của vương quốc. Rằng hoàng hậu mới thực chất là một mụ phù thủy, rằng ông của chàng đã nghi ngờ điều này từ khi ngài cưới cô ta, nhưng ngài đã không quá lưu tâm vì bị vẻ đẹp của cô ta mê hoặc. Nhưng hoàng tử không thể một mình khuất phục mụ phù thủy quyền năng, chàng cần cơn thịnh nộ của dân làng trợ giúp. Cái chết của cô con gái người nông dân sẽ đem lại điều đó. Chàng rất hối tiếc, tan nát trái tim, khi đã làm vậy, chàng nói, nhưng giống như cha của chính chàng đã hy sinh để bảo vệ vương quốc, người trinh nữ xinh đẹp của chàng cũng vậy. Cái chết của cô sẽ góp phần lật đổ tai ương. Khi chàng nói rằng hoàng hậu đã sát hại cô dâu của chàng, chàng tin, theo cách của riêng mình, điều đó là sự thực.

“Đúng là vớ va vớ vẩn!” Conor hét lên. “Hắn ta đâu cần phải giết cô ấy. Người dân ủng hộ hắn. Đằng nào mà họ chẳng theo hắn.”

Lời biện hộ của một kẻ giết người luôn cần được lắng nghe với thái độ hoài nghi, con quái vật nói. Và bởi vậy sự bất công ta trông thấy, lý do ta cất bước, chính là ở hoàng hậu, chứ không phải hoàng tử.

“Cuối cùng hắn ta có bị bắt không?” Conor kinh ngạc hỏi. “Họ có trừng phạt hắn không?”

Chàng trở thành một vị vua đáng kính, con quái vật nói, và đã cai trị trong hạnh phúc đến tận cuối đời.

Conor nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của mình, lại cau mày. “Vậy cuối cùng vị hoàng tử tốt bụng là kẻ giết người còn mụ hoàng hậu ác độc lại chẳng phải phù thủy. Đấy có phải là bài học của cả câu chuyện này không? Rằng tôi cần phải ngoan ngoãn với bà?”

Nó nghe thấy một tiếng rì rầm kỳ lạ, khác hẳn lúc trước, và nó phải mất những gần một phút mới nhận ra đó là tiếng con quái vật đang ngặt nghẽo cười.

Ngươi tưởng ta kể chuyện để dạy cho ngươi những bài học sao? con quái vật nói. Ngươi tưởng ta cất bước rời khỏi thời gian và mặt đất chỉ để dạy ngươi một bài học về ngoan ngoãn sao?

Con quái vật cười mỗi lúc một lớn, tới khi mặt đất rung chuyển và cả bầu trời như cũng sắp bổ nhào xuống.

“Thôi, được rồi,” Conor nói, ngượng chín mặt.

Không, không, con quái vật, cuối cùng cũng trấn tĩnh được, nói. Hoàng hậu chắc chắn là một phù thủy và cũng rất có thể đang trên đường trở thành tai ương. Ai có thể nói trước được cơ chứ? Dù gì thì, cô ta chẳng phải đã cố gắng thâu tóm quyền lực đấy thôi.

“Vậy tại sao ông lại cứu bà ta?”

Bởi cô ta không phải một kẻ giết người.

Conor đi quanh khu vườn một lúc, nghĩ ngợi. Rồi nó lại nghĩ ngợi thêm chút nữa. “Tôi chẳng hiểu gì cả. Vậy ở đây ai là người tốt?”

Không phải lúc nào cũng có người tốt. Cả kẻ xắu cũng vậy. Phần lớn mọi người đều ở đâu đó giữa hai thái cực ấy.

Conor lắc đầu. “Đúng là một câu chuyện dở tệ. Lại còn bịp bợm nữa.”

Đó là một câu chuyện có thật, con quái vật nói. Rất nhiều thứ trên đời này có thật nhưng lại như lừa phỉnh. Các vương quốc có được vị vua xứng đáng, những cô con gái người nông dân chết đi chẳng vì lý do gì, và thỉnh thoảng những mụ phù thủy cũng đáng được cứu giúp. Thực ra thì khá thường xuyên. Ngươi sẽ ngạc nhiên đấy.

Conor lại liếc lên cửa sổ phòng ngủ của nó lần nữa, tưởng tượng ra bà ngoại đang ngủ trên giường của mình. “Vậy chuyện đó sẽ cứu tôi khỏi bà ấy kiểu gì chứ?”

Con quái vật vươn mình đứng thẳng dậy, nhìn xuống Conor từ trên tầm cao ngất ngưởng.

Ngươi cần được cứu, nhưng không phải khỏi bà ấy, nó nói.

Conor ngồi thẳng dậy trên trường kỷ, lại khó nhọc thở.

12:07, đồng hồ hiển thị.

“Khốn thật!” Conor nói. “Mình đang mơ hay là không đây?”

Nó tức giận đứng dậy...

Và ngay lập tức nó vấp ngón chân vào vật gì đó.

“Lại sao nữa đây,” nó càu nhàu, rướn mình sang để bật đèn.

Từ một cái mấu trên ván sàn mọc lên một cây non mơn mởn, cứng chắc, còn rất mới, cao khoảng ba tấc.

Conor nhìn chằm chằm một hồi. Rồi nó vào bếp lấy một con dao để cưa cái cây khỏi sàn nhà.