Thỏa Thuận
“Tớ tha lỗi cho cậu đấy,” Lily vừa nói vừa đuổi theo Conor trên đường tới trường ngày hôm sau.
“Lỗi gì chứ?” Conor hỏi, không nhìn con bé. Nó vẫn còn khó chịu với câu chuyện của con quái vật, với sự lừa phỉnh và méo mó của nó, chẳng có ích lợi gì. Nó đã ngồi cưa cái cây non cứng đến kỳ lạ suốt nửa tiếng đồng hồ và cảm giác như nó chẳng ngủ được thêm chút nào cho tới lúc phải thức dậy khi bà bắt đầu hét vào mặt nó vì dậy muộn. Bà còn chẳng cho phép nó tạm biệt mẹ, vì bà nói mẹ đã có một đêm mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi. Điều này khiến nó thấy tội lỗi bởi nếu mẹ đã có một đêm mệt mỏi, thì người phải ở bên để giúp đỡ mẹ đáng ra phải là nó, không phải bà, người còn chẳng cho nó đánh răng trước khi ấn một quả táo vào tay nó và đẩy nó ra khỏi cửa.
“Tớ tha lỗi cho cậu vì đã khiến tớ gặp rắc rối, ngốc ạ,” Lily bảo, nhưng không quá cay nghiệt.
“Tự cậu gây rắc rối cho cậu đấy chứ,” Conor nói. “Cậu là người đã đẩy ngã thằng Sully còn gì.”
“Tớ tha lỗi cho cậu vì đã nói dối” Lily bảo, khó nhọc nhét mấy lọn tóc xoăn tít thò lò của mình vào dây buộc.
Conor cứ tiếp tục đi.
“Cậu không định nói xin lỗi lại à?” Lily hỏi.
“Còn lâu nhé,” Conor nói.
“Sao lại không?”
“Bởi vì tớ không thấy có lỗi.”
“Conor...”
“Tớ không thấy có lỗi,” Conor nói, dừng lại, “và tớ không tha thứ cho cậu”
Chúng trừng trừng nhìn nhau dưới ánh nắng ban mai dịu nhẹ, chẳng đứa nào muốn là người quay đi trước.
“Mẹ tớ bảo mọi người cần chiếu cố cho cậu,” cuối cùng Lily bảo. “Vì những gì cậu đang trải qua.”
Và trong giây lát, mặt trời dường như nấp mình sau những đám mây. Trong giây lát, tất cả những gì Conor có thể trông thấy là một cơn dông đang đột ngột ập tới, cảm giác như cơn dông ấy sắp sửa nổ tung trên bầu trời, xuyên khắp cơ thể nó và trào ra từ hai nắm đấm của nó. Trong giây lát, nó cảm giác như mình có thể tóm lấy không khí, quấn chặt quanh Lily và xé con bé ra làm hai...
“Conor?” Lily nói, giật mình.
“Mẹ cậu chẳng biết cái gì hết” nó nói. “Kể cả cậu cũng vậy.” Nó bước đi, thật nhanh, bỏ lại con bé đằng sau.
⚝ ♪ ⚝
Chỉ khoảng hơn một năm trước thôi Lily đã kể với một vài người bạn của con bé về mẹ Conor, mặc dù thằng bé đã cho phép Lily làm vậy đâu. Những người bạn ấy lại kể cho một vài người bạn khác, rồi họ lại rỉ tai với vài người nữa, và ngày hôm đó còn chưa trôi qua được một nửa, dường như có một vòng tròn đã mở ra xung quanh nó, một khu vực chết mà Conor ở ngay trung tâm, bị bao vây bởi những quả mìn mà mọi người đều sợ không dám bước qua. Đột nhiên, những người nó luôn coi là bạn đều ngừng nói chuyện khi nó đi qua, dù rằng nó cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè ngoài Lily. Nó phát hiện ra mọi người thì thầm với nhau khi nó đi ngang qua hành lang hay vào giờ ăn trưa. Kể cả thầy cô cũng có vẻ mặt khác lạ khi nó giơ tay phát biểu trong giờ học.
Cuối cùng nó ngừng tham dự vào những nhóm bạn bè, ngừng nhìn quanh khi nghe thấy những tiếng thì thầm, và thậm chí cũng ngừng giơ tay phát biểu.
Cũng chẳng có ai nhận ra những điều đó. Dường như nó đột nhiên trở nên vô hình.
Nó chưa từng trải qua một năm học nào khó khăn hơn thế và cũng chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi kỳ nghỉ hè vừa rồi bắt đầu. Mẹ đã tham gia điều trị được khá lâu, theo những liệu trình mà mẹ nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rằng hết sức khó khăn nhưng “được việc”, và thời hạn dài đằng đẵng ấy cũng sắp kết thúc. Theo dự tính, khi mẹ kết thúc điều trị, một năm học mới sẽ bắt đầu, và hai mẹ con có thể bỏ lại tất cả chuyện này sau lưng và có một khởi đầu mới.
Chỉ có điều chuyện đã không diễn ra như thế. Liệu trình điều trị của mẹ kéo dài hơn hai mẹ con nghĩ, đầu tiên chỉ có thêm đợt điều trị thứ hai và giờ đã là đợt thứ ba. Thầy cô trong năm học mới còn tệ hơn bởi họ chỉ biết đến nó qua chuyện của mẹ nó chứ chẳng hề biết đến con người nó trước kia. Và những đứa trẻ khác vẫn đối xử với nó như thể nó mới là người bệnh, đặc biệt từ khi Harry và lũ chí cốt của thằng nhóc để ý đến Conor.
Và giờ bà đang sống trong nhà của hai mẹ con và nó lại đang mơ về mấy cái cây.
Hoặc có thể đó không phải một giấc mơ. Thế còn tệ hơn.
Nó bực bội suốt đường tới trường. Nó đổ lỗi cho Lily bởi mọi chuyện xảy ra gần như đều là lỗi của con bé, phải vậy không?
Nó đổ lỗi cho Lily, vì có còn ai khác để mà đổ lỗi đâu?
Lần này, nắm đấm của Harry thụi thẳng vào bụng nó.
Conor ngã khuỵu xuồng đất, hai đầu gối chà xuống bậc thềm xi măng, làm rách một lỗ trên quần đồng phục. Cái lỗ rách là phần tệ nhất. Nó khâu vá dở ẹc.
“Mày đúng là thằng chậm phát triển, O’Malley,” Sully nói, cười ngặt nghẽo đâu đó sau lưng Conor. “Như kiểu ngày nào mày cũng phải ngã vậy.”
“Mày nên đi khám bác sĩ đi,” nó nghe tiếng Anton bảo.
“Có khi nó say rượu cũng nên,” Sully nói, và thêm những tiếng cười cợt, ngoại trừ một khoảng lặng im giữa hai đứa chúng nó mà Conor biết là do Harry không hề cười. Nó biết, mà không cần phải quay lại, rằng Harry chỉ đứng nhìn nó, chờ đợi xem nó sẽ làm gì.
Khi đứng dậy, nó thấy Lily đứng dựa vào tường bao quanh trường. Con bé đi cùng vài đứa con gái khác, chuẩn bị vào lớp khi giờ giải lao kết thúc. Lily không nói chuyện với lũ con gái, chỉ nhìn Conor trong khi quay gót đi.
“Hôm nay Siêu Cẩu Xù không trợ giúp rồi,” Sully nói, vẫn cười khúc khích.
“May cho mày đấy, Sully,” lúc này Harry mới lên tiếng. Conor vẫn chưa quay đầu lại để đối mặt với chúng, nhưng nó chắc chắn Harry không cười hùa theo trò đùa của Sully. Conor nhìn theo Lily cho đến khi con bé đi mất.
“Này, nhìn bọn tao đây khi bọn tao đang nói chuyện với mày,” Sully nói, chắc chắn đang giận chín mặt vì câu bình luận của Harry và tóm lấy vai Conor, xoay nó lại.
“Đừng có đụng vào nó,” Harry nói, bình thản và khẽ khàng, nhưng đáng e dè đến mức Sully lập tức lùi lại. “O’Malley và tao có một thỏa thuận,” Harry bảo. “Tao là người duy nhất được đụng đến nó. Có phải thế không?”
Conor chờ đợi trong giây lát rối từ từ gật đầu. Đó dường như đúng là một thỏa thuận.
Harry, mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt vẫn khóa chặt vào mắt Conor, bước đến gần nó. Conor không nao núng, và chúng đứng, mắt đối mắt, trong khi Anton và Sully hồi hộp nhìn nhau.
Harry hơi nghểnh đầu lên, như thể một câu hỏi đã nảy ra trong đầu thằng nhóc, một câu hỏi nó đang cố gắng suy nghĩ để giải đáp cho bằng được. Conor vẫn không nhúc nhích. Các bạn cùng khóa với chúng đều đã vào lớp. Nó có thể cảm nhận được không gian im ắng mở ra quanh chúng, kể cả Anton và Sully cũng im bặt. chúng sẽ cần phải đi sớm thôi. Chúng sẽ cần phải đi ngay bây giờ.
Nhưng không một ai nhúc nhích.
Harry giơ một nắm đấm lên và vung nắm đấm về sau như thể sắp thụi vào mặt Conor.
Conor vẫn không nao núng. Nó còn chẳng hề nhúc nhích. Nó chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Harry, chờ đợi cú dấm vung tới.
Nhưng cú đầm không vung tới.
Harry hạ nắm đầm xuống, chậm rãi thả tay xuống bên cạnh sườn, vẫn nhìn Conor chằm chằm. “Đúng vậy,” cuối cùng Harry bảo, khẽ khàng, như thể nó đã giải đáp được thứ gì đó. “Đúng như tao nghĩ.”
Và rồi, một lần nữa, giọng nói tử thần cất lên.
“Mấy trò kia!” cô Kwan gọi, băng qua sân tới chỗ chúng y như nỗi kinh hoàng đi trên hai chân. “Giờ giải lao kết thúc hơn ba phút trước rồi! Mấy trò nghĩ mình còn làm gì ở ngoài này đây?”
“Xin lỗi, thưa cô,” Harry nói, giọng đột nhiên nhẹ nhàng. “Bọn em đang bàn bạc với Conor về bài tập ‘Viết về cuộc sống’ của cô Marl và không để ý thời gian.” Nó vỗ một tay lên vai Conor như thể chúng là hai người bạn tri kỷ vậy. “Chẳng ai biết nhiều về những câu chuyện như Conor đây.” Thằng nhóc gật đầu nghiêm chỉnh với cô Kwan. “Và việc trò chuyện về những câu chuyện sẽ giúp cậu ấy bộc lộ mình.”
“Phải rồi,” cô Kwan cau mày, “nghe có vẻ thành thật nhỉ. Tất cả các trò đều bị cảnh cáo lần một. Gây ra thêm bất cứ một rắc rối nào trong ngày hôm nay là các trò sẽ phải chịu phạt.”
“Vâng, thưa cô,” Harry vui vẻ nói, Anton và Sully lẩm bẩm giống hệt. Chúng chậm chạp lê bước quay trở vào lớp, Conor theo sau cách khoảng một mét.
“Gặp tôi một lát, trò Conor,” cô Kwan nói.
Nó dừng lại và quay về phía cô nhưng không nhìn vào mặt cô.
“Trò có chắc là mọi chuyện giữa các trò vẫn ổn không?” cô Kwan nói, chuyện giọng sang chế độ “ân cần”, có lẽ chỉ đỡ đáng sợ hơn chế độ hét toàn tập chút ít.
“Vâng, thưa cô,” Conor bảo, vẫn không nhìn vào cô.
“Trò biết đấy, vì tôi hiểu cách Harry cư xử,” cô nói. “Một kẻ bắt nạt cho dù có được sức hút và điểm số vượt trội thì vẩn cứ là một kẻ bắt nạt.” Cô thở dài, khó chịu. “Một ngày nào đó có lẽ trò ấy sẽ trở thành Thủ tướng, chúa phù hộ cho tất cả chúng ta.”
Conor chẳng nói chẳng rằng, và sự im lặng bỗng xuất hiện một tính chất đặc biệt, tính chất mà nó đã quá quen thuộc, tạo nên bởi cái cách cơ thể cô Kwan rướn tới trước, hai vai cô thõng xuống, đầu cô cúi xuống gần Conor.
Nó biết chuyện gì sắp xảy đến. Nó biết và nó ghét chuyện đó.
“Tôi không thể tưởng tượng nổi những gì trò đang phải trải qua, trò Conor,” cô Kwan nói, khẽ đến mức nghe như một tiếng thì thầm, “nhưng nếu trò muốn nói chuyện với ai đó, cửa phòng tôi luôn luôn rộng mở.”
Nó không thể nhìn cô, không thể đối mặt với sự quan tâm đó, không thể chịu đựng sự quan tâm đó trong giọng của cô.
(Bởi vì nó không xứng đáng nhận được sự quan tâm đó. Cơn ác mộng chớp nhoáng lướt qua tâm trí nó, những tiếng hét và nỗi kinh hoàng, và điều xảy ra ở hồi kết...)
“Em ổn, thưa cô,” nó lẩm bẩm, mắt dán vào đôi giày của mình.
“Em có đang trải qua gì đâu.”
Sau chốc lát, nó nghe tiếng cô Kwan thở dài thêm một lần nữa. “Vậy thôi được rồi,” cô nói. “Hãy quên lời cảnh cáo lần một đó đi và vào lớp nào.” Cô vỗ lên vai nó một cái và lại băng qua sân trường tiến tới những cánh cửa.
Và trong giây lát, Conor hoàn toàn ở một mình.
Ngay lúc đó, nó biết mình có thể ở ngoài này cả ngày mà sẽ chẳng bị ai trừng phạt cả.
Điều đó còn khiến nó cảm thấy tệ hơn.