Cuộc Trò Chuyện Vặt Vãnh
Sau giờ học, bà đang ngồi đợi nó trên trường kỷ.
“Bà cháu mình cần nói chuyện,” bà nói trước cả khi nó kịp đóng cửa, và vẻ mặt bà khiến nó sững lại. Một vẻ mặt khiến dạ dày nó đau quặn.
“Có chuyện gì thế ạ?” nó hỏi.
Bà hít một hơi thật dài và kêu rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ trước nhà, như thể bà đang tự trấn tĩnh. Bà trông như một loài chim săn mồi. Một con diều hâu có thể nhấc bổng một chú cừu.
“Mẹ cháu phải quay lại bệnh viện,” bà nói. “Cháu sẽ tới ở với ta vài ngày, cháu sẽ cần sắp xếp hành lý của mình.”
Conor không nhúc nhích. “Có chuyện gì xảy ra với mẹ cháu ạ?”
Đôi mắt bà mở to trong giây lát, như thể bà không tin nổi tại sao nó có thể đặt một câu hỏi đại ngốc đến như thế. Rồi bà mủi lòng. “Mẹ cháu đau quá,” bà nói. “Đau nhiều hơn bình thường.”
“Mẹ có thuốc giảm đau...” Conor lên tiếng, nhưng bà vỗ hai tay, chỉ duy nhất một lần, nhưng lớn tiếng, đủ lớn để khiến nó dừng lại.
“Nó không có tác dụng, Conor,” bà nói, quả quyết, và dường như bà đang nhìn khoảng không trên đầu nó thay vì nhìn nó. “Nó không có tác dụng.”
“Cái gì không có tác dụng cơ ạ?”
Bà nhẹ nhàng vỗ hai tay thêm một vài lần nữa, như thể bà đang thử âm thanh hay gì đó, rồi bà lại nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng vẫn mím chặt. Cuối cùng bà đứng dậy, tập trung vuốt phẳng nếp váy của mình.
“Mẹ cháu đang ở trên gác,” bà nói. “Mẹ muốn nói chuyện với cháu đấy.”
“Nhưng mà...”
“Chủ nhật này bố cháu sẽ bay tới.”
Nó ngây người. “ Bố sẽ tới sao?”
“Bà cần gọi vài cuộc điện thoại,” bà nói, băng qua nó tới cửa trước, lấy điện thoại di động của mình ra.
“Sao bố cháu lại tới đây?” nó gọi với theo bà.
“Mẹ cháu đang đợi đấy,” bà nói, đóng cửa lại sau lưng.
Conor còn chưa kịp bỏ ba lô xuống.
Bố sắp tới đây. Bố của nó. Từ Mỹ. Bố đã không tới đây từ dịp Giáng sinh năm ngoái. Người vợ mới của bố dường như lúc nào cũng có việc khẩn cấp vào phút chót khiến bố không thể tới thăm thường xuyên hơn, nhất là giờ khi em bé đã ra đời. Conor giờ đã trở nên quá đỗi quen thuộc với sự vắng bóng của bố khi những chuyến thăm thưa thớt dần và những cuộc điện thoại cách nhau ngày một xa.
Bố sắp tới đây.
Tại sao chứ?
“Conor?” Nó nghe tiếng mẹ gọi.
Mẹ không ở trong phòng của mình. Mẹ đang ở trong phòng của nó, ngả mình lên tấm chăn trên giường nó, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn lên sân nhà thờ trên đỉnh đồi.
Và cây thủy tùng.
Chỉ là một cây thủy tùng.
“Con yêu,” mẹ nói, mỉm cười với nó từ chỗ mẹ nằm, nhưng nhìn những vết nhăn quanh mắt mẹ, nó biết mẹ thực ra đang rất đau đớn, nỗi đau mà nó mới chỉ trông thấy ở mẹ duy nhất một lần. Lần đó mẹ cũng đã phải nhập viện và không thể về nhà suốt gần hai tuần. Đó là vào lễ Phục sinh năm ngoái, và những tuần ở với bà như thể án tử của cả hai bà cháu vậy.
“Có chuyện gì thế ạ?” nó hỏi. “Tại sao mẹ lại phải quay lại bệnh viện vậy?”
Mẹ vỗ vỗ lên tấm chăn ngay cạnh mình, ý bảo nó tới và ngồi xuống.
Nó đứng nguyên một chỗ. “Có chuyện gì thế ạ?”
Mẹ vẫn cười nhưng nụ cười giờ căng cứng, và mẹ lần những ngón tay theo họa tiết thêu trang trí trên tấm chăn, những hình gấu xám đã không còn phù hợp với lứa tuổi của Conor từ mấy năm rồi. Mẹ quấn chiếc khăn hoa hồng đỏ quanh đầu, nhưng chỉ buộc khá lỏng, và nó có thể thấy da đầu nhợt nhạt của mẹ bên dưới tấm khăn. Nó không nghĩ mẹ thậm chí sẽ giả vờ thử mấy bộ tóc giả cũ của bà.
“Mẹ sẽ ổn thôi,” mẹ nói. “Chắc chắn vậy.”
“Thật không ạ?” nó hỏi.
“Mẹ con mình đã trải qua chuyện này rồi mà, Conor,” mẹ nói. “Nên con đừng lo lắng. Mẹ cảm thấy rất khó chịu rồi mẹ nhập viện và họ xử lý vấn đề. Lần này cũng sẽ giống vậy thôi.” Mẹ lại vỗ vỗ lên tấm chăn lần nữa. “Con sẽ tới và ngồi xuồng cạnh bà mẹ già yếu của con chứ?”
Conor nuốt khan, nhưng nụ cười của mẹ tươi tắn hơn và - nó biết đó là một nụ cười chân thực. Nó đi tới và ngồi xuống cạnh mẹ bên phần giường đối diện cửa sổ. Mẹ luồn tay vào tóc nó, vuốt tóc khỏi mắt nó, và nó có thể thấy cánh tay mẹ gầy gò đến mức nào, gần như chỉ có da bọc lấy xương.
“Tại sao bố lại tới ạ?” nó hỏi.
Mẹ ngừng lại, rồi đặt tay lên đùi nó. “Cũng lâu rồi con chưa gặp bố. Con không hào hứng sao?”
“Bà có vẻ không được vui cho lắm.”
Mẹ nó khịt mũi. “Ơ thì, con biết bà nghĩ thế nào về bố mà. Đừng nghe bà. Cứ tận hưởng chuyến thăm của bố đi.”
Hai mẹ con ngồi im lặng trong giây lát. “Còn có chuyện khác nữa,” cuối cùng Conor nói. “Phải không ạ?”
Nó cảm thấy lưng mẹ thẳng hơn một chút trên gối dựa. “Nhìn mẹ này, con trai,” mẹ dịu dàng nói.
Nó quay đầu sang nhìn mẹ, mặc dù nó sẵn sàng trả cả tỷ bảng để không phải làm vậy.
Đợt diều trị gần đây nhất đã không thực sự có tác dụng,” mẹ nói. “Điều đó có nghĩa là họ sẽ phải điều chỉnh lại chút ít, thử một thứ gì khác.”
“Chỉ thế thôi ạ?” Conor hỏi.
Mẹ gật đầu. “Chỉ vậy thôi. Họ còn có thể làm nhiều việc. Chuyện rất bình thường. Con đừng lo.”
Mẹ chắc chứ?”
“Mẹ chắc.”
“Tại vì,” ngay lúc đó Conor dừng lại giây lát và nhìn xuống sàn nhà. “Tại vì mẹ có thể nói với con, mẹ biết đấy.”
Rồi nó cảm nhận được vòng tay mẹ bao quanh nó, vòng tay gầy gò, xương xẩu đã từng rất mềm mại khi mẹ ôm nó trước kia. Mẹ chẳng nói gì, chỉ ôm lấy nó. Nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ và sau chốc lát, mẹ cũng quay ra nhìn.
“Đó là một cây thủy tùng đấy, con biết không,” cuối cùng mẹ bảo.
Conor đảo mắt, nhưng không phải theo ý xấu. “Vâng thưa mẹ, mẹ đã bảo con một trăm lần rồi.”
“Con sẽ để mắt đến cái cây đấy trong khi mẹ đi chứ?” mẹ nói. “Đảm bảo là nó vẫn còn nguyên ở đó cho tới khi mẹ về chứ?”
Và Conor biết đó là cách mẹ nói với nó rằng mẹ sẽ trở về, nên tất cả những gì nó làm là gật đầu và cả hai mẹ con tiếp tục quan sát cái cây.
Vẫn chỉ là một cái cây, dù hai mẹ con có quan sát bao lâu chăng nữa.