← Quay lại trang sách

Nhà Bà Ngoại

Năm ngày. Con quái vật đã không xuất hiện trong năm ngày.

Có lẽ nó không biết nơi bà ngoại sống. Hoặc có lẽ chỉ là vì đường đến quá xa. Vả lại bà cũng chẳng có một khu vườn tử tế, mặc dù nhà bà to hơn hẳn nhà của Conor và mẹ. Bà đã nhồi nhét mảnh vườn sau của mình bằng những căn nhà kho và một cái hồ cảnh bằng đá cùng một “văn phòng” đóng bằng gỗ ván bà cho dựng lên ở nửa vườn đằng sau, nơi bà tiến hành phần lớn việc kinh doanh bất động sản của mình, công việc chán đến mức Conor chẳng bao giờ nghe cho trọn câu miêu tả đầu tiên của bà về công việc ấy. Còn lại thì trong vườn cũng chỉ có con đường gạch lát và những chậu hoa. Chẳng có chỗ cho một cái cây. Thậm chí ở đây còn chẳng có cỏ.

“Đừng có đứng đó mà trố mắt ra nhìn nữa, chàng trai,” bà đứng ngó ra từ cửa sau nói, tay đang móc một cái khuyên vào tai. “Bố cháu sẽ tới đây sớm thôi, bà đi thăm mẹ cháu bây giờ đây.”

“Cháu có trố mắt ra nhìn đâu,” Conor nói.

“Chuyện đó thì liên quan gì? Vào đây đi.”

Bà quay vào nhà, và nó lê bước theo sau. Hôm đó là chủ nhật, bố sẽ từ sân bay tới đây. Bố sẽ đến đón Conor, hai bố con sẽ đi thăm mẹ, rồi tận hưởng khoảng thời gian “bố-con” với nhau. Conor gần như chắc chắn đây lại là mật hiệu cho một hiệp Chúng Ta Cần Nói Chuyện nữa.

Bà sẽ không ở đây khi bố tới. Vậy là mọi người đều vui.

“Làm ơn nhặt ba lô của cháu ở tiền sảnh lên đi,” bà nói, đoạn đi qua nó túm lầy cái túi xách của mình. “Không nhất thiết phải khiến bố cháu nghĩ là bà đang nhốt cháu trong một cái chuồng lợn đâu.”

“Làm gì có chuyện,” Conor lẩm bẩm trong khi bà đi ra tiền sảnh soi gương để kiểm tra lại son môi.

Nhà bà còn sạch sẽ hơn cả phòng bệnh của mẹ. Cô giúp việc của bà, Marta, đến vào mỗi thứ Tư, nhưng Conor chẳng hiểu sao cô ấy lại phải bận tâm tới đây làm gì. Vừa sáng tỉnh dậy bà đã đi hút bụi, rồi đem đổ đi giặt đến bốn lần một tuần, và có lần còn cọ phòng tắm lúc nửa đêm trước khi đi ngủ. Bà không để bát đĩa bẩn của bữa tối chạm đến bồn rửa trước khi cho vào máy rửa bát, có lần bà còn dọn luôn cái đĩa Conor vẫn đang ăn dở.

“Một người phụ nữ ở độ tuổi của bà, lại sống một mình,” bà nói, ít nhất một lần mỗi ngày, “nếu bà không quản lý mọi việc, thì ai làm đây?”

Bà nói đầy thách thức, như thể đang đố Conor trả lời vậy.

Bà lái xe đưa nó tới trường, và ngày nào nó cũng đến sớm, mặc dù đi từ nhà bà đến trường mất hơn bốn mươi lăm phút. Ngày nào sau giờ tan học bà cũng đợi nó trước cổng trường, rồi hai bà cháu đi thẳng tới bệnh viện thăm mẹ. Cả hai sẽ ở lại khoảng một tiếng, ngắn hơn nếu mẹ quá mệt không thể trò chuyện - việc đó đã xảy ra hai lần trong năm ngày qua - rồi về nhà bà, nơi bà bắt nó làm bài tập trong khi bà gọi điện đặt bất cứ món ăn nào hai bà cháu vẫn chưa thử qua.

Mọi chuyện giống hệt như mùa hè ở Cornwall, cái lần Conor và mẹ nằm lì trên giường gọi đồ ăn sáng. Chỉ khác là sạch sẽ hơn. Và hách dịch hơn.

“Nào, Conor,” bà vừa nói vừa xỏ tay vào áo vest. Hôm đó là Chủ nhật nhưng bà không phải đi giới thiệu ngôi nhà nào, nên nó cũng không rõ tại sao bà lại phải chưng diện đến thế chỉ để tới bệnh viện. Nó ngờ rằng chuyện này có lẽ liên quan đến việc khiến bố không thoải mái dây.

“Bố cháu có thể sẽ không nhận ra mẹ cháu đang mệt mỏi chừng nào,” bà nói. “Nên chúng ta cần phải phối hợp với nhau để đảm bảo bố cháu không ở lại quá lâu.” Bà ngắm nghía lại bản thân trong gương một lần nữa và hạ giọng. “Mà chắc cũng chả có vụ đó đâu.”

Bà quay lại, xòe tay chào nó một cái chớp nhoáng, rồi nói, “Ngoan nhé.”

Cánh cửa lách cách đóng lại sau lưng bà. Conor một mình trong ngôi nhà của bà.

Nó đi lên căn phòng cho khách nơi nó ngủ. Bà cứ gọi đó là phòng của nó, nhưng trước giờ nó chỉ gọi đó là phòng cho khách, khiến bà cứ luôn lắc đầu và lẩm bẩm một mình.

Nhưng bà mong đợi gì cơ chứ? Căn phòng trông có giống phòng nó chút nào đâu. Trông nó chẳng giống phòng của bất cứ ai cả, chắc chắn không phải phòng của con trai. Bốn bức tường trắng toát chỉ trừ có ba cái hình thuyền buồm khác nhau in trên đó, chắc hẳn là tất cả những gì bà có thể nghĩ rằng lũ con trai sẽ thích. Ga trải giường và áo bọc chăn cũng cùng một màu trắng toát, sáng lóa, và thứ đồ đạc duy nhất còn lại là một cái tủ gỗ sồi đủ to để nó ngồi ăn trưa được trong đó.

Căn phòng ấy có thể là bất cứ căn phòng nào trong bất cứ ngôi nhà nào trên bất cứ hành tinh nào ở bất cứ đâu. Nó còn chẳng hề thích ở trong đó, kể cả khi muốn tránh mặt bà. Giờ nó chỉ lên để lấy một quyển sách vì bà đã cấm tiệt các trò chơi trên máy điện tử cầm tay. Nó khều một quyển sách ra khỏi cặp rồi đi ra, mắt nhìn ra khoảng vườn sau bên ngoài cửa sổ.

Vẫn chỉ có con đường lát đá và những căn nhà kho với phòng làm việc. Chẳng thứ gì nhìn lại nó cả.

Phòng khách là một trong những phòng mà chẳng có mấy khách thực sự ngồi bên trong. Conor không bao giờ được phép vào đó, vì bà sợ nó thể nào cũng làm bẩn cái bọc ghế, thành thử đây đương nhiên là nơi nó sẽ ngồi đọc sách trong khi đợi bố đến.

Conor ngồi sụp xuống cái trường kỷ với bốn chân gỗ cong mảnh dẻ đến nỗi trông như cái ghế đang mang giày cao gót vậy. Đối diện có một cái tủ mặt kính, chứa đầy đĩa đặt trên để trưng bày cùng những tách trà với nhiều vòng xoắn trang trí đến mức nếu uống trà từ mấy cái tách ấy mà không làm rách môi thì đúng là kỳ diệu. Treo bên trên bệ lò sưởi là cái đồng hồ quý báu của bà, cái mà chẳng ai ngoài bà được phép đụng vào. Được truyền lại từ đời cụ, suốt mấy năm nay bà Conor vẫn dậm dọa là sẽ đưa cái đồng hồ lên chương trình Con đường cổ vật để định giá. Cái đồng hồ có một quả lắc còn tốt đung đưa bên dưới, và nó cũng điểm giờ nữa, mười lăm phút một lần, đủ lớn để khiến ta nhảy dựng lên nếu không để ý.

Cả căn phòng giống một viện bảo tàng về lối sống của người thời xưa. Trong này thậm chí còn chẳng có một cái ti vi. Ti vi đặt trong bếp và hầu như chẳng bao giờ bật cả.

Nó ngồi đọc sách. Có còn việc gì khác để làm dâu?

Nó đã mong sẽ được nói chuyện với bố trước khi bố bay tới, nhưng với những chuyến thăm trong bệnh viện và chênh lệch múi giờ cùng chứng đau nửa đầu rất mang tính cơ hội của người vợ mới, nó chỉ còn cách gặp bố khi nào bố tới nơi thôi.

Cũng chẳng biết là khi nào nữa. Conor nhìn lên cái đồng hồ quả lắc. Đồng hồ chỉ mười hai giờ bốn mươi hai. Ba phút nữa nó sẽ điểm.

Ba phút im lặng, trống rỗng.

Nó nhận thấy mình thực sự đang hồi hộp. Cũng đã lâu rồi nó chưa được gặp bố ngoài đời mà không phải chỉ qua Skype. Liệu trông bố có khác không? Liệu Conor trông có khác không?

Và rồi còn cả câu hỏi kia nữa. Tại sao bố lại đến lúc này! Mẹ có vẻ không được khỏe lắm, thậm chí tệ hơn sau năm ngày nằm viện, nhưng mẹ vẫn đặt hy vọng vào loại thuốc mới được kê. Vẫn còn cả tháng nữa mới tới Giáng sinh và sinh nhật của Conor thì cũng qua rồi. Vậy tại sao lại là lúc này?

Nó nhìn xuống sàn, chính giữa sân được phủ một tấm thảm hình bầu dục rất đắt tiền và trông cổ kính. Nó với xuống nhấc một góc thảm lên, nhìn những tấm ván sàn bóng loáng bên dưới. Trên một tấm ván có một cái mấu. Nó miết ngón tay qua cái mấu, nhưng tấm ván đã quá cũ và nhẵn thín, nó chẳng thể phân biệt được cái mấu với phần còn lại của mặt sàn.

“Ông ở trong đấy phải không?” Conor thì thầm.

Nó nhảy dựng lên khi chuông cửa kêu. Nó lồm cồm bò dậy và ra khỏi phòng khách, cảm thấy phấn khởi hơn nó tưởng. Nó mở cửa trước.

Bố kia rồi, trông rất khác nhưng vẫn là bố.

“Chào con trai,” bố nói, giọng lơ lớ kỳ cục như thể chất Mỹ đã bắt đầu ngấm vào người.

Conor nở nụ cười tươi nhất của nó trong ít nhất cũng phải một năm qua.