← Quay lại trang sách

Nhà Vô Địch

“Con sao rồi, nhà vô địch?” bố hỏi nó trong khi hai bố con đang ngồi đợi cô phục vụ bàn đem bánh pizza ra.

“Nhà vô địch á?” Conor hỏi, nhướng một bên mày lên đầy hoài nghi.

“Xin lỗi con,” bố bảo, ngượng nghịu cười. “Tiếng Anh Mỹ như kiểu một ngôn ngữ hoàn toàn khác vậy.”

“Cứ mỗi lần con nói chuyện với bố, giọng bố lại càng thêm kỳ cục.”

“Ừ thì.” Bố bồn chồn xoay ly rượu của mình. “Được gặp con thật tốt.”

Conor uống một ngụm Coca-Cola. Khi hai bố con tới viện, mẹ rất yếu. Họ phải đợi trong lúc bà dìu mẹ ra khỏi nhà vệ sinh, rồi sau đó mẹ lại mệt đến mức chỉ có thể nói được câu “Chào con, con yêu,” với Conor và câu “Chào anh, Liam,” với bố trước khi thiếp đi. Chỉ sau chốc lát, bà dẫn hai bố con ra ngoài, với vẻ mặt mà ngay cả bố cũng không dám cãi lại.

“Mẹ con, ờm,” bố vừa nói vừa nheo mắt nhìn vô định vào không trung. “Mẹ con là một đấu sĩ mạnh mẽ mà, phải không?”

Conor nhún vai.

“Vậy, con sao rồi, Conor?”

“Từ lúc đến đây tới giờ chắc bố phải hỏi con câu đấy tám trăm lần rồi,” Conor nói.

“Xin lỗi con,” bố bảo.

“Con ổn” Conor nói. “Mẹ dang dùng một loại thuốc mới. Nó sẽ giúp mẹ khỏe hơn. Trông mẹ có vẻ yếu, nhưng trước đây cũng đã có lần mẹ trông yếu như vậy rồi. Tại sao mọi người cứ cư xử như kiểu...?”

Nó dừng lại và uống một ngụm Coca-Cola nữa.

“Con nói đúng, con trai,” bố nói. “Con nói hoàn toàn đúng.” Bố chậm rãi xoay ly rượu một vòng trên bàn. “Nhưng vẫn đáng lo mà,” bố nói. “Con sẽ phải thật dũng cảm vì mẹ, Conor. Con sẽ phải thật sự, thật sự dũng cảm vì mẹ.”

“Bố nói cứ như phim Mỹ vậy.”

Bố lặng lẽ cười. “Em gái con rất khỏe. Sắp biết đi rồi đấy.”

“Em cùng cha khác mẹ” Conor nói.

“Bố nóng lòng mong tới lúc con gặp em,” bố bảo. “Chúng ta sẽ phải sắp xếp một chuyến thăm thật sớm. Có lẽ vào dịp Giáng sinh này luôn nhỉ. Con có thích thế không?”

Conor nhìn vào mắt bổ. “Còn mẹ thì sao ạ?”

“Bố đã bàn chuyện này với bà. Có vẻ bà cũng cho rằng đó không phải là một ý tồi, miễn là con kịp quay về trước kỳ học mới.”

Conor miết tay theo rìa bàn. “Thế chuyến đi này sẽ chỉ là một chuyến thăm thôi ạ?”

“Ý con là sao?” bố nói, nghe có vẻ ngạc nhiên. “Một chuyến thăm là...” Giọng bố nhỏ dần, và Conor biết bố đã hiểu ra ý của nó. “Conor...”

Nhưng đột nhiên Conor không muốn bố nói tiếp. “Có một cái cây hay đến thăm con,” nó nói vội và bắt đầu ngồi bóc cái nhãn chai Coca-Cola. “Nó đến vào ban đêm, kể chuyện cho con.”

Bố chớp mắt lia lịa, bối rối. “Sao cơ?”

“Đầu tiên con cứ tưởng là con đang mơ,” Conor vừa nói vừa cạo cạo cái nhãn bằng móng tay cái, “nhưng sau đó con cứ thấy hàng đống lá cây lúc thức dậy và cả những cái cây con mọc ra từ sàn nhà nữa. Con đã giấu nhẹm hết đi để không ai biết cả.”

“Conor...”

“Nhưng nó vẫn chưa đến nhà bà. Con nghĩ chắc tại bà ở xa quá...”

“Con đang...?”

“Nhưng nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì xa thế có là gì chứ? Tại sao một giấc mơ lại không thể đi qua thị trấn? Tại sao lại không chứ khi nó cổ như trái đất này và to lớn như cả thế gian...”

“Conor, con dừng lại đi...”

“Con không muốn ở với bà,” Conor nói, bỗng nhiên lớn tiếng và khàn giọng, như thể cổ họng nó đang nghẹn lại. Mắt nó dán vào cái nhãn chai Coca-Cola, móng tay cái cạo cạo lớp giấy ướt nhoẹt. “Tại sao con không thể tới sống với bố? Tại sao con không thể tới Mỹ?”

Bố liếm môi. “Ý con là khi...”

“Nhà bà ngoại như nhà của một bà lão khú đế,” Conor nói.

Bố lại khẽ cười. “Bố sẽ mách bà rằng con gọi bà là bà lão khú đế.”

“Ta chẳng được động vào cái gì và chẳng được ngồi ở bất cứ đâu,” Conor nói. “Ta không được bày bừa ra quá hai giây. Và bà chỉ lắp mạng Internet ở ngoài văn phòng của bà còn con không được phép vào đó.”

“Bố chắc là chúng ta có thể nói chuyện với bà về những thứ đó. Bố chắc còn có nhiều căn phòng khác để khiến mọi chuyện dễ dàng hơn, giúp con thoải mái hơn.”

“Con không muốn thoải mái ở đó!” Conor gân cổ lên. “Con muốn phòng của con ở nhà của con.”

“Ở Mỹ con cũng không được có phòng riêng đâu,” bố nói. “Nhà bố còn không có đủ chỗ cho ba người bọn bố, Conor à. Bà con có nhiều tiền và nhiều không gian hơn bọn bố nhiều. Vả lại, con đang học ở đây, bạn bè con ở đây, cả cuộc đời con ở đây. Tách con khỏi tất cả những thứ đó thì thật quá bất công.”

“Bất công với ai cơ ạ?” Conor hỏi.

Bố thở dài. “Ý bố chính là thế đấy,” bố bảo. “Ý bố khi bố bảo con sẽ phải thật dũng cảm chính là thế.”

“Ai cũng nói thế,” Conor bảo. “Như thể câu đấy có nghĩa lý gì vậy.”

“Bố xin lỗi,” bố nói. “Bố biết mọi chuyện có vẻ rất bất công, và bố ước chuyện đã khác đi...”

“Thật không ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Bố rướn người lên bàn. “Nhưng thế này là tốt nhất. Rồi con sẽ thấy.”

Conor nuốt khan, vẫn không nhìn vào mắt bố. Rồi nó lại nuốt khan lần nữa. “Bố con mình có thể nói thêm về chuyện này khi mẹ khỏe hơn không ạ?”

Bố từ tốn dựa lưng lại xuống ghế. “Tất nhiên là được rồi, nhóc tì. Đó chính xác là việc chúng ta sẽ làm.”

Conor lại nhìn bố. “Nhóc tì sao?”

Bố cười. “Xin lỗi con.” Bố nâng ly rượu lên và uống một hơi dài cạn ly. Bố đặt ly rượu xuống và thở hắt ra, rồi nhìn Conor thắc mắc. Con vừa nói gì về cái cây nhỉ?”

Nhưng rồi cô phục vụ bàn đi tới và tất cả lặng im trong khi cô đặt pizza của hai bố con xuống bàn. “Bánh pizza Americano,” Conor cau mày, nhìn xuống cái pizza của nó. “Nếu cái bánh biết nói, không hiểu giọng nó có giống giọng bố không.”