Người Mỹ Không Có Nhiều Kỳ Nghỉ
“Có vẻ bà con chưa về đến nhà,” bố Conor nói, tấp chiếc ô tô thuê lên trước nhà bà.
“Thỉnh thoảng bà quay lại bệnh viện sau khi con đã ngủ,” Conor nói. “Mấy cô y tá cho phép bà ngủ ở một cái ghế.”
Bố gật đầu. “Có thể bà không thích bố,” bố nói, “nhưng thế không có nghĩa bà là một người xấu.”
Conor chăm chú nhìn ngôi nhà của bà qua cửa kính ô tô. “Bố sẽ ở lại trong bao lâu ạ?” nó hỏi. Trước lúc ấy nó đã rất sợ phải hỏi bố.
Bố thở dài, cái kiểu thở dài báo hiệu tin xấu sắp đến. “Bố e là chỉ vài ngày thôi.”
Conor quay sang bố. “Chỉ thôi ạ?”
“Người Mỹ không có nhiều kỳ nghỉ mà con.”
“Bố có phải người Mỹ đâu.”
“Nhưng giờ bố sống ở đó.” Bố toét miệng cười. “Con chẳng trêu giọng bố cả tối nay rồi còn gì.”
“Thế tại sao bố lại đến?” Conor hỏi. “Sao bố phải bận tâm đến đây làm gì cơ chứ?”
Bố đợi trong giây lát rồi mới trả lời. “Bố tới vì mẹ con nhờ bố tới.” Trông bố như định nói thêm điều gì đó, nhưng lại thôi.
Conor cũng chẳng nói gì.
“Nhưng bố sẽ còn quay lại,” bố bảo. “Con biết đấy, khi bố cần phải quay lại.” Giọng bố vui tươi. “Và con sẽ tới thăm bọn bố vào dịp Giáng sinh! Sẽ vui phải biết.”
“Ở ngôi nhà chật chội của bố nơi còn chẳng có phòng cho con,” Conor nói.
“Conor...”
“Rồi con sẽ quay lại đây để đi học.”
“Con...”
“Tại sao bố lại đến đây?” Conor hỏi lại lần nữa, giọng nó khàn đục.
Bố không trả lời. Không khí trong xe bỗng trở nên im ắng như thể hai bố con đang ngồi trên hai bờ vực đối diện nhau của một khe núi vậy. Rồi bố với một tay sang đặt lên vai Conor, nhưng Conor né đi và kéo tay nắm để mở cửa xuống xe.
“Conor, đợi đã”
Conor đợi nhưng không quay đầu lại.
“Con có cần bố vào cùng cho tới khi bà về đến nhà không?” bố hỏi. “Để bầu bạn?”
“Một mình con cũng ổn rồi,” Conor nói, và xuống xe.
Ngôi nhà chìm trong tĩnh mịch khi nó bước vào. Tại sao lại không cơ chứ?
Nó chỉ có một mình.
Conor lại ngồi thụp xuống cái trường kỷ đắt tiền một lần nữa, nghe tiếng cọt kẹt khi thằng bé ngả lún người ra đằng sau. Cái âm thanh khi nó đứng thẳng dậy rồi lại ngồi thụp xuống nghe thật sướng tai. Rồi nó lại đứng hẳn dậy và nhảy trên cái trường kỷ, bốn chân ghế gỗ rên rỉ choãi ra vài xăng ti mét trên sàn nhà, để lại bốn vết xước giống y hệt nhau trên mặt sàn gỗ cứng.
Nó tủm tỉm cười một mình. Thích thật đấy.
Nó nhảy xuống và đá cái trường kỷ một cái để đẩy vào sâu hơn. Nó còn không nhận thấy rằng mình đang thở dốc. Đầu nó nóng hầm hập, như thể nó đang bị sốt. Nó lại giơ chân lên định đá cái trường kỷ lần nữa.
Rồi nó nhìn lên và thấy cái đồng hồ.
Cái đồng hồ quý giá của bà, treo trên bệ lò sưởi, con lắc đung đưa tới lui, tới lui, như thể đang sống cuộc sống riêng, chẳng mảy may bận tâm đến Conor.
Nó chậm rãi tiến đến gần, hai nắm tay siết chặt, chỉ còn giây lát nữa là cái đồng hồ sẽ boong boong boong điểm chín giờ đúng. Conor đứng đó cho tới khi kim giây lướt đến số mười hai. Ngay khoảnh khắc những tiếng boong chuẩn bị vang lên, nó tóm lấy con lắc, giữ ở điểm đung đưa cao nhất.
Nó có thể nghe thấy tiếng kết cấu bên trong của cái đồng hồ rên rỉ trong khi âm bo đầu tiên của tiếng boong bị gián đoạn lơ lửng trong không trung. Bằng bàn tay rảnh rang còn lại, nó với lên và đẩy kim phút cùng kim giây tiến khỏi số mười hai. Hai kim đồng hồ khựng lại nhưng nó đẩy mạnh hơn, và một tiếng tạch rất to vang lên, nghe chẳng lấy gì làm hay ho. Kim phút và kim giây đột nhiên thoát khỏi cái thứ đã giữ chúng lại, và Conor quay ngược hai cái kim một vòng, tới chỗ kim giờ và quay luôn cả kim giờ theo, lắng nghe hàng loạt những tiếng boong nửa vời và những tiếng tạch đau đớn rên rỉ từ sâu bên trong cái vỏ đồng hồ bằng gỗ.
Nó cảm thấy từng giọt mồ hôi đang dồn lại trên trán, và lồng ngực nó như đang nóng bừng lên.
(... gần giống như trong cơn ác mộng, cũng vẫn với những hình ảnh mờ mờ ảo ảo đến phát sốt của cả thế gian đang tuột khỏi trục của chính mình, nhưng lần này nó là người điều khiển, lần này nó chính là cơn ác mộng...)
Kim giây, cây kim mảnh nhất trong cả ba, đột nhiên gãy lìa khỏi mặt đồng hồ, nẩy lên khỏi tấm thảm một phát rồi biến mất vào đống tro tàn trong lò sưởi.
Conor nhanh chóng lùi lại, thả tay khỏi con lắc. Con lắc hạ xuống điểm chính giữa nhưng không còn đung đưa tiếp nữa. Và cái đồng hồ cũng chẳng phát ra bất cứ tiếng rì rì, tích tắc nào như bình thường, các kim đồng hồ lúc này cứng đờ bất động.
Thôi xong.
Dạ dày Conor bắt đầu quặn thắt khi nó nhận ra mình đã làm gì.
Ôi, không, nó nghĩ.
Ôi, không.
Nó đã làm hỏng cái đồng hồ.
Cái đồng hồ có lẽ còn đắt hơn cả cái ô tô cũ mèm của mẹ.
Bà sẽ giết nó, có khi thực sự giết nó theo nghĩa đen...
Rồi nó nhận ra.
Kim giờ và kim phút đã dừng lại ở đúng một thời điểm.
12:07.
Xét về sự tàn phá mà nói, con quái vật cất tiếng từ sau lưng nó, thì cái màn vừa rồi thật quá đáng thương đấy.
Conor quay lại. Bằng cách nào đó, bằng lối nào đó, con quái vật đang ở trong phòng khách của bà. Nó quá to lớn, đương nhiên rồi, nên phải cúi xuống rất, rất thấp để vừa trần nhà, cành lá của nó quấn lấy nhau mỗi lúc một chặt để thu mình bé lại, nhưng nó vẫn ở đó, lấp kín hết các góc phòng.
Đó đúng là kiểu tàn phá mà ta trông đợi từ một cậu bé, cái cây nói, hơi thở của nó thổi ngược tóc Conor về phía sau.
“Ông đang làm gì ở đây thế?” Conor hỏi. Bỗng nhiên thằng bé cảm thấy hy vọng dâng trào. “Tôi đang ngủ phải không? Đây là một giấc mơ phải không? Giống như lúc ông làm vỡ cửa sổ phòng ngủ của tôi và tôi tỉnh dậy và...”
Ta tới để kể cho ngươi nghe câu chuyện thứ hai, con quái vật nói.
Conor thốt lên một âm thanh bực tức và quay lại nhìn cái đồng hồ hỏng. “Câu chuyện này có dở tệ như câu chuyện hôm nọ không thế?” thằng bé hỏi không mấy tập trung.
Câu chuyện sẽ kết thúc với một sự tàn phá ra trò, nếu đó là điều ngươi muốn hỏi.
Conor quay lại. Mặt con quái vật đã tự biến đổi thành một vẻ mặt mà Conor nhận ra là một nụ cười toe toét xấu xa.
“Câu chuyện lần này có bịp bợm không?” Conor hỏi. “Có đầu một đằng nhưng đuôi một nẻo không?”
Không, con quái vật nói. Câu chuyện kể về một người đàn ông chỉ nghĩ đến bản thân. Con quái vật lại cười, trông còn hiểm ác hơn gấp nhiều lần. Và hắn đã bị trừng phạt phải nói là rất, rất nặng nề.
Conor đứng thở một hồi, nghĩ về cái đồng hồ hỏng, về những vết xước trên mặt sàn gỗ cứng, về những quả mọng độc của con quái vật vung vãi trên sàn nhà sạch sẽ của bà.
Nó nghĩ về bố.
“Tôi đang nghe đây,” Conor nói.