← Quay lại trang sách

Câu Chuyện Thứ Hai

Một trăm năm mươi năm trước, con quái vật bắt đầu, đất nước này đã trở thành một mảnh đất công nghiệp. Các nhà máy mọc lên giữa đất trời như cỏ dại. Cây cối ngã xuống, những cánh đồng bị xới ngược lên và sông suối đen đặc. Bầu trời bị tro khói bóp nghẹt, và con người cũng vậy, ngày ngày họ ho hắng và ngứa ngáy, đôi mắt họ mãi mãi cụp xuống dán lấy mặt đất. Làng mạc dần biến thành thị trấn, rồi thị trấn lại dần biến thành đô thị. Và con người bắt đầu rút kiệt trái đất thay vì chung sống với nó.

Nhưng vẫn còn những đồng cỏ xanh rì, nếu ngươi biết phải tìm chúng ở đâu.

Con quái vật lại mở hai bàn tay ra, và một màn sương giăng khắp phòng khách của bà. Khi màn sương quang dần, Conor và con quái vật đang đứng trên một đồng cỏ xanh tươi, trông ra một thung lũng chỉ toàn sắt thép với gạch.

“Vậy đúng là tôi đang ngủ rồi,” Conor nói.

Im lặng, con quái vật nói. Ông ta đến kìa. Và Conor trông thấy một người đàn ông cáu kỉnh mặc bộ đồ đen dày với vẻ mặt hết sức cau có đang trèo lên ngọn đồi đi về phía họ.

Dọc theo bờ rìa của đồng cỏ xanh tươi này có một người đàn ông sinh sống. Tên của ông ta không hề quan trọng, bởi chẳng ai gọi đến cái tên đó bao giờ. Dân làng trước giờ chỉ gọi ông ta là Dược sư.

“Gì cơ?” Conor hỏi.

Dược sư, con quái vật nói.

“Gì cơ?”

Dược sư là một cái tên rất cổ, kể cả vào thời đó, dùng để chỉ người bào chế thuốc.

“Ôi dào,” Conor nói. “Sao ông không nói thế luôn đi?”

Nhưng cái tên ấy rất xứng đáng, bởi dược sư là một từ xưa cũ, chỉ người bào chế những loại thuốc theo các cách thức cổ xưa.

Thảo mộc và vỏ cây, những loại thuỗc được bào chế từ các loại quả mọng và lá.

“Vợ mới của bố làm việc đó đấy,” Conor nói trong khi họ đứng nhìn người đàn ông đào lên một cái rễ. “Cô ấy có cả một cửa hàng bán đồ pha lê.”

Con quái vật cau mày. Hai công việc ấy còn xa mới giống nhau.

Dược sư thường dành nhiều ngày để đi hái lượm thảo mộc và cây lá xung quanh đồng cỏ. Nhưng nhiều năm trôi qua, quãng đường mà ông ta phải đi ngày một xa xôi cách trở bởi nhà máy và đường xá đã vươn ra xa khỏi thị trấn hệt như những nốt ban đỏ lan rộng mà ông ta có thể chữa trị rất hiệu quả. Những chuyến hái lượm cỏ thái bình và hoa hồng hương vốn từng kéo dài không quá bữa trà sáng, giờ tiêu tốn nguyên một ngày dài.

Thế giới đang đổi thay, và Dược sư cũng dần trở nên cay độc. Hay đúng ra, ngày một cay độc hơn, bởi lẽ ông ta vốn luôn là một người khó ưa. Ông ta tham lam và luôn tính giá quá đắt cho mỗi lần chữa trị, thường là nhiều hơn những gì bệnh nhân của ông ta có thể chi trả.

Tuy vậy, ông ta lại ngạc nhiên vì không được dân làng yêu quý và cho rằng họ nên kính trọng ông ta hơn. Và bởi thái độ của ông ta thật quá tồi tệ, dân làng cũng đối đãi lại ông ta tồi tệ chẳng kém, thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi bệnh nhân của ông ta bắt đầu tìm kiếm những phương pháp chữa trị khác hiện đại hơn từ những người chữa bệnh cấp tiến hơn. Đương nhiên, điều đó càng khiến Dược sư thêm phần cay độc.

Màn sương khói lại bao phủ lấy họ và khung cảnh thay đổi. Giờ họ đứng giữa bãi cỏ trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ. Một ngôi nhà mục sư ngự ở một bên và một cây thủy tùng vĩ đại đứng hiên ngang giữa vài bia mộ còn mới.

Sống trong ngôi làng của Dược sư, còn có một vị mục sư...

“Đây là ngọn đồi đằng sau nhà tôi này,” Conor ngắt lời. Nó nhìn ngắm xung quanh, nhưng nơi này vẫn chưa hề có đường ray tàu hỏa, chưa hề có những ngôi nhà san sát thành từng hàng, chỉ có vài con đường nhỏ và một lòng sông bẩn thỉu.

Vị mục sư có hai cô con gái, con quái vật nói tiếp, hai tia sáng trong cuộc đời của ông.

Hai cô bé hò hét chạy ra từ nhà mục sư, cười khúc khích và cố gắng ném những nắm cỏ vào người nhau, chúng chạy quanh thân cây thủy tùng, tránh né nhau.

“Ông kìa,” Conor nói, chỉ tay vào cái cây mà lúc đó chỉ là một cái cây.

Phải, thôi được rồi, trong khu đất của khu nhà mục sư còn có một cây thủy tùng.

Lại còn là một cây thủy tùng rất đẹp mã nữa, con quái vật nói.

“Ông thích nói sao về mình cũng được,” Conor nói.

Giờ thì, Dược sư rất muốn có được cây thủy tùng.

“Thật sao?” Conor hỏi. “Tại sao?”

Con quái vật có vẻ ngạc nhiên. Thủy tùng là loài cây quan trọng nhất trong các loại cây thuốc, nó nói. Thủy tùng sống lâu đến hàng nghìn năm tuổi. Những quả mọng, vỏ cây, lá cây, nhựa cây, xơ và gỗ thủy tùng, tất cả đều hừng hực và quyện nồng sức sống. Thủy tùng có thể chữa lành mọi loại bệnh tật ốm đau mà con người mắc phải, nếu được pha chế và chữa trị bởi vị dược sư biết cách.

Conor nhướng mày lên. “Ông bịa ra chuyện đó thì có.”

Vẻ mặt con quái vật trở nên dữ dằn. Ngươi dám nghi ngờ ta sao, nhóc con?

“Không,” Conor nói, lùi bước trước cơn giận của con quái vật. “Chỉ là tôi chưa từng nghe về những công dụng đó bao giờ.”

Con quái vật cau mày giận dữ thêm chốc lát, rồi lại tiếp tục kể.

Để có thể thu hoạch những thứ đó từ cây thủy tùng, Dược sư sẽ phải đốn đổ cái cây. Và vị mục sư không cho phép chuyện này. Cây thủy tùng đã đứng trên khu đất này từ rất lâu trước khi nó được dành cho nhà thờ. Một khu nghĩa địa đã bắt đầu được đưa vào sử dụng và việc xây dựng một nhà thờ mới cũng đang được lên kế hoạch. Cây thủy tùng sẽ che chở cho nhà thờ khỏi những trận mưa to lẫn thời tiết khắc nghiệt nhất, và vị mục sư - mặc cho Dược sư có liên tục hỏi xin đến mấy, bởi ông ta đã hỏi xin rất nhiều lần – nhất quyết không cho phép Dược sư đến gần cái cây.

Vị mục sư là một người đàn ông cấp tiến, một người tốt. Ngài muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho giáo hội của mình, đưa họ ra khỏi thời kỳ đen tối của mê tín dị đoan. Ngài lên án phương thức cũ kỹ bảo thủ của Dược sư, và chính sự tham lam cùng tính khí thô lỗ của Dược sư đã khiến những bài thuyết giáo ấy nghe rất lọt tai. Công việc làm ăn của Dược sư ngày một thất bát.

Nhưng rồi một ngày, hai cô con gái của vị mục sư đổ bệnh. Đầu tiên chỉ có một đứa, rồi sau đó là đứa thứ hai, cùng mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm đang hoành hành khắp vùng ngoại ô.

Bầu trời đen kịt lại, và Conor có thể nghe thấy tiếng hai người con gái ho hắng trong nhà mục sư, cả những lời cầu nguyện thành tiếng của vị mục sư cùng những giọt lệ của vợ ông.

Mục sư làm đủ cách nhưng đều không có tác dụng. Chẳng một lời cầu nguyện nào, chẳng một loại thuốc nào của vị bác sĩ cấp tiến cách đó hai thị trấn, chẳng một bài thuốc dân gian nào mà các giáo dân của ông đã rụt rè và bí mật đưa ra có vẻ hiệu nghiệm cả. chẳng có cách nào. Hai cô con gái của ông cứ lịm dần đi tới khi cận kề cái chết. Cuối cùng, chẳng còn bất cứ một lựa chọn nào khác ngoài việc cầu viện Dược sư. Vị mục sư đành vứt bỏ lòng tự trọng, tới cầu xin sự tha thứ của Dược sư.

“Anh sẽ giúp hai đứa con gái của tôi chứ?” vị mục sư hỏi, quỳ gối trước bậc thềm nhà Dược sư. “Nếu không phải vì tôi, thì hãy vì hai đứa con gái vô tội của tôi.”

“Tại sao tôi lại phải làm thế chứ?” Dược sư hỏi. “Ông đã khiến công việc làm ăn của tôi lụn bại bằng những bài thuyết giảng của mình. Ông đã không cho phép tôi đụng tới cây thủy tùng, nguồn thuốc hữu hiệu nhất của tôi. Ông đã khiến cả ngôi làng này ghét bỏ tôi.”

“Cây thủy tùng là của anh” vị mục sư nói. “Tôi sẽ thuyết giảng tốt về anh. Tôi sẽ gửi tất cả những giáo dân của tôi tới nhờ anh chữa trị mọi bệnh tật của họ. Anh có thể có mọi thứ mà anh muốn, nếu anh cứu sống hai đứa con gái của tôi.”

Dược sư ngạc nhiên. “Ông sẽ từ bỏ mọi điều ông tin tưởng ư?”

“Nếu điều đó cứu sống hai đứa con gái của tôi”, vị mục sư nói. “Tôi sẽ từ bỏ mọi thứ.”

“Vậy thì” Dược sư nói rồi đóng sập cánh cửa trước mặt vị mục sư, “tôi chẳng giúp gì được cho ông cả?”

“Sao cơ?” Conor nói.

Chính đêm đó, cả hai cô con gái của vị mục sư đều qua đời.

“Sao cơ? Conor lặp lại, cảm giác về cơn ác mộng lại náo động trong ruột gan nó.

Và cũng chính đêm đó, ta đã cất bước.

“Tốt!” Conor hét lên. “Tên xấu xa ngu ngốc đó xứng đáng nhận lấy mọi hình phạt mà hắn phải chịu.”

Ta cũng đã nghĩ như vậy, con quái vật nói.

Ngay sau nửa đêm hôm ấy, ta đã xé toạc ngôi nhà của vị mục sư khỏi nền móng của nó.