Phần Còn Lại Của Câu Chuyện Thứ Hai
Conor quay lại. “Vị mục sư ư.”
Đúng vậy, con quái vật nói. Ta quẳng mái nhà ông ta xuống thung lũng phía bên dưới và đấm sập mọi bức tường trong nhà ông ta.
Ngôi nhà của vị mục sư vẫn còn trước mặt họ, và Conor trông thấy cây thủy tùng kế bên đang tỉnh dậy thành một con quái vật và giáng một cú đấm hung tợn lên nhà mục sư. Sau cú giáng đầu tiên lên mái nhà, cửa trước bật mở, và hai vợ chồng vị mục sư kinh hãi chạy trốn. Con quái vật trong khung cảnh hồi tưởng quăng lớp mái nhà theo họ, trượt mất trong gang tấc vì họ đang chạy.
“Ông đang làm gì thế?” Conor nói. “Cái tên Dược gì gì mới là người xấu cơ mà!”
Vậy hả? con quái vật thực sự đứng sau lưng nó hỏi.
Một tiếng đổ sầm nổ lên khi con quái vật thứ hai đập đổ bức tường phía trước nhà mục sư.
“Tất nhiên là vậy rồi!” Conor hét lên. “Hắn ta đã từ chối giúp đỡ hai cô con gái của vị mục sư! Và họ đã chết”
Vị mục sư từ chối tin tưởng rằng Dược sư có thể giúp đỡ, con quái vật nói. Khi mọi chuyện đều dễ dàng, vị mục sư gần như đã hủy hoại Dược sư, nhưng khi chuyện trở nên khó khăn, ông ta lại sẵn sàng vứt bỏ mọi đức tin nếu điều đó cứu sống hai cô con gái của ông ta.
“Thì sao chứ?” Conor nói. “Bất cứ ai cũng sẽ làm vậy! Tất cả mọi người đều sẽ làm vậy! Ông muốn ông ấy phải làm gì chứ?”
Ta muốn ông ta giao cây thủy tùng cho Dược sư khi được hỏi lần đầu tiên.
Conor khựng lại. Những tiếng đổ sầm tiếp tục vang lên khi một bức tường khác đổ sụp xuống. “Ông sẽ để mình bị giết sao?”
Ta không chỉ đơn thuần là một cái cây, con quái vật nói, nhưng phải, ta sẽ để cây thủy tùng bị đốn hạ. Cái cây sẽ cứu được hai người con gái của mục sư. Và rất, rất nhiều người khác nữa.
“Nhưng nếu thế cái cây sẽ chết và làm cho hắn ta giàu có!” Conor gào lên. “Hắn ta thật xấu xa!”
Dược sư tham lam và thô lỗ và cáu kỉnh, nhưng dù gì thì vẫn là một người chữa bệnh. Còn vị mục sư, ông ta là gì cơ chứ? Ông ta chẳng là gì cả. Niềm tin là phân nửa của mọi sự chữa lành. Niềm tin vào phương thuốc, niềm tin vào tương lai đang đợi chờ phía trước. Và ông ta là người sống bằng đức tin, nhưng lại là người hy sinh đức tin khi mới gặp phải thử thách đầu tiên, ngay khi ông ta cần đến nó nhất. Ông ta tin tưởng một cách ích kỷ và sợ sệt. Và điều đó đã lấy đi mạng sống của con gái ông ta.
Conor càng lúc càng giận dữ. “Ông đã nói câu chuyện này sẽ không có mấy trò bịp bợm mà.”
Ta đã nói đây là câu chuyện về một người đàn ông bị trừng phạt bởi bản tính ích kỷ của mình. Và câu chuyện đúng là như vậy.
Giận bừng bừng, Conor lại nhìn con quái vật thứ hai đang tàn phá nhà mục sư. Một cẳng chân kỳ quái khổng lồ làm đổ sập cầu thang chỉ bằng một cú đá. Một cánh tay quái dị khổng lồ vung qua phá hủy những bức tường phòng ngủ của vị mục sư.
Nói ta nghe, Conor O’Malley, con quái vật đằng sau hỏi. Ngươi có muốn tham gia không?
“Tham gia sao?” Conor ngạc nhiên nói.
Ta đảm bảo với ngươi, sẽ thỏa mãn lắm đấy.
Con quái vật tiến tới trước, tham gia cùng chính nó, thọc thẳng bàn chân khổng lồ của nó qua cái trường kỷ không khác cái của bà Conor là mấy. Con quái vật quay lại nhìn Conor, chờ đợi.
Ta nên phá hoại tiếp thứ gì nhỉ? con quái vật hỏi, tiến tới chỗ con quái vật thứ hai, và chỉ trong một nháy mắt kinh hoàng, chúng nhập lại với nhau, tạo thành một con quái vật còn to hơn gấp nhiều lần.
Ta đang đợi lệnh của ngươi đấy nhóc, con quái vật nói.
Conor cảm nhận được hơi thở của mình đang càng lúc càng nặng nề. Tim nó loạn nhịp và cái cảm giác phát sốt lại choán lấy nó một lần nữa. Nó đợi một hồi lâu.
Rồi nó nói, “Đập tan cái lò sưởi đi.”
Nắm tay con quái vật lập tức vung ra và đập tan bệ lò sưởi đá, làm ống khói bằng gạch sập xuống ầm ầm trên nền đất.
Conor thở hổn hển, như thể mình mới là người đang đập phá.
“Ném mấy cái giường đi,” nó bảo.
Con quái vật nhấc những chiếc giường lên từ các phòng ngủ trơ mái và ném vào không trung, mạnh đến nỗi chúng văng gần tận chân trời trước khi đâm sầm xuống đất.
“Phá nát đồ đạc của họ đi!” Conor hét lên. “Phá nát tất cả đi!”
Con quái vật giậm huỳnh huỵch bên trong ngôi nhà, phá nát mọi thứ đồ đạc tìm thấy được giữa những tiếng đổ sầm và răng rắc đầy thỏa mãn.
“PHÁ TAN TẤT CẢ MỌI THỨ ĐI!” Conor gầm lên, và con quái vật gầm đáp trả rồi nghiền nát những bức tường còn lại, khiến chúng đổ sập xuống nền đất. Conor lao đến trợ giúp, nhặt một cành cây gãy lên phang vào những ô cửa sổ vẫn chưa bị đập vỡ.
Trong lúc đó, thằng bé hét lên to đến mức chẳng còn có thể nghe thấy tiếng suy nghĩ của bản thân, chìm dần vào cơn tàn phá cuồng dại, cứ thế đập phá, đập phá và đập phá không chút bận tâm.
Con quái vật nói đúng. Quả là rất thỏa mãn.
Conor gào thét cho tới khi cổ họng khản đặc, đập phá cho tới khi hai cánh tay mỏi nhừ, gầm rú cho tới khi muốn ngã khuỵu vì kiệt sức. Sau cùng khi đã dừng lại, nó thấy con quái vật lặng nhìn mình từ bên ngoài đống đổ nát. Conor thở dốc và tựa lên cành cây để giữ thăng bằng.
Chà, con quái vật nói, đó mới là tàn phá ra trò.
Và đột nhiên họ quay trở lại phòng khách nhà bà Conor.
Conor nhận ra nó đã phá hủy gần như mọi thứ trong căn phòng ấy.