Tàn Phá
Cái trường kỷ vỡ vụn thành nhiều mảnh đến không thể đếm xuể. Cả bốn chân ghế đều gãy, lớp vỏ bọc ghế bị xé tan nát, từng mớ bông nhồi vương vãi khắp sàn nhà, cùng với phần còn lại của cái đồng hồ, rơi từ trên tường xuống và vỡ thành những mẩu vụn gần như không thể nhận ra được nữa. Cả những cây đèn và hai cái bàn đặt ở hai đầu trường kỷ cũng tan nát, cùng với giá sách đặt dưới cửa sổ phía trước, từng quyển sách bị xé toạc từ trang đầu tiên đến tận trang cuối cùng. Thậm chí cả giấy dán tường cũng bị cào xuống thành từng dải bẩn thỉu, dải dài dải ngắn. Thứ duy nhất còn đứng nguyên là cái tủ trưng bày, mặc dù hai cánh cửa kính bị đập vỡ tan và mọi thứ bên trong đều bị liệng xuống sàn.
Conor choáng váng đứng nhìn. Rồi nó nhìn xuống hai bàn tay mình, hai bàn tay đầy vết xước và máu, móng tay nó gãy giập lởm chởm, đau nhức sau công việc nặng nhọc.
“Ôi, Chúa ơi,” nó thì thầm.
Nó quay lại nhìn con quái vật. Giờ đã không còn ở đó.
“Ông đã làm gì?” nó hét vào khoảng không đột nhiên quá đỗi lặng im và trống rỗng. Nó gần như chẳng nhấc nổi chân lên khỏi mớ rác rưởi bị đập phá trên sàn.
Một mình nó không thể tự đập phá hết chỗ này được.
Không thể nào.
... có thể không?
“Ôi, Chúa ơi,” nó lại nói. “Ôi, Chúa ơi.”
Đập phá rất thỏa mãn đấy, nó nghe thấy, nhưng giọng nói ấy nghe tựa gió thoảng, gần như chẳng tồn tại.
Và rồi nó nghe tiếng ô tô của bà tấp lên đường lái xe vào nhà.
Chẳng còn biết chạy đâu. Thậm chí chẳng còn thời gian để chuồn ra khỏi cửa sau và tự mình tìm cách bỏ trốn, đến một nơi bà sẽ không bao giờ tìm ra nó.
Nhưng, nó nghĩ, giờ thì cả bố cũng sẽ chẳng dung thứ cho nó khi biết được nó đã gây ra những gì. Họ sẽ không cho phép một thằng nhóc có thể làm ra chuyện thể này vào sống trong một ngôi nhà có em bé...
“Ôi, Chúa ơi,” Conor lại nói, tim đập muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Bà ngoại tra chìa vào ổ và mở cửa trước.
Trong giây phút ngắn ngủi khi bà đi vòng ra phòng khách, vẫn đang loay hoay với cái túi xách của mình, trước khi nhận ra Conor đang ở chỗ nào hay chuyện gì đã xảy ra, nó trông thấy vẻ mặt của bà, vẻ mặt mệt mỏi nhường nào của bà, chẳng có tin tức gì mới trên vẻ mặt ấy, dù là tin tốt hay xấu, chỉ là một buổi tối thường lệ trong bệnh viện với mẹ của Conor, một buổi tới thường lệ khiến cả hai quá đỗi mệt mỏi.
Rồi bà ngẩng đẩu lên.
“Cái chết ti...?” bà nói, dừng lại theo phản xạ để không thốt lên chữ “chết tiệt” trước mặt Conor. Bà chết sững, vẫn giơ cái túi xách lên giữa không trung, chỉ có mắt của bà đang di chuyển, thu nhận mức độ tàn phá trong phòng khách, gần như không dám tin điều gì đã xảy ra trong đó. Conor còn không nghe thấy tiếng bà thở.
Và rồi bà nhìn nó, miệng bà há hốc, hai mắt trố ra. Bà trông thấy nó đứng đó giữa đống hỗn độn, hai tay rỉ máu vì tác phẩm của mình.
Rồi miệng bà ngậm lại, nhưng nó không ngậm lại với vẻ đanh cứng như mọi khi. Nó run rẩy, như thể bà đang kìm nén những giọt nước mắt, như thể bà khó lòng giữ lại vẻ bình tĩnh trên mặt mình.
Và rồi bà rên rỉ, từ sâu trong lồng ngực, miệng bà vẫn ngậm lại.
Âm thanh ấy đau đớn đến nỗi Conor xém chút không kiềm chế nổi mà phải đưa hai tay lên bịt tai.
Bà lại rên rỉ. Rồi lại rên rỉ. Và rồi lại rên rỉ cho đến khi những tiếng rên rỉ hòa vào làm một, thành một tiếng rên khủng khiếp kéo dài. Túi xách của bà rơi xuống sàn. Bà giơ lòng bàn tay lên che miệng như thể đó là cách duy nhất để kiềm chế cái âm thanh đáng sợ, rền rĩ, van nài và ai oán ấy tuôn ra khỏi bà.
“Bà ơi?” Conor nói, giọng lí nhí kinh hãi.
Rồi bà hét lên.
Bà hạ tay xuống, siết chặt hai nắm tay lại, mở ngoác miệng ra và hét. Hét to đến mức Conor phải đưa tay lên bịt tai. Bà không nhìn nó, bà chẳng nhìn thứ gì cả, chỉ đứng hét mà thôi.
Cả đời Conor chưa bao giờ sợ hãi đến thế. Cảm giác giống như nó đang đứng ở tận cùng thế giới, như thể đang thức và sống trong cơn ác mộng của nó, tiếng hét, sự trống rỗng...
Rồi bà bước vào phòng.
Bà cứ thế xộc chân vào đống đổ nát như thể chẳng hề trông thấy chúng. Conor vội lùi lại, vấp chân vào đống tàn tích còn lại của cái trường kỷ. Nó giơ một tay lên để tự vệ, chờ đợi một cú đánh giáng xuống bất cứ lúc nào...
Nhưng bà không đi tới chỗ nó.
Bà đi qua nó, gương mặt bà méo xẹo đầy nước mắt, âm thanh rên rỉ lại bắt đầu tuôn ra. Bà đi tới chỗ cái tủ trưng bày, thứ duy nhất còn đứng ngay ngắn trong cả căn phòng.
Rồi bà vịn lấy một bên tủ...
Và lôi mạnh một lần...
Hai lần...
Rồi ba lần.
Lật đổ cái tủ xuống sàn đánh sầm một phát cuối cùng.
Bà rên lên lần cuối rồi cúi gập người xuống, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển.
Bà không nhìn Conor, không nhìn nó đến một lần trong khi bà vươn thẳng dậy và rời khỏi phòng, để mặc cái túi xách ở nơi bà đánh rơi, đi thẳng lên phòng ngủ của mình và khẽ đóng cửa lại.
Conor đứng đó hồi lâu, không biết liệu nó nên đi khỏi hay đứng nguyên đó.
Sau một khoảng thời gian tưởng như vô hạn, nó đi vào bếp để lấy mấy cái túi đựng rác. Nó dọn dẹp tới tận tối khuya, nhưng vẫn chưa thể xử lý xong mớ hỗn độn ấy. Khi cuối cùng nó quyết định bỏ cuộc thì bình minh cũng vừa ló rạng.
Nó leo lên cầu thang, chẳng buồn bận tâm đến việc rửa sạch bụi bẩn và máu khô. Khi đi ngang qua phòng của bà, nó nghĩ chắc bà vẫn còn thức khi thấy ánh sáng le lói dưới khe cửa phòng bà.
Nó nghe thấy tiếng bà khóc trong phòng.