← Quay lại trang sách

Vô Hình

Conor đứng chờ dưới sân trường.

Nó đã thấy Lily trước đó. Lúc ấy, con bé đang đứng với nhóm con gái mà Conor thừa biết là không thích Lily và Lily cũng chẳng ưa chúng nó, vậy mà con bé vẫn yên lặng đứng đó trong khi lũ con gái tán gẫu. Conor cố thu hút ánh mắt của Lily, nhưng con bé chẳng bao giờ nhìn lại nó.

Như thể con bé đã không còn nhìn thấy nó nữa.

Và thế là nó đứng đợi một mình, lưng dựa vào bức tường đá, tránh xa khỏi những đứa trẻ khác trong khi chúng ré lên, cười đùa và nhìn chằm chằm vào điện thoại của chúng như thể mọi thứ trên trái đất này đều ổn, như thể không một tai ương nào trong cả vũ trụ này có thể xảy đến với chúng.

Rồi nó nhìn thấy chúng. Harry cùng Sully và Anton, đi chéo qua sân trường tới chỗ nó, mắt Harry dán chặt vào nó, không mỉm cười nhưng cảnh giác, lũ lâu la của thằng nhóc trông có vẻ hân hoan háo hức.

Chúng lại đến rồi đây.

Conor cảm thấy nhẹ nhõm pha lẫn yếu đuối.

Sáng hôm đó nó chỉ chợp mắt được một lát đủ để gặp cơn ác mộng, như thể mọi chuyện còn chưa đủ tệ. Nó lại trải qua cái cảm giác ấy, với nỗi kinh hãi và cú ngã, với những chuyện quá đỗi, quá đỗi khủng khiếp xảy ra ở hồi kết. Nó hét lên tỉnh dậy. Tỉnh dậy để đón một ngày mới cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Khi cuối cùng nó cũng vực dậy đủ can đảm để xuống nhà, bố đang ở trong bếp của bà, làm bữa sáng.

Nó chẳng thấy bà đâu.

“Trứng bác nhé?” bố hỏi, giơ cái chảo đang bác trứng lên.

Conor gật đầu, mặc dù nó chẳng thấy đói chút nào, rồi ngồi xuống cái ghế bên bàn ăn. Bố bác xong món trứng rồi đổ trứng lên mấy miếng bánh mì bố cũng đã nướng, đặt hai cái đĩa xuống, một cho Conor, một cho bố. Hai bố con cùng ngồi ăn.

Sự im lặng trở nên quá nặng nề, khiến Conor bắt đầu thấy khó thở.

“Con đã gây ra cả một bãi chiến trường đấy,” cuối cùng bố bảo. Conor tiếp tục ăn, cố cắn từng mẩu trứng nhỏ xíu.

“Bà gọi điện cho bố lúc sáng. Từ rất, rất sớm.”

Conor gặm thêm một mẩu tí hon nữa.

“Sức khỏe của mẹ con đã có chuyển biến, Conor,” bố bảo. Conor nhanh chóng ngước lên. “Bà con đã vào bệnh viện để nói chuyện với các bác sĩ,” bố tiếp tục nói. “Bố sẽ đưa con tới trường...”

“Tới trường Conor nói. “Con muốn đến thăm mẹ!” Nhưng bố lắc đầu lia lịa. “Giờ trẻ con vào đó cũng chẳng giúp được gì. Bố sẽ đưa con tới trường rồi vào bệnh viện, nhưng tan học bố sẽ đến đón con vào thăm mẹ ngay.” Bố nhìn xuống đĩa. “Bố sẽ đến đón con sớm hơn nếu... nếu bố cần phải thế.”

Conor đặt dao và dĩa xuống. Bây giờ nó chẳng thiết tha ăn uống gì nữa. Có khi là từ giờ đến cuối đời luôn.

“Này,” bố nói. “Con còn nhớ bố đã nói về việc phải thật dũng cảm chứ? Giờ là lúc con phải làm thế đấy, con trai.” Bố hất đầu về phía phòng khách. “Bố có thể thấy chuyện này đang khiến con khó chịu đến nhường nào.” Bố mỉm cười buồn bã, rồi cũng nhanh chóng tắt lịm đi. “Và bà con cũng vậy.”

“Con không cố ý đâu,” Conor nói, tim nó bắt đầu đập thình thịch. “Con không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.”

“Không sao đâu,” bố nói.

Conor cau mày. “Không sao ạ?”

“Con đừng lo,” bố bảo, rồi tiếp tục bữa sáng. “Biển động sóng cồn ngoài kia còn dữ tợn hơn nhiều.”

“Câu đó nghĩa là gì ạ?”

“Nghĩa là chúng ta sẽ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cả,” bố quả quyết nói, “bởi ngay lúc này đây còn có chuyện khác phải bận tâm.”

“Chuyện khác như là chuyện của mẹ ạ?”

Bố thở dài. “Ăn nốt bữa sáng đi.”

“Bố sẽ không phạt con sao?”

“Phạt để làm gì chứ, Conor?” bố lắc đầu bảo. “Phạt để làm gì cơ chứ?”

Conor chẳng nghe lọt tai được bất cứ từ nào trong giờ học ở trường, nhưng thầy cô không hề quở trách sự lơ đễnh của nó, mà chỉ bỏ qua nó khi họ đặt ra những câu hỏi cho cả lớp. Cô Marl còn chẳng bắt nó nộp bài tập “Viết về cuộc sống” của nó, mặc dù hôm nay là hạn nộp. Conor còn chưa viết được câu nào.

Mà cũng chẳng quan trọng.

Bạn cùng lớp cũng giữ khoảng cách với nó, như thể nó bốc ra mùi hôi thối vậy. Nó cố nhớ xem liệu mình đã nói chuyện với bất cứ đứa bạn cùng lớp nào từ sáng tới giờ hay chưa. Nó không nghĩ là mình đã nói được câu nào với ai. Tức là nó vẫn chưa hề mở miệng ra với bất kỳ ai ngoại trừ với bố hồi sáng.

Sao một chuyện như thế lại có thể xảy ra được nhỉ?

Nhưng, cuối cùng thì, Harry đây rồi. Và chuyện này, ít nhất, cũng có vẻ bình thường.

“Conor O’Malley,” Harry nói, dừng lại cách nó một bước chân. Sully và Anton lảng vảng phía sau, miệng cười khẩy.

Conor đứng thẳng dậy khỏi bờ tường, thõng hai tay xuống hai bên sườn, chuẩn bị tinh thần cho cú đấm sắp giáng xuống.

Chỉ có điều chẳng có cú đấm nào cả.

Harry cứ đứng ở đó. Sully và Anton cũng chỉ đứng đó, nụ cười của chúng tắt dần.

“Mày còn đợi gì nữa?” Conor hỏi.

“Phải đấy,” Sully hỏi Harry, “mày còn đợi gì nữa?”

“Đánh nó đi,” Anton nói.

Harry không nhúc nhích, mắt nó vẫn dán chặt vào Conor. Conor cũng chỉ có thể nhìn đáp lại cho tới khi cả thể giới dường như chỉ còn lại nó và Harry. Hai lòng bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi. Tim nó loạn nhịp.

Làm cho xong đi, nó nghĩ và rồi nhận ra rằng nó đang nói suy nghĩ ấy lên thành tiếng. “Làm cho xong đi!”

“Làm cái gì?” Harry bình thản nói. “Mày muốn tao làm cái quái gì với mày cơ chứ, hả O’Malley?”

“Nó muốn mày đánh nó nhừ tử,” Sully nói.

“Nó muốn mày đá vỡ mông nó ra,” Anton nói.

“Có phải vậy không?” Harry hỏi, trông thực sự tò mò. “Có phải thực sự mày muốn thế không?”

Conor chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng đó, hai bàn tay nắm chặt.

Chờ đợi.

Rồi tiếng chuông reo lên ồn ã, và cùng lúc đó cô Kwan cũng bắt đầu đi xuống sân trường, nói chuyện với một cô giáo khác, nhưng mắt lại dáo dác nhìn các học trò của mình, đặc biệt chú ý tới Conor và Harry.

“Tao đoán là chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được,” Harry nói, “điều O’Malley muốn là gì.”

Anton và Sully cười ngặt nghẽo, mặc dù hiển nhiên chúng không hiểu có gì để cười, và cả ba bắt đầu quay gót đi vào lớp.

Nhưng trên đường vào lớp, Harry vẫn để ý đến Conor, mắt không hề rời khỏi nó.

Khi Harry đi mất, Conor lại đứng một mình. Như thể nó hoàn toàn vô hình với phần còn lại của thế giới.