← Quay lại trang sách

Cây Thủy Tùng

“Chào con, con yêu,” mẹ nói, khẽ nhổm dậy khỏi giường khi Conor bước vào.

Nó nhận thấy mẹ đã phải chật vật tới nhường nào để làm thế.

“Mẹ sẽ ở ngoài này nhé,” bà nói, đứng dậy khỏi chỗ bà đang ngồi và đi ra ngoài mà chẳng nhìn nó đến một cái.

“Anh bạn, bố sẽ ra mua thứ gì đó ở máy bán hàng tự động,” bố đứng từ cửa nói vọng vào. “Con muốn mua gì không?”

“Con muốn bố đừng gọi con là anh bạn nữa,” Conor nói, mắt vẫn không rời mẹ.

Mẹ cười.

“Bố sẽ quay lại ngay,” bố bảo, và để nó ở một mình với mẹ.

“Lại đây,” mẹ vừa nói vừa vỗ vỗ xuống giường bên cạnh mẹ. Nó tới ngồi cạnh mẹ, cẩn thận không đụng chạm gì đến cái ống họ đã nối vào tay mẹ hay cái ống bơm dưỡng khí vào mũi mẹ hay cái ống nó biết vẫn thỉnh thoảng được nối vào ngực mẹ, khi người ta bơm thứ hóa chất màu vàng cam vào cơ thể mẹ mỗi buổi điều trị.

“Conor của mẹ thế nào rồi?” mẹ hỏi, giơ một cánh tay gầy guộc lên để vuốt tóc nó. Nó thấy trên cánh tay mẹ một vết vàng ố quanh chỗ ống cắm vào và hàng loạt những vết bầm tím nho nhỏ chạy dọc mé trong khuỷu tay mẹ.

Nhưng mẹ đang mỉm cười. Trông nụ cười ấy thật mệt mỏi, thật kiệt quệ, nhưng chí ít đó vẫn là một nụ cười.

“Mẹ biết trông mẹ chắc là kinh khủng lắm,” mẹ bảo.

“Đâu có ạ,” Conor nói.

Mẹ lại xọc tay vào tóc nó. “Mẹ nghĩ mẹ có thể tha thứ cho một lời nói dối thiện ý.”

“Mẹ ổn chứ ạ?” Conor hỏi, và mặc dù câu hỏi ấy xét ở một phương diện nào đó thật quá đỗi nực cười, mẹ vẫn hiểu nó muốn nói gì.

“Cục cưng à,” mẹ nói, “các bác sĩ đã cố thử thêm một vài phương thức khác nhưng chúng không thực sự hiệu quả như họ mong muốn. Và chúng đã không hiệu quả sớm hơn rất nhiều so với dự tính của họ. Nếu con hiểu thế nghĩa là gì.”

Conor lắc đầu lia lịa.

“Thực ra mà nói thì, mẹ cũng không hiểu lắm,” mẹ nói. Nó thấy nụ cười của mẹ mỗi lúc một căng cứng hơn và khó khăn hơn để mẹ tiếp tục duy trì. Mẹ hít một hơi thật sâu, hơi khựng lại giây lát, như thể có thứ gì đó đang đè nặng trên ngực mẹ.

“Mọi chuyện đang diễn ra nhanh hơn chút ít so với những gì mẹ đã hy vọng, cưng ạ,” mẹ nói, giọng mẹ khản đặc, khản đặc theo cái cách khiến ruột gan Conor càng quặn dữ dội hơn. Tự dưng nó cảm thấy mừng vì chưa ăn uống gì từ bữa sáng tới giờ.

“Nhưng”, mẹ bảo, giọng vẫn khản đặc nhưng đã lại mỉm cười. “Họ sẽ thử thêm một phương thức nữa, một loại thuốc đã có kha khá kết quả tốt.”

“Sao họ không thử thuốc đấy từ trước ạ?” Conor hỏi.

“Con còn nhớ những buổi điều trị của mẹ chứ?” mẹ nói. “Cả việc rụng hết tóc và nôn mửa nữa?”

“Đương nhiên rồi ạ.”

“Thế này nhé, con chỉ dùng loại thuốc này khi liệu trình điều trị kia không thực sự hiệu quả như mong muốn,” mẹ nói. “Khả năng mẹ phải dùng đến loại thuốc này đã được tính đến, nhưng các bác sĩ đã hy vọng rằng mẹ không cần đến nó.” Mẹ cúi mặt xuống. “Và họ cũng đã hy vọng là mẹ không phải dùng đến nó sớm thế này.”

“Thế nghĩa là đã quá muộn rồi sao?” Conor hỏi, để câu chữ tuôn ra trước khi nó kịp nhận thấy mình đang nói.

“Không đâu, Conor,” mẹ trả lời nó, rất nhanh. “Con đừng nghĩ thế. Vẫn chưa quá muộn, chẳng bao giờ là quá muộn cả.”

“Mẹ chắc không ạ?”

Mẹ lại cười. “Mẹ tin từng từ mẹ đã nói,” mẹ bảo, giọng khỏe khoắn hơn chút ít.

Conor nhớ lại những gì con quái vật đã nói. Niềm tin là phân nửa của mọi sự chữa lành.

Nó vẫn có cảm giác như mình đang ngừng thở, nhưng sự căng thẳng đã dịu dần đi, không còn đè nặng lên ruột gan nó nữa. Mẹ thấy nó đã thư giãn được chút ít, và mẹ bắt đầu xoa lên cánh tay nó.

“Có chuyện này thú vị lắm nhé,” mẹ nói, giọng mẹ có vẻ vui tươi hơn ít nhiều. “Con còn nhớ cái cây trên ngọn đồi sau nhà mình không?”

Hai mắt Conor mở to.

“Ái chà, con tin được không,” mẹ tiếp tục nói, không nhận thấy phản ứng của Conor, “loại thuốc này thực ra được làm từ cây thủy tùng đấy.”

“Cây thủy tùng ạ?” Conor hỏi, giọng thều thào.

“Đúng vậy,” mẹ nói. “Mẹ đã tìm hiểu về nó từ trước, khi tất cả những chuyện này mới bắt đầu.” Mẹ đưa tay lên bụm miệng ho, rồi lại ho. “Ý mẹ là, mẹ không hy vọng mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này, nhưng thật không thể tin được trước giờ mẹ con mình vẫn có thể nhìn từ trong nhà ra thấy một cây thủy tùng. Và chính loài cây ấy lại có thể là thứ sẽ chữa lành cho mẹ.”

Tâm trí Conor chao đảo, nhanh đến mức nó cảm thấy chóng mặt.

“Cỏ cây trên thế giới này thật diệu kỳ quá phải không?” mẹ nói tiếp. “Ta tìm đủ mọi cách loại bỏ chúng trong khi đôi lúc chính chúng lại là thứ cứu sống ta.”

“Nó sẽ cứu sống mẹ chứ?” Conor hỏi, gần như không thể nói nên lời.

Mẹ lại cười. “Mẹ hy vọng thế,” mẹ bảo. “Mẹ tin là thế.”