← Quay lại trang sách

Có Thể Thế Không?

Conor bước ra hành lang bệnh viện, suy nghĩ dồn dập ập đến. Loại thuốc làm từ cây thủy tùng. Loại thuốc có thể chữa lành. Loại thuốc mà Dược sư đã từ chối bào chế cho vị mục sư. Mặc dù, thực tình mà nói, Conor vẫn không hiểu nổi tại sao ngôi nhà của vị mục sư lại bị phá nát.

Trừ phi.

Trừ phi con quái vật ở đây là có lý do. Trừ phi nó cất bước để chữa lành cho mẹ của Conor.

Conor không dám hy vọng. Nó không dám nghĩ.

Không.

Không, đương nhiên là không rồi. Đó không phải sự thật, nó chỉ đang suy nghĩ ngu ngốc thôi. Con quái vật là một giấc mơ. Một giấc mơ, chỉ vậy mà thôi.

Nhưng còn đống lá cây. Và những quả mọng. Và cái cây con mọc lên từ sàn nhà. Và mớ hỗn độn trong phòng khách nhà bà.

Bỗng Conor thấy cơ thể nhẹ bẫng, như thể bằng cách nào đó nó bắt đầu lơ lửng trong không trung.

Có thể thế không? Thực sự có thể thế không?

Nó nghe thấy tiếng nói và nhìn về cuối hành lang. Bố và bà đang cãi nhau.

Nó không thể nghe ra họ đang nói những gì, nhưng bà đang giận dữ trỏ ngón tay vào ngực bố. “Thế mẹ muốn con phải làm gì?” bố nói, đủ to để thu hút sự chú ý của những người đang qua lại trên hành lang. Conor không thể nghe thấy lời đáp trả của bà, nhưng bà hùng hổ lao ngang qua Conor trên hành lang, vẫn không nhìn nó khi bước vào phòng bệnh của mẹ.

Ngay sau đó bố đi tới, hai vai thõng xuống.

“Có chuyện gì thế ạ?” Conor hỏi.

“À, bà con lại cáu bố,” bố nói, mỉm cười qua loa. “Có gì mới đâu.”

Tại sao ạ?

Bố nhăn mặt. “Bố có tin xấu đây, Conor,” bố nói. “Tối nay bố phải bay về.”

“ Tối nay ạ?” Conor hỏi. “ Tại sao ạ?”

“Em bé bị ốm.”

“Ồ,” Conor nói. “Em bị sao ạ?”

“Chắc không có gì nghiêm trọng, nhưng cô Stephanie cứ làm quá lên và đưa con bé vào bệnh viện và muốn bố bay về ngay lập tức.”

“Và bố sẽ bay về ạ?”

“Bố sẽ đi nhưng bố còn quay lại mà,” bố bảo. “Vào chủ nhật tuần sau nữa, còn không đến hai tuần. Họ cho bố nghỉ phép thêm để quay lại với con.”

“Hai tuần,” Conor nói, gần như tự nhủ. “Nhưng mà thế cũng không sao. Mẹ sẽ dùng loại thuốc mới, và nó sẽ giúp mẹ khỏe hơn. Đến lúc bố quay lại...”

Nó dừng lại khi trông thấy gương mặt bố.

“Con trai, sao chúng ta không đi dạo một vòng nhỉ?” bố hỏi.

Đối diện bệnh viện có một công viên nhỏ với những lối đi giữa các hàng cây. Trong khi Conor và bố đi tới một băng ghế còn trống, họ liên tục trông thấy những bệnh nhân mặc quần áo bệnh viện đi dạo với người thân hoặc tự lẻn ra ngoài hút thuốc. Bởi vậy mà cả công viên có cảm giác như một phòng bệnh ngoài trời vậy. Hoặc nơi để những hồn ma tới nghỉ ngơi giữa giờ.

“Đây là một cuộc nói chuyện, đúng không ạ?” Conor nói khi hai bố con ngồi xuống. “Gần đây ai cũng muốn có một cuộc nói chuyện”

“Conor,” bố bảo. “Loại thuốc mới mà mẹ con đang dùng...”

“Nó sẽ giúp mẹ khỏe lại,” Conor quả quyết nói.

Bố ngừng lại giây lát. “Không đâu, Conor,” bố nói. “Có thể nó sẽ không giúp mẹ khỏe lại đâu.”

“Có đấy bố,” Conor khăng khăng.

“Loại thuốc ấy là nỗ lực cuối cùng đó con trai. Bố xin lỗi, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh.”

“Nó sẽ chữa khỏi cho mẹ. Con biết nó sẽ hiệu nghiệm.”

“Conor,” bố nói. “Một lý do khác khiến bà giận bố là vì bà nghĩ cả bố và mẹ đã không đủ thành thật với con. Về những gì đang thực sự diễn ra.”

“Bà thì biết cái gì chứ?”

Bố Conor đặt một tay lên vai nó. “Conor à, mẹ con...”

“Mẹ sẽ ổn thôi,” Conor nói, hất tay bố xuống và đứng dậy. Loại thuốc mới này là một bí mật. Nó lý giải mọi thứ. Con biết mà bố.”

Bố có vẻ bối rối. “Lý giải điều gì hả con?”

“Vậy nên bố cứ về Mỹ đi,” Conor tiếp tục, “về với gia đình kia của bố đi và mẹ con con sẽ lại ổn mà không cần đến bố. Bởi vì loại thuốc này sẽ có tác dụng.”

“Conor, không...”

“Có đấy bố. Nó sẽ có tác dụng.”

“Con trai,” bố nói, rướn người tới. “Các câu chuyện không phải lúc nào cũng kết thúc có hậu đâu.”

Câu nói làm nó khựng lại. Các câu chuyện không phải lúc nào cũng kết thúc có hậu, phải vậy không? Đó là điều mà con quái vật rõ ràng đã dạy nó. Các câu chuyện là bầy thú hoang và ta không thể biết chúng đi hướng nào.

Bố lắc đầu. “Đòi hỏi con thế này thì quá nhiều. Bố biết là vậy. Thật bất công, thật tàn nhẫn, và nhẽ ra mọi chuyện không nên xảy ra thế này.”

Conor không trả lời.

“Một tuần nữa bố sẽ quay lại, vào Chủ nhật,” bố nói. “Con cứ nhớ thế, được chứ?”

Conor chớp mắt trước ánh mặt trời rực rỡ. Tháng Mười năm nay thực sự ấm áp đến lạ thường, như thể mùa hè vẫn đang vật lộn chiến đấu để ở lại.

“Bố sẽ ở lại bao lâu?” cuối cùng Conor hỏi.

“Lâu hết sức có thể.”

“Rồi sau đó bố lại về Mỹ.”

“Bố phải về. Bố có...”

“Một gia đình khác ở bên đó,” Conor nói nốt.

Bố lại cố với tay đến chỗ nó, nhưng Conor đã lên đường quay trở vào bệnh viện.

Bởi vì không đâu, loại thuốc mới sẽ có tác dụng, nó sẽ có tác dụng, đó là lý do con quái vật đã cất bước. Chắc chắn là vậy. Nếu con vật thực sự tồn tại thì chắc chắn là vậy.

Conor nhìn cái đồng hồ treo trước cửa bệnh viện khi nó quay trở vào.

Tám tiếng nữa là đến 12:07.