← Quay lại trang sách

Chẳng Có Câu Chuyện Nào

“Ông có thể chữa khỏi cho mẹ không?” Conor hỏi.

Thủy tùng là một loài cây chữa bệnh, con quái vật nói. Đó là hình dạng ta hay chọn lựa nhất để cất bước.

Conor cau mày. “Đấy đâu phải là câu trả lời.”

Con quái vật chỉ đáp lại nó bằng nụ cười xấu xa.

Bà Conor lái xe đưa nó về nhà bà khi mẹ không ăn tối mà ngủ thiếp đi. Bà vẫn chưa nói chuyện với nó về đống đổ nát trong phòng khách. Bà vẫn chưa nói một lời gì với nó.

“Bà quay lại bệnh viện đây,” bà nói, trong khi nó xuống xe. “Cháu tự nấu gì ăn đi. Bà biết ít nhất cháu cũng tự làm được việc đó.”

“Bà có nghĩ bố cháu đã ra đến sân bay rồi không?” Conor hỏi.

Bà chỉ đáp lại nó bằng một tiếng thở dài sốt ruột. Nó đóng cửa ô tô lại và bà lái xe đi. Sau khi nó vào nhà, cái đồng hồ - cái rẻ tiền, chạy bằng pin trong bếp, cái duy nhất còn lại trong nhà - đã nhích dần đến nửa đêm mà bà vẫn chưa về hay gọi một cuộc điện thoại nào. Nó định gọi điện cho bà, nhưng bà đã từng hét lên với nó một lần vì tiếng chuông điện thoại của bà làm mẹ mất ngủ.

Mà cũng chẳng quan trọng. Thực ra, thế này còn dễ chịu hơn. Nó không cần phải giả vờ đi ngủ. Nó ngồi đợi đến khi đồng hồ chỉ 12:07. Rồi nó ra ngoài và nói, “Ông đâu rồi?”

Và con quái vật đáp, Ta đây rồi nhẹ nhàng bước qua nóc văn phòng của bà.

“Ông có thể chữa khỏi cho mẹ không?” Conor lại hỏi, quả quyết hơn.

Con quái vật nhìn xuống nó. Điều đó không phụ thuộc vào ta.

“Tại sao không?” Conor hỏi. “Ông phá nát nhà cửa và giải cứu phù thủy. Ông đã nói mọi bộ phận trên người ông đều có thể chữa bệnh nếu con người sử dụng chúng.”

Nếu mẹ ngươi có thể được chữa khỏi, con quái vật nói, thì cây thủy tùng sẽ làm được điều đó.

Conor khoanh hai tay lại. “Thế là có hả?”

Rồi con quái vật làm một việc nó chưa từng làm trước đó.

Nó ngồi xuống.

Nó đặt nguyên cả cơ thể nặng nề của mình lên phòng làm việc của bà. Conor có thể nghe tiếng những tấm ván gỗ rên rỉ và thấy mái nhà võng xuống. Tim nó nẩy lên tận cổ họng. Nếu nó phá nát cả phòng làm việc của bà nữa, thì khỏi phải nói bà sẽ xử lý nó thể nào. Có lẽ là tống nó vào tù. Hoặc tệ hơn, vào trường nội trú.

Ngươi vẫn không biết tại sao ngươi lại gọi ta đến, phải vậy không? con quái vật hỏi. Ngươi vẫn không biết tại sao ta lại cất bước. Không phải ngày nào ta cũng cất bước đâu, Conor O’Malley.

“Tôi có gọi ông đâu,” Conor nói. “Trừ phi tôi gọi ông trong mơ hay gì đó. Mà kể cả nếu tôi có gọi ông đi chăng nữa, thì hiển nhiên là vì mẹ tôi rồi.”

Phải vậy không?

“Ờ thì, còn lý do nào khác à?” Conor nói, gân giọng lên. “Không phải chỉ để nghe mấy câu chuyện dở ẹc chẳng có tí nghĩa lý gì đâu.”

Ngươi đã quên mất phòng khách của bà ngươi rồi sao?

Conor không thể kìm lại một nụ cười thấp thoáng.

Đúng như ta đã nghĩ, con quái vật nói.

“Tôi nói nghiêm túc đấy,” Conor nói.

Ta cũng vậy. Nhưng ta và ngươi vẫn chưa sẵn sàng cho câu chuyện thứ ba và cũng là câu chuyện cuối cùng. Chúng ta sẽ sớm sẵn sàng thôi. Và sau đó ngươi sẽ kể cho ta câu chuyện của ngươi, Conor O’Malley. Ngươi sẽ kể cho ta sự thật.

Con quái vật rướn thân tới trước. Và ngươi biết ta đang nói đến điều gì rồi đấy.

Màn sương mù bỗng lại vây kín xung quanh họ và khu vườn của bà dần biến mất.

Thế gian bỗng xám xịt và trống rỗng, Conor biết chính xác nó đang ở đâu và thế giới đã biến thành thứ gì.

Nó đang ở trong cơn ác mộng.

⚝ ♪ ⚝

Cơn ác mộng ấy cảm giác thế này đây, trông như thế này đây, những bờ rìa của thế giới vỡ ra và Conor tóm chặt lấy tay mẹ, cảm nhận hai bàn tay mẹ tuột dần khỏi cái nắm tay của nó, cảm thấy mẹ rơi xuống...

“Không!” nó hét lên. “Không! Không phải chuyện này!”

Màn sương rút dần và nó lại đứng trong khu vườn nhà bà, con quái vật vẫn ngồi trên mái phòng làm việc của bà.

“Đó không phải sự thật của tôi,” Conor nói, giọng nó run rẩy. “Đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.”

Tuy nhiên, con quái vật nói rồi đứng dậy, những thanh xà trong phòng làm việc của bà như thở phào nhẹ nhõm, đó là điều sẽ xảy ra sau câu chuyện thứ ba.

“Tuyệt,” Conor nói, “lại một câu chuyện nữa trong khi có khối việc quan trọng hơn cần phải lo.”

Những câu chuyện rất quan trọng, con quái vật nói. chúng có thể quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nếu chúng ẩn chứa sự thật.

“Viết về cuộc sống,” Conor chua chát lẩm bẩm.

Con quái vật có vẻ ngạc nhiên. Thật vậy, nó nói. Nó quay gót định đi, nhưng liếc nhìn lại Conor một cái. Tìm ta sớm nhé.

“Tôi muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ tôi,” Conor nói.

Con quái vật dừng lại. Chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?

“Ông nói ông là một loài cây chữa bệnh,” Conor nói. “Vậy thì, tôi cần ông chữa bệnh!”

Và ta sẽ làm vậy, con quái vật nói.

Và một cơn gió mạnh nổi lên, nó biến mất.