Tao Không Còn Nhìn Thấy Mày Nữa
“Cháu cũng muốn vào viện,” Conor nói với bà trên ô tô buổi sáng hôm sau. “Hôm nay cháu không muốn tới trường.”
Bà cứ tiếp tục lái xe. Rất có thể bà sẽ không bao giờ nói chuyện với nó nữa.
“Tối qua mẹ cháu thế nào ạ?” nó hỏi. Sau khi con quái vật đi khỏi, Conor đã thức đợi rất lâu, nhưng vẫn thiếp đi trước khi bà về đến nhà.
“Vẫn vậy thôi”, bà nói, cộc lốc, mắt vẫn tập trung vào đường đi.
“Loại thuốc mới có giúp ích được gì không ạ?”
Bà bỏ ngỏ câu hỏi ấy lâu đến mức nó nghĩ bà sẽ không trả lời luôn và khi nó đang định hỏi lại lần nữa thì bà nói, “Còn quá sớm để nói được gì.”
Conor đợi cho xe đi qua thêm một vài tuyến phố nữa rồi mới hỏi, “Bao giờ thì mẹ cháu về nhà ạ?”
Câu hỏi này bà không hề trả lời, mặc dù vẫn còn những nửa tiếng nữa hai bà cháu mới tới trường.
Nó chẳng tài nào tập trung nghe giảng nổi. Mà vốn chuyện này cũng chẳng quan trọng là mấy vì không thầy cô nào đặt câu hỏi cho nó. Lũ bạn cùng lớp cũng vậy. Tính cho đến lúc gần giờ ăn trưa thì nó lại trải qua cả một buổi sáng nữa không nói năng gì với ai.
Nó ngồi một mình ở tít cuối nhà ăn, đồ ăn vẫn còn nguyên trước mặt. Nhà ăn ồn ào đến không thể tin nổi, tiếng lũ bạn cùng lớp hò hét, thét gào rồi đánh đấm, cười cợt. Conor cố hết sức làm lơ chúng đi.
Con quái vật sẽ chữa khỏi cho mẹ. Dĩ nhiên sẽ là như vậy. Còn lý do nào khác để con quái vật đến đâu? chẳng có cách giải thích nào khác cả. Con quái vật đã cất bước trong hình thù của một loài cây chữa bệnh, đúng loại cây dùng để chế ra thuốc cho mẹ nó, vậy thì còn lý do nào nữa đây?
Làm ơn, Conor nghĩ trong khi nhìn chằm chằm vào khay đồ ăn trưa còn nguyên của nó. Làm ơn.
Hai bàn tay từ phía bên kia bàn đập mạnh xuống hai bên khay đồ ăn, đánh đổ nước cam của Conor lên đùi nó.
Conor đứng vụt dậy, dù vậy vẫn chưa đủ nhanh. Quần nó ướt đẫm nước cam, nhỏ giọt xuống hai chân.
“O’Malley đái dầm kìa!” Sully đã bắt đầu hét, Anton huênh hoang khoác lác cạnh thằng nhóc.
“Đây này!” Anton nói, hất thêm vũng nước trên bàn vào người Conor. “Mày bỏ sót mất một ít này!”
Harry đứng giữa Anton và Sully, như mọi khi, hai tay khoanh lại, nhìn chằm chặp.
Conor trừng mắt nhìn lại.
Chẳng đứa nào nhúc nhích một hồi lâu đến nỗi cả Sully và Anton đều im lặng. Trông chúng có vẻ khó chịu khi cuộc đấu mắt cứ thế tiếp tục, băn khoăn không biết Harry sẽ làm gì kế tiếp.
Conor cũng băn khoăn.
“Tao nghĩ là tao đã hiểu ý mày rồi, O’Malley,” cuối cùng Harry lên tiếng. “Tao nghĩ tao biết mày muốn gì rồi.”
“Giờ mày sẽ nhận được điều đó ngay đây,” Sully nói. Nó và Anton cười sằng sặc, cụng tay nhau.
Conor chẳng thấy có thầy cô nào gần đây, nên nó biết Harry đã chọn đúng thời điểm để chúng có thể phá nó mà không bị ai trông thấy.
Conor phải tự lực thôi.
Harry tiến tới, vẫn bình thản.
“Đây là đòn mạnh nhất từ trước tới giờ, O’Malley,” Harry nói.
“Đây là điều tệ nhất mà tao có thể gây ra cho mày.”
Harry giơ một tay ra, như thể gợi ý một cái bắt tay.
Nó đúng là đang gợi ý một cái bắt tay.
Conor gần như tự động phản ứng, chìa tay ra và bắt tay Harry trước khi kịp nghĩ về việc mình đang làm. Chúng bắt tay như hai doanh nhân cuối một buổi họp.
“Tạm biệt, O’Malley,” Harry nói, nhìn thẳng vào mắt Conor.
“Tao không còn nhìn thấy mày nữa.”
Rồi nó thả tay Conor ra, quay lưng đi mất. Anton và Sully còn bối rối hơn nữa, nhưng sau giây lát, chúng cũng đi mất.
Chẳng đứa nào quay lại nhìn Conor cả.
Trên tường nhà ăn có một bảng đồng hồ điện tử rất lớn, lúc mới mua nó là công nghệ tân tiến nhất của thập niên bảy mươi và tới giờ vẫn chưa cần phải thay cái khác, dù nó còn nhiều tuổi hơn cả mẹ Conor. Khi Conor trông theo Harry đi khỏi, đi khỏi mà không quay lại nhìn, đi khỏi mà không làm bất cứ điều gì, Harry qua chỗ cái đồng hồ điện tử.
Bữa trưa bắt đầu vào 11:55 và kết thúc lúc 12:40.
Lúc này đồng hồ hiển thị 12:06.
Những lời của Harry vang vọng trong tâm trí Conor.
“Tao không còn nhìn thấy mày nữa.”
Harry cứ thế đi mất, giữ đúng lời hứa của mình.
“Tao không còn nhìn thấy mày nữa.”
Đồng hồ dịch chuyển đến 12:07.
Đã đến lúc ta kể câu chuyện thứ ba, từ sau lưng nó con quái vật lên tiếng.