Câu Chuyện Thứ Ba
…
Xưa kia, có một người đàn ông vô hình, con quái vật tiếp tục, dù mắt Conor vẫn dán chặt vào Harry, anh ta chán ngấy cái cảnh không ai nhìn thấy mình.
Conor bắt đầu sải bước.
Sải bước theo sau Harry.
Không phải là anh ta thực sự vô hình, con quái vật nói, theo sau Conor, âm lượng trong nhà ăn giảm dần xuống trong khi họ đi ngang qua căn phòng, chỉ là mọi người đã quen với chuyện không nhìn thấy anh ta.
“Này!” Conor gọi. Harry không quay đầu lại. Cả Sully và Anton cũng vậy, mặc dù chúng vẫn đang cười khẩy trong khi Conor tăng tốc.
Và nếu không ai trông thấy ngươi, con quái vật nói, cũng tăng tốc, thì có thật ngươi đang tồn tại ở đó không?
“NÀY!” Conor lớn tiếng gọi.
Lúc này nhà ăn đã im bặt, trong khi Conor và con quái vật di chuyển ngày một nhanh theo sau Harry.
Harry vẫn không hề quay lại.
Conor bắt kịp và tóm lấy vai nó, xoay nó lại. Harry vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, chăm chăm nhìn Sully, như thể Sully là đứa đang xoay nó lại. “Đừng có làm trò vớ vẩn nữa,” Harry nói rồi lại quay đi.
Quay đi khỏi Conor.
Rồi một ngày người vô hình quyết định, con quái vật nói, giọng nó rung lên trong tai Conor, mình sẽ khiến mọi người phải nhìn thấy mình.
“Làm thế nào?” Conor hỏi, lại thở hổn hển, không hề quay lại nhìn con quái vật đang đứng đó, không nhìn phản ứng của mọi người trong phòng trước con quái vật khổng lồ đang đứng giữa họ, mặc dù thằng bé nhận thấy những tiếng rì rầm lo lắng và một trạng thái đề phòng lạ thường lơ lửng trong không trung. “Anh ta đã làm thế nào?”
Conor có thể cảm thấy con quái vật đang tiến lại gần, biết rằng con quái vật đang quỳ xuống, cúi đầu sát bên tai mình để thì thầm, kể phần còn lại của câu chuyện.
Anh ta gọi, nó nói, một con quái vật .
Rồi nó vươn một bàn tay khổng lồ, dị thường của mình qua Conor và xô Harry ngã sóng soài trên sàn.
Những cái khay va lách cách và lũ trẻ hét lên khi Harry bất thình lình ngã nhào vào chúng. Anton và Sully trông khiếp hãi, khiếp hãi từ Harry sang đến Conor.
Mặt chúng biến sắc khi nhìn thấy thằng bé. Conor tiến thêm một bước tới chúng, cảm nhận được con quái vật đang vươn dậy sau lưng mình.
Anton và Sully chạy phắt đi.
“Mày nghĩ mày đang làm trò gì hả, O’Malley?” Harry nói trong khi nó vực mình dậy khỏi sàn, tay che chỗ trán bị va lúc ngã. Nó bỏ tay ra và mấy đứa trẻ bắt đầu hét lên khi chúng trông thấy máu.
Conor tiếp tục tiến tới, lũ trẻ nháo nhào tránh đường cho nó. Con quái vật bước cùng nó, hòa nhịp bước cùng nó.
“Mày không nhìn thấy tao sao?” Conor hét lên trong khi nó tiến tới. “Mày không nhìn thấy tao sao?”
“Không, O’Malley!” Harry hét lên đáp lại khi nó đứng dậy. “Tao chẳng thấy mày. Chẳng ai ở đây thấy mày cả!”
Conor dừng lại và chậm rãi nhìn quanh. Mọi người trong nhà ăn giờ đang dõi theo hai đứa, chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy đến. Chỉ trừ lúc Conor quay sang nhìn chúng. Lúc đó chúng lại quay đi, như thể nhìn nó trực diện khiến chúng thấy quá ngại ngùng hay đau đớn vậy. Chỉ mình Lily nhìn vào mắt nó lâu hơn một giây, khuôn mặt âu lo và khổ sở.
“Mày nghĩ thế này mà dọa được tao sao, O’Malley?” Harry nói, sờ tay lên vệt máu trên trán. “Mày nghĩ tao sẽ sợ mày sao?” Conor chẳng nói gì, chỉ tiếp tục tiến tới trước.
Harry lùi lại một bước.
“Conor O’Malley,” thằng nhóc nói, giọng nó lúc này đầy hằn học. “Kẻ mà ai cũng thấy tội nghiệp vì chuyện xảy ra với mẹ nó. Kẻ lượn lờ quanh trường ra vẻ như mình khác biệt lắm, ra vẻ như chẳng ai hiểu nổi nỗi đau của nó.”
Conor vẫn tiếp tục tiến tới. Nó gần tới chỗ Harry rồi.
“Conor O’Malley kẻ muốn bị trừng phạt,” Harry nói, vẫn tiếp tục lùi bước, mắt nó nhìn thẳng vào mắt Conor. “Conor O’Malley kẻ cần bị trừng phạt. Và tại sao lại thế, Conor O’Malley? Mày giấu giếm bí mật gì mà kinh khủng đến thế?”
“Mày câm mồm đi,” Conor nói.
Và nó nghe tiếng con quái vật đồng thanh với nó.
Harry lùi lại một bước nữa cho tới khi lưng nó đụng phải một ô cửa sổ. Cảm giác như thể cả trường đang nín thở, chờ đợi xem Conor sẽ làm gì. Nó có thể nghe thấy một hai thầy cô giáo cất tiếng gọi từ bên ngoài, cuối cùng họ cũng nhận thấy chuyện gì đang diễn ra.
“Nhưng mày biết tao thấy gì khi tao nhìn mày không, O’Malley?” Harry hỏi.
Conor siết chặt hai tay thành hai nắm đấm.
Harry rướn người tới trước, hai mắt nó lóe lên. “Tao chẳng thấy gì cả,” nó nói.
Conor hỏi con quái vật một câu mà không hề quay đầu lại.
“Ông đã làm gì để giúp người đàn ông vô hình ấy?”
Và nó lại cảm nhận được giọng nói của con quái vật, như thể giọng nói ấy ở ngay trong đầu nó.
Ta đã bắt chúng phải nhìn thấy, con quái vật nói.
Conor siết hai nắm tay còn chặt hơn nữa.
Rồi con quái vật ập tới hòng bắt Harry phải nhìn thấy.