Hình Phạt
“Tôi không biết phải nói gì nữa đây.” Cô Hiệu trưởng bật ra một âm thanh bực bội và lắc đầu. “Tôi có thể nói gì với trò đây, trò Conor?”
Conor dán mắt xuống thảm trải sàn, tấm thảm có màu như bị vấy rượu vang dỏ vậy. Cô Kwan cũng ở đó, ngồi phía sau nó, như thể sợ nó có thể tìm cách tháo chạy. Nó cảm thấy chứ không hẳn là nhìn thấy cô Hiệu trưởng đang rướn người tới trước. Cô Hiệu trưởng nhiều tuổi hơn cô Kwan. Và dường như đáng sợ gấp đôi.
“Trò đã làm Harry phải nhập viện, trò Conor,” cô nói. “Trò làm gãy tay, gãy mũi của Harry, và tôi cá là hàm răng của trò ấy sẽ không bao giờ trông đẹp đẽ được như trước. Phụ huynh của Harry đang dọa sẽ đâm đơn kiện trường và lập hồ sơ buộc tội trò đấy.”
Nghe đến đó thì Conor ngẩng đầu lên.
“Họ có hơi kích động một chút, Conor,” cô Kwan lên tiếng từ sau lưng nó, “mà cô cũng không trách họ. Dù vậy, cô cũng đã giải thích mọi chuyện với họ. Rằng Harry đã thường xuyên bắt nạt trò và rằng hoàn cảnh của trò khá... đặc biệt.”
Conor nhăn mặt khi nghe đến từ đó.
“Thực ra chính phần bắt nạt mới khiến họ hoảng sợ,” cô Kwan nói, giọng cô có chút khinh miệt. “Có vẻ như ngày nay các trường đại học tiềm năng chẳng có mấy thiện cảm với những cáo buộc bắt nạt đâu.”
“Nhưng đó không phải là vấn đề!” cô Hiệu trưởng nói, to tiếng đến nỗi cả Conor và cô Kwan đều giật mình. “Tôi còn chẳng hiểu nổi chuyện gì đã thực sự xảy ra.” Cô nhìn xuống đống giấy tờ trên bàn, những bản tường trình từ thầy cô và vài học sinh khác, Conor đoán thế. “Tôi còn không hiểu nổi làm thế nào mà một cậu bé có thể tự mình gây ra từng ấy chấn thương.”
Conor cảm nhận được những điều con quái vật đã gây ra cho Harry, cảm nhận được tất cả qua chính đôi tay của mình. Khi con quái vật tóm lấy áo Harry, Conor cảm nhận được chất vải may áo trên chính lòng bàn tay mình. Khi con quái vật thụi một đấm, Conor cảm nhận được nắm tay của chính mình nhói đau. Khi con quái vật bẻ ngược tay Harry ra sau lưng thằng nhóc, Conor cảm nhận được cơ tay của Harry kháng cự lại.
Kháng cự lại, nhưng không thể thắng nổi.
Bởi lẽ một thằng nhóc làm sao có thể chiến thắng một con quái vật?
Conor nhớ tất cả những tiếng hét và khoảnh khắc chạy loạn. Nhớ lúc những đứa trẻ khác bỏ đi tìm thầy cô. Thằng bé nhớ vòng tròn xung quanh mình ngày một rộng ra trong lúc con quái vật kể lại câu chuyện về toàn bộ những việc nó đã làm để giúp đỡ người đàn ông vô hình.
Không bao giờ còn vô hình nữa, con quái vật liên tục nói trong khi nó đấm Harry túi bụi. Không bao giờ còn vô hình nữa.
Rồi giây phút mà Harry thôi đánh trả cũng đến, khi những cú đấm của con quái vật giáng xuống quá mạnh, quá nhiều, quá nhanh, giây phút mà nó cầu xin con quái vật dừng lại.
Không bao giờ còn vô hình nữa, con quái vật nói, cuối cùng cũng dừng tay, hai nắm đấm khổng lồ khẳng khiu cành lá của nó siết chặt lại như sét đánh ngang trời.
Nó quay sang Conor.
Nhưng có những chuyện còn khổ sở hơn cả việc trở thành kẻ vô hình, nó nói.
Và nó biến mất, bỏ mặc Conor đứng một mình trước thằng Harry run rẩy, máu me.
Giờ tất cả mọi người trong nhà ăn đều nhìn Conor chằm chằm. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nó, tất cả những cặp mắt đều đổ về phía nó. Căn phòng im bặt, một sự lặng im quá đỗi lạ lùng khi có từng này đứa trẻ, và trong giây lát, trước khi thầy cô phá tan bầu không khí im lặng ấy - họ đã ở đâu thế? Có phải con quái vật đã khiến họ không thể trông thấy? Hay có phải mọi chuyện xảy ra quá nhanh? - nó có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua ô cửa sổ để ngỏ, một cơn gió thổi vài chiếc lá nhỏ, nhọn và dài xuống sàn.
Rồi những bàn tay người lớn đặt lên Conor, kéo lê nó đi.
“Trò có gì để nói không?” cô Hiệu trưởng hỏi.
Conor nhún vai.
“Tôi sẽ cần nhiều hơn một cái nhún vai đấy,” cô nói. “Trò đã gây chấn thương nghiêm trọng cho Harry.”
“Có phải em làm đâu,” Conor lầm bẩm.
“Cái gì cơ?” cô gay gắt nói.
“Không phải em làm mà,” Conor nói, rõ ràng hơn. “Là con quái vật đã làm thế.”
“Con quái vật,” cô Hiệu trưởng nói.
“Em còn không động đến Harry.”
Cô Hiệu trưởng chụm các ngón tay lại và đặt hai khuỷu tay lên bàn. Cô liếc về phía cô Kwan.
“Cả nhà ăn đều nhìn thấy trò đánh Harry, trò Conor,” cô Kwan nói. “Tất cả đều thấy trò xô ngã Harry. Tất cả đều thấy trò đẩy Harry lên một cái bàn. Tất cả đều thấy trò đập đầu Harry xuống sàn.” Cô Kwan rướn người tới trước. “Tất cả đều nghe trò hét lên về việc được nhìn thấy. Về việc không còn vô hình nữa.”
Conor lại chậm rãi duỗi gập hai tay. Tay nó lại ê ẩm. Giống hệt như sau khi phòng khách của bà bị phá nát.
“Cô hiểu lúc này trò cảm thấy giận dữ đến chừng nào,” cô Kwan nói, giọng dịu dần. “Ý cô là, thầy cô thậm chí còn chưa thể liên lạc với bất cứ vị phụ huynh hay người giám hộ nào của trò.”
“Bố em bay về Mỹ rồi,” Conor nói. “Còn bà em đã tắt chuông điện thoại để không làm mẹ mất ngủ.” Nó gãi gãi mu bàn tay. “Dù vậy, chắc bà em sẽ gọi lại cho cô đấy ạ.”
Cô Hiệu trưởng ngả người ra sau. “Theo nội quy của trường thì phải đuổi học ngay lập tức,” cô nói.
Conor cảm thấy dạ dày nó trì xuống, cảm thấy toàn thân nó như bị bao nhiêu gánh nặng kéo rũ xuống.
Nhưng rồi nó nhận ra cơ thể nó đang rủ xuống vì gánh nặng được trút bỏ.
Nó chợt hiểu ra, và cũng chợt thấy nhẹ nhõm, một cảm giác khuây khỏa mạnh mẽ đến nỗi nó suýt bật khóc, ngay trong văn phòng của cô Hiệu trưởng.
Nó sẽ bị trừng phạt. Cuối cùng nó cũng bị trừng phạt. Mọi chuyện sẽ lại hợp lý. Cô sẽ tống cổ nó.
Hình phạt sắp đến.
Cảm ơn Chúa. Cảm ơn chúa...
“Nhưng sao tôi có thể làm thế được?” cô Hiệu trưởng nói.
Conor sững lại.
“Làm sao tôi có thể làm vậy mà vẫn gọi mình là một giáo viên được?” cô nói. “Với tất cả những gì mà trò đang phải trải qua.” Cô cau mày. “Với tất cả những gì chúng ta biết về Harry.” Cô khẽ lắc đầu. “Sẽ có ngày chúng ta nói về chuyện này, Conor O’Malley. Và chúng ta sẽ còn nói về chuyện này, hãy tin như thế.” Cô bắt đầu xếp lại tập giấy tờ trên bàn. “Nhưng hôm nay thì không.” Cô nhìn nó lần cuối. “Trò còn những chuyện quan trọng hơn cần phải để tâm.”
Conor phải mất một lúc mới nhận ra được rằng mọi chuyện đã kết thúc. Rằng chuyện đến đây là hết. Nó sẽ chỉ bị thế thôi.
“Cô sẽ không trừng phạt em ạ?” nó nói.
Cô Hiệu trưởng dành cho nó một nụ cười đáng sợ, hay gần như thế, rồi cô nói gần như chính xác những gì bố đã nói. “Trừng phạt em để làm gì cơ chứ?”
Cô Kwan đưa nó trở về lớp. Họ đi ngang qua hai học sinh trong hành lang, cả hai đều dạt sang một bên tường để nó đi qua.
Cả lớp nó im bặt khi nó mở cửa bước vào, và chẳng ai, kể cả cô giáo, nói một từ nào trong lúc nó đi về bàn của mình. Lily, ngồi ở bàn bên cạnh, trông như sắp mở miệng nói gì đó. Nhưng rồi con bé im lặng.
Hết ngày hôm đó chẳng ai nói gì với nó.
Có những chuyện còn tồi tệ hơn cả việc trở thành kẻ vô hình, con quái vật từng nói, và nó đã đúng.
Conor không còn vô hình nữa. Giờ mọi người đều đã nhìn thấy nó.
Nhưng nó lại càng xa cách hơn bao giờ hết.