Một Mẩu Giấy
Vài ngày trôi qua. Rồi lại thêm vài ngày nữa. Cũng khó để nói rõ đã bao nhiêu ngày rồi. Với Conor, tất cả đều chỉ như một ngày dài, xám xịt. Nó sẽ thức dậy vào mỗi sáng và bà sẽ chẳng nói năng gì với nó, thậm chí chẳng nửa lời về cuộc điện thoại từ cô Hiệu trưởng. Nó sẽ tới trường, và ở đó cũng sẽ chẳng ai nói chuyện với nó. Nó sẽ vào viện thăm mẹ, và mẹ sẽ quá mệt mỏi để nói chuyện với nó. Bố sẽ gọi điện, và cũng sẽ chẳng có gì để nói với nó.
Cũng chẳng có tăm tích gì của con quái vật, kể từ vụ tấn công Harry tới giờ, mặc dù đã đến lúc Conor phải kể một câu chuyện đáp trả. Mỗi đêm, Conor lại chờ đợi. Mỗi đêm, con quái vật lại không xuất hiện. Có lẽ vì con quái vật hiểu rằng Conor chẳng biết phải kể chuyện gì. Hoặc rằng Conor có biết, nhưng sẽ từ chối kể.
Cuối cùng, Conor sẽ ngủ thiếp đi, và cơn ác mộng sẽ lại đến. Giờ nó gặp ác mộng mỗi lần đi ngủ, và còn tệ hơn lúc trước, nếu còn có thể tệ hơn được nữa. Nó sẽ choàng tỉnh và la hét ba đến bốn lần mỗi đêm, có lần tệ đến nỗi bà đã tới gõ cửa phòng nó để xem liệu nó có ổn hay không.
Dù vậy, bà cũng chẳng vào phòng.
Cuối tuần đến và nó dành toàn bộ thời gian trong viện, mặc dù loại thuốc mới của mẹ tác dụng rất chậm và trong lúc đó hai lá phổi của mẹ bắt đầu nhiễm trùng. Những cơn đau của mẹ cũng tệ hơn, nên phần lớn thời gian nếu không ngủ thì mẹ cũng chẳng được tỉnh táo cho lắm do thuốc giảm đau. Mỗi lần mẹ như vậy, bà Conor sẽ đuổi nó ra ngoài, và nó đã quá quen với việc lang thang quanh bệnh viện, có lần nó còn đưa một bà lão bị lạc tới đúng khoa X-quang.
Dịp cuối tuần, Lily và mẹ con bé cũng ghé qua thăm, nhưng Conor luôn đảm bảo chừng nào họ còn trong viện thì nó vẫn đứng đọc tạp chí ở cửa hàng quà tặng.
Rồi, bỗng chốc, nó lại tiếp tục tới trường. Nghe có vẻ lạ thường, nhưng thời gian vẫn cứ thế trôi đi theo phần còn lại của thế giới.
Phần thế giới chẳng phải chờ đợi ai.
Cô Marl đang trả bài tập “Viết về cuộc sống”. Trả bài cho những đứa có cuộc sống. Conor chỉ ngồi ở bàn của nó, tay chống cằm, nhìn đồng hồ. Vẫn còn tận hai tiếng rưỡi nữa mới đến 12:07. Mà thực ra thì cũng chẳng có gì quan trọng. Nó đã bắt đầu nghĩ rằng con quái vật sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Vậy thì, lại thêm một người nữa không nói chuyện với nó.
Này, nó nghe thấy một tiếng thì thầm ở đâu đó quanh mình. Chắc lại lấy nó ra làm trò đùa thôi. Nhìn Conor O’Malley mà xem, cứ ngồi ì ra đó như một thằng đần độn. Đúng là quái dị.
“Này,” nó lại nghe thấy, lần này dứt khoát hơn.
Nó nhận ra có ai đó đang thì thầm với nó.
Lily đang ngồi ở dãy bàn phía bên kia, chỗ con bé vẫn ngồi suốt bao nhiêu năm chúng đi học cùng nhau. Con bé liên tục ngước lên nhìn cô Marl, nhưng những ngón tay nó vẫn kín đáo giơ ra một mẩu giấy.
Một mẩu giấy cho Conor.
“Cầm lấy đi” con bé thì thầm từ khóe miệng, vẩy vẩy mẩu giấy.
Conor dõi theo xem cô Marl có đang nhìn hay không, nhưng cô còn đang bận rộn phê bình việc câu chuyện cuộc sống của Sully giống với một siêu anh hùng côn trùng nào đó đến lạ kỳ. Conor với tay sang dãy bàn bên kia và nhận lấy mẩu giấy.
Mẩu giấy như được gập lại đến cả trăm lần và quá trình mở nó ra chẳng khác gì tháo một nút thắt vậy. Nó nhìn Lily cau có, nhưng con bé vẫn đang giả vờ dõi theo cô giáo.
Conor miết phẳng mẩu giấy ra bàn và đọc. Từng ấy nếp gấp, mà chỉ có bốn dòng chữ.
Bốn dòng chữ, và cả thế gian bỗng lặng im.
Tớ xin lỗi vì đã nói với mọi người về chuyện mẹ cậu, dòng đầu tiên viết.
Tớ nhớ lúc được làm bạn với cậu, dòng thứ hai viết.
Cậu ổn chứ? dòng thứ ba viết.
Tớ thấy cậu mà, dòng thứ tư viết, chữ Tớ tô đậm cả trăm lần.
Nó đọc lại mẩu giấy một lần nữa. rồi một lần nữa.
Nó quay sang nhìn Lily trong khi con bé đang bận bịu nhận đủ những lời tán dương từ cô Marl, nhưng nó có thể thấy con bé đang thẹn đến đỏ bừng cả mặt, và không phải chỉ vì những điều cô Marl đang nói.
Cô Marl đi tiếp, khẽ lướt qua chỗ Conor.
Khi cô đã đi khỏi, Lily quay sang nhìn nó. Nhìn thẳng vào mắt nó.
Và con bé nói đúng. Con bé thấy nó, thực sự thấy nó.
Nó phải nuốt khan một cái trước khi có thể nói.
“Lily...” nó cất tiếng, nhưng cửa lớp bật mở và thư ký nhà trường bước vào, gật đầu ra hiệu với cô Marl và thì thầm gì đó với cô.
Cả hai người họ đều quay ra nhìn Conor.