← Quay lại trang sách

100 Năm

Bà Conor dừng lại trước cửa phòng bệnh của mẹ.

“Bà không vào ạ?” Conor hỏi.

Bà lắc đầu. “Bà sẽ xuống phòng chờ,” bà nói, và để nó vào một mình.

Nó cảm thấy ruột gan nhộn nhạo nghĩ về thứ có lẽ nó sẽ thấy trong phòng. Trước giờ họ chưa từng lôi nó ra khỏi trường bao giờ, không phải vào giữa ngày, kể cả lần mẹ phải nhập viện vào dịp lễ Phục sinh năm ngoái.

Những câu hỏi vụt qua tâm trí nó.

Những câu hỏi mà nó lờ đi.

Nó đẩy cánh cửa mở, lo sợ điều tồi tệ nhất.

Nhưng mẹ vẫn tỉnh, giường của mẹ được dựng lên ở tư thế ngồi. Hơn nữa, mẹ đang mỉm cười, và trong giây lát, tim Conor loạn nhịp. Hẳn việc điều trị đã có tác dụng. Cây thủy tùng đã chữa lành cho mẹ. Con quái vật đã chữa lành cho mẹ...

Rồi nó nhận thấy nụ cười kia không tương xứng với đôi mắt của mẹ. Được gặp nó mẹ rất vui, nhưng mẹ cũng hoảng sợ. Và buồn. Và nó chưa bao giờ thấy mẹ mệt mỏi hơn thế, việc đó nói lên rất nhiều điều.

Và họ sẽ không lôi nó khỏi trường chỉ để nói với nó rằng mẹ đã cảm thấy khỏe hơn một chút.

“Chào con, con trai,” mẹ nói, và khi mẹ nói câu ấy, mắt mẹ ứ lệ và nó có thể nghe thấy giọng mẹ khàn đặc.

Conor có thể cảm thấy cơn giận bắt đầu từ từ dâng lên trong nó.

“Lại đây nào,” mẹ nói, vỗ vỗ lên phần ga trải giường kế bên.

Dù vậy, thay vì ngồi xuống đó, nó thả mình xuống một cái ghế cạnh giường bệnh của mẹ.

“Con sao rồi, cưng?” mẹ hỏi, giọng yếu ớt, hơi thở của mẹ còn run rẩy hơn cả hôm qua. Hôm nay dường như có thêm nhiều ống cắm vào người mẹ hơn, truyền cho mẹ thuốc và không khí và ai biết còn thứ gì khác nữa? Mẹ không quấn khăn, da đầu mẹ trơ trụi và trắng ởn dưới ánh đèn huỳnh quang trong phòng bệnh. Conor cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ phải tìm thứ gì che chắn, bảo vệ da đầu mẹ, trước khi ai khác kịp trông thấy chỗ đó yếu ớt đến nhường nào.

“Có chuyện gì thế ạ?” nó hỏi. “Sao bà lại đón con ở trường?”

“Mẹ muốn gặp con,” mẹ nói, “và do moóc phin cứ đưa mẹ đến thế giới thực ảo lẫn lộn kia, mẹ không biết sau này mình còn cơ hội không.”

Conor khoanh chặt hai tay trước ngực. “Thỉnh thoảng vào buổi tối mẹ vẫn tỉnh táo đấy thôi,” nó nói. “Tối mẹ gặp con cũng được.”

Nó biết đó là một câu hỏi. Nó cũng biết là mẹ biết.

Và bởi vậy nó biết khi mẹ lại lên tiếng tức là mẹ đang trả lời câu hỏi của nó.

“Mẹ muốn gặp con bây giờ, Conor,” mẹ nói, một lần nữa giọng mẹ khàn đặc và mắt mẹ đẫm lệ.

“Đây là cuộc nói chuyện đấy, phải không ạ?” Conor nói, giọng nó gay gắt hơn chủ định. “Đây là...”

Nó không nói hết câu.

“Nhìn mẹ này, con trai,” mẹ nói, bởi nó đang nhìn chằm chằm xuống sàn. Chậm rãi, nó ngước lên nhìn mẹ. Mẹ gắng gượng nở một nụ cười vô cùng mệt mỏi, và nó thấy mẹ nằm lún sâu dưới đống gối, như thể mẹ không còn đủ sức để ngẩng đầu lên. Nó nhận ra họ đã dựng giường lên bởi nếu không có lẽ mẹ sẽ chẳng nhìn được nó.

Mẹ hít một hơi thật sâu để nói, nhưng lại bật ra một cơn ho dữ dội, kinh khủng. Mất một hồi lâu mẹ mới có thể nói được.

“Sáng nay mẹ vừa nói chuyện với bác sĩ,” mẹ nói, giọng yếu ớt. “Conor, phương thức điều trị mới không có tác dụng.”

“Loại thuốc làm từ cây thủy tùng ạ?”

“Phải.”

Conor cau mày. “Làm sao mà nó không có tác dụng được?”

Mẹ nuốt khan. “Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Conor. Loại thuốc ấy cũng chỉ là hy vọng mong manh mà thôi. Và giờ mẹ lại bị nhiễm trùng...”

“Nhưng làm sao mà nó không có tác dụng cơ chứ?” Conor lại nói, như thể nó đang hỏi một ai đó khác.

“Mẹ biết,” mẹ bảo, nụ cười buồn bã của mẹ vẫn còn đó. “Mỗi ngày nhìn cây thủy tùng ấy, mẹ lại cảm giác như ngoài kia mình có một người bạn sẵn lòng giúp đỡ khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.”

Conor vẫn khoanh chặt hai tay. “Nhưng nó đâu có được tích sự gì”

Mẹ khẽ lắc đầu. vẻ mặt mẹ dầy lo lắng, và Conor hiểu rằng mẹ đang lo lắng cho nó.

“Vậy giờ chuyện gì sẽ xảy ra?” Conor hỏi. “Phương thức chữa trị tiếp theo là gì ạ?”

Mẹ không trả lời. Một cách nào đó như thể cũng là câu trả lời.

Nhưng Conor vẫn nói lên thành tiếng. “Không còn cách chữa trị nào nữa.”

“Mẹ xin lỗi, con trai,” mẹ nói, lúc này những giọt nước mắt đã trào khỏi hàng mi của mẹ, mặc dù nụ cười mẹ vẫn giữ trên môi. “Cả cuộc đời mẹ chưa bao giờ cảm thấy có lỗi thế này.”

Conor lại dán mắt xuống sàn. Cảm giác như nó không thể thở nổi, như cơn ác mộng đang bóp nghẹt từng hơi thở trong cơ thể nó. “Mẹ nói nó sẽ có tác dụng,” Conor nói, giọng hổn hển.

“Mẹ biết.”

“Mẹ đã nói thế. Mẹ đã tin là nó sẽ có tác dụng.”

“Mẹ biết.”

“Mẹ nói dối,” Conor nói, ngẩng đầu lên nhìn mẹ. “Suốt quãng thời gian qua mẹ đã nói dối.”

“Mẹ thực lòng tin là nó sẽ có tác dụng,” mẹ nói. “Có lẽ đó là lý do mẹ còn ở đây lâu đến vậy, Conor. Mẹ tin để con cũng tin.”

Mẹ với sang để nắm lấy tay nó, nhưng nó dịch tay đi.

“Mẹ đã nói dối,” nó lại nói.

“Mẹ nghĩ, sâu thẳm trong tim, con vốn đã biết,” mẹ bảo. “Phải vậy không?”

Conor không trả lời.

“Con tức giận cũng phải thôi, con yêu,” mẹ nói. “Thật đấy.” Mẹ khẽ bật cười. “Nói thật, mẹ cũng tức giận lắm. Nhưng mẹ muốn con biết một điều, Conor, một điều rất quan trọng. Con đang nghe mẹ nói chứ?”

Mẹ lại với tay sang chỗ nó ngồi. Và sau giây lát, nó để mẹ nắm lấy bàn tay nó, nhưng cái nắm tay của mẹ thật yếu ớt, quá yếu ớt.

“Con muốn giận dữ bao nhiêu cũng được,” mẹ nói. “Đừng để ai khác nói con không được giận dữ. Không phải bà con, không phải bố con, không ai cả. Và nếu con muốn đập phá, thì vì Chúa, con hãy đập thật mạnh tay vào.”

Nó không thể nhìn mẹ. Nó không thể.

“Và nếu, một ngày nào đó,” mẹ nói, giờ đã bật khóc thật, “con nhớ lại và cảm thấy buồn vì đã tức giận, nếu con thấy buồn vì đã giận mẹ đến nỗi con không thể nói chuyện với mẹ, thì con hãy biết rằng, Conor, con phải biết rằng điều đó là hoàn toàn bình thường. Hoàn toàn bình thường. Rằng mẹ biết. Mẹ biết, con hiểu chứ? Mẹ biết tất cả những điều con muốn nói với mẹ mà không cần con phải cất lên thành lời. Con hiểu chứ?”

Nó vẫn không thể nhìn mẹ. Nó không thể ngẩng đầu lên, đầu nó nặng trĩu. Nó như đang bị gập đôi, như đang bị bẻ làm hai.

Nhưng nó gật đầu.

Nó nghe tiếng mẹ thở một hơi dài, khò khè, và nó cảm thấy được trong đó sự nhẹ nhõm, cũng như kiệt sức. “Mẹ xin lỗi, con trai,” mẹ nói. “Mẹ cần thêm thuốc giảm đau.”

Nó thả tay mẹ ra. Mẹ với tay sang và ấn nút trên cái máy mà các bác sĩ đã lắp để truyền cho mẹ những loại thuốc giảm đau liều cao đến mức sau đó mẹ chẳng thể tỉnh táo nổi nữa. Sau khi nhấn nút, mẹ lại nắm tay nó.

“Mẹ ước mẹ có một trăm năm,” mẹ bảo, thật khẽ. “Một trăm năm mẹ có thể dành cả cho con.”

Nó không trả lời mẹ. Vài giây sau, thuốc giảm đau đưa mẹ chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng chẳng sao.

Hai mẹ con nó đã có cuộc nói chuyện ấy.

Cũng chẳng còn gì để nói thêm nữa.

“Conor?” bà nói, thò đầu qua cửa, sau một lúc Conor cũng chẳng biết là bao lâu.

“Cháu muốn về nhà,” nó thì thầm.

“Conor...”

“Nhà của cháu?” nó nói, ngẩng đâu lên, hai mắt đỏ lừ, vì đau buồn, vì xấu hổ, v ì giận dữ. “Ngôi nhà có cây thủy tùng.”