← Quay lại trang sách

Ông Được Cái Tích Sự Gì Chứ?

“Bà quay lại bệnh viện đây, Conor,” bà nói, thả Conor xuống trước nhà nó. “Bà không muốn bỏ mẹ cháu lại một mình thế này. Cháu cần gì mà quan trọng thế?”

“Cháu cần làm một việc,” Conor nói, nhìn ngôi nhà nó đã sống cả cuộc đời. Trông ngôi nhà trống rỗng và lạ lẫm, dù nó mới đi chưa được bao lâu.

Nó nhận ra ngôi nhà này có thể sẽ không bao giờ còn là nhà của nó nữa.

“Một tiếng nữa bà sẽ quay lại đón cháu,” bà bảo. “Chúng ta sẽ ăn tối ở bệnh viện.”

Conor không còn nghe bà nói nữa. Nó đã đóng cửa xe lại.

“Một tiếng thôi đấy,” bà nói vọng qua cánh cửa xe đã đóng.

“Cháu sẽ muốn ở trong viện tối nay đấy.”

Conor vẫn tiếp tục bước lên bậc thềm trước nhà của nó.

“Conor?” bà lại gọi với theo nó. Nhưng nó không quay lại.

Nó gần như không nghe thấy tiếng bà đánh xe ra đường rồi lái đi.

Bên trong, ngôi nhà sực nức mùi bụi bặm và bí bức. Nó còn chẳng buồn đóng cửa lại sau lưng. Nó xộc thẳng vào bếp và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kia là nhà thờ trên đồi. Và kia là cây thủy tùng đứng canh bên khu nghĩa địa nhà thờ.

Conor tiến ra khu vườn sau nhà. Nó nhảy lên chiếc bàn ngoài vườn nơi mùa hè mẹ vẫn thường ngồi uống rượu Pimm’s, rồi nó trèo qua hàng rào sau nhà. Nó đã không còn trèo qua hàng rào như thế này nữa từ hồi nó còn rất, rất nhỏ, từ thời xa xưa bố đã phạt nó vì hành động đó. Chỗ hàng rào thép gai bị đứt đoạn vẫn còn đó bên đường ray tàu hỏa, và nó lách mình qua, làm rách mất áo, nhưng nó chẳng màng.

Nó băng qua đường ray, chẳng thèm kiểm tra xem liệu có đoàn tàu nào sắp tới không, trèo qua một hàng rào nữa, và nhận thấy mình đang đứng dưới chân đồi dẫn lên nhà thờ. Nó nhảy vọt qua dãy tường đá thấp bao quanh nhà thờ và leo lên dốc qua những bia mộ, mắt vẫn không rời khỏi cái cây.

Và suốt thời gian đó, cái cây vẫn chỉ là một cái cây.

Conor bắt đầu chạy.

“Dậy đi!” nó bắt đầu hét lên trước cả khi nó kịp tới chỗ cái cây. “DẬY ĐI!”

Nó chạy tới thân cây và bắt đầu đạp lia lịa. “Tôi nói, dậy đi! Tôi không quan tâm bây giờ là mấy giờ!”

Nó lại đạp cái cây lần nữa.

Và mạnh hơn.

Rồi lại đạp một lần nữa.

Và cái cây bước ra khỏi vị trí, nhanh đến mức Conor mất thăng bằng và ngã ra.

Cứ tiếp tục làm thế thì ngươi sẽ bị thương đấy, con quái vật nói, hiện ra lù lù trước mặt Conor.

“Loại thuốc ấy không có tác dụng!” Conor hét lên trong khi đứng dậy. “Ông nói cây thủy tùng sẽ chữa lành cho mẹ, nhưng nó không có tác dụng!”

Ta nói nếu mẹ ngươi có thể chữa được, thì cây thủy tùng sẽ chữa cho bà ấy, con quái vật nói. Có vẻ như mẹ ngươi vô phương cứu chữa.

Cơn tức giận bùng lên càng lúc càng dữ dội trong ngực Conor, tim nó đập thình thịch vào lồng ngực. Nó tấn công hai chân con quái vật, đập liên hồi hai bàn tay lên lớp vỏ cây, khiến bản thân bầm giập gần như ngay lập tức. “Chữa cho mẹ đi! Ông phải chữa cho mẹ!”

Conor, con quái vật nói.

“Nếu ông không chữa cho mẹ thì ông được cái tích sự gì chứ?” Conor nói, đấm túi bụi. “Ngoài kể mấy câu chuyện ngu độn và làm tôi gặp không biết bao nhiêu rắc rối và khiến mọi người nhìn tôi như thể tôi bị bệnh gì...”

Nó dừng lại bởi con quái vật đã hạ tay xuống và nhấc nó lên giữa không trung.

Chính ngươi đã gọi ta đến, Conor O’Malley, nó nói, nghiêm túc nhìn thằng bé. C hính ngươi là người nắm giữ câu trả lời cho những câu hỏi ấy.

“Nếu tôi gọi ông,” Conor nói, mặt đỏ bừng bừng, những giọt nước mắt nó không hề nhận thấy đang giận dữ tuôn dài trên má, “thì là để ông cứu mẹ! Để ông chữa cho mẹ!”

Những tán lá của con quái vật chợt xào xạc, như được lay động bởi ngọn gió tạo thành từ một tiếng thở dài chậm rãi.

Ta không tới để chữa cho mẹ ngươi, con quái vật nói. Ta tới để chữa cho ngươi.

“Tôi sao?” Conor nói, ngừng giãy giụa trong lòng bàn tay của con quái vật. “Tôi không cần được chữa trị. Mẹ tôi mới là người...”

Nhưng nó không thể nói ra. Kể cả bây giờ nó cũng không thể nói ra. Kể cả khi hai mẹ con đã có cuộc nói chuyện ấy. Kể cả khi nó vẫn luôn biết điều đó. Bởi dĩ nhiên nó đã luôn biết, dĩ nhiên nó đã biết, mặc cho nó có muốn không tin đến mấy, dĩ nhiên nó biết. Nhưng nó vẫn không thể nói ra.

Không thể nói ra rằng mẹ sắp...

Nó vẫn đang khóc tức tưởi và thấy không thở nổi. Cảm giác như mình đang bị bửa ra làm đôi, như cả thân thể đang xoắn lại.

Nó ngước lên nhìn con quái vật. “Giúp tôi với,” nó thì thào.

Đã đến lúc, con quái vật nói, cho câu chuyện thứ tư.

Conor thét lên giận dữ. “Không! Tôi không có ý đó! Còn có những chuyện quan trọng hơn đang xảy ra!”

Đúng vậy, con quái vật nói. Đúng là như vậy.

Con quái vật mở bàn tay còn rảnh rang ra.

Màn sương lại vây quanh họ.

Và một lần nữa, họ lại ở giữa cơn ác mộng.