Câu Chuyện Thứ Tư
Kể cả khi đang được giữ trong lòng bàn tay vĩ đại, mạnh mẽ của con quái vật, Conor vẫn có thể cảm thấy nỗi kinh hãi đang ngấm dần vào nó, có thể cảm thấy cái tối tăm của cơn ác mộng bắt đầu trào dâng trong hai lá phổi và bóp nghẹt chúng, có thể cảm thấy bụng dạ mình từ từ chùng xuống...
“Không!” nó hét lên, lại giãy giụa, nhưng con quái vật giữ chặt lấy nó. “Không! Làm ơn!”
Ngọn đôi, nhà thờ, khu nghĩa địa đều đã biến mất, thậm chí cả mặt trời cũng mất tăm, bỏ lại họ giữa bóng tối lạnh lẽo, thứ bóng tối đã bám lấy nó kể từ khi mẹ nhập viện lần đầu tiên, từ trước khi mẹ bắt đầu quá trình điều trị khiến tóc mẹ rụng đi, từ trước khi mẹ bị cúm mãi không khỏi cho đến lúc đi khám và nhận ra đó không phải là cúm, thậm chí từ trước đó khi mẹ bắt đầu phàn nàn rằng mẹ cảm thấy mệt mỏi đến nhường nào, từ trước tất cả những lúc ấy, từ biết bao lâu nay, cảm giác như cơn ác mộng vẫn luôn tồn tại, luôn lén lút bám theo nó, bao vây lấy nó, cô lập nó, khiến nó đơn độc.
Cảm giác như nó vẫn luôn kẹt bên trong.
“Hãy đưa tôi ra khỏi đây!” nó hét lên. “Làm ơn!”
Đã đến lúc, con quái vật lặp lại, cho câu chuyện thứ tư.
“Tôi chẳng biết câu chuyện nào cả!” Conor nói, tâm trí nó tròng trành vì sợ hãi.
Nếu ngươi không kể, con quái vật nói, ta sẽ phải kể câu chuyện này cho ngươi. Con quái vật dí sát mặt vào Conor. Và hãy tin ta đi, ngươi không muốn thế đâu.
“Làm ơn,” Conor lại nói. “Tôi phải quay về với mẹ tôi.”
Nhưng, con quái vật nói, quay đầu về phía bóng đêm, mẹ ngươi đã ở đây rồi.
Con quái vật đột ngột đặt nó xuống, gần như thả nó rơi xuống đất, và Conor lồm cồm bò về phía trước.
Nó nhận ra mặt đất lạnh giá dưới đôi bàn tay, nhận ra khung cảnh nơi nó đang ở, ba phía bao quanh là khu rừng tăm tối, rậm rạp, nhận ra phía thứ tư, một vách đá, đổ xuống màn đêm còn mịt mù hơn cả.
Và đứng ở bờ vực, là mẹ nó.
Mẹ đang quay lưng về phía nó, nhưng đầu thì ngoái nhìn ra sau, mỉm cười. Trông mẹ yếu ớt hệt như lúc ở trong viện vậy, nhưng mẹ lặng lẽ vẫy tay với nó.
“Mẹ!” Conor thét lên, cảm thấy người nặng trĩu chẳng thể đứng nổi, giống như mỗi khi cơn ác mộng bắt đầu. “Mẹ tránh xa chỗ đó ra!”
Mẹ không nhúc nhích, mặc dù trông mẹ có chút lo lắng khi nghe nó nói.
Conor lê mình về phía trước, cố gắng hết sức. “Mẹ, mẹ phải chạy đi!”
“Mẹ ổn mà, con yêu,” mẹ nói. “Không có gì đáng lo cả.”
“Mẹ, chạy đi! Con xin mẹ, chạy đi!
“Nhưng con yêu, không có...”
Mẹ ngừng nói và quay đầu về phía bờ vực, như thể mẹ nghe thấy tiếng gì đó.
“Không,” Conor thì thầm với chính mình. Nó cố lết tới trước thêm một chút nữa, nhưng mẹ ở xa quá, quá xa để đến kịp, và nó cảm thấy thật nặng nề...
Một âm thanh trầm đục từ dưới vực vọng lên. Một tiếng động ầm ầm, dội vang.
Như thể thứ gì đó to lớn đang di chuyển bên dưới.
Thứ gì đó vĩ đại hơn cả thế gian này.
Và thứ đó đang trèo lên vách đá.
“Conor?” mẹ hỏi, quay đầu lại nhìn nó.
Nhưng Conor biết. Quá muộn rồi.
Con quái vật thực sự đang tới.
“Mẹ!” Conor hét lên, cố vực mình đứng dậy, chống cự lại sức nặng vô hình đang ghìm chặt nó xuống. “MẸ!”
“Conor!” mẹ hét, lùi lại khỏi bờ vực.
Nhưng tiếng ầm ầm mỗi lúc một lớn. Và lớn dần. Và tiếp tục lớn dần.
“MẸ!”
Nó biết nó sẽ không thể tới đó kịp.
Bởi với một tiếng gầm rú, từ trong làn khói của màn đêm tối tăm tột cùng, hai nắm tay khổng lồ vọt lên khỏi vách đá. Chúng lơ lửng trong không trung hồi lâu, ngay phía trên mẹ trong khi mẹ đang cố bò đi.
Nhưng mẹ quá yếu ớt, quá đỗi yếu ớt...
Và cả hai nắm tay cùng nhào xuống một lúc trong một cú vồ đầy bạo tàn và tóm lấy mẹ, kéo mẹ xuống vực.
Và cuối cùng, Conor cũng có thể chạy.
Thét lên một tiếng, nó lao vụt qua không trung, nhanh đến nỗi nó suýt ngã nhào, và nó ném mình về phía mẹ, về phía đôi bàn tay mẹ đang với lên khi hai nắm tay đen tối kéo mẹ xuống vực thẳm.
Và tay nó tóm được tay mẹ.
Đây chính là cơn ác mộng. Đây chính là cơn ác mộng đã khiến nó thức dậy và la hét mỗi tối. Cơn ác mộng đang diễn ra, ngay lúc này, ngay tại đây.
Nó đang ở bờ vực, gắng gượng, dùng hết sức bình sinh để níu chặt lấy tay mẹ, cố gắng giữ để mẹ không bị kéo xuống màn đêm tăm tối, bị sinh vật bên dưới bờ vực kéo xuống.
Kẻ mà giờ nó có thể trông thấy toàn bộ.
Con quái vật đích thực, con quái vật mà nó thực sự khiếp sợ, con quái vật nó đã tưởng sẽ gặp khi cây thủy tùng xuất hiện lần đầu tiên, con quái vật thực sự trong cơn ác mộng, được tạo nên từ khói và tro và ngọn lửa hắc ám, nhưng sở hữu những cơ bắp đích thực, sức mạnh đích thực, đôi mắt đỏ rực đích thực lườm lại nó cùng hàm răng lóe sáng chỉ chực ăn tươi nuốt sống mẹ. Tôi từng thấy những thứ kinh khủng hơn, Conor đã nói với cây thủy tùng vào cái đêm đầu tiên.
Và đây chính là thứ kinh khủng đó.
“Cứu mẹ, Conor!” mẹ hét lên. “Đừng buông tay!”
“Con không buông đâu!” Conor hét lên đáp lại. “Con hứa!”
Con quái vật trong cơn ác mộng gầm lên và kéo mạnh hơn, hai nắm tay nó siết chặt lấy cơ thể mẹ.
Và mẹ bắt đầu tuột khỏi tay Conor.
“Không!” nó la lớn.
Mẹ hét lên kinh hãi. “Xin con, Conor! Giữ chặt lấy mẹ!
“Con không thả ra đâu!” Conor hét. Nó quay đầu lại nhìn cây thủy tùng, đang đứng đó, chẳng hề nhúc nhích. “Giúp tôi với! Tôi không thể giữ được mẹ!”
Nhưng cái cây chỉ đứng đó, dõi theo.
“Conor!” mẹ hét lên.
Và tay mẹ đang tuột dần.
“Conor!” mẹ lại hét.
“Mẹ!” nó gào lên, tóm chặt hơn nữa.
Nhưng hai tay mẹ cứ thế tuột dần khỏi tay nó, và mẹ mỗi lúc một nặng thêm, con quái vật trong cơn ác mộng cứ thế kéo mẹ xuống mỗi lúc một mạnh hơn.
“Mẹ tuột tay mất!” mẹ hét.
“KHÔNG!” nó gào lên.
Nó ngã dúi tới trước vì sức nặng của mẹ và hai nắm tay trong cơn ác mộng đang kéo mẹ xuống.
Mẹ lại hét lên.
Rồi lại hét lên.
Và mẹ quá nặng, nặng đến vô cùng.
“Làm ơn,” Conor thì thào với chính nó. “Làm ơn?”
Và đây, nó nghe tiếng cây thủy tùng cất lên từ phía sau, là câu chuyện thứ tư.
“Im đi!” Conor hét lớn. “Giúp tôi với!”
Đấy chính là sự thật về Conor O’Malley.
Và mẹ đang hét lên.
Và mẹ đang tuột dần.
Thật quá khó để giữ lấy mẹ.
Bây giờ hoặc không bao giờ, cây thủy tùng nói. Ngươi phải nói ra sự thật.
“Không!” Conor nói, giọng nó nghẹn ngào.
Ngươi phải nói.
“Không!” Conor lại nói, nhìn xuống gương mặt mẹ...
Khi sự thật chợt ùa đến...
Khi cơn ác mộng lên đến đỉnh điểm...
“Không!” Conor hét lên một lần nữa.
Và mẹ nó rơi xuống vực.