← Quay lại trang sách

Phần Còn Lại Của Câu Chuyện Thứ Tư

Đây chính là khoảnh khắc nó thường thức giấc. Khi mẹ rơi, la hét, tuột khỏi nắm tay của nó, xuống vực thẳm, bị cơn ác mộng bắt đi, biến mất mãi mãi, đây chính là lúc nó thường bật dậy trên giường, mồ hôi đầm đìa, tim đập nhanh đến mức nó nghĩ mình sẽ chết.

Nhưng lần này nó không tỉnh dậy.

Cơn ác mộng vẫn vây quanh nó. Cây thủy tùng vẫn sừng sững sau lưng nó.

Câu chuyện vẫn chưa được kể, cây thủy tùng nói.

“Đưa tôi ra khỏi đây,” Conor nói, run rẩy bò dậy. “Tôi cần gặp mẹ tôi.”

Bà ấy không còn ở đây nữa, Conor, con quái vật đầu tiên của nó nói. Ngươi đã thả tay bà ấy ra.

“Đây chỉ là một cơn ác mộng,” Conor nói, thở hổn hển. “Đây không phải là sự thật.”

Đây là sự thật, con quái vật nói. Ngươi biết đây là sự thật. Ngươi đã buông mẹ ngươi ra.

“Mẹ đã tuột khỏi tay tôi,” Conor nói. “Tôi không thể giữ lấy mẹ thêm nữa. Mẹ quá nặng?

Và thế là ngươi buông bà ấy ra.

“Mẹ đã tuột khỏi tay tôi!” Conor nói, gân giọng lên, gần như trong tuyệt vọng. Đám bụi bặm và tro tàn đã bắt mẹ nó đi giờ đang quay trở lại trên vách đá thành từng cuộn khói, nó không thể không hít vào đám khói ấy. Khói xộc vào miệng và mũi nó như không khí, lấp đầy nó, bóp nghẹt nó. Nó phải vật lộn chỉ để thở.

Ngươi đã buông bà ấy ra, con quái vật nói.

“Tôi không buông mẹ ra!” Conor hét lớn, giọng nó vỡ ra. “Mẹ đã tuột khỏi tay tôi!”

Ngươi phải nói sự thật bằng không ngươi sẽ không bao giờ thoát ra được khỏi cơn ác mộng này, con quái vật nói, hiện ra lù lù đầy dữ tợn trên đầu Conor, giọng đáng sợ hơn bao giờ hết. Ngươi sẽ mắc kẹt một mình ở đây cả đời.

“Làm ơn hãy để tôi đi!” Conor hét lên, cố gắng lùi lại. Nó la lên kinh hãi khi trông thấy những cuộn khói của cơn ác mộng đã cuốn lấy chân nó. Chúng kéo nó ngã xuống và bắt đầu cuộn lên quanh hai tay nó. “Cứu tôi với!”

Hãy nói ra sự thật! con quái vật nói, giọng trở nên lạnh lùng và khiếp đảm. Nói sự thật hoặc ở lại đây mãi mãi.

“Sự thật nào cơ?” Conor hét lớn, tuyệt vọng chống lại những cuộn khói. “Tôi không hiểu ý ông là gì!”

Khuôn mặt con quái vật chợt vươn ra từ màn đêm tăm tối, chỉ cách mặt Conor vài phân.

Ngươi có biết, con quái vật nói, giọng trầm đục và đe dọa.

Và bỗng nhiên mọi thứ im bặt.

Bởi lẽ, đúng vậy, Conor biết.

Nó vẫn luôn biết.

Sự thật.

Sự thật đích thực. Sự thật trong cơn ác mộng.

“Không,” nó thì thào, trong khi bóng tối bắt đầu quấn quanh cổ nó. “Không, tôi không thể.”

Ngươi phải nói.

“Tôi không thể?” Conor lại nói.

Ngươi có thể, con quái vật nói, và giọng nó thay đổi. Như biểu hiện một điều gì đó.

Biểu hiện của lòng tốt.

Mắt Conor giờ ứ lệ. Những giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má và nó không thể ngăn chúng lại, thậm chí không thể quệt đi bởi những cuộn khói trong cơn ác mộng giờ đang trói lấy nó, gần như đã chiếm đoạt toàn bộ cơ thể nó.

“Làm ơn đừng ép tôi,” Conor nói. “Làm ơn đừng bắt tôi nói ra điều đó.”

Ngươi đã buông bà ấy ra, con quái vật nói.

Conor lắc đầu. “Làm ơn...”

Ngươi đã buông bà ấy ra, con quái vật lại nói.

Conor nhắm chặt mắt lại.

Nhưng rồi nó gật đầu.

Ngươi đã có thể giữ mẹ ngươi lâu hơn, con quái vật nói, nhưng ngươi đã để bà ấy rơi xuống. Ngươi đã lỏng tay và để cơn ác mộng mang bà ấy đi.

Conor lại gật đầu một lần nữa, gương mặt nó nhăn nhó vì cơn đau và những giọt nước mắt nức nở.

Ngươi muốn bà ấy rơi xuống.

“Không,” Conor cất tiếng dưới những hàng lệ dày.

Ngươi muốn bà ấy đi.

“Không!”

Ngươi phải nói ra sự thật và ngươi phải nói ra sự thật ngay bây giờ, Conor O’Malley. Nói đi. Ngươi phải nói.

Conor lại lắc đầu, miệng mím chặt, nhưng nó có thể cảm nhận lồng ngực nó bỏng rát, như một ai đó đã nhóm lên trong đó ngọn lửa, một mặt trời bé nhỏ, bùng cháy và thiêu rụi cơ thể nó từ bên trong.

“Tôi sẽ chết mất nếu nói ra,” nó hổn hển.

Ngươi sẽ chết nếu không nói ra, con quái vật nói. Ngươi phải nói.

“Tôi không thể?”

Người đã buông bà ấy ra. Tại sao?

Bóng tối giờ đang vây lấy mắt Conor, bít chặt mũi nó và xộc vào miệng nó. Nó hớp lấy hớp để từng hơi thở nhưng không thể. Bóng tối đang bóp nghẹt nó. Bóng tối đang giết chết nó...

Tại sao, Conor? con quái vật gằn giọng nói. Nói với ta TẠI SAO! Trước khi quá muộn!

Và ngọn lửa trong lồng ngực Conor bỗng bùng lên, bỗng thiêu cháy như thể muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé. Đó là sự thật, nó biết đó là sự thật. Cổ họng nó bắt đầu cất lên một tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ dần dần bật ra thành một tiếng khóc và rồi thành một tiếng thét lớn không lời, nó há miệng và ngọn lửa phụt ra, phụt ra hòng thiêu rụi mọi thứ, bắn tung vào bóng tối, vào cả cây thủy tùng, thiêu cháy cái cây cùng phần còn lại của cả thế giới, thiêu cháy ngược lại vạn vật trong khi Conor hét và hét và hét, trong đau đớn và sầu muộn...

Và rồi nó nói ra.

Nó nói ra sự thật.

Nó kể phần còn lại của câu chuyện thứ tư.

“Tôi không thể chịu đựng được nữa!” nó la lớn trong khi ngọn lửa đang hừng hực cháy quanh nó. “Tôi không thể chịu được khi biết rằng mẹ sẽ ra đi! Tôi chỉ muốn mọi chuyện kết thúc! Tôi muốn nó kết thúc.”

Và rồi ngọn lửa nuốt trọn cả thế giới, quét sạch vạn vật, quét theo cả thằng bé.

Nó chào đón ngọn lửa mà thấy nhẹ nhõm, bởi lẽ, cuối cùng, đây chính là hình phạt nó đáng phải chịu.