← Quay lại trang sách

Cuộc Sống Sau Cái Chết

Conor mở mắt ra. Nó đang nằm ở thảm cỏ trên đỉnh đồi sau nhà.

Nó vẫn còn sống.

Cũng là tình cảnh tệ nhất có thể xảy ra.

“Sao nó không giết tôi?” nó rên rỉ, hai tay bưng lấy mặt. “Tôi đáng phải chịu những gì tối tệ nhất.”

Thật vậy sao? con quái vật hỏi, sừng sững phía trên thằng bé.

“Tôi đã nghĩ như thế rất lâu,” Conor vật vã thốt lên từng lời, chậm rãi, đau đớn. “Tôi vẫn luôn biết mẹ sẽ không qua khỏi, gần như từ khi mọi chuyện bắt đầu. Mẹ nói mẹ sẽ khỏe lại bởi đó là điều mà tôi muốn nghe. Và tôi tin mẹ. Nhưng thực chất tôi không hề tin.”

Phải, con quái vật nói.

Conor nuốt khan, vẫn vật lộn với từng câu chữ. “Và tôi bắt đầu nghĩ tôi muốn mọi chuyện kết thúc đến nhường nào. Tôi muốn dừng suy nghĩ về chuyện đó. Tôi không thể chịu đựng được sự chờ đợi. Tôi không thể chịu đựng được cảm giác đơn độc nó đem lại.”

Giờ nó thực sự bắt đầu khóc, nó nghĩ mình chưa từng khóc nhiều như thế này, khóc nhiều hơn cả khi nó phát hiện ra căn bệnh của mẹ.

Và một phần trong ngươi mong ước mọi chuyện sẽ kết thúc, con quái vật nói, kể cả khi điều đó có nghĩa ngươi sẽ mất đi mẹ của mình.

Conor gật đầu, gần như không thể cất tiếng.

Và thế là những cơn ác mộng bắt đầu. Cơn ác mộng luôn luôn kết thúc với...

Tôi buông mẹ ra , Conor thốt lên. “Tôi đã có thể giữ lâu hơn nữa nhưng tôi lại buông mẹ ra.”

Và đó, con quái vật nói, chính là sự thật.

“Nhưng tôi không hề cố ý!” Conor nói, gân giọng lên. “Tôi không cố ý buông mẹ ra! Và giờ nó đã trở thành sự thật! Giờ mẹ sẽ chết và đó là lỗi của tôi!”

Và đó, con quái vật nói, hoàn toàn không phải là sự thật.

Nỗi sầu muộn của Conor là một thực thể, ép siết nó như cái kẹp, quấn chặt nó như thớ cơ. Nó khó mà hít thở được dưới nỗ lực kìm kẹp ấy, và nó lại khuỵu xuống đất lần nữa, ước mong nỗi sầu muộn hãy cứ kết liễu nó, một lần và mãi mãi.

Nó lơ mơ cảm thấy hai bàn tay to lớn của con quái vật nhấc bổng mình lên, tạo thành một cái tổ nho nhỏ để giữ lấy nó. Nó chỉ mơ hồ nhận thấy những cành cây và tán lá bện lại quanh nó, nới rộng và mềm dần ra để nó ngả người xuống.

Đó là lỗi của tôi, Conor nói. “Tôi đã buông mẹ ra. Đó là lỗi của tôi.”

Đó không phải lỗi của ngươi, con quái vật nói, giọng lửng lơ trong không trung quanh thằng bé như một hơi gió thoảng.

“Đó là lỗi của tôi.”

Ngươi chỉ đơn thuần mong ước được chấm dứt nỗi đau, con quái vật bảo. Nỗi đau của chính ngươi. Chấm dứt cái cách mà nó cô lập ngươi. Đó là ước mong con người nhất trong tất cả các ước mong.

“Tôi không cố ý,” Conor nói.

Ngươi cố ý, con quái vật nói, nhưng ngươi cũng không cố ý.

Conor sụt sịt và ngước lên nhìn mặt con quái vật to lớn như một bức tường lù lù trước nó. “Làm sao lại có thể là đồng thời cả hai điều đó được?”

Bởi lẽ con người là một sinh vật phức tạp, con quái vật bảo. Làm sao một hoàng hậu vừa có thể là một phù thủy tốt bụng lại vừa là một phù thủy xấu xa? Làm sao một hoàng tử vừa có thể là một kẻ giết người lại vừa là một vị cứu tinh? Làm sao một dược sư vừa có thể sở hữu tính khí xấu xa lại vừa có suy nghĩ đúng đắn? Làm sao một vị mục sư vừa có thể có những suy nghĩ lệch lạc lại vừa sở hữu một trái tim nhân hậu? Làm sao những con người vô hình lại có thể khiến bản thân đơn độc gấp bội khi được nhìn thấy?

“Tôi không biết,” Conor nhún vai, kiệt sức. “Tôi chẳng bao giờ hiểu những câu chuyện của ông cả.”

Câu trả lời là ngươi nghĩ gì không quan trọng, con quái vật nói, bởi lẽ tâm trí ngươi sẽ mâu thuẫn với chính nó cả trăm lần mỗi ngày. Ngươi vừa muốn mẹ ngươi ra đi lại vừa tuyệt vọng muốn ta cứu lấy bà ấy. Tâm trí ngươi sẽ tin vào những lời nói dối an ủi trong khi cũng biết rõ sự thật đau đớn khiến những lời nói dối kia trở nên cần thiết. Và tâm trí ngươi sẽ trừng phạt chính ngươi vì đã tin tưởng vào cả hai.

“Nhưng làm thế nào để chống lại?” Conor hỏi, giọng nó thô ráp. “Làm thế nào để chống lại tất cả những thứ khác nhau bên trong?”

Bằng cách nói ra sự thật, con quái vật bảo. Như ngươi vừa nói.

Conor lại nghĩ về đôi tay của mẹ, về cái nắm tay khi nó thả ra...

Dừng lại đi, Conor O’Malley, con quái vật nhẹ nhàng nói. Đây là lý do đã khiến ta cất bước, để nói với ngươi điều này nhằm chữa lành cho ngươi. Ngươi phải lắng nghe.

Conor lại nuốt khan. “Tôi đang nghe đây.”

Ngươi không viết về cuộc sống của mình bằng từ ngữ, con quái vật nói. Ngươi viết về cuộc sống của mình bằng hành động. Ngươi nghĩ gì không quan trọng. Ngươi làm gì mới thực sự quan trọng.

Một khoảng im lặng kéo dài trong khi Conor cố tìm lại hơi thở.

“Vậy tôi phải làm gì?” cuối cùng nó hỏi.

Ngươi làm điều mình vừa làm, con quái vật nói. Ngươi nói sự thật.

“Vậy thôi à?”

Ngươi nghĩ là dễ sao? Con quái vật nhướng đôi lông mày vĩ đại lên. Ngươi vừa thà chết còn hơn là làm thế đấy.

Conor nhìn xuống hai nắm tay mình, cuối cùng cũng nới lỏng chúng ra. “Tại vì điều tôi đã nghĩ thật quá sai trái”

Nó không sai trái, con quái vật nói, Nó chỉ là một suy nghĩ, trong hàng triệu suy nghĩ khác. Nó không phải là hành động.

Conor thở một hơi dài, thật dài, vẫn khản đặc.

Nhưng nó không còn nghẹt thở. Cơn ác mộng không còn trào dâng trong nó, bóp nghẹt lồng ngực nó, kéo lê nó xuống.

Thực tế, nó hoàn toàn không còn cảm thấy cơn ác mộng nữa.

“Tôi mệt quá,” Conor nói, hai tay bưng lấy mặt. “Tôi quá mệt mỏi với tất cả những chuyện này.”

Vậy hãy ngủ đi, con quái vật nói. Có thời gian mà.

“Thật vậy sao?” Conor lầm bầm, đột nhiên không thể mở nổi mắt ra.

Con quái vật thay đổi hình thù hai bàn tay thêm lần nữa, làm cho cái tổ đầy lá mà Conor đang nằm trên trở nên thoải mái hơn bội phần.

“Tôi phải gặp mẹ,” nó phản đối.

Ngươi sẽ gặp mẹ, con quái vật nói. Ta hứa đấy.

Conor mở mắt. “Ông sẽ ở đó chứ?”

Có chứ, con quái vật nói. Đó sẽ là những bước cuối cùng trong chuyến đi của ta.

Conor cảm nhận được bản thân trôi dạt đi, dòng nước của giấc ngủ cuốn nó đi mạnh đến nỗi nó khó lòng kháng cự.

Nhưng trước khi dạt đi, nó cảm thấy một câu hỏi cuối cùng đang nổi tăm lên.

“Tại sao ông luôn tới vào lúc 12:07 thế?” nó hỏi.

Nó chìm vào giấc ngủ trước khi con quái vật trả lời.