Thứ Tư – Ngày
Kể từ khi trở thành quái vật, tôi[3] không ngủ vào ban đêm.
Thế nhưng, tôi lại thấy đó có thể là một giấc mơ, sau khoảng thời gian dài không gặp.
Tôi không hiểu ý nghĩa của mọi chuyện, khi tôi biến thành quái vật và đến trường lúc nửa đêm, có một con bé cùng lớp đang ở đó và tôi bị nó bắt chuyện, lại còn hứa hẹn gặp nhau bí mật nữa chứ. Có lẽ việc biến thành quái vật trong nhiều tuần cũng là một giấc mơ.
Vậy sao, dù tiếc ơi là tiếc, nhưng nghĩ theo hướng như vậy kiểu gì cũng thấy bình thường hơn. Mà kể cả thế thì mơ như vậy cũng dở hơi quá. Biến thành quái vật, đã thế mơ gặp ai không gặp lại đi gặp Yano.
Tôi đã dứt khoát nghĩ thế cho xong chuyện. Vậy mà, khi đi xe đạp đến trường, tôi biết rằng trên thế gian này chẳng có lấy một kẻ nào có thể thay tôi phát ngôn về cảm xúc của mình lúc nhìn thấy cái chuồng chó – quả nhiên đã bị phá hỏng tan tành.
“Ê! Acchi!”
Tại tủ giày của mình, tôi ăn một cú đấm khá mạnh vào lưng. Dù biết là ai nhưng tôi vẫn làm mặt ngạc nhiên và quay lại.
“Chào buổi sáng. A, đổi kiểu tóc à?”
“He he he, bị đực rựa nhận ra tao chẳng thấy vui gì đâu.”
Mặc dù nói vậy, thằng Sakai vẫn nhe răng cười tỏ ra vui sướng lắm. Nó xỏ giày đi trong trường vào cứ như đang nhảy chân sáo vậy. Thằng Sakai lùn hơn tôi nhiều. Tôi để ý thấy ngay vẻ bóng bẩy hôm nay của nó. Tôi vừa mới nghĩ rằng cỡ này chắc chưa đến nỗi bị phê bình, thì đúng lúc đi lên cầu thang, sau lưng chúng tôi vang lên một giọng nói.
“Này Sakai, tôi nhổ hết đống tóc xoăn đó đi bây giờ.”
Ngoảnh đầu lại cùng với thằng bạn vừa bị doạ theo cách cực kì đáng sợ, tôi thấy cô giáo phòng y tế đứng đó, mặt mũi hết sức cau có. Tên cô ấy là Noto.
“Không phải cạo trọc mà là nhổ ấy ạ?”
Sakai tếu táo trả lời, có vẻ là dù bị giáo viên nào nhắc nhở thì nó vẫn vậy thôi. Thế rồi, Noto nói: “Hình phạt sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu nó không thực sự làm người ta biết hối cải.” và đi mất. Nếu Noto biết tôi đã đột nhập vào trường thì cô ấy sẽ nói gì nhỉ? Khi tôi còn đang mải mường tượng đến viễn cảnh không mấy tốt đẹp đó thì Sakai đã bắt đầu leo lên cầu thang. Tôi vội vàng đuổi theo nó.
“Acchi, mày mê Nonchan[4] đấy à? Thích gái già hả?”
“Đếch phải! Mà cô ấy già đến thế sao?”
“Phải tầm ba mươi đấy.”
Lên đến tầng ba, chúng tôi thấy hành lang rất nhộn nhịp. Các giáo viên luôn nhắc rằng, năm nay là năm thi chuyển cấp, nhưng chúng tôi vẫn chưa có chút ý thức nào.
Tôi đi một bước, hai bước, về phía lớp học. Tầm nhìn của tôi hướng đến lớp học một cách rất tự nhiên. Ở cửa cái hộp đó, bọn bạn cùng lớp của tôi liên tục đi ra đi vào, trông như tổ kiến vậy.
Một người trong số đó đi về phía chúng tôi, nên tôi cùng Sakai giơ tay chào.
Tiếp đó, khi bắt gặp một người bạn cùng lớp nữa đang đi tới từ hướng ngược lại, cảm giác căng thẳng liền chạy dọc sống lưng tôi.
Nó đi từ trong lớp ra, tay vung vẩy miếng giẻ, tiến về phía chúng tôi với một nụ cười thoả mãn.
Ngay khi nhìn ra chúng tôi, Yano Satsuki, vẫn với bộ mặt đó, mở miệng nói cứ như đó là chuyện đương nhiên.
“Chào mọi ngườiiiii!”
Một lời chào vô cùng kì quặc kéo âm “i” rất dài. Chúng tôi không thèm nhìn sang hướng phát ra giọng nói, cũng chẳng ừ chẳng hữ gì cho tới lúc đi ngang qua. Tôi vuốt ngực thở phào.
Những tiếng ồn ào trong lớp vọng ra tận hành lang. Vừa vào phòng, Sakai đã cất tiếng chào, và đám trong lớp liền phản ứng. Từ đằng sau, tôi tranh thủ hùa theo vẻ hăng hái của Sakai, chào hỏi mọi người và bước vào lớp. May mà hôm nay Sakai đổi kiểu tóc. Trong lúc nó bị trêu chọc, tôi về chỗ, hoà mình vào khung cảnh lớp học bằng bộ mặt: tao đã ở đây từ trước rồi mà.
Tôi lấy cuốn sách giáo khoa Toán, thứ mà hôm qua kết cục tôi đã không thể cầm về, từ trong tủ cá nhân đặt lên bàn. Bây giờ thì vẫn làm bài được, nhưng ở cái lớp này, chẳng có đứa nào vì quên bài về nhà mà lại xông xáo lôi ra làm bù cả. Tôi không chịu được nếu bị trêu là “đồ mọt sách”, nên tôi sẽ đành phải thành thật thú nhận rằng, hôm nay, mình chưa làm bài tập.
Vậy nên, vào thời gian này trong buổi sáng, tôi chẳng có việc gì đặc biệt để làm, hết vu vơ lướt điện thoại lại chào hỏi, trò chuyện linh tinh với những đứa xung quanh vừa tới lớp. Tôi khá thân với con bé Kudo ngồi cạnh, nó hay để lộ chiếc răng khểnh khi cười, tôi với nó học chung lớp suốt từ hồi lớp Bảy. Một khoảng thời gian cũng không tồi.
Một lúc sau, Yano trở lại lớp, tay vung vẩy chiếc giẻ. Nó không vắt kĩ hay sao mà nước nhỏ tong tỏng xuống sàn, khiến những đứa xung quanh khó chịu. Tôi đang nghĩ xem nó định làm gì với cái giẻ ướt nhẹp như thế, thì thấy nó đứng trước bàn mình, bắt đầu chậm rãi lau mặt bàn. Khung cảnh ấy hiện diện ở mép tầm nhìn của tôi. Yano ngồi cách hai ô theo nước đi của quân Giác hành[5] trong cờ shogi tính từ vị trí cuối lớp của tôi. Tôi không biết trên bàn nó có cái gì, nhưng tôi hiểu rõ người ta đã làm gì đó với nó.
Sau một hồi tỉ mẩn lau bàn, Yano lại vung vẩy cái giẻ tong tỏng nước đi lên đầu lớp, chẳng rõ là nó đã hài lòng hay quyết định bỏ cuộc. Thế rồi, khi đi ngang bọn Sakai đang túm tụm phía trước, nó vui vẻ bắt chuyện với nụ cười mỉm thoả mãn và giọng điệu như chẳng hề để ý đến đối phương: “Cậu đổi kiểu... tóc rồi.” Tất nhiên, chẳng ai buồn quay ra nhìn Yano cả. Yano cũng biết điều đó, nên nó ra khỏi lớp học, chẳng bộc lộ thái độ gì đặc biệt với việc mọi người không trả lời.
Yano ra khỏi lớp một cái, vài tiếng tặc lưỡi nghe rất rõ vang lên. Một chuỗi sự việc quen thuộc. Để tâm mấy chuyện đó thì không biết bao giờ mới hết, với lại từ đầu tôi vốn chẳng có gì để làm rồi, nên tôi quyết định đứng dậy đi ra nhà vệ sinh. Ra tới hành lang, tôi đi theo hướng ngược lại với Yano. Yano chắc chắn cũng đang giặt khăn ở nhà vệ sinh, bên đó rõ ràng là gần hơn, nhưng nhỡ đụng mặt và bị nó bắt chuyện thì phiền chết. Tôi đoán nó sẽ không nói đến những sự kiện ban đêm, vì chính nó không muốn chuyện của bản thân bị lộ tẩy, nhưng, kể cả thế đi chăng nữa...
Ở nhà vệ sinh, sau khi rửa tay kĩ càng tới mức bản thân cũng không hiểu nổi, tôi đi ra hành lang, đúng lúc Midorikawa Futaba có mặt ở đó.
Con bé có cái tên như một nghệ sĩ hay một nhân vật trong manga. Trên tay cầm một cuốn sách, nó vừa lắc lư mái tóc dài đến ngang lưng vừa liếc tôi với vẻ mặt cau có. Tiếp xúc với hai đứa con gái hoàn toàn trái ngược nhau từ sáng đến giờ làm tôi thấy chóng mặt. Thế nhưng, tôi không thể để người khác nhận thấy điều ấy, vậy nên, tôi nặn ra một nụ cười nhẹ có thể dành cho bất kì ai và cất tiếng chào.
“Chào.”
“Ừ.”
Midorikawa hơi nhếch mép lên, chẳng biết có phải cười hay không, gật đầu và đáp lại bằng giọng lí nhí. Và rồi, không nói thêm một lời nào, nó cất bước về phía lớp học, cứ như thể đã mất luôn mảng kí ức rằng nó đã gặp tôi. Tôi không giận đâu. Con bé này lúc nào chẳng vậy.
Tôi đi theo sau con bé. Nó là một đứa hoàn toàn trái ngược với Yano lúc nào cũng cười nhăn nhở, to mồm, toàn nói những điều thừa thãi. Sống lưng của con bé cũng thẳng tắp, khác hẳn cái lưng gù của Yano.
Khi Midorikawa vào lớp, vài đứa đang ở gần cửa lần lượt cất tiếng “Xin chào” bằng giọng tươi tỉnh. Nó chỉ gật đầu với tất cả kèm chữ “ừ”, chẳng chào lại lấy một câu, rồi đi về bàn của mình. Nó vừa tới chỗ thì lần này đến lượt con bé ngồi kế bên cất tiếng hỏi: “Futaba lại ghé thư viện đấy à?” Midorikawa lại một lần nữa đáp “ừ” cho câu hỏi ấy rồi mở sách. Cứ như nó chẳng có hứng thú giao tiếp với ai. Bất chấp thái độ ấy, con bé kia chẳng tỏ ra khó chịu gì mà quay sang nói chuyện với một đứa bạn học khác.
Midorikawa không biết để ý đến xung quanh, giống như Yano vậy. Thế nhưng, nó lại nhận được sự đối đãi hoàn toàn trái ngược với kẻ bị cả lớp bắt nạt. Lí do thì có rất nhiều.
Khi tôi đang nói chuyện vô thưởng vô phạt với Kudo ngồi bàn bên, chờ thời gian trôi đi, Yano lại xuất hiện ở mép tầm nhìn. Nó đi về chỗ ngồi của mình, nơi chẳng ai thèm ngó ngàng, lúc lắc đôi chân với nụ cười thường trực.
Chẳng mấy chốc, chuông reo, thầy chủ nhiệm Koike vào lớp, cất tiếng chào. Trong giờ sinh hoạt lớp và các tiết học, chúng tôi hầu như chỉ việc thực hiện những hoạt động đúng theo quy định, nên khá nhẹ nhàng.
Tiết một là Quốc ngữ, tôi nghe chiếu lệ, bài giảng vào tai này lại ra hết tai kia. Tiết thứ hai là Toán. Khi tôi thú nhận việc mình quên bài tập, thầy giáo liền bảo: “Chuyện lạ đấy.” Thực ra không đến nỗi thế. Tôi vẫn hay quên bài về nhà, ở một mức độ vừa phải. Vì vậy, thầy đâu cần phát biểu cảm tưởng làm như đó là một chuyện gì đặc biệt chứ. Thầy yêu cầu tôi ngày mai mang vở để thầy xem rồi cho tôi về chỗ.
Sau tiết ba – Địa lí là môn học không dễ chịu tí nào, Thể dục.
Khi sang phòng thay đồ, lũ con gái hăm hở chơi trò oẳn tù tì trừng phạt với mục đích đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, ngay trước mặt Yano. À, hoá ra số nữ hôm nay là chẵn. Phải chăng giáo viên thể dục nghĩ rằng việc Yano hay bị thừa ra lúc bắt cặp khởi động mỗi lần số nữ lẻ chỉ là ngẫu nhiên? Người lớn không nhớ được những chuyện khi họ còn cắp sách đến trường chăng?
Chúng tôi đang sống với tâm tính ác độc hơn những gì người lớn nghĩ rất nhiều.
Thay đồ xong, chúng tôi di chuyển đến nhà thể chất. Trong lúc cả bọn đang chơi một trò kiểu như bóng né không có vạch sân, thầy giáo thổi còi. Sau khi xếp hàng và kết thúc phần khởi động, chúng tôi vẫn giữ nguyên cặp để thi ném bóng chuyền. Ở những buổi thi đấu luyện tập, tôi thường quan sát những đứa thuộc các câu lạc bộ thể thao tích cực hoạt động, đồng thời làm chân hỗ trợ, và ghi điểm ở mức độ không gây chú ý.
Sau khi chúng tôi chia đôi nhà thể chất với bọn con gái, buổi học được tiến hành. Lúc đập tay ăn mừng với Sakai, tôi vô tình nhìn sang chỗ mấy đứa con gái. Chỉ riêng lúc vận động, Midorikawa mới buộc túm mái tóc dài của mình lại. Nó vừa chộp hụt quả bóng do Iguchi ném tới. Đối diện con bé, tôi thấy Yano nằm lăn quay, mặt ngửa lên trần. Một cái gì đó trắng trắng phe phẩy trồi lên từ mũi nó, nó bị chảy máu mũi chăng? Có cả những đứa con gái cũng đang kiến tập tiết này, nhưng không ai định lại gần Yano cả.
“Acchi, đang nhìn ai thế? Cần nhóc Sakai giúp đỡ không?”
Tôi thờ ơ quăng cho Sakai đang cười nhăn nhở một câu: “Làm gì có”, rồi quay về sân tập.
Sakai cũng trở lại sân sau khi chậm chân hơn tôi và bị giáo viên nhắc nhở. Sakai cũng đang nhìn ai đó. Mà cũng không hẳn là “ai đó”. Ra thế, tại nó như vậy nên nó mới nghĩ tôi cũng nhắm tới người nào đấy chăng?
“Mọi người... vất vả... rồi.”
Kết thúc tiết học, Yano cất tiếng chào chúng tôi giống như những đứa con gái khác. Mẩu khăn giấy nhét ở mũi Yano quả thực loang lổ máu. Tất nhiên, không ai đáp lời Yano cả, nó vừa lắc lư thân hình nhỏ thó vừa lạch bạch đi ngang qua trước mắt tôi. Tôi thầm cầu nguyện nó đừng ngoái lại và bỗng dưng nhắc chuyện hôm qua. Tôi nghĩ rằng với Yano, không gì là không thể.
Nhưng sự lo lắng của tôi có vẻ thừa, vì Yano không làm thế.
Tuy nhiên, một kẻ không tinh ý, chẳng có khả năng quan sát xung quanh, thì luôn biết cách gây phiền toái cho mọi người bằng rất nhiều phương thức.
Tôi vừa cố gắng không nhìn theo cái lưng bé nhỏ ấy vừa buôn chuyện với chúng bạn. Bỗng nhiên, Yano ngồi xuống, hình như thế. Tôi đã không nhìn. Vì thế, tôi chỉ suýt soát nhận ra điều đó, giật bắn mình và định lập tức tránh đi, nhưng lại nhỡ đá nhẹ vào chân phải của nó. Yano là đứa rất dở việc làm chủ cơ thể, nó kêu “Ối!” và ngã lăn kềnh. Tôi chẳng kịp nghĩ gì và quay đầu lại. Mẩu khăn giấy dính máu rơi trước mặt chủ nhân đã ngã dập mông của nó.
Yano nhìn tôi với vẻ vô cùng bất ngờ. Tôi không nói gì cả.
Tôi quay lại với cuộc trò chuyện của hội Sakai, chẳng nói một lời, làm như không có gì xảy ra cả. Bọn nó cũng chấp nhận tôi như vậy.
Dù nghe thấy giọng nói “Làm tớ giật... cả mình!” vang lên từ sau lưng, tôi vẫn không quay lại.
Sau đó cũng chẳng có gì đặc biệt xảy ra, tôi rồng rắn theo sau những thằng con trai khác vào phòng thay đồ nam. Một bàn tay rắn rỏi vỗ vào vai tôi rất mạnh. Đó là Motoda ở câu lạc bộ bóng chày. Thằng đấy cũng không làm mặt khó chịu gì.
“Mày được lắm, đá cả nó luôn!”
Vì nó vừa cười vừa nói oang oang, nên chắc cả ngoài hành lang cũng nghe thấy rõ mồn một. Tôi cau mày, vừa cởi bộ đồ thể thao vừa đáp: “Tại nó bỗng nhiên ngồi xuống trước mặt tao đấy chứ.” Motoda nghe vậy liền huýt sáo.
Thay đồ xong, tôi đột nhiên thấy đói. Kể từ khi trở thành quái vật, tôi thường cảm nhận được cái bụng rỗng của mình một cách vô tội vạ. Tiếp theo là giờ nghỉ trưa. Trường tôi không phục vụ suất ăn tập thể, nên tiếng chuông nghỉ trưa vừa vang lên một cái, những đứa thuộc nhóm hay ăn ở nhà ăn lại hối hả rồng rắn kéo nhau đến đó. Tôi cũng đi theo đám đông đó, mua phiếu ăn rồi lấy món udon[6] và katsudon[7].
Tôi ngồi ở phía đối diện với Sakai nhưng lệch sang một bên. Nó đang ăn ramen[8] trước rồi, thấy tôi một cái liền nhe răng cười.
“Mày sẽ béo phì đấy Acchi!”
Thằng Sakai cười khềnh khệch nhưng không ác ý gì. Tôi giữ chắc miếng thịt tẩm bột giữa hai hàm răng rồi cãi: “Nắm nời!”
Sakai rất được quý mến nhờ nụ cười vô tư ấy. Bất kể gái trai. Sau khi lũ bạn cùng lớp hay ăn ở nhà ăn tụm lại quanh bàn tạo thành một hội khá đông, Sakai đột nhiên nói.
“Mà này Acchi, mày biết không?”
“Biết gì?”
“Chuyện gần đây xuất hiện quái thú vào ban đêm ấy.”
Miếng thịt tôi đang gắp thình lình rơi tõm vào bát udon.
“Hả? Quái vật á?”
Vẻ ngạc nhiên của tôi dở quá hay sao mà mọi người ở bàn đều cười ầm.
“Ừ, có mấy đứa kể rằng, chúng nhìn thấy nó gần đây. Khi nhìn ra bên ngoài lúc nửa đêm sẽ thấy một con quái vật khổng lồ, đứa nào cũng chắc mẩm là mơ, nhưng những gì cả bọn nói lại giống nhau y hệt. Nó có rất nhiều mắt, rất nhiều chân, nhìn rất xù xì.”
“Nó to đến vậy à? Sợ ghê.”
Chắc mặt tôi lúc này rất đúng chuẩn vẻ mặt tỏ ra chuyện không liên quan gì đến mình. Tôi đưa lên miệng miếng thịt tẩm bột rán đã ngập trong nước súp. Tôi đoán là nó cũng ngon, nhưng vì chú ý đến Sakai quá nên tôi hoàn toàn chẳng cảm nhận được hương vị gì.
“Sao nào? Có đi tìm nó không?”
“Giữa đêm mà, lúc ấy tao ngủ rồi.”
“Gì chứ, Acchi, mày ngoan thế.”
Với một kẻ từng bị giáo huấn một trận vì định lẻn vào nhà bạn gái giữa đêm như thằng Sakai, từ chối lời rủ rê bằng lí do ngủ mất rồi có nghĩa là ngoan. Sau khi nghĩ rằng mình phải cố không đụng mặt Sakai trong chuyến đi chơi đêm của nó, tôi liền nhận ra rằng, dù có bị nhìn thấy thì cũng không ai biết đó là tôi. Phải cho chúng nó thấy cảnh tôi nghịch tủ đồ mới được.
Dù vậy, tôi không ngờ tin đồn đã lan rộng như thế.
“Sakai, đã bảo bỏ đi mà! Acchi có giống mày đâu!”
Những tiếng cười đồng loạt vang lên sau lời phát biểu đó. Một đứa con gái lên tiếng tán thành: “Đúng rồi đó, cậu đừng có lại gần Acchi nữa!”, kéo theo một tràng cười khác. Dù luôn miệng Acchi, Acchi, nhưng tất cả đều đang nhìn Sakai. Tôi cũng quay sang Sakai và cười.
“Ồn quá, ồn quá. Vâng, xin phép, đi đá bóng thôi.”
Sakai đứng lên, xua tay như để kết thúc màn trêu chọc của mọi người, rồi nói thế khi nhìn tôi, kẻ không hiểu sao lại đang gãi đầu. Tôi gật đầu trong vô thức, thấy vậy, Sakai ra dấu bằng mắt với những thằng con trai khác, lần lượt từng đứa một, rồi nó nghển cổ đếm số người đi đá bóng. Nhìn mấy thằng con trai vội vàng đồng loạt tống nốt chỗ thức ăn còn lại vào miệng, lũ con gái cười và nói: “Ngày nào cũng chơi mà không chán à?”
Chúng tôi đổ hết ba mươi phút còn lại của giờ nghỉ trưa vào trận bóng, trong khi vác theo cái bụng nặng trịch thức ăn. Nói thật, tôi chẳng giỏi đá bóng lắm, nhưng nếu trợ giúp cho bọn Sakai thì cũng được, nên thật tốt khi tôi không phải nghĩ ngợi gì. Mỗi người đều có một vai trò và chỗ đứng riêng. Và chúng ta phải hiểu cho nhau điều ấy.
Thế nhưng cái đứa kia lại không hiểu điều đó.
Khi tôi vừa nghĩ đến đêm nay vừa cảm thấy hơi u uất, chẳng buồn để tâm tới chuyện chơi bóng, tôi đã không nhận ra quả bóng đang bay đến chỗ mình. Tôi va vào một tên cơ bắp ở câu lạc bộ bóng rổ, và đương nhiên, một kẻ không chuẩn bị tâm lí gì như tôi sẽ bị huých cho ngã dập mông.
“Sao thế? Acchi! Ôi! Khuỷu tay! Máu kìa!”
Trận đấu vẫn đang tiếp tục, nhưng Sakai lại một mình chạy đến chỗ tôi. Tôi nhìn khuỷu tay và thấy nó bị trầy thật. Giây phút Sakai nói oang oang: “Tao đưa mày đến phòng y tế nhé!” cũng là lúc quả bóng bay vào khung thành.
“Tao không phải trẻ con, không sao đâu, nhưng tao vẫn sẽ nhờ người ta khử trùng giúp.”
Sakai ngước lên trong chốc lát rồi gật gù, “À, ra vậy, Acchi, hoá ra mày cố tình bị thương để được gặp Nonchan chứ gì! Vậy là không được đâu nha!”
Tôi đáp trả: “Làm gì có!” vào cái bản mặt cười nhăn nhở của nó, thế là, Sakai vừa nói: “Hoá ra ý nghĩa của câu ‘không phải trẻ con’ là vậy à?” vừa chạy đến chỗ mọi người đang đứng chôn chân gần khung thành.
Sau đó Sakai chắc sẽ khéo léo nói đỡ cho tôi. Tôi rời sân để quay lại khu học xá và thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như đã nói với Sakai, tôi quyết định đến phòng y tế nhờ Noto khử trùng. Khi tôi vừa gõ cửa, ngay lập tức có tiếng trả lời. Tôi thích mùi của phòng y tế trong khoảnh khắc cánh cửa được mở ra. Một mùi hương thoang thoảng, không phải mùi dung dịch khử trùng, cảm giác như khi chơi đuổi bắt và đặt chân vào vùng an toàn vậy.
Phòng y tế không có học sinh nào khác, Noto hình như đang đọc sách. Trên bàn đặt một cuốn sách khổ bỏ túi. “Mất tư cách làm người”[9]. Tôi chưa từng đọc nó, nhưng tôi nghĩ ngay đến chuyện biến thành quái vật khi trời tối hoặc cái gì đó tương tự.
“Xin lỗi cô, em bị xước tay, nhờ cô khử trùng cho ạ.”
“Ừ, ừ, lâu lắm mới gặp, em Adachi[10].”
Trừ những lúc cáu giận, Noto sẽ thêm chữ “em” vào trước tên học sinh.
“Sáng nay em gặp cô rồi.”
“Ý cô là gặp ở đây cơ.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế tròn, nhìn Noto nhanh tay khử trùng cho mình. Chỉ là vết trầy xước thôi nên không cần dán băng. Khi tôi cảm ơn và định rời đi, cô gọi lại.
“Chờ một chút. Dạo này em thế nào?”
“Thế nào là sao ạ... Em vẫn ổn thôi.”
Đương nhiên tôi không thể nói rằng: “Cứ đến nửa đêm là em biến thành quái vật ạ.” Nếu tôi kể, chắc chắn sẽ phải nghe tư vấn ngay lập tức cho mà xem.
“Giờ nghỉ trưa vẫn còn khoảng mười phút, hay em nghỉ chút đi? Có đang cố quá sức không đấy?”
“... Dạ thôi ạ, bạn em đang đợi.”
Tôi chỉ chào cô bằng một câu “Em xin phép” rồi rời phòng y tế. Tim tôi đập hơi nhanh hơn bình thường.
Noto rất độc miệng khi nhắc nhở chúng tôi, nhưng cô là một giáo viên phòng y tế giỏi chăm lo cho người khác. Thực tế là có nhiều học sinh nghĩ cô thật phiền phức, nhưng tôi thì không. Cho nên, việc tôi tảng lờ đề nghị của cô không phải vì ác ý, mà có nguyên nhân khác.
Tôi cảm thấy lo lắng, chẳng nhẽ Noto cũng giống Yano, đã nhận ra con người thật của tôi bằng lí do nào đó?
Mà nghĩ kĩ thì làm sao có chuyện đó được. Thế mà tôi vẫn lo lắng vô ích như thế này, suy cho cùng là do buổi tối hôm qua.
Tôi thấy bực mình với Yano, bực cả vụ bị thương nữa.
Bởi thế, tôi nghĩ đấy là tự làm tự chịu. Sau khi tan học, thường thì Sakai luôn về cùng tôi. Thấy nó nán lại lớp tán phét với mọi người nên tôi cũng nhập bọn. Bởi thời điểm chúng tôi ra khỏi trường hơi lệch với những người khác, nên tôi nhìn thấy bọn Motoda ở câu lạc bộ bóng chày đang thích thú làm gì đó với tủ giày của Yano.
Tôi nghĩ rằng đó là tự làm tự chịu. Ở một chừng mực nào đó.
Chú thích:
[2] Một nhân vật hoạt hình của hãng phim Ghibli Studio, xuất hiện trong “Hàng xóm của tôi là Totoro” và “Chihiro lạc vào thế giới linh hồn”, là một yêu tinh có hình dạng như một cục bông tròn màu đen với đôi mắt to.
[3] Nguyên gốc tiếng Nhật là “ore”, đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất thường được nam giới sử dụng, thể hiện sự nam tính, thân mật, ít lịch sự hơn so với “boku”.
[4] Biệt danh của Noto.
[5] Một quân trong bộ cờ Shogi (cờ tướng của Nhật), di chuyển chéo.
[6] Một loại mì của Nhật, làm từ bột mì, sợi màu trắng, to và dai.
[7] Món ăn có cơm kèm thịt tẩm bột rán kiểu Nhật.
[8] Một loại mì đặc trưng của Nhật, sợi màu vàng tươi, nhỏ hơn udon. Mỗi một vùng miền đều có ramen với hương vị riêng.
[9] Tên tiếng Nhật là Ningen shikkaku, một tiểu thuyết ngắn mang yếu tố tự thuật của Dazai Osamu.
[10] Họ của Acchi. Acchi là tên gọi thân mật biến âm từ Adachi.