← Quay lại trang sách

Thứ Tư - Đêm

Đêm đến, tôi hoá thành quái vật và tới trường với tâm trạng buồn rầu.

Khi tôi lẻn vào lớp bằng chiêu giống hôm qua, tôi không thấy bạn Yano[11]. Thế mà cậu ta dám bảo: “Acchi đến sớm nhé.” Vừa cảm thấy đôi chút bực dọc, tôi vừa đi tìm cậu ta, nghĩ bụng có khi cậu ta đang trốn đâu đó, nhưng quả là không thấy. Cậu ta chưa đến hay là không định đến vậy? Nếu là vế thứ hai thì tốt. Khi tôi đặt mình nơi cuối lớp với kích thước vừa đủ để ngồi, cửa trước thình lình mở tung ra.

“Cậu đã... đến rồi à.”

“... Cậu bảo tớ đến còn gì.”

Tôi buông lời than vãn nhưng Yano làm như không nghe và rời lớp học một lần nữa: “À, tớ đi rửa... tay đã.”

Gì vậy chứ, cái đứa kia.

Một lát sau cậu ta quay lại, tay lau vào váy kêu sột soạt. Nghĩ kĩ thì thấy, chẳng hiểu sao cậu ta lại mặc đồng phục. Hôm qua tôi không buồn để tâm đến điều đó.

“Vừa nãy... tớ đi... đắp mộ đấy.”

Bạn Yano tiết lộ lí do vắng mặt của mình, dù tôi không hề hỏi.

“Mộ á?”

“Ừ, vì con ếch bị nhét... lẫn trong tủ giày của tớ, chết... rồi... Đáng thương lắm.”

Sau đó, Yano lại giơ ngón trỏ và ngón cái, cho tôi xem cái khoảng cách rất hẹp giữa hai ngón tay và nói, dù tôi chẳng hỏi gì. “Nó nhỏ... lắm... ấy. Mà... cậu... thích ếch xanh, hay ễnh ương?”

“... Ếch Keroppi[12].”

“À, thế à.”

Tôi tự dưng cảm thấy ngứa ngáy bởi thái độ không có vẻ gì hứng thú của cậu ta. Yano ngồi thẳng thớm ở chỗ của mình, vừa rung chân, vừa nhìn về phía tôi.

“Tám... mắt, sáu... chân. Rất nhiều... đuôi.”

Bị người ta chỉ trỏ từng chi tiết và nói ra những đặc trưng trên cơ thể khiến tôi có cảm giác của một mô hình giải phẫu. Tuy rằng tôi chưa từng bàn luận xem cảm giác ấy nó như thế nào.

Vì tôi nghĩ chắc cậu ta sẽ hỏi tại sao tôi lại biến thành hình dạng này, nên trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Tớ không biết.” Một câu trả lời không hề dối trá.

Thế nhưng câu hỏi của Yano lại bay đến từ hướng hoàn toàn khác.

“Đó là hình... dạng thật.... sự của cậu à?”

“... Hả?”

“Tại s...ao cậu lại hoá thân thành... con người?”

Tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng đó. Tôi trả lời thành thật cho người bạn cùng lớp đang lệch sóng rằng, “Cứ đến đêm là tớ lại biến thân.” Nói xong, tôi cảm thấy ngượng ngùng, cái từ “biến thân” nghe cứ như anh hùng vậy.

“Thế mà tớ cứ tưởng... cậu sinh ra v...ới bộ dạng như thế.”

“Vậy thì tớ chẳng mất công biến thành người rồi đi học đâu.”

“Tớ lại nghĩ... là sống với hình... dạng kì quái kia... khổ sở quá... nên cậu mới giả... làm người.”

Cái từ “hình dạng kì quái” nghe phát bực. Hơn nữa, khi thử tưởng tượng một cách thực tế, tôi không thể cho rằng chuyện đó khổ sở. Ít nhất vẫn đỡ hơn cuộc sống hằng ngày của Yano.

“Thế còn Yano, vì sao cậu lại đến trường?”

Tôi còn kèm thêm suy nghĩ sặc mùi châm chọc, rằng: “Đó hẳn không phải là chốn vui vẻ gì với cậu rồi.” Tôi định trả đũa, thế mà cậu ta lại trả lời tỉnh rụi.

“Tớ không có giờ nghỉ... trưa... nên muốn được... chơi trong giờ nghỉ đêm.”

Tôi không hiểu. Hình như hôm qua cậu ta cũng nói về nghỉ đêm thì phải.

“Nghỉ đêm là cái gì?”

“Cậu muốn... nghe à?”

“... Cũng không hẳn vậy.”

“Nghỉ đêm là…. thế này... À mà.. đúng rồi… cậu nghĩ tớ vào đây bằng... cách nào?”

“Chịu.”

“Cậu muốn... biết không?”

Cô nàng rách việc. Tôi vẫn biết điều đó, nhưng khi nói chuyện chỉ có hai người thì tôi càng cảm nhận nó rõ hơn. Cảm thấy bó tay và muốn phản kháng, tôi câm như hến, thế là cậu ta lại bắt đầu giải đáp chuyện mà không ai hỏi.

“Chú bảo vệ... làm ngơ cho tớ... đấy. Chỉ một tiếng... buổi tối thôi. Đó là giờ nghỉ đ...êm.”

“Điên quá...”

Nếu chuyện đó là thật thì bọn trộm cũng vào được thoải mái tuỳ thích.

“Tớ không nói dối... đâu... Đương nhiên chỉ... học sinh thôi.”

Cái gì mà đương nhiên chứ, cả học sinh cũng không được phép mà. Tuy đó không phải thứ mà kẻ đang ở đây như tôi được phép phát biểu.

“Trước đây... tớ... cũng biết. Mấy chú bảo vệ... ừm... có ba người, tớ có hỏi tên... mà quên m..ất rồi, nhưng họ đều là người... tốt.”

Đều là người tốt, có nghĩa là bạn Yano đã gặp và nói chuyện với mấy ông bảo vệ, hơn nữa bọn họ còn lơ là công việc và cho phép cậu ta vào đây. Không thể có chuyện đó, kể cả có đi chăng nữa, vì tôi chẳng biết mục đích của cả hai bên là gì, nên quả nhiên vẫn là không thể có chuyện đó được.

“Cậu không… tin nhỉ?”

“... Cứ coi như có giờ nghỉ đêm đó đi, thế đến trường thì có ý nghĩa gì không?”

“Bạn Acchi... hôm qua cũng đến trường... còn gì?”

“Tớ đến lấy sách giáo khoa Toán thôi. Tại có bài tập về nhà.”

“Ngoan... ghê.”

Chắc Yano không có ý gì, nhưng tôi lại phải nghe cái câu giống hệt ban ngày ngay tại đây khiến tôi có cảm giác như đau bụng, dù tôi chẳng biết bây giờ mình có bụng hay không.

“Tớ đến đây... để tận hưởng giờ nghỉ... đêm.”

Không hiểu sao Yano lại cười thoả mãn, hoàn toàn chẳng đúng thời điểm chút nào.

“Vì buổi trưa ở trường... tớ chẳng... nghỉ ngơi được.”

Tại sao cậu ta có thể cười được nhỉ. Trong khi tôi chẳng thốt lên được câu “vậy à” lẫn câu “không phải vậy”, Yano cất bộ mặt tươi cười đi rồi nói một câu rất lạ.

“Acchi thì... có không? Giờ nghỉ... trưa ý?”

“...”

Tôi chẳng đáp có cũng chẳng nói không. Tôi nhớ lại giờ nghỉ trưa ngày hôm nay. Tôi ăn katsudon và udon rồi đi đá bóng, bị thương và gặp cô Noto[13]. Tôi có nghỉ ngơi được gì không nhỉ?

“Ừm... thôi chuyện ban... ngày kết... thúc ở đây... nhé.”

Rõ ràng là đằng ấy gợi chuyện trước lại còn...

“Thời gian... nghỉ đêm vẫn còn dài... lắm. Mình làm gì đó... đi.”

“Ơ, tớ tưởng bọn mình sẽ về chứ.”

“Bạn Acchi mọi khi... chơi đêm... như thế nào?”

“Chơi đêm á?”

“Không… phải theo nghĩa đen... tối nhé.”

Tôi thở dài với đứa ngốc đang nói mấy câu kì cục bằng bộ mặt nghiêm nghị. Dù vậy, không ngờ Yano cũng nói những chuyện giống một học sinh cấp hai bình thường như thế.

“Vào ban đêm, có lúc tớ ra biển, có lúc tớ lên núi.”

“Cậu có thể đi bất... cứ đâu nhỉ. Th...ích thế.”

“Ngày trước tớ có làm trò doạ người đi đường, nhưng mà chán ngay.”

“Làm... ma mệt nhỉ.”

“Rồi thì, à, hôm trước tớ đến công viên chủ đề[14], thấy bao nhiêu là người đang làm việc, bất ngờ lắm luôn.”

“Ồ! Khéo... người ta nhầm bạn Acchi là nhân... vật hút khách mới ấy nhỉ?”

Yano vừa nghe chuyện vừa gật gù một cách phô trương. Tôi không nghĩ mình được hưởng ứng đến vậy nên thấy hơi lúng túng.

“Thế còn Yano, cậu làm gì ở trường thế?”

“Tớ xem YouTu...be này, đọc truyện tranh... trên điện... thoại này, toàn... việc vi phạm nội quy nhà trường thôi.”

Lúc này thì làm gì còn có nội quy. Có lẽ chúng tôi đang vi phạm rất nhiều thứ hơn thế nữa kìa.

“Mấy việc ấy làm ở nhà có hơn không?”

“Kh...ông phải đâu.”

Nhận thấy đôi đồng tử của cậu ta hướng thẳng về phía mình, tôi bất giác đưa tám con mắt tránh sang hướng khác. Dù không hiểu lắm, nhưng nếu cậu ta đã nói không phải thì chắc là không rồi. Không phải tôi bằng lòng với điều đó, đấy là cách nhìn theo kiểu cậu ta. Mỗi người đều có giá trị quan riêng biệt của mình, và tôi nghĩ cậu ta thì có tới mức thừa mứa. Điều ấy đã dẫn tới tình trạng bây giờ của cậu ta. Thế nên, có muốn hiểu cậu ta cũng chỉ là vô ích.

“Mà cũng đúng... nhỉ, điều bạn Acchi nói... cũng có lí.”

Vậy nên, việc cậu ta tiếp thu lời nói của tôi là chuyện nằm ngoài dự đoán và đáng mừng. Có vẻ như buổi đêm yên tĩnh của tôi lại sắp tới rồi.

“Mình thử đi thám... hiểm nhé? Quanh trường.”

“... Không phải thế.”

“Cậu vừa... nói là hãy làm cái gì mà không làm... được ở nhà đấy thôi?”

“Tớ không nói thế. Tớ bảo là về thôi.”

“Về... chứ. Ba mươi... phút nữa thôi.”

Cậu ta lấy điện thoại ra xem giờ. Bộ dạng cậu ta dùng điện thoại có gì đó lạ lẫm với tôi. Chẳng biết có bao giờ cậu ta liên lạc với ai bằng cái điện thoại ấy không nhỉ?

“Nào đi... thôi.”

Chẳng thèm nghe xem tôi đồng ý hay không, cậu ta đứng dậy, định bước ra khỏi lớp từ cửa trước.

Tôi nghĩ ngợi, tuyệt nhiên chẳng hào hứng gì với chuyện này, nhưng tôi đành miễn cưỡng quyết định thu người về kích cỡ của một con chó lớn và đi theo cậu ta. Tôi sợ rằng chẳng may Yano bị bảo vệ tóm thì biết đâu cậu ta sẽ khai tôi ra.

Và có lẽ, tôi vẫn hứng thú với trường học ban đêm một chút.

Tôi để Yano ra khỏi lớp trước, dùng đuôi khoá cửa lại rồi biến thành đám hạt và chui ra ngoài hành lang. Khi tôi trở về hình dạng quái vật, cậu ta khẽ vỗ tay. Cậu ta còn bảo: “Cậu không... đóng cửa cũng được... mà.” Nếu thử suy nghĩ về tình huống này, coi như giờ nghỉ đêm là chuyện bịa, thì cậu ta làm thế nào mở được khoá ở đây?

“Với kích cỡ... này, cậu... như là thú cưng ấy.”

“... Cậu nên cẩn trọng đi.”

Thấy tôi hạ giọng, Yano tự che miệng mình rồi nói: “Trò... giả si...êu trộ...m này.” Tôi mất một lúc mới dịch được từ cậu ta nói thành chữ “siêu trộm” trong đầu.

“Mắt cậu có kéo... dài ra... được không?”

Đi được mấy bước ở hành lang, Yano đột nhiên chỉ vào tôi và nói. Chính xác là cậu ta chỉ vào tám con mắt của tôi.

“Tớ đoán là không.”

“Mắt... cậu mà kéo dài... ra và nhìn được... ở phía bên kia góc rẽ thì có... phải tiện kh...ông?”

Đúng là làm được vậy sẽ rất tiện cho việc thám thính, nhưng chỗ có thể sử dụng nó lại quá bị giới hạn. Hơn nữa, tôi cũng chẳng mường tượng được hình ảnh đó.

Tạm bỏ qua chuyện có thể thực hiện hay không, tôi nghĩ bụng giả sử mình làm được những việc như thế này thì cũng oách đấy.

Ở nơi chiếc bóng hình thành nhờ được chiếu sáng bởi ánh trăng xuyên vào từ cửa sổ, tôi sẽ dịch chuyển các hạt trong cơ thể mình tới đó, từng chút một, tạo nên một con quái vật khác, một “cái bóng” của mình. Nó giống như nhân vật trợ giúp trong trò chơi điện tử, có thể cử động theo ý muốn của tôi, cũng là tay sai hỗ trợ tôi thám hiểm trường học. Nếu có năng lực như vậy thì ngầu biết mấy.

“Acchi... à.”

Nghe tiếng gọi, tôi nhìn sang Yano đang đi bên cạnh. Vậy nhưng cậu ta chẳng nhìn tôi. Cậu ta nhìn về phía sau tôi một chút.

“Cậu có... thể làm... vậy à?”

Tôi quay lại trong lúc Yano nói và giật mình kinh ngạc.

“Thuật... phân thân à?”

Tôi lắc đầu. Vì tôi có biết gì đâu. Tôi chẳng biết nó là cái gì.

Một con quái vật đen sì đang bám sát phía sau tôi, giống như những gì ban nãy tôi đã tưởng tượng. Nó khác tôi ở chỗ đến cả phần mắt cũng màu đen. Chỉ trước đó một lát, chắc chắn ở đấy không có cái gì cả. Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy ánh trăng đang chiếu chếch vào từ phía trước.

Tôi tạm thời tảng lờ Yano, người đang nhìn chằm chằm vào cái bóng với vẻ hiếu kì. Tôi thử ra lệnh: “Cử động đi”, tưởng tượng đến cảnh cái bóng vượt qua tôi và bay vọt về đằng trước. Dù vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng làm thử cũng chẳng mất gì.

Mặc dù chậm vài giây, cái bóng đã cử động gần như theo đúng hình dung của tôi. Tôi chú ý không làm gián đoạn tưởng tượng của mình, cho nó đi tiếp tới góc rẽ ở phía bên kia hành lang.

Nhìn cái bóng nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của mình, chính tôi cũng thấy sửng sốt. Không thể tin được là tôi có cả năng lực thế này...

Tôi chợt nghĩ rằng nếu chỉ di chuyển thì gọi gì là thám thính, rồi cùng lúc đó, một tầm nhìn khác hiện lên trong đầu tôi. Tôi trông thấy cầu thang phía bên kia hành lang, có vẻ đây là góc nhìn của cái bóng.

Chà, thật là một cơ thể tiện lợi.

“Nó đi... mất tiêu rồi.”

“Để nó canh cho, mình đi thôi.”

“Thật... quá.”

Ý cậu ta là trò giả siêu trộm hả?

“Bạn Yano định đi đâu?”

“Chắc... là phòng âm nhạc đi. Bọn mình cùng... xác nhận thực hư chuyện đàn piano tự... kêu trong đêm nhé.”

“Trường mình có mấy cái kiểu như bảy điều bí ẩn[15] đó không?”

“Chịu... nhưng dễ có... lắm.”

“Nói bừa sao!”

Thấy tôi nghiêm giọng bắt bẻ, Yano lại phô ra nụ cười dương dương tự đắc. Có gì buồn cười vậy hả?

Theo kết quả thám thính của cái bóng, dường như không có ai trên đường từ vị trí hiện tại đến phòng âm nhạc ở tầng trên. Để cho chắc, tôi cho cái bóng kiểm tra hai phía hành lang, nhưng cũng không có ai. Tôi không thích nhìn cái lưng gù của Yano nên đi lên trước một đoạn. Bởi tôi nghĩ, nếu đi đằng sau, trông tôi sẽ thực sự giống một con thú cưng.

Chúng tôi leo lên cầu thang và cán đích tại phòng âm nhạc nằm ở cuối hành lang tầng năm.

Trái ngược với khi ở lớp học, tôi đi tới trước và mở khoá. Trong phòng âm nhạc vốn được bao bọc bởi tường cách âm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, cộng thêm cây đại dương cầm[16] trông như quái vật làm tôi thấy rợn người. Nhìn nó như sắp ăn tươi nuốt sống nguyên một người vậy.

“Piano không phát ra tiếng nhỉ.”

Đúng là như thế. Các vong hồn chẳng thèm lưu lại trần gian để đi doạ mấy đứa đường hoàng vào đây như thế này đâu.

Cái bóng nhận nhiệm vụ trông chừng ở ngoài phòng âm nhạc. Người nào đến đây lúc này chắc hẳn sẽ kinh ngạc và chạy mất dép cho coi.

Khi tôi đang loay hoay đứng một chỗ không biết dựa vào đâu, tôi bỗng giật nảy mình bởi một tiếng poong vang lên đột ngột. Đám hạt đen gợn lên một làn sóng. Khi ngoảnh lại, tôi thấy Yano đã mở nắp dương cầm và ngồi với dáng vẻ tỏ ra mình là một nghệ sĩ. Khi ngồi, chiều cao khiêm tốn của cậu ta khiến nơi này trông như buổi biểu diễn của học sinh tiểu học vậy.

“Acchi... thích Mo...zart[17] hay Vi...valdi[18]?”

“... Beethoven[19]. Tiếng piano thì không hay đâu.”

“Beetho...ven à.”

Không nghe tôi nhắc, Yano đưa hai bàn tay nhỏ gõ phím đàn. Cậu ta đàn đi đàn lại như vậy bốn lần. Những hợp âm chẳng hề dễ chịu vang dội khắp phòng nhạc. Tôi lập tức xoay người, trườn vào trong tủ đựng dụng cụ lau dọn. Nhưng rồi tôi liền nhận ra rằng, giả sử có bị bắt gặp thì tôi cũng chỉ khiến cho người khác thất kinh, còn Yano mới là người sẽ gặp phiền phức, vậy nên, tôi lại chui ra ngoài.

Tôi bắt cái bóng giám sát xung quanh phòng âm nhạc. Cách âm của phòng âm nhạc có vẻ xịn thật, nãy giờ vẫn chẳng thấy ai bén mảng đến.

Yano nhìn sang chỗ tôi, không hề tỏ ra hốt hoảng.

“‘Định mệnh’[20]... là như thế... này phải không?”

“Vừa rồi là ‘Định mệnh’ hả?”

Qua giai đoạn ngạc nhiên, tôi lập tức trừng mắt với cậu ta.

“Nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào hả?”

Cậu ta cười thoả mãn và nói mấy lời như mơ ngủ.

“Không sao... đâu, vì... là giờ nghỉ đêm mà.”

Tôi nghĩ bụng: “Không sao cái gì mà không sao”, nhưng rồi lại thấy mình mới là đứa ngớ ngẩn khi nổi giận với cậu ta – kẻ không bao giờ chịu hiểu bất kể người khác nói cái gì. Vậy nên, tôi chỉ biết thở dài.

“Dù bị bắt cũng đừng khai ra tên tớ đấy.”

“Nhất... định rồi.”

Nhất định cái gì chứ, tôi nhìn Yano với tám con mắt chứa đầy sự không tin tưởng. Cậu ta chuyển sang chỗ ngồi dành cho học sinh. Cậu ta chẳng khác gì ban ngày, lúc nào cũng là kẻ thích gì làm nấy.

Chỗ ngồi ở đây cũng được quy định giống như thứ tự trong phòng học. Yano tuân theo y chang như thế.

“Acchi... hay nghe nhạc... gì?”

Khi tôi lấy đuôi đóng nắp đàn piano lại để Yano không sờ vào đấy nữa, cậu ta hỏi một câu nghe như thể chúng tôi là bạn bè thân thiết vậy.

“Cũng bình thường thôi.”

“Cậu nghe ai?”

Bị cậu ta nhìn chằm chằm nên tôi chuẩn bị một câu trả lời giống mọi khi. Tôi đưa ra vài cái tên nghệ sĩ mà mọi người đều đã nghe danh nhưng không quá nổi tiếng, tuy cũng thịnh hành nhưng không phải ai cũng nghe nhạc của họ. Một ca sĩ kiêm sáng tác nhạc hễ ra CD là sẽ lọt vào bảng xếp hạng của Tsutaya[21], hoặc một ban nhạc khiến nhiều cô nàng trong lớp làm ầm lên nếu không mua được vé xem biểu diễn. Yano gật gù nghe tôi nói.

“Thế còn bạn Yano?”

Tôi hỏi lại cho phải phép và nghĩ bụng cậu ta có vẻ sẽ khoái mấy bài hát kén người nghe, những thứ chúng tôi tuyệt đối không thể nào hiểu nổi.

“Tớ... nhé.”

Yano có vẻ mừng rỡ, nói ra tên một nhóm nhạc duy nhất. Cậu ta nở một nụ cười hào hứng, làm ửng hồng gò má, không mang cái vẻ thoả mãn mọi khi, cứ như thể cậu ta định giới thiệu một người bạn bí mật từ ngày xửa ngày xưa vậy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt này của cậu ta.

Thật bất ngờ. Nhóm nhạc mà Yano nói tới không hề giống bí mật được tiết lộ chút nào. Chắc chắn tất thảy mọi người trên đất Nhật này đều biết về họ, và thực tế là chính tôi cũng biết họ từ hồi học cấp một. Tôi cảm thấy nếu nghiêm túc nói về nhóm nhạc này với lũ bạn thì rất xấu hổ, kiểu như sẽ bị cười nhạo: “Giờ mà mày còn nghe thể loại nhạc ấy hả?” Nói thẳng ra, đó là một cái tên quá phổ biến, không còn gì đặc sắc nữa.

Yano nói rằng mình vô cùng yêu thích nhóm nhạc này, như thể họ là báu vật tuyệt diệu của riêng cậu ta vậy.

Tôi thật sự ngạc nhiên.

“Thế à...”

Tôi hưởng ứng bừa một câu, và Yano liền hỏi.

“Acchi cũng thích nhóm... ấy hả? Thi thoảng nghe... cũng hay... nhỉ?”

Không hiểu sao tôi không nói nên lời. Thật ra cho đến tận bây giờ, tôi vẫn rất hay nghe các ca khúc của nhóm này, vậy mà...

Yano say sưa kể cho tôi nghe về sức hút của nhóm nhạc đó. Lời hát của ca khúc này thế nào, đoạn này ra sao, thành viên này trong nhóm như thế nào. Những chuyện ấy tôi đều biết hết cả rồi.

Chuông hẹn giờ vang lên từ trong túi Yano khi cậu ta đang kể đến album mà cậu ta thích nhất. Tôi thấy nhẹ người bởi quãng thời gian này đã kết thúc, nhưng với lí do khác hôm qua.

Yano thao tác tắt chuông trên điện thoại rồi đứng dậy và vươn vai.

“Hết... giờ mất rồi. Về đi... ngủ thôi.”

Tôi không nói gì, đưa đuôi mở cửa, hối Yano ra khỏi phòng âm nhạc trước. Tôi khoá cửa lại bằng cách tương tự như khi ở lớp học.

“Cậu đi... trước đi.”

Yano nói với tôi như vậy khi tôi trở lại nguyên hình từ làn sóng hạt đen ở ngoài hành lang. Tôi không biết Yano sẽ đi về thế nào, và cũng không cần biết. Tôi quyết định ra ngoài như lời cậu ta nói.

Nên chào tạm biệt không nhỉ? Tôi đến đây chỉ vì giao kèo, ra vẻ thân thiện thì kì cục, mà lờ đi cũng không ổn lắm. Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi như vậy, Yano lại cười thoả mãn.

“Ngày mai... cậu vẫn đến... chứ?”

“...”

Tôi không định đến. Thế nhưng, tôi không nói thẳng thừng như vậy được, là bởi Yano đã trao quyền quyết định cho tôi.

Tôi quyết định bay lên bầu trời đêm mà không trả lời câu hỏi ấy.

Có lẽ tôi sẽ không trò chuyện gì với Yano nữa, và tôi cho rằng có một điều này tôi cần nói với cậu ta. Do vậy, vẫn quay lưng về phía cậu ta, tôi cố giữ giọng thật bình thường và nói.

“Xin lỗi vì đã đá cậu sau giờ Thể dục.”

“Cậu đừng... xin lỗi chuyện... ban ngày... vào buổi tối chứ.”

Gì vậy hả, mình đã mất công xin lỗi rồi...

Đúng là, ban đêm chỉ nên ở một mình thôi.

Chú thích:

[11] Ban đêm Acchi gọi Yano theo cách lịch sự (thêm hậu tố “san”), còn ban ngày gọi tên trống không.

[12] Một nhân vật hoạt hình của hãng thiết kế Sanrio, chuyên tạo ra các nhân vật dễ thương như mèo Hello Kitty, thỏ My Melody.

[13] Tương tự với Yano, ban ngày Acchi gọi cô giáo bằng tên trống không, ban đêm mới gọi đầy đủ danh xưng là cô giáo Noto.

[14] Theme park: công viên xây dựng các điểm tham quan và trò chơi độc đáo lấy bối cảnh dựa theo nhiều chủ đề như phim ảnh, lịch sử, văn hoá của khu vực hoặc các nước khác.

[15] Những câu chuyện đồn đại thường tồn tại trong trường học ở Nhật Bản, truyền từ thế hệ học sinh này sang thế hệ học sinh khác.

[16] Loại đàn piano lớn, có tên gọi là grand piano, được mệnh danh là vua của các loại nhạc cụ.

[17] Tên đầy đủ là Wolfgang Amadeus Mozart, nhà soạn nhạc thiên tài người Áo.

[18] Tên đầy đủ là Antonio Lucio Vivaldi, nhà soạn nhạc người Ý thời kì Baroque, nghệ sĩ vĩ cầm bậc thầy, giảng viên âm nhạc đồng thời là một linh mục.

[19] Tên đầy đủ là Ludwig van Beethoven, nhà soạn nhạc cổ điển người Đức.

[20] Tên thường gọi của bản giao hưởng số 5 của Beethoven.

[21] Hệ thống cửa hàng bán và cho thuê băng đĩa sách truyện.