← Quay lại trang sách

Thứ Ba – Ngày

Tôi vẫn chưa hiểu gì mà buổi sáng đã đến mất rồi.

Đầu tôi nặng trĩu. Dù ở trong hình dạng ấy nhưng nếu dầm mưa nhiều giờ thì tôi vẫn bị cảm được chăng?

Người tôi rệu rã, cái đầu nặng trịch của tôi thoáng có suy nghĩ hay là nghỉ học luôn. Nhưng nó chỉ thoáng qua thôi, tôi vẫn xuống nhà ăn bữa sáng mẹ đã chuẩn bị. Hôm nay, tôi chỉ nhét được một lát bánh mì nướng.

Đang thay đồng phục, tôi chợt nghĩ đến chuyện đo nhiệt độ, nhưng rồi đã không làm. Biết nhiệt độ rồi, nhất định tôi sẽ chẳng còn sức lực gì nữa.

Mỗi khi cảm thấy cơ thể không khoẻ, tôi lại nghĩ vậy là mình vẫn có cơ thể của chính mình. Cảm giác trái ngược với ban đêm, khi tôi lao băng băng khắp bầu trời rộng lớn. Tôi có thể nhận biết bằng cả cơ thể rằng, không khí, âm thanh xung quanh và bản thân mình là những sự tồn tại hoàn toàn riêng biệt. Dù làm được vậy cũng chẳng tính là chuyện tốt đẹp gì.

Ra khỏi nhà, tôi thấy trời không mưa nữa, nhưng tôi vẫn quyết định đi bộ.

Tôi tiến từng bước từng bước trên con đường giống hệt hôm qua. Tôi vẫn đi trên con đường không biết đã bao lần cuốc bộ hay đạp xe qua, thế nhưng lại có khoảnh khắc nó bỗng nhiên thật khác so với từ trước tới giờ. Có phải tại tôi đang hơi cảm không nhỉ?

Tôi hạ tầm mắt, vừa nhìn mấy vũng nước vừa đi, rồi thấy một đôi giày thể thao nhỏ đang tiến bước.

“Hê lô ông!”

Tôi nghe thấy giọng con gái trước khi ngẩng mặt lên. Tôi cũng phân biệt được đấy là giọng ai rồi, nhưng đúng là bất ngờ thật.

“Ờ, chào. Ủa, Kudo đâu có ở phía này nhỉ?”

Phía này là nói đến đường tới trường. Đường đi học của học sinh trường tôi chia làm ba hướng chính và Kudo sống ở đằng đại lộ phía Bắc.

Sau khi cười nhẹ một tiếng, Kudo nói: “Thôi nào thôi nào.” Câu trả lời cho có ấy làm kẻ đang mang tâm trạng nặng nề là tôi cũng khẽ bật cười.

“Cái gì mà thôi nào chứ?”

“Tôi ngủ ở nhà chị nên chị đưa tôi đi học bằng ô tô, nhưng mà tôi không thích bị trêu vì bình thường toàn đi xe đạp, nên tôi bảo chị tôi thả xuống đây ấy mà.”

“Ồ...”

Tôi rất ngạc nhiên với việc Kudo, vốn có cảm giác bị chọc ghẹo khá nhiều trong nhóm sinh hoạt câu lạc bộ thể thao, lại ghét điều đó, nhưng tôi không nói ra.

“Người mạnh nhất trong lịch sử đội kiếm đạo trường mình là chị bà nhỉ?”

“Đúng đúng, nhờ ơn bà ấy mà tôi áp lực lắm luôn.”

Kudo lè lưỡi, con bé là một đứa mạnh mẽ, có thể nói cả những điều phiền toái hay chuyện đáng ghét mà vẫn kèm theo một nụ cười. Tôi lúc nào cũng nhận được năng lượng từ con bé, để cổ vũ bạn, tôi nói những lời rất thật lòng: “Thôi cố lên.” Nó cười nhe răng khểnh, nói “ừ” và gật đầu thật mạnh.

Nhìn Kudo vừa mới gật đầu, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Chắc chắn cái thứ như cơn cảm cúm này đã giở trò với đầu óc của tôi.

Là bên nào vậy?

“À, nhắc mới nhớ, Acchi này...”

“Ừ, sao?”

Là bên nào chứ?

Một Kudo đầy năng lượng, giỏi chăm sóc đàn em trong câu lạc bộ, đang cố gắng tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.

“Dạo này có lúc ông không khoẻ mấy nhỉ, không sao chứ?”

Một Kudo không chần chừ ném hộp nước ngọt vào sau đầu bạn cùng lớp khi đang nói chuyện dở dang.

“Thật hả? Tôi có sao đâu.”

“Thế thì tốt, nhưng nếu có gì phiền não thì cứ nói tôi nghe. Đằng nào cũng là bạn ngồi cạnh mà.”

“... Chắc không có gì đâu...”

Làm sao tôi có thể nói tôi có lẽ là quái vật được.

“Thật không?”

“... Ừm. Thì cũng có mấy vụ kiểu như sắp đến lúc phải bắt đầu ôn thi tử tế rồi...”

“Ồ...”

Vì Kudo dừng bước, thốt lên với vẻ ngạc nhiên, nên tôi vừa sờ đầu vừa ngoái lại.

“Gì cơ?”

“À không, tôi đang nghĩ Acchi đúng là chăm ngoan thật.”

Nghe hai chữ “chăm ngoan”, tôi thủ thế, ngờ rằng con bé sẽ giễu cợt mình.

Thế nhưng, không phải.

“Tôi cũng phải nghiêm túc suy nghĩ rồi. Dù gì tôi cũng không mạnh đến mức vào cấp ba được bằng kiếm đạo[33]. Tôi sẽ học theo Acchi. Đổi lại, tôi sẽ truyền cho ông sự lạc quan của tôi.”

“Nhưng tôi không cần ấy?”

“A ha ha.”

Kudo cất tiếng cười. Thật sự, cho đến bây giờ, tôi đã được sự lạc quan của Kudo cứu rỗi không biết bao lần.

Thế nên, tôi nghĩ lần này, có thể con bé cũng sẽ cho tôi gợi ý nào đó.

Tôi cảm thấy mình có thể hỏi Kudo, đứa không coi thường việc ai đó là người nghiêm túc hay khác biệt với bản thân mình.

Dù có thể chính câu hỏi ấy thực ra cũng đã là trật hướng.

Tôi đã tin Kudo.

“Nhắc mới nhớ, cũng không phải là lo lắng hay gì...”

Tôi quyết tâm thử nói ra xem sao, thế là Kudo bỗng nhiên ép mình làm ra vẻ nghiêm túc.

“À, ừm, chuyện gì tôi cũng nghe hết.”

“Kudo ấy, lúc ở cùng bọn khoá dưới trong câu lạc bộ, lúc ở cùng mọi người trong lớp, với cả, giờ bà có bạn trai nhỉ?”

“Kh...không có, không có.”

“Vậy lúc ở cùng bạn trai cũ nhỉ, bà có biết lúc nào bà thực sự là bản thân mình không?”

“Ừm, khó nhỉ. Nhưng mà...”

Kudo nhảy phốc qua vũng nước, còn tôi bước tránh ra.

“Chắc là lúc ở cùng bọn Acchi đấy. Còn ở câu lạc bộ, kiểu gì thì kiểu, mình cũng là đàn chị năm cuối rồi, không nghiêm chỉnh không được. Ngày trước hẹn hò với anh khoá trên, cũng phải khá là ý tứ.”

“Thế à? Xin lỗi, tôi hỏi vớ vẩn quá.”

“Không. Có gì đâu.”

Tôi yên lòng vì Kudo có vẻ thực sự không để tâm. Và rồi, tôi nóng ruột khi biết Kudo hiểu rõ con người thật của mình. Có phải những người khác cũng như thế không nhỉ? Kẻ không hiểu chỉ có mình tôi thôi sao?

Thật ra, tôi còn muốn biết vậy thì với Kudo, hành động bắt nạt Yano của nó đang được đặt ở vị trí như thế nào, nhưng tôi không thể tọc mạch đến mức ấy.

Cho tới lúc đến trường, tôi với Kudo nói chuyện vu vơ như mọi khi.

Đây là khoảng thời gian như thể chẳng có chuyện phớt lờ, bắt nạt hay trả đũa diễn ra trong lớp chúng tôi.

Tôi cứ nghĩ ngợi mãi. Nhưng đúng là không tìm ra câu trả lời nào cả.

Gần tới cổng trường, người đông đúc hẳn lên. Trong đám đông ấy, tôi trông thấy Sakai đang ngáp rõ to. Nó cũng nhận ra chúng tôi và giơ tay lên, nên tôi với Kudo cũng giơ tay chào lại.

Bỗng nhiên, Kudo thở dài.

“Tôi đúng là vô dụng mà.”

“Gì cơ?”

“Ơ, à, không, không có gì.”

Chẳng rõ là hành động vô thức hay gì, nhưng Kudo che miệng và tỏ vẻ ngượng ngùng chẳng giống nó chút nào. Tuy tò mò nhưng tôi không hỏi thêm. Tôi thì chẳng thể nghĩ Kudo là đứa vô dụng.

Sakai đợi chúng tôi trước cổng trường.

“Chào. Mà Acchi với Kudo cùng đường hả?”

“Chào, chị tôi đưa tới gần trường, giữa đường thì gặp Acchi ấy mà.”

Sakai gật gù, cười hờ hờ một cách tinh ranh. Kudo có vẻ muốn tránh phải nhận những câu trêu chọc phiền phức từ Sakai nên lảng sang chuyện khác: “Mưa tạnh rồi. May thế.”

Vừa cười với câu nói vu vơ của Kudo, chúng tôi vừa đặt chân vào trường theo nhịp bước của từng đứa.

Cứ như vậy, cuộc sống học đường hôm nay vẫn lại bắt đầu, chẳng khác gì mọi khi cả.

Tôi ngẫm lại trong đầu lời Kudo nói lúc nãy.

Tôi nghĩ kẻ vô dụng thực sự phải là tôi.

Kudo hiểu thật rõ bản thân để sống mỗi ngày.

Còn tôi thì không như vậy. Hôm nay tôi lại đến đây trong tình trạng ngay cả chuyện của bản thân cũng chẳng hiểu gì, dù đã tốn cả ngày cả đêm suy nghĩ.

Chắc chắn tôi phải quyết định nhanh hơn.

Tôi không biết mình phải quyết định chuyện gì. Nhưng chí ít, tôi đã nghĩ kiểu gì mình cũng phải quyết định chuyện gì đấy trước lúc đến trường hôm nay.

Thế mà, từ bây giờ, một ngày như mọi ngày lại sắp bắt đầu.

Tôi vẫn không đưa ra được câu trả lời rõ ràng, chính xác cho việc mình là ai, đứng ở đâu trong cái lớp này.

Ở tủ đựng giày, tôi thay đổi giày đi ngoài đường bằng giày đi trong nhà không ướt cũng chẳng rách, lên cầu thang với những người bạn cùng lớp không hèn nhát như tôi.

Tôi bước trên hàng lang, đi vào lớp, ngồi vào chỗ. Những động tác đã làm đi làm lại không biết mấy trăm lần.

Trong lớp, có đứa tươi cười bắt chuyện với tôi, có đứa hăng say nói về chương trình tivi tối qua, cũng có đứa đang gục mặt xuống bàn ngủ.

Không ai nhận ra cả.

Cho dù ở đây có một con quái vật đang ngồi.

Cho dù ở đây có một kẻ gian xảo như “tôi” đang ngồi.

Chỉ nhìn sẽ không thể biết được hình dạng thực sự của nó.

Bởi đến cả bản thân tôi cũng có biết đâu.

Tôi vẫn chưa quyết định được chuyện gì cả.

“Chào... mọi ngườiiii!”

Cho dù tôi vẫn chưa quyết định được bất cứ chuyện gì.

Tôi đã nghe thấy giọng nói lạc quẻ mọi khi.

Tôi ngẩng mặt lên, hôm nay tôi vẫn thấy nó ở rìa tầm mắt. Yano cười thoả mãn, bước vào lớp từ cửa trước. Tất nhiên, chẳng ai đáp lại. Một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm phòng học.

Tôi đã nghĩ chỉ cần mình cố gắng không để tâm đến Yano là được.

Nhưng có lẽ, cố gắng không để tâm cũng đồng nghĩa với việc để tâm rồi.

Lúc nào cũng thế.

Bất kể lúc nào, Yano cũng vừa cười thoả mãn, vừa chào những kẻ mà nó biết rõ sẽ phớt lờ mình.

Chỉ mình tôi biết rằng nó làm thế không phải tại đầu óc không bình thường.

Chỉ mình tôi biết rằng thực ra nó đang sợ hãi.

Không biết mỗi sáng nó cười vì sợ hãi điều gì? Dù rằng đấy là việc tự bản thân nó làm ra.

Phải chăng nó sợ người ta biết đến sự tồn tại của mình?

Phải chăng nó sợ bắt chuyện với những đứa bắt nạt nó?

Phải chăng nó sợ hành động khác thường của chính mình?

Mọi thứ đều có thể. Thế nhưng, với toàn bộ chuyện này, chỉ cần bản thân nó không làm nữa là được.

Vậy có nghĩa chẳng điều nào trong số ấy là nỗi sợ lớn nhất của nó hay sao?

Biết đâu mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

“Vì nó là đứa bị bắt nạt” hay “vì nó là Yano” đều không phải câu trả lời.

Đó là một tâm trạng giản đơn hơn mà ai cũng có.

Phải chăng nó sợ việc biết rằng hôm nay cũng sẽ bị phớt lờ?

Từng bước, từng bước của Yano vừa trông giống thước phim quay chậm, lại vừa có cảm giác như được tua nhanh.

Thật ra thì chẳng trường hợp nào đúng cả, nó vẫn như mọi khi, vừa bước đi vừa lắc lư cơ thể, thi thoảng chạm vào tay áo bạn cùng lớp và bị đứa đấy tỏ ra ghét bỏ.

Bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc sinh ra suốt một đêm ròng từ tối hôm qua cuộn xoáy trong đầu tôi.

Tôi đã nghĩ rằng hôm nay, mình cần quyết định một điều gì đó trước khi gặp Yano.

Tôi định sẽ lựa chọn một thứ gì đấy.

Ví dụ như bản thân là ai?

Thứ nào là quái vật?

Phải có thái độ thế nào đối với Yano?

Bản thân sẽ đứng ở đâu trong cái lớp này?

Chính vì chưa quyết định, nên đêm qua tôi mới có hành động chẳng đem lại lợi ích cho ai cả.

Thế nên, tôi nghĩ chỉ cần quyết định xong, chắc chắn sẽ không phải phiền não nữa.

Vậy mà, dù mất cả đêm, tôi vẫn không chọn được, không thể quyết định được.

Tôi thấy cũng có một lựa chọn là “chẳng suy nghĩ gì”.

Nhưng tôi thậm chí chẳng thể quyết định nổi là có làm thế hay không.

Tôi thật sự chưa quyết định bất cứ chuyện gì, thế mà...

“Chào... cậu.”

Giọng nói ấy vang lên như luồn qua khoảng trống giữa mọi người trong lớp học.

Một câu chào kì quặc, với âm điệu lạ lùng, chất giọng run rẩy.

Chúng tôi rất nhạy cảm.

Chúng tôi nhanh mắt thính tai hơn người lớn nghĩ rất nhiều. Vì thế, chúng tôi sẽ ngay lập tức nhận ra những kẻ yếu hơn, tồi hơn bản thân mình. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ dị biệt.

Chắc chắn tất cả mọi người đều nghe thấy lời chào kì quặc ấy.

Nếu là lời chào của Yano, việc nó là thứ dị biệt đã trở thành bình thường, nên thời gian trong lớp học hẳn sẽ quay về trạng thái vốn có ngay tắp lự.

Chỉ có điều, tôi nghĩ mọi người không hiểu lời chào ấy phát ra từ ai và dành cho ai.

Ngay cả tôi cũng không hiểu.

Tôi không hiểu tại sao bản thân lại làm thế, dù vẫn chưa quyết định chuyện gì.

Chỉ có nó, kẻ lúc nào cũng cười thoả mãn, là chăm chú nhìn tôi với bộ mặt ngạc nhiên.

Nó đã chăm chú nhìn tôi trong hình hài con người. “Cậu ta” đã chăm chú nhìn “tôi” trong hình hài quái vật.

Nó đã nhìn Acchi.

Tôi nuốt nước bọt.

Chỉ có mình nó biết cả hai con người của tôi.

Chỉ có mình nó biết hình dạng đáng sợ của cả hai bản thể.

Thế nhưng, Yano tuyệt nhiên không nhìn đi chỗ khác.

“Cậu ấy” đã bao quát trọn vẹn hình ảnh “tôi”, với tư cách là Acchi, trong hai con mắt to tướng ấy.

Nó đã nhìn cả hai.

Khi nhận ra điều đó, tôi lại mấp máy môi một lần nữa.

“Chào cậu.”

Tôi nghĩ tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, nghe đến lần thứ hai cuối cùng đã hiểu lời chào đó phát ra từ đâu và dành cho ai rồi.

Lời chào đó thật sự đã chạm tới Yano.

Tôi biết điều đó, vì nó đã chậm rãi nở nụ cười.

Không phải một nụ cười thoả mãn.

Nó dành cho tôi một nụ cười tự nhiên, khoé miệng khẽ nhếch lên, vừa phải, nhưng không hề gượng gạo.

Chắc chỉ có mình “tôi” biết rằng đó là nụ cười thực sự.

“Cuối cùng cũng... gặp được nh...au rồi.”

Nó nói vậy bằng một giọng to không cần thiết.

Tôi không trách cứ nó.

Tôi nghĩ về ý nghĩa của việc mình đã làm.

Là phản bội tinh thần tập thể?

Là xoay sang phe Yano?

Tôi cũng tìm thấy rất nhiều ý nghĩa thừa thãi nữa, nhưng thực sự chúng chẳng nghiêm trọng tới vậy đâu.

Yano nói “cuối cùng cũng gặp” nhưng thực ra không phải vậy.

Suy cho cùng, đấy là một câu chào hỏi. Chỉ đơn giản là một lời chào.

Trong hình dạng nào tôi cũng có thể làm được.

Vậy mà...

“Tại s...ao?”

Yano nghiêng cái cần cổ ngắn của nó.

Tôi tưởng nó hỏi tôi rằng sao tự nhiên đến hôm nay lại cất tiếng chào.

Những chuyện cỡ như chào hỏi vốn có phải điều gì đáng để thắc mắc đâu.

Tôi muốn trả lời nó như vậy bằng đôi môi run rẩy đến độ chính bản thân tôi cũng nhận ra. Nhưng tôi đã nhầm.

“Sao... Acchi lại khóc?”

Nghe Yano nói, lần đầu tiên tôi mới nhận ra.

Tầm nhìn của tôi nhoè đi, có thứ gì đó đang chảy trên gò má, cổ họng thắt lại.

Tại sao, vậy nhỉ? Tôi không biết. Sao tôi lại cần phải khóc chứ?

Tôi chẳng buồn bã gì mà...

Tôi cuống lên, quệt mắt bằng tay áo.

“Acchi, sao thế?”

Tôi nghe thấy tiếng Kudo từ chỗ ngồi bên cạnh.

Câu hỏi của nó hẳn không hướng đến việc tôi đã khóc đâu.

Kudo có nghĩ là tôi đã trật đường không nhỉ?

Nếu con bé nghĩ như vậy thật, thì xin lỗi, không phải đâu.

Yano kì quặc. Ở đây vẫn có tôi, kẻ nghĩ chuyện đó là sự thật.

Cách hành xử với Midorikawa lẫn hành vi với Iguchi của nó đều là gây sự, không thể coi là đúng đắn. Tôi không thể vứt bỏ một bản thân đã từng có suy nghĩ ấy.

Chỉ là tôi đã nhận ra rằng “tôi” cũng vẫn luôn ở đây.

Một “tôi” nghĩ rằng có lẽ Yano không hoàn toàn là người xấu.

“Cậu ấy” thích âm nhạc, thích truyện tranh, thích phim ảnh, luôn chuyện trò vui vẻ về chúng. “Tôi” đã không còn có thể nghĩ rằng bắt nạt Yano cũng được thôi. Không chỉ tồn tại vào ban đêm, “tôi” vẫn luôn hiện hữu ở nơi này.

Tôi đã không thể quyết định gì cả.

Dù có mất cả đêm. Tôi vẫn không thể chọn bên nào hết.

Thế nhưng, tôi nhận ra một điều khi biết cả hai con người của mình đều phản chiếu trong mắt Yano.

Cả “tôi”, người không thể bỏ mặc Yano trong đêm.

Và tôi, người không muốn bị mọi người ghét vào ban ngày.

Bên nào cũng không phải là người tốt.

Thế nên tớ không cứu được cậu đâu.

Nhưng tớ có thể tiếp nhận giọng cậu và đáp lời.

Bên nào cũng là tôi, và cũng là “tôi”.

Điều đó có lẽ thật bẩn thỉu và không trong sạch.

Có lẽ tôi đã trật đường.

Chỉ là, nếu coi việc này là trật đường, thì cho đến bây giờ, tôi đã luôn trật đường từ lâu lắm.

Tôi đã sống mà mãi không hiểu bao giờ mình sẽ nghiêng về bên nào của bản thân.

Với bản thân cứ nguyên như vậy, tôi chỉ làm những gì tôi có thể.

À, ra vậy. Lúc nào tôi cũng nhận ra chậm hơn Yano một bước.

Tôi đã hiểu lí do mình khóc.

Đúng như cậu ấy nói.

Cuối cùng cũng gặp được rồi.

Vì thế, tôi đáp lại Kudo thật rõ ràng.

“Không có gì đâu.”

Có thể với Kudo, câu trả lời ấy nghe như một ý định li khai, rằng tôi đã quyết định trở thành đồng minh của Yano bằng ý chí của mình.

Nhưng không phải. Tôi vẫn giống tôi từ trước đến giờ.

Ban đêm, tôi có những chuyện hơi phiền não. Buổi sáng, tôi gặp Kudo, nói chuyện và có thêm chút năng lượng. Tôi vẫn là tôi cho tới lúc này, người đã sống mỗi ngày như thế.

Vẫn giống với tôi không trật hướng trong mắt mọi người.

Tôi hiểu rằng tất nhiên mọi người sẽ không chấp nhận con người chẳng thể lựa chọn của tôi dễ dàng như thế.

Cũng không phải tôi quên chuyện xảy ra với Iguchi, người đã bị lộ chỗ đứng lập lờ nửa vời của mình.

Dù vậy, tôi vẫn ôm hi vọng.

Hi vọng mọi người cũng nhận ra.

Có thể tồn tại một bản thân trong trí tưởng tượng không cần thiết.

Có thể tồn tại một bản thân trong nỗi đau của đối phương.

Có thể chúng ta chỉ nhầm tưởng con người mình đã chọn chính là bản thân mình.

Có thể mỗi người đều chỉ đang xô lệch theo những phương hướng khác nhau.

Có thể chẳng đâu có thứ gọi là vị trí đã định.

Tôi đã nhận ra điều đó.

Vậy nên, khi Kudo lườm tôi, kéo dịch bàn nó theo hướng ngược lại với phía tôi ngồi, tôi hiểu câu trả lời mà Kudo suy nghĩ trong lúc con bé đang trật hướng theo cách của mình không giống câu trả lời của tôi.

Ánh mắt con bé giống hệt ánh mắt Nakagawa đã nhìn Iguchi vào một ngày nào đó.

Chấp nhận chuyện ấy thật khó khăn.

Tôi cảm thấy buồn từ tận đáy lòng.

Một khi đã là chuyện của bản thân mình, người ta không tư duy theo kiểu “đành phải chịu thôi” được.

Tôi lĩnh thêm một cú sốc vì đến giờ mới nhận ra chuyện ấy.

*

Đêm hôm đó, đã lâu lắm rồi tôi mới có thể ngủ thật say.

HẾT